Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Minh Mệnh Xấu

2670 chữ

Nữ tử thiên kiều bá mị kia cười phóng đãng một tiếng, nói: "Hảo, để vi sư bắt hắn!" Vừa nói vừa xuất thủ, từ bên hông lấy ra một đai lưng màu hồng phấn, ném đi, thế bay mau lẹ, chớp mắt cái là đã đến gần Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh nghe được từ tiếng gió phía sau, không cần quay lại nhìn cũng biết là có một vật gì đó mềm mại bay đến trói mình, trở tay bổ ra một đao.

Bởi vì lúc nãy vừa cùng tam thiên vương liều mạng, bản thân bị trọng thương, Thiên Thiền Đao đã không còn quỷ dị như lúc trước, một đao này bổ ra chỉ mang theo đao phong chứ không còn cuồng bạo như trước nữa.

Ánh đao chợt hiện, nữ tử kia cười khanh khách, ngọc thủ run lên, vũ động đai lưng, biến nó thành một con mãng xà, 'vù vù', co lại trong không trung, nhẹ nhàng quấn lên Thiên Thiền Đao, không đợi Phương Kiếm Minh phát lực thì nàng đã quát lớn: "Triệt thủ!" Nội lực thầm phát, sau đó kéo mạnh, định tước binh khí khỏi tay Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh cười một tiếng, nói: "Chưa chắc!" Vận khởi nội lực còn lại trong cơ thể, vung Thiên Thiền Đao lên, đao mang bạo phát, 'xoạt', đai lưng bị đứt làm hai đoạn, tiếp theo bổ ra một đao khí cường đại, đánh về phía nữa tử kia, nữ tử không ngờ đao của Phương Kiếm Minh lại sắc bén như thế, đai lưng này không phải là loại đai lưng tầm thường, đai lưng này do sư phụ của nàng truyền lại cho nàng trước khi lâm chung, nàng dựa vào đai lưng này, đáng bại không ít binh khí sắc bén, nhưng chưa từng bị tước đoạn, hôm nay vừa giao thủ là đã bị tước một đoạn, không khỏi kinh sợ, quát: "Hảo tiểu tư, ngươi dám chém đứt đai lưng của lão nương, lão nương sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Vừa nói vừa vung tay lên, phần đai lưng còn lại sau khi bị tước một đoạn vũ động không ngừng, tấn công về phía Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh cầm Thiên Thiền Đao trong tay, bảo vệ bản thân, không cho đai lưng tấn công vào, nữ tử kia biết đao của Phương Kiếm Minh không phải là hạng thường, không dám ngạnh chạm, luôn di chuyển đai lưng liên tục, tựa như tiên nữ tán hoa, vòng quanh mà tấn công Phương Kiếm Minh.

Trong nháy mắt hai người, dùng nhanh đấu nhanh, đã giao thủ hơn ba mươi chiêu, chỉ thấy được ánh đao ẩn hiện, đao khí phát ra tứ phía, mặc dù Phương Kiếm Minh bị trọng thương, nhưng trong lúc nguy cấp, tiềm năng bộc phát, Thiên Thiền Đao lại sắc bén vô cùng, hắn muốn liều mạng, nữ tử kia mặc dù võ công cao nhưng muốn trong thời gian ngắn đánh bại Phương Kiếm Minh cũng là việc cực kỳ khó khăn.

Nữ tử kia vũ động đai lưng, thiên biến vạn hóa, tựa như linh xà, những tiếng 'vù vù' vang dội không ngừng, có thể khiến cho một sợi đai lưng mềm mại biến thành cứng rắn như mộc côn, tuyệt không thể coi thường nội lực của nàng.

Ba người còn lại đứng ở bên ngoài, quan sát hai người giao đấu, nữ tử nhận thức Phương Kiếm Minh chính là nữ tử trước đó không lâu đã tập kích Phương Kiếm Minh trong rừng, sau đó nàng và sư huynh định tiến vào ngôi miếu đổ nát để tìm hiểu thì bị Tiếu lão đầu giáo huấn một trận, thế nhưng nàng hoàn toàn không từ bỏ ý định, dưới cơn giận, nàng quay về sư môn, đem chuyện bị Tiếu lão đầu khi dễ, thêm mắm thêm muối báo lại cho Phương Kiếm Minh, sau đó lại khen ngợi Phương Kiếm Minh vô cùng anh tuấn, võ công lại cao cường, nếu như dùng để làm 'thuốc dẫn', nhất định có thể tu luyện thần công, sư phụ của nàng nghe xong liền tức giận, giận Tiếu lão đầu không nể mặt mũi nàng, Phương Kiếm Minh không biết tốt xấu, nên tự mình rời núi, dẫn theo đồ đệ. Lần này nàng mang theo ba đồ đệ, hai người trong số đó là một nam một nữ mà Phương Kiếm Minh đã biết, người còn lại là đại đệ tử của nàng.

Dọc đường đi, việc hỏi thăm tin tức của Phương Kiếm Minh do nam từ kia đảm nhận. Nam tử tên là Phạm Nhất Phi, trong sư môn đứng hàng thứ ba, nữ tử nhận thức Phương Kiếm Minh tên là Thủy Băng Nhi, trong sư môn đứng hàng cuối cùng, đại đồ đệ tên là Đào Phiên Phiên, sư phụ của họ, hơn bốn mươi năm trước danh tiếng của nàng trong giang hồ không hề nhỏ, đáng tiếc là danh khí của nàng lại không tốt, có thể nói là cực kỳ xấu, sau đó không biết vì lý do gì mà đột nhiên biến mất, hai mươi mấy năm qua, trong giang hồ không còn ai nhắc đến nàng.

Phương Kiếm Minh giao thủ với nữ tử kia một lúc, nội thương ngày càng nặng hơn, nử tử kia đã sớm nhận ra Phương Kiếm Minh bị trọng thương, mặc dù giận hắn lúc nãy đã tước mất một đoạn đai lưng của mình, nhưng nàng càng nhìn càng thích Phương Kiếm Minh, hận không thể lập tức 'xử' Phương Kiếm Minh, ở đây không phải là hạ sát thủ với Phương Kiếm Minh mà là muốn đánh cho Phương Kiếm Minh kiệt sức ngã xuống.

Phương Kiếm Minh không muốn dây dưa với nàng, biết rằng mình không phải là đối thủ của nàng nữa, vừa đảo mắt cái là nhìn thấy Thủy Băng Nhi, Thủy Băng Nhi thấy hắn liếc mắt nhìn mình, trong lòng rung động, sau đó liền đáp trả bằng một ánh mắt mị hoặc, nói: "Ngươi hãy ngoan ngoãn buông đao, chỉ cần ngươi không phản kháng, sư phụ ta sẽ không làm khó dễ ngươi!"

Nữ tử kia nghe xong thì cười yêu kiều, nói: "Băng nhi, lần này con cật lực khuyên ta rời núi, thì ra là ngươi coi trọng hắn, khách khách, băng nhi, không sai, vi sư thấy căn cốt của hắn cực tốt, đúng là thuốc dẫn thượng giai, phế vật kia nếu so với hắn thì căn bản không đáng để so, chờ sau khi vi sư hưởng dụng xong thì sẽ ban thưởng cho ngươi, sau đó truyền lại cho ngươi vài tuyệt kỹ!"

Thủy Băng Nhi nghe xong thì mừng rõ, vội quỳ xuống, dập đầu nói: "Đa tạ sư phụ, lần này tam sư ca cũng tốn không ít công sức, hy vọng sư phụ thành toàn cho tam sư ca!"

Nữ tử đó cười lớn, nói: "Hảo, Nhất Phi, ngươi cũng được thưởng một phần!" Phạm nhất phi trong lòng vô cùng mừng rỡ, vội vàng dập đầu tạ ơn, Đào Phiên Phiên nghe sư phụ nói xong thì trong ánh mắt hiện lên một tia đố kị, hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng của Thủy Băng Nhi.

Phương Kiếm Minh nghe bọn họ nói chuyện với nhau, rõ ràng là xem như mình chẳng khác nào cá trong rọ, hắn biết lúc này không phải là lúc tức giận, cho nên căn bản là không để chuyện đó trong lòng, đang giáo đấu, đột nhiên hắn phóng người đánh về phía Thủy Băng Nhi.

Thủy Băng Nhi thấy hắn lao đến, cười lên một tiếng, nói: "Hôm nay khí lực của ngươi đã cạn, làm sao có thể là đối thủ của ta được, sư phụ của ta chẳng qua chỉ là 'chơi đùa' với ngươi mà thôi, hãy ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, tránh cho da thịt phải chịu khổ!" Vừa nói, một chiêu 'Tế Hung Xảo Phiên Vân' được sử ra, năm ngón tay trái vung lên, điểm về phía huyệt đạo của Phương Kiếm Minh, đây chính là thủ pháp sở trường của nàng 'Phất Hoa Điểm Huyệt'.

Phương Kiếm Minh vận chân lực, xoay lưng, xuất trảo chụp lấy đỉnh đầu của đối phương, Thủy Băng Nhi cũng chuyển người, tránh khỏi trảo của Phương Kiếm Minh, đang định phản công thì sư phụ của nàng đã chạy đến, cười nói: "Để vi sư bắt tên tiểu oan gia không biết tốt xấu này!" Ngọc thủ run lên, đai lưng liền chuyển, biến thành linh xà, 'vù', quấn quanh thắt lưng của Phương Kiếm Minh, sau đó vận lực, Phương Kiếm Minh chưa kịp ứng phó thì đã bị nhấc lên, ném vào không trung.

Cả người của Phương Kiếm Minh văng lên không trung, đột thiên quát lớn một tiếng, bổ Thiên Thiền Đao ra, ánh đao bùng nổ, nữ tử đó cười nói: "Ngươi cho rằng còn có thể thoát khỏi tay ta hay sao?" Ngọc thủ vận sức, Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy các khớp xương toàn thân như nổ tung, mồ hôi lạnh chảy ròng, một đao này chỉ mới đi được nửa là đã trở nên vô lực, không thể bổ xuống tiếp, muốn cắt đứt đai lưng là chuyện không có khả năng.

Phương Kiếm Minh thầm nghĩ trong lòng: "Xong hết rồi, xong rồi, lần này rơi vào tay kẻ khác, không biết các nàng sẽ đối phó với mình ra sao đây! Thiên Thiền Đao ơi là Thiên Thiền Đao, giờ ta đã thành cá nằm trên thớt, sao ngươi còn không phát uy!"

Ý niệm vừa hiện ra trong đầu thì Thiên Thiền Đao ngân lên, từ trong tay của Phương Kiếm Minh bay ra, ánh đao chợt hiện, cắt đứt đai lưng quấn quanh lưng của Phương Kiếm Minh, đồng thời Phương Kiếm Minh cũng cảm giác được ngay lúc trước khi Thiên Thiền Đao rời khỏi tay thì truyền ra một cổ chân lực cường đại, Phương Kiếm Minh mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ: "Quả nhiên là bạn thân!"

Phóng người lên cao, bắt lấy Thiên Thiền Đao, thi triển thân pháp 'Kỳ Lân Bát Biến', xoay người bỏ chạy.

Nữ tử kia không ngờ thanh đao trong tay của Phương Kiếm Minh chính là một thanh ma đao, vô cùng linh thông, có thể tự động công kích người, thấy đai lưng bị đứt thì ngẩn người ra.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, nữ tử đó ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vang xa, rúng động tâm hồn, ba đồ đệ của nàng vội bịt tai lại, vận nội công chống đỡ.

Phương Kiếm Minh càng chạy càng chậm, tiếng cười của nữ tử kia đột nhiên vang trở nên bén nhọn, Phương Kiếm Minh há miệng phun ra máu tươi, bước chân lảo đảo, nữ tử đó cười một tiếng, nói: "Muốn trốn? Lão nương xem ngươi chạy đi đâu!"

Đai lưng được ném ra, hai tay mười ngón giơ lên, mái tóc dài của nàng không gió mà vẫn phiêu động, lúc này nàng tựa như là một ma nữ trong gió, một cổ kình khí âm nhu bay ra, truy hướng Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh đã chạy được hơn ba mươi trượng, mắt thấy sẽ biến mất sau bụi cỏ, thì kình khí bắn đến như điện quang, đánh trúng người hắn, Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy có một hấp lực cường đại kéo hắn về, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: "Đây là môn công phu gì?"

Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, vận khởi chân lực mà Thiên Thiền Đao vừa truyền cho hắn, hét dài một tiếng, dùng toàn lực xoay người, một đao như cuồng phong vũ bão được bổ ra, trong không trung xuất hiện vô số thiền nhi, thiền nhi bay múa trong không trung, cắt đứt luồng hấp lực, sắc mặt của nữ tử kia trắng bệch, mái tóc dài đang phiêu dật phía sau lưng chợt ngừng lại, rơi xuống, Phương Kiếm Minh cũng kêu lên một tiếng đau đớn, rơi vào trong bụi cỏ.

Thủy Băng Nhi cùng Đào Phiên Phiên đồng thời phi thân lên, đánh về phía bụi cỏ, hai người truy tìm một lúc nhưng không phát hiện được tung tích của Phương Kiếm Minh, không biêt hắn đã chạy đến nơi nào!

Nữ tử kia thấy hai đồ đệ còn có ý định đi đến chỗ xa hơn để truy tìm Phương Kiếm Minh thì hừ một tiếng, nói: "Không cần tìm nữa, hắn đã thoát!"

Hai người xoay người, trở lại bên cạnh sư phụ, Đào Phiên Phiên nhìn sư phụ, nói: "Sư phụ, người... "

Nữ tử vung ngọc thủ, nói: "Không nói, cũng là do vi sư khinh địch, nếu không hắn tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của ta, đã hơn ba mươi năm không hành tẩu trong ginag hồ, không ngờ hiện nay lớp trẻ lại lợi hại như vậy... " đôi mắt đẹp của nàng khẽ chuyển sang nhìn Thủy Băng Nhi, nói: "Băng nhi, con nhìn trúng thiêu niên này đúng là không đơn giản, mặc dù vi sư cũng muốn bắt hắn để nếm thử, nhưng từ võ công của hắn, nhất là thanh ma đao kia, xem ra cũng phải có chút lo lắng!"

Thủy Băng Nhi nói: "Sư phụ, võ công của người cao như thế, lại vừa luyện thành 'Âm Dương Đại Pháp', cho dù võ công của hắn có cao đến đâu đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của sư phụ, chỉ là hắn sử dụng quỷ kế mới có thể trốn thoát!"

Nữ tử kia gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu, nói: "Về phương diện võ công vi sư không sợ hắn, bởi vì 'Âm Dương Đại Pháp' của vi sư đã đến tầng thứ chín, chỉ còn một tầng nữa là có thể phá tan sinh tử huyền quan, tiến vào cảnh giới vô thượng! Vi sư ... "

Vừa nói đến đây thì từ xa chợt vang lên tiếng cười, có người nói: "Tiểu sư muội, chúc mừng muội, sư tỷ tìm muội thật là cực! Nhiều năm qua, muội đã đi đâu?"

Theo giọng nói, từ phía xa xuất hiện một đám người, không nhanh không chậm tiến đến, đều là các thiếu nữ thanh xuân như hoa phơi phới, vận hoàng sam, trên vòng eo thon gọn có mang lợi kiếm, ngọc bội tác hưởng, thanh thúy dễ nghe.

Một chiếc kiệu lớn, được bốn nữ tử trong số đó nâng lên, bốn nữ tử đó tựa như là không tốn nhiều sức. Chiếc kiệu giống như là tung bay, được gió thổi động là phất phơ theo gió, vô cùng đẹp mắt, một thân thể yêu kiều nằm nghiêng trên kiệu.

Những lời vừa rồi chính là từ trong kiệu truyền ra, nữ tử kia nhìn vào đại kiệu, đôi mắt đẹp lóe lên hàn quang, tựa như muốn nhìn thấy nữ tử trong kiệu là ai.

Đảo mắt cái, một nhóm nữ tử khiêng kiệu đến gần, dừng lại, một nữ tử từ trong kiệu phi thân ra, còn kia kịp nhìn thấy hình dáng của nàng ra sao thì đã đánh ra một chưởng phong đánh về phía nữ tử kia.

Nữ tử kia hừ lạnh một tiếng, ngọc thủ duỗi ra, đánh ra một chưởng, một tiếng 'ầm' vang lên, người kia bay ngược ra, chỉ còn vang lại một tràng tiếng cười yêu kiều, nói: "Sư muội, nhiều năm không gặp, sao lại muốn giết sư tỷ rồi!"

Nữ tử đó nhìn đối phương, thần sắc biến đổi, nói: "Thì ra là ngươi! Ngươi đến đây làm gì!?"

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249

Bạn đang đọc Thiếu Lâm Bát Tuyệt của Thiên Ma Thánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.