Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1639 chữ

Buổi sáng của ngày xuân vẫn còn có chút lạnh lẽo, có lẽ là vì như thế, ngoài hành lang một tiểu cô nương sáu bảy tuổi trang điểm tinh xảo đi cực nhanh, đi cùng nàng có các quý phụ ung dung bị ném ở phía sau. Tiểu cô nương này, chính là tiểu quận chúa lục vương phủ Oánh Nguyệt. Oánh Nguyệt vừa vào cửa phủ liền cảm giác được một cỗ nhiệt khí ấm áp, bên này hiện giờ còn thấy cảm giác đất long, vén rèm lên, liền thấy tiểu muội muội dùng sức thân mà bò bò bò! Nàng tức khắc cảm thấy vui mừng cực kỳ, hận không thể cả ngày bồi ở bên người nàng, một khắc đều không rời đi.

“Nô tỳ gặp qua quận chúa.” Nha hoàn A Bích vội vàng thỉnh an.

Tiểu quận chúa hơi hơi nâng cằm lên gật gật cái đầu, lúc sau đó là bò đến bên trên giường đất xem còn hăm hở tiến lên về phía em bé. Em bé thực nể tình dương khuôn mặt nhỏ mà nhìn nàng, xem đủ rồi, xì một chút ghé vào trên giường đất, phảng phất không có sức lực.

Tiểu quận chúa tiểu đại nhân dường như muốn bế muội muội lên, liền nói là ôm, không bằng nói là kéo, nàng đem muội muội kéo vào trong lòng ngực của mình , học theo động tá của mẫu thân mà chụp: “Tiểu ngoan, muội phải nghe lời nga!”

Em bé suýt nữa bị nàng chụp liền bò đi. Còn có, tiểu ngoan là nhũ danh kiểu gì, thật sự không thấy có vấn đề sao? Em bé A Cẩn có chút ưu sầu. Ngươi xem, đây này, người xuyên qua có chỗ tốt, mặc dù là trở thành một tiểu oa nhi chỉ biết bò, nàng cũng là vui mừng rồi, không có biện pháp, quá ngoan ngoãn, tóm lại không thể bắt nàng từ một người trưởng thành ngày ngày khóc mếu đại náo chứ. Nhưng nếu biết kết quả về việc quá mức ngoan ngoãn chính là bị đặt cái tên tiểu ngoan kia nàng sẽ không an phận như thế này. Tên này quả thực là khiến người ta cảm thấy thẹn thùng!

“Con muốn đấm chết muội muội con sao?” Một giọng nữ ôn nhu vang lên, A Cẩn hướng cửa nhìn ra, một thân cẩm y, ung dung quý phái, một đại mỹ nhân vén rèm lên vào cửa, tay nhỏ của nàng dùng sức vỗ tay, ngoài ra còn nở thêm một nụ cười cực kỳ cực kỳ tươi. Mau tới ôm ta đi, ta thực ngoan đó!

“Vương phi cát tường.” Trong phòng nha hoàn đều là quỳ xuống thỉnh an.

“Dậy đi. Tiểu ngoan có phải nhớ mẫu thân rồi hay không, tới, mẫu thân ôm một cái.” Từ trong tay đại nữ nhi đem tiểu nữ nhi tiếp nhận, nàng móc ra cái khăn lau nước miếng của A Cẩn, A Cẩn như cũ cười đến hăng hái. Bị mỹ nhân mẫu thân ôm, luôn luôn tốt hơn đem nàng cho cẩu đại tỷ tỷ ôm ấp.

Tiểu mỹ nhân quận chúa không vui: “Mẫu thân đoạt đi tiểu ngoan rồi.”

Lục vương phi ôm tiểu A Cẩn ngồi vào trên giường sưởi, A Cẩn mềm mại dựa vào trước ngực Vương phi nương, mắt to sáng lấp lánh ánh lên sự vui vẻ.

“Các con đều là cái hài tử, như thế nào có thể ôm được muội muội. Oánh Nguyệt ngoan.”

Oánh Nguyệt tiểu quận chúa chọc vào khuôn mặt A Cẩn, A Cẩn không chút khách khí cắn tay nàng một ngụm, ha hả, tuy rằng nàng chỉ có hai cái răng cửa nhỏ vừa mới mọc, nhưng cũng không phải dễ chọc a.

“Di di? Muội muội quả nhiên thích ta! Nương xem nàng ngoặm ta kìa, nói, muội muội gần đây cũng quá ngoan ngoãn nha. Nên sẽ không sao đi?”

Oánh Nguyệt chớp mắt to.

Mụ mụ mễ nha, nơi này thế nhưng có hoả nhãn kim tinh. Lại nói tiếp, chính nàng cũng không biết, đang êm đẹp như thế vừa ngủ một giấc liền xuyên qua thành em bé, nàng phải từ bỏ nhà mình và chiếc giường lớn thoải mái, giờ đây chỉ biết bò, hai cái răng, chỉ có thể ăn cháo cộng thêm việc đi đại tiểu tiện không thể tự mình làm, nhân sinh như vậy cũng thực đau khổ nha. Nàng như thế nào xuyên qua thì thôi đi lại còn xuyên vào em bé? A Cẩn không xác định được mà nghĩ.

Lục vương phi chụp nàng một chút: “Cái nha đầu này, nói bậy gì đó đâu? Cả ngày nghĩ lung tung, muội muội con hiểu chuyện còn không phải rất tốt sao? Chẳng lẽ một hai phải giống cái Tây Khóa Viện kia? Vô dụng, thật là không leo được lên mặt bàn, đã hai tuổi, còn không bằng muội muội ngươi.”

Oánh Nguyệt: “Các nàng có thân phận gì, như thế nào dám so sánh cùng ta với muội muội. Mấy ngày trước đây còn bám lấy ta tìm hiểu tình huống của muội muội, thật là quỷ chán ghét. Phiền chết!”

" Con chớ có để ý đến các nàng. Tâm tình tốt, ta cho các nàng mặt mũi. Tâm tình không tốt, ta làm cho bọn họ biết thế nào là mã Vương gia ba con mắt.” Vương phi lạnh lùng nói.

Ta giết! Vì cái gì ma ma cùng tỷ tỷ của nàng đều dường như bá vương hoa vậy? Bất quá nếu như vậy, tựa hồ cũng rất tốt, nữ tử cổ đại quả thực không dễ dàng, quá mềm mại cũng sẽ bị người khi dễ, A Cẩn trong lòng ghi nhớ.

So với người cha không đáng tin cậy chưa bao giờ xuất hiện, A Cẩn cảm thấy chính mình nên cùng mẫu thân và tỷ tỷ đứng ở cùng một trận chiến tuyến, nàng dùng sức thân rướn cởi đem khuôn mặt nhỏ hướng trên mặt của mẫu thân mỹ nhân mà cọ, lục vương phi thuận thế ở trên mặt nhỏ của nàng hôn một cái, rồi nói: “Rốt cuộc vẫn là tiểu ngoan nhà ta hiểu chuyện nhất.”

A Cẩn tiếp tục cọ: “A ô! A ô ô ô ô!” Quơ chân múa tay ý tỏ vẻ rõ ràng ý đồ của chính mình.

Là sự thật, ta thực hiểu chuyện cũng thực ngoan, cho đổi ta cái tên đi! Đây là nguyện vọng lớn nhất sắp tới của em bé A Cẩn.

“Muội muội được khen thì vui mừng kìa!” Oánh Nguyệt cảm thấy mình quá hiểu tiểu muội muội, đắc ý dào dạt ngẩng đầu nhìn mẫu thân tranh công: “Con xem, ta cùng với muội muội con rất hợp nhau, ta muốn ôm nàng. Nàng đều rất buồn ý tứ của ta.”

A Cẩn muốn phun một ngụm máu trực trào ở cổ, nàng không phải có ý này nha, ô ô. Em bé giương nanh múa vuốt ô ô nha nha nơi nào sẽ có người làm rõ ý của nàng có lẽ chỉ cảm thấy nàng thú vị thôi.

A Cẩn hao hết miệng lưỡi, nước miếng giàn giụa, vẫn là không chiếm được kết quả mình muốn. Mệt đến nỗi phải ghé đầu vào vai Vương phi, không nói nữa. Nguyên lai, làm một cái em bé nói chuyện đều hao phí thể lực, vô dụng!

Nhìn nàng thành thật, Vương phi vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng, “Tiểu ngoan vẫn luôn ngoan như vậy nga, con ngoan ngoãn nghe lời, sau đó mẫu thân liền mang ngươi tiến cung để thấy Hoàng tổ phụ.”

Con mẹ nó! A Cẩn lập tức tỉnh táo lấy lại tinh thần, là muốn gặp hoàng đế trong truyền thuyết sao? Phải biết rằng, kiếp trước nàng chính là một dân đen, thế nhưng hiện giờ thành tiểu nữ nhi của Vương gia, lại có thể nhìn thấy hoàng đế, thật là có thân phận hiển hách. Chỉ là không biết nói…… Ông cha kia của nàng có thể hay không đi tìm đường chết. Thở dài một tiếng, em bé nghĩ đến phụ thân đại gia trong miệng mẫu thân, liền cảm thấy hiu quạnh!

“Vương gia nhất thời rối rắm, lại là ở nơi đó tận nửa tháng, Vương phi thật rộng lượng!”

“Vương gia nghĩ gì lại nạp một hai con hát vào cửa, thật sự là hỗn loạn.”

“Nghe nói sao? Vương gia nhìn trúng tiểu quan nhi của Yên Vân Lâu, việc này phải nói ra ngoài như thế nào, thật là làm khó Vương phi mỗi lúc như vậy đều phải vì Vương gia dấu diếm.”

“Nghe nói sao? Vương gia bên ngoài uống rượu, lại ở trước mặt mọi người sờ mông người ta, thật sự là đồi phong bại tục……”

“Nghe nói thiên gia ( hoàng đế) ở trong triều đình trách cứ Vương gia vô trạng vô đức, ta xem Vương gia chúng ta thật sự không có một chút hy vọng……”

Nàng xuyên qua đã một tháng, lại nghe xong nhiều chuyện tai tiếng của Vương gia lão cha như vậy, nghe xong cái nào, đều làm người chướng mắt cái đó, em bé A Cẩn cảm thấy, lão cha Vương gia của nàng nhất định không phải người tốt!

“Nương, người xem khuôn mặt nhỏ của muội muội, tựa hồ ở tự hỏi bộ dáng ở đâu ra! Ha ha! Này giống như 3 khối đậu hũ ha nhóc con, tưởng cái gì mà tưởng tượng thâm trầm như vậy.”

A Cẩn: ( ̄^ ̄) tam khối đậu hủ! Con mẹ nó! Ta là nghĩ việc lớn đó!

Bạn đang đọc Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa của Thập Nguyệt Vi Vi Lương

Truyện Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhantieuthien1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.