Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẫn Là Không Cứu Được Nàng

Phiên bản Dịch · 2000 chữ

Thu hồi suy nghĩ đang bay xa, Phó Từ ngưng thần quan sát sân viện trước mắt, bên trong an tĩnh quỷ dị.

Điến Trà phụ trách chỗ ở của Tỉ vương, đây là điều nàng không nghĩ tới.

Bởi vì nàng nhớ rõ kiếp trước khi Điến Trà bị vu hãm bò lên trên giường chủ tử, hoàn toàn không nghĩ tới ngoài Thái tử còn có nam tử khác.

Càng nói tới lại là người luôn luôn thần bí Tỉ vương kia, nhắc tới Thương Tỉ, phản ứng đầu tiên của Phó Từ đó là hắn vốn không nên xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng nhìn trước mắt, có lẽ không phải kiếp trước hắn không xuất hiện,mà là nàng không biết thôi.

“Tiểu thư?”

Đang lúc Phó Từ cân nhắc, muốn đẩy cửa bước vào, sau lưng chợt truyền đến một tiếng gọi.

Rõ ràng cách rất nhiều năm tháng, nhưng vẫn có thể lập tức phân biệt ra âm thanh, cơ hồ vừa vào tai, nước mắt liền chảy xuống.

Phó Từ từ từ xoay người, mơ hồ trong tầm mắt,một thân ảnh dần hiện lên, nháy mắt mắt khô khốc.

Nàng nhìn khuôn mặt vốn đã mơ hồ trong trí nhớ, lúc này lại xuất hiện ở trước mắt rõ ràng như thế, suýt nữa không khống chế được chính mình nhào vào trong lòng nàng tùy tiện khóc lớn một hồi.

Nàng muốn nói với nàng ấy ác mộng kiếp trước cả đời của chính mình , muốn nói cho nàng ấy, mấy năm nay mình cắn răng ẩn nhẫn gian khổ.

Nhưng rồi tới cuối cùng, Phó Từ vẫn là cái gì cũng không nói.

Đủ loại kiếp trước,hôm nay liền coi như một giấc mộng dài, một đời này, nàng sẽ không lại là kẻ chịu uất ức nhường nhịn Phó Từ, nàng muốn rực rỡ hẳn lên, lấy phong thái tốt nhất, vì chính mình, vì Điến Trà đấu tới một phương thái bình.

Đình viện thâm sâu, kiếp trước nàng không hại người, ngược lại bị người hại chết.

Một đời này, nàng muốn tiên hạ thủ vi cường.

Nếu đã không thể làm người lương thiện, thì từ đầu đến cuối làm một độc phụ vậy !

“Tiểu thư, cả người ngài sao lại toàn là máu!”

Điến Trà vừa định hỏi nàng sao lại đến nơi này, khi đến gần mới phát hiện trên người nàng sớm đã nhiễm loang lổ vết máu, bất chấp trong tay còn bưng nước trà, liền muốn xem nàng bị thương chỗ nào.

Phó Từ đem cánh tay bị thương của mình dấu về phía sau, nàng nhìn nàng ấy cười: “Ta không sao, còn ngươi, hôm nay có phải có người cố ý an bài ngươi làm cái gì?”

Điến Trà nghe lời liền suy nghĩ lại, Phó Từ không cho nàng ấy cơ hội mở miệng, đem mấu chốt vấn đề nói rõ ràng ra: “Đặc biệt là người của Phó Thanh Mãn bên kia, công việc này có phải Tôn đại nương giao cho ngươi? Bà ta còn nói với ngươi việc gì khác không?”

“Tiểu thư……”

Điến Trà nhìn đôi mắt đỏ au, biểu tình vội vàng của Phó Từ, có chút không rõ.

Phó Từ thấy thế lập tức ngừng nói, nàng thở sâu, đem cảm xúc lộ ra ngoài một chút một thu hồi lại, vừa định mở miệng, chợt dư quang thấy một thân ảnh cao lớn không mời mà đến.

“Nô tỳ gặp qua Vương gia!”

Điến Trà bên cạnh phản ứng nhanh chóng quỳ xuống, Phó Từ thân mình bỗng chốc cứng đờ, trên mặt thậm chí không biết nên mang cái biểu tình gì, chỉ yên lặng nhìn qua.

Đối phương cũng không chút tị hiềm nào cùng nàng đối mắt, cảm xúc biến hóa trong con ngươi sâu không thấy đáy, suýt nữa làm người hãm sâu vào.

Ánh mắt của hắn ở trên người nàng dừng lại vài lần, sau đó lạnh nhạt lên tiếng: “Tỳ nữ của ngươi té xỉu rồi.”

Cái gì?!

Phó Từ vội vàng cúi đầu, quả nhiên, vừa rồi Điến Trà vẫn còn tốt, không hề dự báo ngã trên mặt đất, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh.

“Điến Trà!”

Phó Từ vừa muốn đem nàng nâng dậy, Thương Tỉ nhanh trước một bước ngăn lại động tác của nàng: “Trên người nàng có độc.”

Ong một tiếng, Phó Từ trong đầu nổ tung, có cái gì đang từ từ tan rã.

Điến Trà không phải bị chết vì roi đánh sao? Như thế nào lại trúng độc?

Không đúng, không đúng, trong này nhất định là có chỗ nào đó xảy ra vấn đề!

“Vào nhà”.

Tiếng nói nam nhân trầm thấp thanh lãnh phảng phất có một loại ma lực không tên, đánh thẳng vào lòng người.

Phó Từ nhìn hắn một tay nắm lấy cổ áo Điến Trà lách người vào nhà, rối rắm lúc sau, vẫn là cắn răng theo đi cùng.

“Như thế nào mới có thể cứu nàng?”

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất bình tĩnh lại, trước mắt cái gì đều không quan trọng bằng tính mạng của Điến Trà.

Thương Tỉ nhìn chằm chằm Phó Từ sửng sốt vài giây: “Có khăn tay không?”

Phó Từ liên tục gật đầu, từ trong tay áo rút ra một chiếc khăn tay, mặt trên thêu lá trà xanh mướt, là Điến Trà thêu cho nàng.

Thương Tỉ nhận lấy khăn tay, đặt lên trên cổ tay Điến Trà, bắt mạch một lát, “Không cứu được.”

Cái gì? Không cứu được? Điến Trà rõ ràng chết do roi đánh như thế nào lại không cứu được?

Phó Từ kích động muốn tới cầm lấy tay Điến Trà,cổ tay đột nhiên tê rần, một quân cờ rơi trên mặt đất.

Nàng ngước mắt, con ngươi giăng đầy tơ máu tràn ngập lửa giận.

Thương Tỉ lại làm như không thấy, ngữ khí trước sau như một lãnh đạm: “ trên người nàng ấy đều là độc, nếu ngươi chạm vào da của nàng, mấy canh giờ sau, dưới mặt đất các ngươi có thể tiếp tục làm một đôi chủ tớ.”

Đồng tử Phó Từ co rụt lại,tràn đầy không thể tin tưởng không chỗ phát tiết, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìnThương Tỉ nói không nên lời.

“Nước…… Nước……”

Bên tai truyền đến thanh âm yếu ớt, Phó Từ vội vàng đến bên cạnh nàng.

Điến Trà đã phát độc, Phó Từ làm đổ nước trà mấy lần, mấy phen do dự, vẫn chưa cho Điến Trà uống được nước.

Nàng muốn giữ được chính mình, chỉ có giữ được chính mình, mới có thể vì chính mình, vì Điến Trà báo thù rửa hận!

Nhưng hai đời làm người, hai đời mất đi người thân nhất, Phó Từ tuy là chết qua một lần, cũng không kiềm chế được cảm xúc, tay nắm chặt chén trà run run.

Trên mặt đất âm thanh Điến Trà nhắc mãi muốn nước cũng yếu dần, cuối cùng đột nhiên thân thể giật giật hai cái, rồi không có tiếng động.

Trong nháy mắt, nhưng lại giống như qua một thế kỷ, Phó Từ chớp chớp mắt khô khốc, cả người mềm nhũn, ngồi quỳ ở bên cạnh Điến Trà.

Nàng đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn, thanh âm đau xót: “Xin lỗi, xin lỗi Điến Trà, ta vẫn là không cứu được ngươi……”

Phó Từ thanh âm nghẹn ngào, toàn thân bao phủ cảm xúc vô cùng phức tạp.

Có hận, có oán, có thích, có hối.

Thương Tỉ đem tất cả phản ứng của nàng thu hết vào mắt, trước sau thờ ơ, lãnh đạm đến không chút nhân tình, hắn hơi hơi nghiêng mặt đi, giọng nói không hề gợn sóng: “Có người tới.”

Thương Tỉ vừa dứt lời, ngay lập tức có người gõ cửa.

Nghe âm thanh, như là Thái tử.

Chu Tắc, quả thực hạ một ván cờ hay!

Đem Điến Trà trúng độc đưa tới hầu hạ Thương Tỉ, nếu Thương Tỉ là hoàn khố đệ tử chịu không được sắc đẹp dụ hoặc, như vậy hai người cùng chết bất đắc kỳ tử, chứng cứ cũng không chút nào lưu lại.

Nếu chỉ có một ngườiĐiến Trà chết ở phòng Thương Tỉ, dù cho ai cũng sẽ không vì một tỳ nữ mà tới hỏi tội vương gia khác họ này,chỉ là ba người thành hổ, thanh danh Thương Tỉ hắn cũng bị hao tổn nghiêm trọng.

Nhưng vô luận là kết quả nào, thì Điến Trà vẫn phải chết!

Bên người Phó Từ cũng sẽ không còn một ai đáng tin, như vậy ai là người được lợi lớn nhất?

Không cần nghĩ cũng biết—— Phó Thanh Mãn!

Bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, lại muốn Điến Trà nàng làm vật hy sinh!

Tốt, thật tốt!

Thù mới hận cũ, bọn họ ở trên người nàng thiết kế từng đạo âm mưu, nàng hết thảy khắc vào trong xương cốt.

Phó Thanh Mãn tốt nhất cầu nguyện vĩnh viễn đừng có ngày nào đó rơi vào trong tay nàng, nếu không, nàng sẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết!

Khi từ trong hận ý trở ra, Thương Tỉ đã xoay người ra khỏi phòng ngủ.

“Thái tử đêm khuya đến thăm, là vì chuyện gì?”

Cùng lúc, chính viện vang lên thanh âm củaThương Tỉ, hắn hơi hơi gật đầu, nhưng không hành lễ.

Trừ cha mẹ quân chủ, dưới bầu trời này còn chưa có người có thể làm Thương Tỉ hắn quì gối.

Chu Tắc dường như đối với thái độ này của hắn sớm đã tập thành thói quen, trên mặt vẫn là bộ dạng ôn hòa vô hại như cũ, không đợi Thương Tỉ mời hắn vào , đã sớm vào ngồi ở ghế thái sư.

“Đêm khuya khó ngủ, không biết Nhị ca có thể cùng ta đánh một ván hay không?”

Lý do đặc biệt sứt sẹo, quả thực không nói được tinh xảo, Thương Tỉ mặt không biểu tình, mắt lạnh nhìn Chu Tắc ở trước mặt mình diễn kịch, đẩy bàn cờ ra: “Thái tử mời.”

Chu Tắc cười cười, ánh mắt lơ đãng đúng lúc gặp phải Phó Thanh Mãn, nàng ta ngầm hiểu, hợp thời lên tiếng: “Điến Trà, dâng trà choThái tử gia cùng nhị điện hạ.”

Không có tiếng đáp lại, Phó Thanh Mãn lại gọi lần thứ hai, vẫn như cũ không người trả lời.

Phó Thanh Mãn quỳ xuống, giả vờ sợ hãi: “ Thỉnh tội cùng Thái tử gia, nhị điện hạ, là thần nữ không quản giáo tốt hạ nhân, làm nhị vị gia mất nhã……”

“Điến Trà, Điến Trà!”

Phó Thanh Mãn lời còn chưa dứt, liền bị một tiếng khóc can đảm câu liệt đánh gãy.

Vừa vân vê viên cờ Thương Tỉ dừng động tácmột chút , con ngươi như đầm nước đen chợt nhíu lại.

Chu Tắc bên cạnh chú ý tới cảm xúc biến hóa của hắn sắc mặt ngày một trầm, cười giả dối: “Nhị ca thế nhưng cũng sẽ kim ốc tàng kiều?”

Thương Tỉ quét mắt liếc hắn một cái không nói, mà Phó Thanh Mãn sớm đã theo thanh âm chạy chậm qua, lại bị cảnh tượng trước mắt sợ tới mức mặt trắng bệch.

“Phó, Phó Từ, ngươi đang làm cái gì?!”

Bị điểm danh Phó Từ một bộ dạng mới từ trong thất thần hồi hồn, hoảng loạn đem đồ sứ trong tay ném xuống, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Là ta giết Điến Trà, là ta giết Điến Trà……”

Dưới ánh nến leo lắt, toàn thân Phó Từ đều là máu, nàng mất hồn mất vía lẩm bẩm.

Mà trên mặt đất, nằm trong vũng máu, đúng là thiếp thân tỳ nữ Điến Trà của nàng!

Bạn đang đọc Thịnh Sủng Tiểu Độc Phi của Thẩm Vi Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiểutinhlinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.