Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đẫm Máu Trùng Sinh

Phiên bản Dịch · 1621 chữ

Bên tai tiếng thét chói tai liên tiếp, làm cho đầu muốn nổ tung.

“Người tới, bảo vệ tam tiểu thư!”

Một âm thanh quen thuộc đến tận xương cốt ở bên tai , Phó Thanh Mãn ba chữ này hoàn toàn đánh thức ký ức Phó Từ.

Trong đám người, Phó Từ đầu tóc bù xù đột nhiên mở mắt, ánh mắt màu đỏ tươi xuyên qua đám người, như con sói đã đói mấy trăm năm, ngoan lệ mà điên cuồng.

Phó Thanh Mãn thân mình cứng đờ, khi quay lại nhìn, vẫn là biểu tình quen thuộc kia.

Nàng nhíu chặt đôi mi thanh tú, là ảo giác?

Mà Phó Từ trên mặt đã khôi phục thái độ bình thường, trong lòng lại là một trận sóng to gió lớn.

Khuôn mặt Phó Thanh Mãn còn non nớt , chưa trưởng thành vẫn còn mang theo một chút hương vị ngây ngô, so với trong trí nhớ lúc nàng ta đâm mình bốn mươi tám đao, vẫn có thể mỉm cười như hoa còn có chút chênh lệch.

Phó Từ bỗng dưng trợn to con ngươi, nàng trùng sinh?!.

Nhưng lúc này cũng không thể cao hứng, bởi vì, bốn phía nàng, năm, sáu con báo đen vây quanh nàng vận sức chờ phát động, những cái mồm như cái bồn máu to gào rống, nước miếng tí tách, mùi tanh tận trời.

Đây là thời điểm nào?

Gân xanh trên trán Phó Từ giật giật, buộc chính mình bình tĩnh lại, cố gắng hồi tưởng một màn này.

Như sơn cốc khép kín đột nhiên ùa vào một luồng ánh sáng to lớn, ký ức như nước chảy ùn ùn kéo đến.

Năm ấy mười ba tuổi, đại thọ phụ thân bốn mươi tuổi, quản gia đặc biệt dùng số tiền lớn từ đoàn xiếc mua tới mấy con báo đen, Phó Thanh Mãn bảo nàng đi trộm chìa khóa lồng giam của báo đen .

Lúc ấy nàng vui quên trời đất, cảm thấy khó được muội muội chủ động tìm chính mình chơi, không hề phòng bị mà nhảy vào cái hố to nàng ta đào sẵn.

Phó Thanh Mãn thiết kế để nàng nghĩ rằng mình làm mất chìa khóa, lại ngầm cho người đem con báo thả ra, để vu oan giá họa cho nàng.

Lúc đó, lồng giam mở, báo đen xuất hiện, quan viên có mặt đều bị sợ hãi, càng muốn mạng chính là, đương triều Thái tử thiếu chút nữa bỏ mạng dưới móng vuốt của con báo đen.

Đến lúc này, phụ thân tức giận, nhưng dù gì nàng cũng có thân phận đích nữ, chỉ phạt cấm túc ba tháng, mà tỳ nữ Điến Trà của nàng lại vì thất trách bị đánh đến chết.

Từ trước đến nay, Phó Thanh Mãn thể hiện đều là một muội muội tốt dùng mọi cách che chở cho tỷ tỷ , khi nàng bị phạt cấm túc, nàng ta đã khóc một ngày, được người ngoài tán dương có tình có nghĩa, thiện lương như tiên tử.

Cả một màn này nàng đều đóng vai người xấu, cộng them hy sinh Điến Trà, cũng chỉ vì đổi lấy 5 năm thanh danh tốt cho Phó Thanh Mãn !

Ông trời có mắt, cho nàng trùng sinh tại thời điểm có thể làm nàng thay đổi tất cả , bắt đầu từ giờ khắc này, nàng cần bảo vệ sẽ bảo vệ, cần tranh nàng sẽ đoạt !

Trong cái thân thể này, đã không còn là kẻ năm đó chỉ biết ẩn nhẫn, bất lực, người chết qua một lần, còn e ngại cái chết?

Phó Từ mím môi, trong mắt là một mảng điên cuồng bất chấp, tay nàng nắm chặt chuỗi chìa khóa, trên mặt lấm lem bùn đất,trong hoảng sợ lại mang theo thấp thỏm vui sướng, nàng xách váy lên xông thẳng hướng Phó Thanh Mãn:

“Muội muội, ngươi xem, ngươi bảo ta trộm chìa khóa ta tìm được rồi!”

Hí ——

Phó Thanh Mãn hít vào khí lạnh, trong nháy mắt mặt không có chút máu, không quan tâm đến điệu bộ tiểu thư khuê các , giận trừng mắt Phó Từ.

Ngu xuẩn!

Phó Từ lại phảng phất như không thấy, nàng trốn tránh bầy thú, rõ ràng nguy hiểm trùng trùng, lại như cũ giơ cao chìa khóa trong tay,dường như được Phó Thanh Mãn tán thưởng là việc quan trọng cỡ nào.

Sắc mặt của mọi người chung quanh lặng lẽ chuyển biến, ai cũng biết tam tiểu thư Quốc công phủ tính tình yếu đuối, lá gan còn nhỏ hơn cứt chuột, loại trộm chìa khóa này nếu không phải có người sai sử, nàng nào dám đi làm.

Phó Thanh Mãn rõ ràng nhận thấy được những ánh mắt khác thường, ánh mắt nhìn Phó Từ càng thêm ác độc.

Đi chết đi, tiện nhân!

Chính mình ngu cũng liền thôi, hiện giờ còn muốn kéo nàng ta cùng nhau xuống nước!

Gần như cái ý tưởng này của Phó Thanh Mãn vừa mới dâng lên, bên kia đám người liền truyền đến đồng thời một tiếng thét kinh hãi, cùng lúc ấy, còn có tiếng Phó Từ thét chói tai:

“Muội muội, muội mau cầm lấy chìa khóa, đây là ta thật vất vả mới tìm được, tỷ tỷ không nuốt lời với muội!”

Cánh tay trái Phó Từ bị con báo đen ngậm trong miệng, thân thể đã bị dã thú kéo chạy rất xa, lại vẫn cố nhìn Phó Thanh Mãn bên này, nàng vươn tay đem chìa khóa ném tới trước mặt nàng ta, sau đó trong nháy mắt, người đã bị con báo hung ác quăng ra ngoài.

Phó Thanh Mãn bị điểm danh, sắc mặt xanh mét, lần đầu tiên không biết ứng đối thế nào với biến cố bất thình lình.

Người như rơi xuống đầm lầy, tay chân rối loạn !

Phó Thanh Mãn chưa từng nghĩ tới, có một ngày lại đem chính mình cũng tính kế vào.

Lúc đầu vốn là chuẩn bị bẫy rập cho Phó Từ , hiện giờ nàng cũng bị vấy một thân đen!

Tiện nhân này rốt cuộc có phải đang giả ngốc!

“A!”

Phó Thanh Mãn còn chưa hoàn hồn từ trong khiếp sợ, bên kia Phó Từ ngồi dưới đất, mắt thấy con báo đen muốn bổ nhào lên người mình, quá kinh hãi kêu to rồi ngất xỉu.

Nhanh như tia chớp con báo đen nhe răng nhếch miệng, nhún người nhảy.

Tất cả mọi người đều cho rằng Phó Từ lúc này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả Phó Thanh Mãn cũng nín thở đợi kết quả

Cứ như vậy chết đi, cứ như vậy chết không đối chứng mới tốt!

Đôi mắt dịu dàng của Phó Thanh Mãn chợt lóe lên một tia quỷ dị, nhưng khi trong mắt một thân ảnh hiện lên sau , người cứng đờ trong nháy mắt .

Trước mắt bao người, xẹt qua một bóng dáng màu xanh, khi nhìn kĩ lại, mấy con dã thú hung mãnh đã nằm ở trên mặt đất thoi thóp, mà Phó Từ, lúc này đã yên ổn nằm trong lòng một người.

Nam tử một thân áo xanh đen , dung nhan như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt hảo , một đôi mắt đa tình, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, như ngọc khiêm nhường.

“Thái Tử điện hạ!”

Phó Khiên chậm chạp tới thấy nam tử ôm Phó Từ, sắc mặt hoảng sợ cúi đầu chắp tay thi lễ, sau khi chạm đến đất đỏ tanh hôi , sắc mặt lại càng trắng giống như thể bột mì.

“Lão thần không biết dạy con, quấy nhiễu Thái Tử điện hạ, thỉnh điện hạ thứ tội!” Phó Khiên cúi đầu thật thấp, trái tim lại treo lơ lửng giữa không trung.

Chu Tắc quét mắt nhìn Phó Khiên, nhàn nhạt mở miệng: “Phó quốc công vẫn nên nhanh mời đại phu đến xem thương thế của lệnh ái.”

Nghe hắn nói như thế, Phó Khiên mới chú ý tới Phó Từ trong lòng hắn, hắn trợn mắt, suýt chút nữa nghẹn thở .

Phó Từ? Nàng như thế nào lại đượcThái tử ôm vào trong lòng!

“Cha, Thái Tử điện hạ, là Thanh Mãn không có trông chừng tốt tỷ tỷ, gây ra một hồi rối loạn Thanh Mãn cũng có một phần trách nhiệm!”

Phó Thanh Mãn bước lên trước, dựa gần Phó Khiên bùm một tiếng quỳ xuống. Nàng từ trước đến nay là một nữ tử thông minh, hiểu được làm sao để nhanh chóng tẩy trắng chính mình .

Kiếp trước đây là kịch bản Phó Thanh Mãn quen dùng, sống lâu 5 năm Phó Từ sớm đã biết rõ , nàng trong lòng hừ lạnh một tiếng, từ trong hôn mê tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn đến Phó Thanh Mãn, là vẻ mặt tươi cười ngọt ngào gọi :

“Muội muội!”

Đồng tử Phó Thanh Mãn đột nhiên co rụt lại, tiện nhân này như thế nào lại tỉnh?!

“Muội muội, ngươi bảo ta trộm chìa khóa ta đã lấy được, nhưng không biết là ai đã đem lồng giam mở ra trước rồi, trong đó có mấy con báo đen rất hung dữ, muội muội ngươi có bị thương không?”

Phó Từ một lòng chỉ nghĩ đến muội muội của mình, sau lưng dựa vào ai đều không để ý, ngồi xổm trước mặt Phó Thanh Mãn là một hồi thăm hỏi.

Phó Thanh Mãn há miệng thở dốc, một hồi lâu cũng nói không nên nửa lời.

Bạn đang đọc Thịnh Sủng Tiểu Độc Phi của Thẩm Vi Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiểutinhlinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.