Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Việt Ta Thích nhất Đánh Hội Đồng

Tiểu thuyết gốc · 2849 chữ

Trương Vô Kỵ bước nên võ đài. Hắn ngạo nghễ quần áo trắng tinh rất phong trần lãng tử. Khuôn mặt tuấn tú khiến người đối diện khó có thể ghét bỏ. Tú tin chắc khuôn mặt ấy đã lại hại cơ số con gái nhà lành. Hai mươi hai năm qua, Tú vẫn cô đơn nhìn tên này thật đáng ghét.

-Khốn khiếp! Ta đã ngày ngày ở với một tên công tử ăn chơi, đến đánh nhau cũng gặp phải một tên nhìn rất đáng ghét. Tú thầm nghĩ.

Trương Vô Kỵ chắp tay chào Tú. Hắn nở nụ cười tươi sáng:

Đạo huynh ta họ Trương tên Vô Kỵ, lên đây tỷ thí mong Đạo huynh chết đi!

Nói rồi hắn chuẩn bị rút kiếm lao vào khí thế hừng hực, đang chuẩn bị lao vào vừa khi tiến đên sát gần. Tú giơ tay nên hét lớn:

-Khoan! Khoan đã!

Hắn rút cây bút ra viết nên trán Trương Vô Kỵ hai chữ Tô Lâm , rồi gật gù .

-Giống lắm!

Trương Vô Kỵ sờ tay nên trán, vết mực chưa khô. Hắn vô cùng giận dữ. Hắn không nghĩ mình bị sỉ nhục đến vậy.

- Khốn khiếp! Đạo huynh đánh không lại đừng sỉ nhục ta!

Tú xua xua tay ra vẻ cực kỳ oan uổng.

- Không! Không! Chỉ là ta thấy huynh cực kỳ giống tên vô sỉ ta quen thôi. Viết lên chỉ là lấy cảm hứng thêm thôi a.

- Con mẹ ngươi! Đồ khốn khiếp!

Tô Lâm cùng Trương Vô kỵ cùng gào lên. Tú sờ sờ má. Mẹ nó! Ta làm sai điều gì a.

Trương Vô Kỵ múa kiếm kịch liệt. Kiếm khí như nước. Tay liên tục khua theo hình thế thái cực .

Hắn hét lớn: “Thái cực Kiếm!”

Tú giật mình. Thái cực Kiếm quả nhiên bất phàm. Kiếm khí khổng lồ đang ập xuống. Tú hai chân chùng xuống, tay trái nắm chặt gậy. Hắn thủ thế như đang chuẩn bị rút kiếm. Kiếm khí ngập trời ập xuống ép sát xuống võ đài, khí thế vô cùng kinh khủng.

-Kiếm thật mạnh!

Đào Tiến tay nắm chặt quạt than thở. Hắn vô cùng lo lắng. Trương Vô Kỵ là tinh anh của lớp trẻ Võ Đang, được coi là người mạnh nhất gần đạt đến gần sát với Trương Tam Phong. Tất cả vô cùng lo lắng nhìn nên cơn bão kiếm đang đổ xuống.

Tú vẫn đứng im đấy. Hắn nhắm chặt mắt tay chuẩn bị thủ thế rút kiếm đột nhiên. Trong một khoảnh khắc mắt mở lớn sáng rực, hắn hô to.

- Chết đi Tô Lâm!

- Cửu Thức: Diệt thế!

Một ánh kiếm phát ra từ cây gậy. Kiếm quang vô cùng dũng mãnh. Cây gậy không chịu đựng được, vỡ nát chỉ còn lại một ánh kiếm lóe lên. Kiếm khí vô cùng hung dữ như muốn xé toang bầu trời. Kiếm hút trọn tất cả không khí của võ đài. Trong tích tắc tạo thành kiếm khí. Kiếm khí đối chọi với Thái cực kiếm tranh đấu trên không trung.

Cuộc tranh đấu vô cùng căng thẳng, bỗng nhiên “Rắc!”. Một tiếng rắc rất nhỏ nhưng tất cả mọi người nghe đều rất rõ. Thanh Thu Thủy trên tay Trương vô Kỵ gẫy làm hai rồi vỡ nát. Trong phút chốc, kiếm quang ập đến chém vào bả vai hắn tạo thành một vết máu dài trên bầu trời. Trương Vô Kỵ thoát lực ngã xuống như một con diều đứt dây. Tú cũng bị lực phản trấn cùng Thái cực kiếm đánh bay ra xa. Hắn phun ra một um máu. Thiên Môn bí tịch của hắn chia thành chín thức. Cửu thức là thức mạnh nhất hắn có được. Nhưng thanh gậy tre của hắn là vũ khí duy nhất hắn có. Thanh tre lại không đủ lực. Cửu thức không phát huy được toàn bộ sức mạnh tạo ra lực phản phệ của chiêu thức là không hề nhẹ.

Tú mệt mỏi bò dậy. Trương Vô Kỵ cũng thế. Cả hai đều muốn kết thúc nhau nhưng có vẻ đều này hơi khó.

-Ngươi mạnh lắm!

Tú cười cười giơ tay nên khen ngợi Trương Vô Kỵ

-Huynh cũng thế!

Trương Vô Kỵ nằm vật ra, thiếu chút nữa chiêu kiếm ấy đã lấy mạng hắn. Nếu trong tay kẻ kia không phải gậy tre mà là kiếm chắc chắc chỉ mình hắn là nằm xuống còn người kia vẫn không hề hấn gì. Kiếm thức thật khủng bố.

-Trương Vô Kỵ giết hắn đi!

Vài lão già phía võ đang hét lên, Trương Vô Kỵ muốn lắm nhưng vô lực. Chiêu “Diệt Thế” này quá mạnh. Kiếm khí tiến tới khiến hắn không thể động đậy được.

-Chết đi đại ma đầu!

Một lão đạo phi lên võ đài cầm kiếm đâm thẳng về phía Tú. Tú cố gắng cử động tay chân nhưng không được. Phản trấn của Thiên Môn khiến các cơ hắn đau nhức khó thể cử động. Lão Đạo vô cùng vui mừng cười hà hà phi đến lưỡi kiếm vun vút đâm tới. Sự việc quá bất ngờ làm mọi người không kíp ứng phó. Tú nhắm mắt vô lực. Hắn chấp nhận một kiếm. Nhưng kiếm chỉ vừa cách ngực Tú hai phân thì không biết từ đâu một viên gạch đáp thẳng vào mặt lão. Trong lúc không để ý lão liền bị dính đòn đánh lén. Máu mũi xì ra bay ngược về phía sau.

-Con mẹ tên tiểu nhân nào đánh lén ta. Khốn khiếp! Có giỏi thì xuất hiện đi!

Lão đạo điên lên nhìn quanh mắt đỏ lừ.

-Là ta.

Tô Lâm bước nên võ đài. Hắn khinh bỉ nhìn Tú.

Tú thở phào nhẹ nhõm, cười hề hề:

- Bạn Tốt đúng là bạn tốt a! Huynh đệ! Đời này việc đúng đắn nhất của ta là hai ta làm bạn với nhau thật là sáng suốt.

- Đúng con mẹ ngươi! Đồ khốn khiếp! Khi nãy tên khốn nào vừa bảo ta chết đi? Con mẹ ngươi! May huynh đài kia võ công cao cường nhận một kích thay ta, phải ta chắc không còn mạng ngồi đây.

Tô Lâm giận dữ chửi bới, đá bay tú xuống khán đài. Lê Anh xả thân lấy thân mình đỡ lấy Tú. Trong lòng hắn Tú là ngôi sao, là thần tượng, là tồn tại vô địch. Hắn vô cùng hâm mộ. Hắn giận dữ nhìn Tô Lâm.

-Nhìn gì! Hắn không chết được đâu đừng có lo.

Tô Lâm quay ngoắt người bỏ đi.

Tú cười hề hề.

-Lê Anh! Huynh đệ đừng lo lắng. Tú Ca da dầy không chết được đâu. Ha ha!

Trên võ đài lão đạo đang hầm hầm nhìn Tô Lâm chửi bới .

- Con mẹ ngươi vô sỉ, dám lợi dụng đánh lén người già. Ngươi có còn nhân phẩm không?

Máu mũi lão chảy ra làm lão rất khó chịu.

-Chết đi đồ khốn nạn!

Lão già phi đến Tô Lâm. Gần đến Tô Lâm lại giơ tay ra hét lớn:

- Khoan!

- Đốn khốn! Lại có chuyện gì?

Lão già hét lớn, giậm chân. Tô Lâm vô cùng bình thản trả lời:

-Ta chưa chuẩn bị xong!

Tô Lâm kéo kéo cạp quần, lắc lắc mình, điệu bộ vô cùng ngứa mắt. Lão đạo không chịu nổi nữa liền lao vào hắn. Lão hét lên

-Khai sơn kiếm!

Vù vù! Kiếm khí bay thẳng đến Tô Lâm. Tô Lâm lách người né tránh. Mắt hắn lé lên tinh quang. Sát khí bốc lên. Thấy điệu bộ ấy Tú tin chắc lão đạo thảm rồi. Tô Lâm lách người sang phải né tránh một kiếm của lão đạo. Trong một giây, lão đạo mất thế. Hắn liền dùng cổ tay đẩy ngược cơ bụng lão đạo lên một góc ba mươi độ. Điều này sẽ gây chấn thương nghiêm trọng bên trong dạ dày. Lão đạo đau đến méo mặt ôm bụng đứng khựng lại.

Tô Lâm mỉm cười đi xung quanh lão.

- Lão đã học qua y thuật chưa? Nếu chưa để ta sẽ dạy cho lão hiểu. Đầu tiên là làm sao để tổn thương não bộ. Dù rất lâu ta mới đạt được chiêu thức này đến độ hoàn hảo. Thay vì tấn công chính diện thì đánh dưới cằm hiệu quả hơn rất nhiều. Trong trường hợp này, lòng bàn tay hiệu quả hơn nắm đấm, phải thật nhanh đánh theo góc ba mươi độ từ dưới lên!

Tô Lâm vừa giảng giải. Hắn lại vẩy tay một cái. Lòng bàn tay hắn chạm qua cằm lão đạo. Mắt lão đạo lờ đờ đi, đổ ập xuống mất đi ý thức.

-Chu Sư thúc!

Trương Vô Kỵ hét lên giọng như lạc đi. Tất cả người xem đều vô cùng bàng hoàng và ngỡ ngàng. Đại Việt vẫn có cao nhân.

-Tú ca! Lâm ca đang dùng chiêu thức gì vậy?

Lê Anh vô cùng tò mò hỏi Tú. Tất cả ánh mắt lão Thành, Đào Tiến rất nhiều chưởng môn các phái. Hai bên để nghe ngóng mong đợi Tú giải thích.

Tú thở dài.

- Đấy không phải võ công, những thứ hắn đang biểu diễn chính là khoa học, sự kết hợp tinh tế giữa y học vào thực chiến. Cơ thể con người chúng ta được cấu tạo từ xương và các cơ bắp. Chúng ta chỉ rèn luyện được một số phần cứng bên ngoài để bảo vệ những phần mềm bên trong, như gan, ruột, tim mạch và rất nhiều thứ khác. Những thứ hắn đang biểu diễn không hề đánh vào phần cứng chúng ta tập luyện mà trực tiếp đánh vào phần mềm mà ta không thể phòng bị. Lúc hắn xuất hiện ta đã tin chắc lão đạo thảm rồi. Cú đầu tiên hắn đẩy ngược tay vào bụng Lão chu kia, nhìn có vẻ rất nhẹ nhưng thực ra lão đã bị tổn thương dạ dày nghiêm trọng. Tiếp theo đến cú đánh chéo vào cằm. Cú đánh này tác động đến toàn bộ não bộ của lão Chu. Nói chắc các người cũng không hiểu não bộ là gì, các ngươi chỉ cần hiểu đầu lão Chu hiện giờ đang rung rinh mất đi ý thức, giờ không khác gì dê béo để tên Tô Lâm làm thịt. Nói thật cách đánh của hắn rất nguy hiểm, đến ta cũng khó phòng bị.

Tất cả hít một hơi khí lạnh. Phần cứng ai cũng có thể tập luyện được nhưng phần mềm thực sự thì không. Trong bụng mình đầy rẫy sơ hở, bị đánh nhẹ thôi cũng đau chảy nước mắt. Lão Chu trên khán đài võ công cao cường như vậy nhưng lại đang bị chịu sự hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Đều này phải ghi nhớ. Tên đẹp mã trên khán đài kia chắc chắn là ác ma, về nhà phải dặn kỹ con cháu không được trêu đùa hắn.

Lão chu cắn răng chịu đau, từ từ nhổm dậy.

Tô Lâm vô cùng vui mừng.

-Ồ! Xem ra kiến thức khoa học không thể lý giải hết được cơ thể một số người. Lão may mắn lắm đấy vì được xem ta thi triển thủ pháp này. Lão có biết là sáu mươi phần trăm cơ thể con người cấu tạo bằng nước. Hệ tuần hoàn của cơ thể cũng tương tự như một cái gối nước và kỹ thuật khiến nó sốc nhất đó là....

Tô Lâm đi xung quanh lão Đạo. Lão đang cố gắng đứng thẳng, nhưng não bộ đang rung rinh khiến lão đứng không vững. Vẫn điệu cười ấy, điệu cười rất nhẹ nhàng ấm áp như nắng mùa xuân, nhưng lại mang cho người ta cảm giác rợn rợn khó tả. Tô Lâm lại tiếp tục giải thích.

- Không phải đấm, cũng chẳng phải chém. Mà là một động tác mà một bác sỹ như ta mới thực hiện được, chính là như này.

Tô Lâm mở rộng bàn tay đánh thẳng vào ngực lão Đạo. Lực đạo nhìn rất nhẹ nhưng trong người lão Đạo rung động kịch liệt. Lão đứng im đấy không nhúc nhích rồi gục xuống.

-Theo nguyên lý thông thường, nước hấp thụ chấn động từ ngoại lực. Nhưng nguyên tắc của thế đánh này là truyền chấn động mạnh hơn tới nước bên trong cơ thể kỹ thuật này là quá khó khăn.

Tú lắc đầu than thở.

Đào Tiến trợn tròn mắt. Tất cả những thứ hắn chứng kiến hôm nay đều vượt xa toàn bộ những thứ hắn đã được học qua. Y học có thể lợi hại thế sao! Một người yếu ớt có thể lấy khoa học để cân bằng với những người khỏe mạnh. Khoa học là gì? Ta muốn biết! Lòng hắn như dậy sóng.

-Chu sư thúc!

Rất nhiều đệ tử Võ Đang ùa lên ôm lấy cơ thể lão Chu. Lão Chu không tỉnh lại nhưng nhịp tim vẫn yếu ớt. Khí lực không đủ gượng dậy. Một tên đệ tử hét lên.

-Mọi người xông lên giết chết tên ma đạo này! Chính hắn là người dùng tà giáo hãm hại Chu sư thúc. Chúng ta phải giết hắn.

-Đúng! Chúng ta phải giết hắn!

Tất cả đệ tử võ đang vô cùng hưởng ứng. Tay cầm kiếm lăm lăm nên mắt đỏ lừ.

-Lâm ca! Ta tới đây!

Lê Anh cởi bỏ quan phục, mặc quần áo gia nhân kéo theo hơn hai mươi hộ vệ tất cả để mình trần phi tới.

-Đánh nhau sao thiếu ta được. Đại Việt ta trước giờ chưa bao giờ sợ đánh nhau hội đồng.

Lê Tuấn cười lớn, dẫn theo mấy chục gia nhân đi tới.

-Con mẹ ngươi! Đánh nhau không rủ ta sao?

Trịnh Bá Quát cũng kéo người tới. Đệ tử Nhất Nam, Tây Sơn, Bình Định gia đều đứng dậy.

-Thích đánh hội đồng thì chúng ta không sợ ai! Đại Việt ta thích nhất là đánh hội đồng. Con mẹ các ngươi thích làm bậy sao?

Hai bên bắt đầu lao vào quần chiến. Bên Minh Quốc người ít liên tục kêu khổ. Quan binh đã vây chặt chợ tây nhưng không ai lao vào ngăn cản người sống ta chết kệ mặc.

-Giáo úy! Sao chúng ta không ngăn cản đánh nhau vậy?

Một người lính hiền lành hỏi tên giáo úy. Giáo úy cười hiền hậu chỉ tay về phía xa.

-Ngươi có thấy thanh niên đang đá vào háng tên đạo sỹ kia không? Hắn là công tử nhà Đại Tư đồ đấy. Còn tên đang trói chặt tên hòa thượng Thiếu Lâm lại đánh không thương tiếc kia, hắn là con trai Đại Đô Đốc đấy. Còn cái tên cầm gạch luôn mồm chửi bới kia hắn là con trai đại tướng quân Trịnh Khải .

Hắn chấm chấm nước mắt than thở:

-Bạn hiền à! Ta chỉ là giáo úy thôi đầu không đủ lớn a.

-Giáo úy ta tham gia đánh nhau có được không?

Một tên lính hăm hở hỏi giáo úy. Giáo úy chưa kịp trả lời đã có tiếng nói từ đâu vọng lại.

-Được! Ngươi hãy xin nghỉ phép, cởi quần áo quan quân ra ngươi sẽ là người thường dân tha hồ đánh nhau .

Một công tử cao gầy mặt điểm trai mặt quần áo thiên thanh giọng nói đầy mê hoặc nhắc nhở. Giáo úy nghe thấy vô cùng hợp lý nhưng lại không biết sai ở đâu. Tên lính lác vui mừng lắm cởi phăng quần áo ngoài lao vào quần chiến. Lại một tên lính nữa đứng dậy xin về nhà con ốm. Lũ lượt đến gần năm mươi lính tráng xin phép người nhà ốm cùng một lúc. Giáo úy lúc này mới tá hỏa toát mồ hôi hột:

- Ác ma! Đúng là ác ma dụ dỗ người a.

Y Long lúc này vừa tỉnh dậy. Hắn nhìn thấy khung cảnh quần chiến thì sợ hãi không thôi. Phe Minh Quốc đang vô cùng bất lợi. Điều hắn ngạc nhiên vô cùng là không ai mặc quần áo quan quân tham chiến hắn kêu khổ liên tục.Y Long không hề muốn đứng dậy mà hắn nằm xuống giả vờ chết. Mọi chuyện đang xảy ra vô cùng êm đẹp, bỗng nhiên hắn thấy dưới háng đau nhói.

Hắn đứng dậy gào lên:

-Con mẹ thằng khốn nào đá vào háng lão tử?

Tất cả đang đánh nhau hăng say bị tiếng gào của hắn làm dừng lại. Một nam tử nho nhã vô cùng đẹp trai mặc quần áo thiên thanh hét lớn:

-Tên khốn này giả chết. Anh em đâu đánh nó!!!

Y Long cảm thấy vô cùng không ổn. Hắn định tiến tới phía nam tử áo xanh nhưng bị cả đoàn người vây lại đánh. Tên tuổi hắn vô cùng thối, chịu đựng là vô cùng gian khổ.

Bạn đang đọc Thịnh Thế Lê Sơ sáng tác bởi mocthanhluan123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocthanhluan123
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.