Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Sinh

Tiểu thuyết gốc · 2747 chữ

Hai hôm nay Tô Lâm chưa tỉnh dậy . Rất nhiều Đại phu đến khám bệnh cho hắn , nhưng không ai tìm ra nguyên nhân đổ bệnh . Hắn nằm đấy mắt nhắm nghiền , đã hai ngày rồi . Lê Anh là người đầu tiên phát hiện ra hắn , Tô Lâm sốt cao người mê man hắn vông cùng lo lắng gọi mọi người mang Tô Lâm về nhà trưởng thôn . trong thôn này chỉ có nhà trưởng thôn là sạch sẽ đẹp nhất . Hàng trăm quân lính đao gươm sáng loáng sát khí hằm hằm đang ngày đêm bảo vệ quanh căn phòng Tô Lâm ở . chỉ một tia địch ý nhỏ tin chắc sẽ là mục tiêu cả hàng trăm lưỡi kiếm này chém xuống . Tính mạng Tô Lâm giờ quá quan trọng , muối đã được làm ra , hắn đã hứa với mọi người làm ra sắt , lại hứa sẽ cùng cải tổ kinh tế từng vùng . Công việc quá trọng yếu năng lực của Tô Lâm lại có thể thực hiện được những thứ hắn hứa. Hắn chưa làm xong dù có phải trả giá như thế nào cũng không thể để Tô Lâm chết được . Công Tử Mặt trắng đã lên xe ngựa về kinh từ hôm qua , hắn muốn mời Thái y giỏi nhất , ngay cả Ngự y trong cung hắn cũng muốn mời đến . Người này không thể chết được , nhất định không thể chết . hắn thầm nhủ trong lòng xe ngựa phóng như bay trên con đường đất đầy gồ ghề .

Tú có đến thăm Tô Lâm một lần , hắn lo lắng bắt mạch. Mặt âm thầm không nói một lời ,hắn phi thẳng vào rừng sâu , bỏ mặc tiếng gọi của Lê Anh phía đằng sau .

Đã hai ngày trôi qua , trong giấc mơ Tô Lâm , Hình ảnh cha mẹ hắn luôn hiện ra . Hắn cảm thấy hắn như đang chở lại cuộc sống cũ , cha mẹ người thân tất cả mọi người đang bên hắn . Mẹ hắn đang hiền hậu vuốt má trách móc tại sao dạo này gầy quá vậy . cha hắn đang xoa đầu hắn khen thành tích học tập thật tốt . Cô bạn gái hắn đang theo đuổi mặc bộ quần áo đẹp nhất đang cười với hắn . hắn không muốn tỉnh lại , mặc cho mọi tiếng gọi kia đang vang vọng bên tai . Hắn nhìn hai bàn tay mình , bàn tay hắn đã trở lại như xưa . Cha hắn làm hiệu trưởng mẹ lại làm trưởng khoa của bệnh viện từ nhỏ hắn chưa phải làm bất cứ điều gì , tay hắn luôn luôn mềm như vậy . ở thế giới này , có những ngày hắn ăn không đủ lo ,đôi khi tay phải lao động đến bật máu . Nhưng lúc nào Tô Lâm cũng nở nụ cười .

Phải rồi đến đây hắn mới cảm nhận cái thấy cái đói , cái đói làm hắn chăm chỉ hơn . Khiến hắn thân thiện với mọi người hơn .Hắn nghĩ rằng mọi người luôn hiểu hắn, nhưng hắn nhận ra không ai hiểu hắn. Cho dù có cố gắng bao nhiêu mọi người vẫn chưa bao giờ công nhận hắn . Hắn nhận ra mình không thể hòa vào một thể với thế giới này. Công việc , trách nhiệm , cuộc sống ngoảnh đi ngoảnh lại Hắn chỉ thấy một mình cô đơn từ khi nào . Ngay đến bạn thân nhất cũng lừa gạt bán đứng hắn . Đôi khi nằm một mình trong căn phòng trống hắn bất giác giật mình , phai chăng mình quá khác biệt với tất cả , hay trên thế giới này không ai hiểu mình ,mình mãi mãi chỉ là người cô đơn .(có đạo hữu nào đã từng có cảm nhận này chưa dường như mọi người xung quanh đều không hiểu mình ).Hắn uể oải mở mắt đại não ra hiệu cơ thể hắn đang dần dần suy kiệt , Tô Lâm mệt mỏi nhấc cánh tay phải lên .Hắn nhận ra tay mình vẫn thế những vết thương kia vẫn chưa lành . Trái tim hắn mách bảo đây chỉ là một giấc mơ . Hắn tự nhủ nếu như mình chết rồi liệu mình có thể về nhà không ?

Trong cơn mơ màng Tô Lâm gục xuống tiếp tục thiếp đi .

Nhá nhem tối Tú chở về làng. Người hắn bê bết bùn đất , bùn đất sét dính đầy trên, đâu , tay , mặt , giày dưới chân hắn đã rách nát . Hắn không để ý tình trạng cơ thể hắn chạy như điên qua phía cổng làng xiên qua đám lão binh đang canh gác .Mặt hắn thâm trầm tỏa ra sát khí. Tú im lặng tiến thẳng về căn phòng của Tô Lâm ở .Tú ra hiệu cho mọi người rút đi chỉ để hắn lại với Tô Lâm . Lê Anh lo lắng nhìn quanh , hắn không muốn đi. Nhưng cuối cùng vẫn bị lão Hai cả trương thôn khuyên bảo đành nhấc chân đi ra . Tất cả các lão binh rút đi trong im lặng . Tú ngồi đấy không nói một lời , hắn nôi từ trong balo ra một bầu hô lô rượu . hắn im lặng mở lắp . mùi rượu mạnh lan tỏa khắp phòng hơi rượu sực nên làm đầu óc người ta như dại đi .

Tô Lâm vẫn nhắm chặt mắt , hai mũi hắn hít hít . Hắn hít lấy hít để cố gắng hít được nhiều nhất thứ mùi vị đang lan tỏa trong không khí. Hai mắt hắn vẫn nhắm chặt, chân tay hắn tự động bò về phía hồ lô rưou. Tô Lâm cầm lấy bầu rượu uống một ụm nhỏ .

Hai mắt hắn ướt nghẹn hắn khóc như một đứa trẻ mếu máo nói .

-Là rượu quê mình . là rượu quê mình . về nhà đi Tú , về đi ta muốn về nhà .

Hắn vừa khóc vừa lấy tay vơ đông quần áo bẩn cho vào balo , cơ thể không còn sức lực khiến hắn ngã khụy xuống .

Mắt Tú ướt ướt , nhìn thấy bạn mình như vậy hắn cũng không kìm lòng được . Hắn với lấy hồ lô uống ực , hơi rượu mạnh mát lạnh chạy thẳng xuống đan điền ,một hơi nóng bốc lên cay sộc nên lão .Hắn mếu máo nhìn Tô Lâm lại nói .

-Không về được , đường về nhà đã mất rồi .

Tô Lâm đánh rơi toàn bộ đồ đạc người chết đứng , hắn túm mạnh vai Tú , hai bàn tay bấm mạnh khiến đầu vai khiến vai rớm máu . hắn gào nên .

-Tại Sao ? Tại sao . Rượu ở đây Tại sao không về được . Thế giới này không có rượu như này .

Tú đau đớn nhìn Tô Lâm, hắn đau đớn nhìn bạn mình. Lỗi đau trên da thịt đang ăn sâu vào cơ thể hắn nhưng hắn không hề cảm nhận được . Hắn chỉ thấy trái tim mình đang đau nhức . Trên thế giới này chỉ có Tô Lâm là người thân duy nhất của hắn , vậy màcố chấp không muốn hiểu hắn .Những người nơi đây thì sao chết có đáng gì , nếu hắn chết đi trên thế giới này chỉ còn mình. Một mình cô đơn biết bày tỏ cùng ai đây ?

cuộc sống này sẽ buồn tẻ biết bao . Cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện chưa bao giờ Tú cảm thấy mình vô dụng ân hận như thế này .

-Lúc ngươi bất tỉnh , ta biết chắc ngươi muốn quay về . Ta tìm lại hẻm núi cũ ,nơi chúng ta xuất hiện .Ta tới đấy , mưa gió làm đất đai sụp đổ hoàn toàn , che lấp cả vách núi . Ta cố lấy tay, đào ,ta đào bới tất cả đất đá xung quanh . Ta đào mãi tới tay đã vỡ cả ra mới nhận ra hố đã sâu hơn hai mét . Ta đã phát hiện ra nó .

Tú chỉ tay vào bầu rượu hai mắt hắn sáng rực nên .

-Ta vui lắm . Từng khuân mặt mọi người xuất hiện ta đào, tiếp tục đào .Mong ước trở về ta càng lớn. Tay ta đã nứt toác ra nhưng ta vẫn đào, đào không ngớt .

Tú vừa nói vừa giơ đôi bàn tay nứt lẻ đã tứa máu ra .

-Không ngờ đúng lúc ấy trời đất tự nhiên tối sầm lại . mưa to xối xả ,sét lớn lại xuất hiện đánh thẳng vào vách núi . Hàng trăm khối đá to lăn xuống thân thủ ta tốt mới kịp thoát ra. Ta quay chở lại thì đá đã lấp đầy như một ngọn núi nhỏ .

Hắn rùng mình nghĩ lại tình thế lúc ấy . lúc đó nguy hiểm vô vàn , hắn may mắn mới thoát chết được .

Tô Lâm tỉnh tá hắn nhìn kỹ Tú . Quần áo Tú lâm lem bẩn ,bết bùn đất , trên đầu trên mặt cũng có , bàn tay nứt nẻ . chân toạch máu . Tô Lâm , vừa ôm bầu rượu hắn vừa uống vừa khóc . Rượu này là máu là nước mắt của bạn ta .

- Không về được , không về được ta không về nhà được rồi .

Hắn tửu lượng không cao say sỉn rồi ngất đi. Tiếng gáy nhỏ nhỏ bắt đầu vang nên . Tú thở dài cầm bầu rượu đi ra khỏi phòng im lặng để Tô Lâm lại một mình . Tâm tình đã gỡ giải, Tô Lâm không hề bị bệnh , hắn chỉ bị tâm bệnh hắn luôn nghĩ Tú người thân duy nhất của hắn bán đứng hắn . Tâm bệnh ngày càng nhiều bộc phát ra trở thành bệnh .Tâm bệnh không cần thuốc chỉ cần dùng tâm hóa giải là đủ . Tú biết Lê anh đã đợi sẵn hắn bên ngoài, tất cả các câu truyện hai người nói đều được hắn nghe thấy . Lê Anh nhìn Tú trong mắt hắn dường như có hàng vạn câu hỏi .

-Lâm huynh đã đỡ chưa ?

-Hắn ngủ rồi sáng mai hắn sẽ tỉnh lại ,đệ không cần phải lo lắng quá . về nghỉ sớm đi .

Tú biết chắc câu hỏi này Lê Anh không muốn hỏi hắn . Hắn thở dài , chuyện chắc cũng không thể giấu mãi được hắn ném cho Lê Anh bầu rượu . Lê Anh trần trừ rồi mở lắp , mùi rượu mạnh hương thơm lan tỏa. hơi rượu thơm lừng làm các lão binh nhuốt nước bọt ực ực . hắn uống một ụm lớn , hơi rượu mát lạnh chạy thẳng đến đan điền một hơi nóng mạnh mẽ chạy sộc nên làm hắn không thích nghi được ho khụ khụ .

Rượu , rượu này quá mạnh , quá ngon . là thức uống thần tiên đúng trong cung cũng không có rượu này . Thứ Rượu này không hề xuất hiện trên thế giới này . Hắn nhìn tú anh mắt cực kỳ mong mỏi .

Tú Gật đầu mắt hắn nhìn thẳng lên trời cao, bên trong bóng tối xa xăm .

-Phải đây là rượu của quê ta , chúng ta không phải người của thế giới này .

Câu nói của Tú như đánh thẳng vào đãi não của tất cả lão binh xung quanh . Người sợ hãi , người tò mò , có người rút kiếm ra , nhưng tất cả đều im lặng lắng nghe từng từ từng chữ , từng hơi thở . Tiên cơ là việc bí mật không thể bỏ lỡ .

-Thật sự . Thật sự. có vùng đất thần tiên hay sao .

Lê Anh hai tay run run, cầm vò rượu hỏi Tú .

Tú ấp úng không biết nói sao , hắn không giỏi ăn nói . cũng không thể nói hắn tới từ tương lai được , nếu nói ra lịch sử. Lịch sử sẽ đảo lộn , cha mẹ hắn ở nhà sẽ ra sao ?

-Không . không có !

Hắn trả lời chắc nịch cướp lại bầu rượu chạy thẳng về phía dòng sông trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người .

……………

Sáng hôm sau Tô Lâm Tỉnh dậy . miệng hắn đắng ngắt đầu hắn đau đến nứt ra . Những ký ức mơ hồ đan xen trong đại não .

-Huynh tỉnh rồi à .

Một giọng thiếu nữ vang lên , Làng là con gái trưởng thôn tên Linh Anh , dáng người thon thả nụ cười sáng má núm đồng tiền , con người ở quê tính tình hiền lành . cảm giác ấm áp như ánh nắng mùa xuân . làng được trưởng thôn trao cho nhiệm vụ chăm sóc Tô Lâm .

-Mấy hôm nay chắc hẳn ta đã làm phiềm muội . Xin Lỗi .

Hắn ngượng ngùng muốn leo ra khỏi giường nhưng tất cả sức lực đã mất , ngã khụy xuống .

-Thái Y bảo huynh bị suy nhược cơ thể , cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đừng quá sức .

Linh Anh đỡ lấy Tô Lâm. Hơi thở thơm tho phả vào mặt Tô Lâm .kích thích giác quan giống đực làm hắn bất giác ngượng ngùng đỏ mặt .

-Nghe nói ngươi đã tỉnh lại ta tới thăm .

Tú không gõ cửa liền phi thẳng vào phòng , hắn nhìn Tô Lâm Lại nhìn Linh Anh . Hắn À nên một tiếng thật to sau đó mỉm cười bước ra ngoài , không quên đóng cửa phòng lại ,

-Làm Phiềm ,Làm phiền rồi !

Hắn bước đi nhanh trong hành lang điệu cười ha ha rất thô bỉ .

Tô Lâm cùng Linh Anh vô cùng ngỡ ngàng chưa kịp dời nhau trong tư thế này ra , cửa phòng lại một lần nữa mở bung .

-Tiểu nhi , ta đến thăm ngươi đây .

Lão Hai , mở cửa đi vào , theo sau là trưởng thôn . Trưởng Thôn chưa kịp nhìn vào trong Lao Hai đóng sập cửa bước ra mỉm cười .

-Không. Không có gì về thôi .

Trưởng thôn ngơ ngác nhìn lão Hai , tay lão chỉ vào trong phòng tò mò hỏi .

-Lâm Nhi còn chưa khỏi bệnh sao ?

-Là chuyện tốt , Là chuyện tốt. Đúng rồi chúng ta đi uống rượu thôi . Qua ta có trấn được của tên Tú một vò rượu rất tốt . Tuổi trẻ thật là đồ tốt không đưa cho lão lại giám cất uống một mình .

. Tối qua Tú chạy vào phòng lão người bê bết bùn đất khiến lão giật mình , hắn dúi vào tay lão bầu rượu rồi bỏ đi . Lão Hai mở lăp uống thử. Rượu mạnh, hương thơm mê ly, chắc chắn bảo vật của thân tiên . Lão Hai không lỡ uống hết liền bọc vải cất đi . Nay lão vô cùng phấn khởi mời trưởng thôn thưởng thức . Việc vui trả nhẽ không uống rượu . Con gái trưởng thôn cũng khá lắm, ngực to, mông to sinh nở chắc chắn tốt . Lão Hai nghĩ thế cười khà khà khoác vai trưởng thôn .Kéo ông đi trong sự ngơ ngác khó hiểu.

Một lần nữa cửa phòng Tô Lâm Lại bật tung ra .

-Ai .

Hắn giận dữ quát , không hiểu tại sao mọi người không biết gõ cửa. Sao cứ phi thẳng vào mới được vậy .

-Là ta .

Công tử mặt trắng bước vào , phía sau Lê Anh đang hớn hở đi theo

-Lâm huynh , ta đến thăm huynh đây

Lê Anh nói lớn .

Linh Anh cùng Tô Lâm vô cùng ngượng ngùng cả hai mặt đỏ ửng xấu hổ buông tay nhau ra .

-Cầm thú .

Công tử mặt trắng giận dữ dậm chân, bước ra khỏi phòng tay hắn kéo 2 cánh cửa đóng mạnh lại khiến Lê anh đang chuẩn bị bước vào .Liền bị đập mặt vào cửa đau điếng . Hắn bực tức bước nhanh trên hành lang khiến Lê Anh khó hiểu chạy theo gọi í ới .

-Tỷ Tỷ . À không Ca Ca đợi ta với .

Tiếng hắn như bò rống vọng lại

Tô Lâm vô cùng xấu hổ hăn ấp úng .

-Ta.. . . .. Ta .. . . .

Chưa bao giờ hắn thấy khó sử thế .

Linh Anh mặt đỏ nựng không nói ra lời nàng ôm mặt chạy nhanh ra cửa . Hiểu lầm chỉ làm hiểu lầm thôi . thật là chết người mà .Tô Lâm bê bát cháo lên mùi cháo thơm ngát, cháo nát nhừ rất ngậy . Bất giác hắn nghĩ tới Linh Anh mặt hắn lại đỏ nựng như người uống rượu say .

Bạn đang đọc Thịnh Thế Lê Sơ sáng tác bởi mocthanhluan123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocthanhluan123
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.