Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảm Tao Độc Thủ

4292 chữ

Sắc mặt Hồ Bất Quy đại biến, đứng bật dậy, quát: "Họ ngô kia, đừng hàm ngôn, ngươi nói rõ ràng cho ta!"

Ngô Thế Minh thấy hắn bị mình làm cho tức giận như thế thì trong lòng cảm thấy vui vẻ, thầm nghĩ: "Tốt lắm, Hồ Bất Quy, nhưng năm qua ngươi bao che cho Mị Nương khiến Tôn bà bà và Khổ nhi phải lưu lạc khắp nơi, trải qua biết bao gió sương, hôm nay ta phải khiến cho ngươi tức đến chết đi sống lại!" Cười lớn, nói: "Ta nói còn không rõ ràng sao? Ta nói ả Mị Nương kia căn bản là không thương ngươi, ả ta đang lợi dụng ngươi!"

"Cái gì?" Hồ Bất Quy vừa sợ vừa giận, hô hấp dồn dập, chỉ vào Ngô Thế Minh nói: "Ngươi ... Ngươi thật là quá ..."

Ngô Thế Minh cười lạnh nói: "Ta thì làm sao, ngươi còn không biết sao? Ả Mị Nương kia quyến rũ nam nhân, hại chết Tôn đại thúc, năm đó Tôn đại thúc chết trong phòng của nàng, chẳng lẽ ngươi không hề nghi ngờ một chút nào?"

Hồ Bất Quy quát to một tiếng, giọng nói đã run run, nói: "Tôn Đại Ngũ chết ở nơi đó, nhưng ... nhưng sao ngươi lại biết Mị Nương cùng với người khác hại chết Tôn Đại Ngũ?"

Ngô Thế Minh nói: "Câu này ngươi không nên hỏi ta, ta hỏi ngươi, nếu ngươi đã biết Tôn đại thúc chết trong phòng của Mị Nương, sao ngươi lại không nói cho Tôn bà bà biết, ngươi luôn miệng nói là sẽ điều tra rõ việc này, nhưng chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi Mị Nương?"

Trong đầu của Hồ Bất Quy nổ một tiếng, tựa như là bị sét đánh, trăm ngàn ảo tưởng hiện ra trong đầu, nhưng trong số đó cũng có một thanh âm hét lớn: "Hắn nói bậy, hắn nói bậy!" Sắc mặt của Hồ Bất Quy tái nhợt, nói: "Không ... Không ... Không có khả năng đó, Mị Nương tuyệt đối không phải là loại người như thế!"

Ngô Thế Minh cười khinh, nói: "Cho nên ta mới nói ngươi là hồ đồ, ta xem ra ngươi đúng là khi yêu củ ấu cũng tròn, bị tình cảm lất át lý trí, che mất hai măt, cho nên mới như thế, ngươi thân là tổn đàn chủ của Ma Giáo, ngươi xem, ngươi như thế thì còn có tư cách gì mà phục chúng?"

Ngô Thế Minh càng nói càng kích động, lại kéo cả Ma Giáo vào, đây cũng không phải là Ngô Thế Minh muốn làm cho Hồ Bất Quy mất mặt như thế mà là hắn nghĩ đến việc Hồ Bất Quy bao che cho Mị Nương, gian tiếp làm cho tôn gia tổ tôn chịu không ít đau khổ, cho nên trong lúc kích động cho nên mới nói ra những lời như thế.

Ngô Thế Minh nói như thế, tự nghĩ là vì tôn gia tổ tôn giải trừ một ít bực tức, lúc này mới từ từ nói tiếp: "Việc này ta vốn muốn không làm rõ với ngươi, để tránh cho ngươi khó xử, nhưng hôm nay mọi việc đã sáng tỏ, ta không sợ phải đánh ngươi một trận, nếu ngươi không tin thì có thể gọi Mị Nương ra, hỏi ả ta, nếu ả nói không thì ngươi cũng không nên vội vàng cùng ta liều mạng, bởi vì lời của ả cũng chưa chắc là thật, ta còn có nhân chứng!"

Cơ Hiểu Thất ồ lên một tiếng, nói: "Theo như ý của ngươi thì lời của Mị Nương không phải là thật mà nhân chứng của ngươi thì nói thật?"

Phương Kiếm Minh ôm quyền nói với hắn: "Tiền bối nói thế thì có vẻ hơi quá, có điều, nhân chứng kia quả thật không phải người thường, là một thế ngoại cao nhân, lời nói luôn là nhất ngôn cửu đỉnh!"

Cơ Hiểu Thất cười lạnh nói: "Hắn là thế ngoại cao nhân, lời nói thì có phân lượng, Mị Nương là một nữ tử, lời nói không có phân lượng sao?"

Mặt Phương Kiếm Minh đỏ lên, biết mình nói cũng không đúng lắm, vội vàng nói: "Không, tại hạ tuyệt đối không có ý này, vị nhân chứng này chính là cao thủ trên Thiên Bảng năm xưa, Đổ Thần Phiên Thiên - Thượng Quan Vô Thác tiền bối, lời của người không phải là giả, hơn nữa chúng ta đã gặp được hung thủ sát hại Tôn đại thúc, chính miệng hắn cũng đã thừa nhận tất cả!"

Nghe hắn nói nhân chứng chính là Đổ Thần Phiên Thiên, Cơ Hiểu Thất, Chu Hữu Tiếu, Cẩu Thanh Toàn đều kinh ngạc, thầm nghĩ: "Xem ra bọn họ cũng không nói sai!" Nhớ năm xưa, bọn họ cùng phi long tử luận võ bị người của ma môn thừa cơ ám sát, trong lúc nguy nan được Đổ Thần Phiên Thiên ra tay tương trợ đẩy lui người của ma môn.

Sau khi phi long tử nhận chức vụ tán nhân của Ma Giáo vẫn nhớ kỹ việc này, hắn còn muốn mời Đổ Thần Phiên Thiên uống rượu! Điều đáng tiếc là Đổ Thần Phiên Thiên xuất quỷ nhập thần, muốn tìm lão cũng khó. Nếu bọn họ không tin người như thế thì còn tin ai được! Hồ Bất Quy nghe xong những lời này thì có vẻ đã bình tĩnh, có thể nói là giống như một mặt hồ yên tĩnh, nói: "Được, được lắm, ngày ấy Mị Nương thần sắc cổ quái, quả nhiên là nàng lừa dối ta, hơn nữa còn lừa ta suốt những năm qua, ha ha, ta thân là đàn chủ của Ma Giáo, thế mà trắng đen cũng không phân biệt được, ngô thiếu hiệp, lúc nãy ta đã nặng lời!"

Ngô Thế Minh thấy ngữ khí của hắn đã trầm tĩnh xuống, cười nói: "Không dám!"

Hồ Bất Quy nói: "Năm đó ta vì mặt mũi, bao che cho Mị Nương, nghĩ rằng lúc đó Tôn Đại Ngũ trong lúc không phòng bị nên bị hạ độc thủ, cho nên vẫn không hoài nghi đến Mị Nương. Trước đó ta và hắn cùng luận võ, đã có ước, người nào thua sẽ không được gặp lại Mị Nương, vậy mà hắn còn muốn gặp đi gặp Mị Nương, còn bị chết trong phòng nàng. Ha ha, cái gì mà 'một người bị mặt đột nhiên xông đến, một chưởng đánh chết Tôn Đại Ngũ', rồi 'lúc ấy thiếp sợ đến mức hôn mê, khi tỉnh lại đã không thấy người bịt mặt kia', thì ra đều là gạt ta, đáng thương cho ta là ta lại tin nàng, giận Tôn Đại Ngũ quấn lấy nàng, hắn chết trong phòng nàng, ta cũng nghĩ rằng là do hắn tự tìm, không ngờ, thì ra bên trong còn nhiều chuyện như thế!"

Ngô Thế Minh truy hỏi: "Cho dù như thế thì ngươi cũng không nên gạt tôn gia tổ tôn, không đề cập đến chuyện Mị Nương!"

Mặt của Hồ Bất Quy đỏ lên, thở dài một hơi, nói: "Đều là do ta quá chú trọng mặt mũi, cũng là do ta mê muội Mị Nương. Năm đó bị nương bảo ta không nên nói ra việc này, nàng có thể hoàn lương đi theo ta. Ta nhất thời như bị quỷ nhập hồn, đáp ứng nàng, lúc đó ta rất tin nàng, nên kết luận là việc này không liên quan đến nàng, cũng gạt tôn gia tổ tôn. Ngô thiếu hiệp, Mị Nương có thể là hunh thủ?"

Ngô Thế Minh nói: "Ngươi hỏi ta Mị Nương có thể là hung thủ không, ta có thể trả lời rằng, ta sẽ không làm khó ả, ta chỉ muốn từ miệng ả hỏi ra tên hung thủ kia xuất thân từ đâu!"

Hồ Bất Quy phẫn hận nói: "Tên hung thủ kia là ai, ta cùng hắn thề bất lưỡng lập!"

Ngô Thế Minh đang định đem chuyện hôm trước nói ra thì thấy một nha hoàn đang hoảng sợ chạy vào, vừa chạy vừa hô lên: "Không ổn rồi, hồ gia, không ổn, hồ gia!"

Hồ Bất Quy đứng dậy, quát: "Có chuyện gì mà hốt hoảng? Nơi này có khách quý, được rồi, ngươi gọi Mị Nương ra đây!"

Nha hoàn kia nghe xong lời này thì đột nhiên khóc lớn lên, nói: "Tiểu tư, tiểu thư đã tự sát!"

Hồ Bất Quy nghe thế thì lùi về sau, té xuống ghế, thần sắc ưu thương, Mị Nương lừa hắn, cùng nam tử khác lén lút, giờ nàng tự sát, hắn không những không có chút vui vẻ nào mà ngược lại còn cảm thấy thương tâm, hiển nhiên là rất yêu thương Mị Nương.

Ba người Cơ Hiểu Thất nghe được Mị Nương 'sợ tội tự sát', cũng đều cảm thản, Phương Kiếm Minh thở dài, thầm nghĩ: "Quả nhiên là hồng nhan bạc mệnh, đêm đó bên trong tiểu lâu, ta thấy được nàng chỉ bất quá mới ba mươi mà thôi, không ngờ đi nhầm một bước, đến cuối cùng lại hại người hại mình!"

Ngô Thế Minh cũng tự thầm trách mình, nói ra cho thống khoái, không ngờ lại khiến cho Mị Nương tự sát. Nha hoàn kia chạy vào giữa hoa thính, quỳ xuống, khóc ròng: "Hồ gia, tiểu thư không biết vì chuyện gì mà treo cổ tự sát! Hồ gia, ngài đi xem tiểu thư một chút đi!"

Hồ Bất Quy nặng nề gật đầu, nói: "Ta biết rồi!" Nhưng vẫn không đứng dậy.

Nha hoàn kinh ngạc nhìn Hồ Bất Quy, nói: "Hồ gia, ngài và tiểu thư tình thâm như thế, ngài... "

Hồ Bất Quy quát: "Câm miệng, đây là do nàng tự làm tự chịu, nàng làm ra chuyện như thế, sớm phải biết là sẽ có ngày hôm nay!"

Nha hoàn vừa nghe xong thì cả người phát rung, thềm biết mọi chuyện đã bị phát hiện, quỳ lạy liên tục, kình hoàng nói: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết... "

Hồ bấy quy trừng mắt nhìn về phía nàng, nói: "Các ngươi cùng nhau liên hợp lừa gạt ta, có phải cảm thấy ta là một tên đần phải không?"

Nha hoàn sợ đến mức đập đầu mạnh xuống đất, nói: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, nô tỳ tự biết tiểu thư làm chuyện không đúng, không nói việc tiểu thư và vị chu gia kia sớm tối quan hệ với nhau cho hồ gia biết được, nhưng tiểu thư đối xử tốt với chúng nô tỳ rất tốt, nô tỳ... "

Hồ Bất Quy quát: "Nếu biết hôm nay, thì lúc đầu cần gì... " thấy trong tay nàng cầm một tờ giấy, hỏi: "Ngươi cầm cái gì trong tay?"

Nha hoàn nói: "Trước khi tiểu thư treo cổ viết nó, nô tỳ cũng không biết là tiểu thư tự sát, tiểu thư bảo nô tỳ ra ngoài, đợi một lúc lâu, nô tỳ đi vào xem tiểu thư thì phát hiện ra thi thể của tiểu thư, sợ đến nỗi hồn phi phách tán, vô cùng thương tâm, mảnh giấy này được đặt trên bàn, hình như là đưa cho hồ gia!" Vừa nói vừa cầm mảnh giấy giơ lên, hai tay run run.

Hồ bất tuy tiếp nhận từ trong tay nàng, đá một cước, tức giận nói: "Các ngươi bảo vệ tiểu thư không chu toàn, còn có mặt mũi tới gặp ta!"

Cũng may một cước này của hắn không phải là muốn hại, cho nên nha hoàn kia chỉ bị thương chứ không mất mạng. Hồ Bất Quy vừa mở mảnh giấy gia, nhìn lướt qua, đột nhiên quát to một tiếng, ném mảnh giấy ra, một tiếng 'xoạt' vang lên, mảnh giấy cắm vào một cây cột trong hoa thính, sâu cả tấc, mảnh giấy mềm mại, cột được làm từ gỗ, chỉ bằng chiêu thức ấy đủ thấy công lực của hắn thâm hậu, không phải là chuyện đùa, Hồ Bất Quy dùng hai tay che mắt, kêu lên: "Mắt ta, mắt của ta... Là ai ác độc, ám toán ta!"

Tình thế đột biến, tất cả mọi người đều không ngờ đến, Dương Bách Thắng quát to, nói: "Tặc tử ngoan độc, Hiểu Thất, Hữu Tiếu, các người đi xem xét phòng của Mị Nương!" Vừa nói vừa lao đến trước người của Hồ Bất Quy, liên tiếp điểm lên bả vai của Hồ Bất Quy mấy cái, phong bế huyệt đạo tránh cho độc khí công tâm, đưa Hồ Bất Quy ngồi xuống đất, bản thân cũng khoanh chân ngồi phía sau Hồ Bất Quy, song chưởng đặt phía sau lưng của hắn.

Nha hoàn sợ đến nỗi hồn phi phách tán, run rẩy nằm trên mặt đất, thương thế mà nàng bị trúng phải còn không đáng sợ như chuyện này, nàng cũng biết là đã xảy ra chuyện gì!

Cơ Hiểu Thất và Chu Hữu Tiếu được phân phó vội bật dậy rời đi, Phương Kiếm Minh nói: "Quả là ác độc, hai vị, ta cũng đi xem một chút!" Vọt người đuổi theo phía sau hai người.

Ngô Thế Minh tiến lên quan tâm hỏi: "Hồ đàn chủ, đôi mắt của ngươi bị trúng độc?" Cẩu Thanh Toàn cầm phi trảo trong tay, tức giận nói: "Không không thấy sao? Hắn bị trúng ám toán, có người hạ độc trong mảnh giấy kia!"

Ngô Thế Minh thấy khẩu khí của hắn bất thiện, trong lòng hừ một tiếng, nhưng bây giờ hắn và Hồ Bất Quy cũng không còn 'thù hận' gì, thấy Hồ Bất Quy bị ám toán, hắn cũng không nghĩ rời đi, lưu lại xem mọi việc sẽ ra sao.

Không nói đến chuyện hai mắt của Hồ Bất Quy ra sao, nói về ba người thi triển khinh công rời đi, tựa như lưu tinh cản nguyệt, bay qua vài mái nhà, rơi xuống một tiểu các lâu, bàn tính trong tay Cơ Hiểu Thất, vang lên rào rạt, sau đó xông vào, Phương Kiếm Minh và Chu Hữu Tiếu tiến vào theo, ba người tiến vào trong, cảm thấy không xung quanh có một cảm giác quái dị, hình như có điều gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì không rõ, ba người liền đưa mắt dò xét khắp phòng.

Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn quanh, chợt hét to một tiếng, chỉ vào một thi thể trong góc phòng, nói: "Nữ tử kia là ai?"

Chu Hữu Tiếu tiến lên, nhìn tướng mạo của nữ tử, kinh ngạc kêu lên: "Di, không phải chính là nha hoàn mà hôm qua Mị Nương mang đến sao! Không ngờ nàng cũng bị hạ độc thủ!"

Cơ Hiểu Thất đi lại, xem qua nha hoàn kia, phía trước ngực bị lợi khí đâm xuyên qua, máu tươi nhiễm đỏ trước ngực, không còn hô hấp. Cơ Hiểu Thất ngồi xuống xem xét xem nàng đã chết được bao lâu, Chu Hữu Tiếu thì dò xét các góc phòng, trong phòng, trên một xà ngang có một thi thể nữa, Chu Hữu Tiếu thấy thế thì lại càng sợ, nhìn kỹ lại thì thấy là Mị Nương, thầm nghĩ: "Kỳ lạ, sao nha hoàn lại không đưa nàng xuống?" Nhưng sau đó hắn nghĩ tiếp: "Có thể là nha hoàn chưa kịp hạ nàng xuống thì đã bị người khác giết!" Duỗi ngón tay phát ra một đạo chỉ phong, cắt ngang dải lụa trắng, thi thể của Mị Nương rơi xuống, đùi phải của Chu Hữu Tiếu nhấ c lên, câu chiếc ghế mà Mị Nương dùng tự sát đến bên, tay phải vung lên, một cổ chân lực nhẹ nhàng bao lâu Mị Nương, đặt Mị Nương xuống đất.

Chu Hữu Tiếu thấy mặt nàng trắng bệch, nhưng trang phục chỉnh tề, tô son đánh phấn, đôi môi nhỏ nhắn hiện giờ vẫn đỏ hồng, khi còn sống đã xinh đẹp như thế, giờ chết rồi mà vẫn còn quyến rũ mê người như thế, Chu Hữu Tiếu thở dài, lại nhìn sang nơi khác trong phòng, sau đó đưa thi thể Mị Nương đặt trên giường, rời khỏi nội thất, hỏi: "Có phát hiện gì không?"

Cơ Hiểu Thất lắc đầu, nói: "Ta đã kiểm tra vết thương, nàng bị một một lợi khí nhỏ và dài sát hại, còn vũ khí là gì thì tạm thời còn chưa tra ra được, nàng ta chết không bao lâu, thi thể vẫn còn ấm, phỏng chừng là trong khoảng thời gian nha hoàn kia đến báo cho chúng ta tin Mị Nương tự sát!"

Phương Kiếm Minh nói tiếp: "Ta không có phát hiện gì, bất quá ... Đúng rồi, phụ cận nơi này có người thủ vệ không?"

Chu Hữu Tiếu bật kêu lên một tiếng, hét lớn: "Đúng rồi, nơi này có năm người thủ vệ? Sao trên đường đi chúng ta không gặp được bọn họ!?

Sắc mặt của Cơ Hiểu Thất trở nên trầm trọng, cắn môi, nói: "Chúng ta không cần phải tìm nữa, năm người bọn họ e rằng cũng đã chết, tên tặc tử này thật là nhẫn tâm!"

'Viu', một tiếng động nhỏ vang lên, cò người cười lạnh một tiếng, trong lúc này cả ba người đã thầm vận nội lực, thính giác linh mẫn, tiếng cười vừa cất lên, bốn người cùng hét lớn, cơ hồ là cùng phi thân, đánh về phía cửa sổ, Phương Kiếm Minh có khinh công cao minh hơn một chút, lúc này ở phái trước, xuất ra một chưởng, đánh nát cửa sổ, thân hình xuyên qua cửa sổ, người kia đại khái là không ngờ Phương Kiếm Minh có khinh công cao như thế, khẽ kêu 'ối' một tiếng, Phương Kiếm Minh thấy được bóng người phía trước thoáng lên, phóng đi, Phương Kiếm Minh sợ hắn đào tẩu, hét lớn: "Tặc tử chạy đâu!" Triển khai thân pháp 'kỳ lân bát biến', biến thành tám thân ảnh, từ phía sau phóng đến như lưu tinh, vươn tay xuất ra Thiếu Lâm long trảo thủ.

Người kia cười lạnh, không hề quay đầu lại, trở tay xuất chưởng, chưởng phong mãnh liệt, khiến cho cả người của Phương Kiếm Minh dường như bị kềm hãm lại, năm ngón tay của hắn hạ xuống cách sau cổ của đối phương khoảng một tấc.

Phương Kiếm Minh làm sao có thể để cho hắn chạy, thấy hắn chạy đi như bay, thoáng cái đã hơn mười trượng, lập tức vận khởi chân lực, hai chân như gió, lập tức đuổi theo.

Chu Hữu Tiếu và Cơ Hiểu Thất đồng thời bị tụt lại phía sau, nhưng vẫn đuổi theo, hai người bọn họ sợ Phương Kiếm Minh bị trúng kế của địch nhân.

Cứ như thế, hình thành ba nhóm người, phía trước là 'địch nhân', ở giữa là Phương Kiếm Minh, sau cùng là Chu Hữu Tiếu và Cơ Hiểu Thất. Chạy một lúc lâu, hai người Chu Hữu Tiếu và Cơ Hiểu Thất tổn hao không ít chân khí, Phương Kiếm Minh thì càng đuổi càng nhanh, dần dần thu hẹp khoảng cách với địch nhân chỉ còn khoảng mười trượng, một lúc sau nữa, hai vị sứ giả đã mất bóng của Phương Kiếm Minh, Chu Hữu Tiếu kinh ngạc nói: "Phương Kiếm Minh này thật lợi hại, chúng ta không thể cản nổi hắn!"

Bàn tính trong tay của Cơ Hiểu Thất run lên, 'rào rạt', nói: "Ngươi đã quên rồi sao, 'Cáp Mô Khiêu' tán nhân, linh cảm là đến từ người này, có thể thấy được người này không phải là bình thường!"

Chu Hữu Tiếu nói: "Ta làm sao quên được, ta thấy được hắn là liền đoán được hắn là ai, nên khi nãy Phương Kiếm Minh đuổi theo ta sợ sẽ bị trúng kế của địch nhân!"

Cơ Hiểu Thất trầm tư một chút rồi nói: "Chúng ta trở về xem lão Hồ thế nào đã, võ công của Phương thiếu hiệp đã đến mức đăng phong tạo cực, còn có Thiên Thiền Đao hộ thân, hẳn là sẽ không gặp phải vấn đề gì, ta càng lo lắng cho Hồ đại ca hơn, tên tặc tử kia tâm kế độc ác, ngầm hạ độc lên mảnh giấy kia, ta nghĩ... " lập tức đưa bàn tính lên tính, giọng nói của hắn ngưng trọng: "Ta nghĩ lần này lão Hồ khó thoát kiếp, đôi mắt xem như là đã bị phế đi! Địch nhân đã biết thân phận của chúng ta mà vẫn muốn ám toán lão Hồ, rõ ràng là nhắm vào Ma Giáo, xem ra lần này Ma Giáo chúng ta gặp phải khảo nghiệm nghiêm trọng rồi!"

Hai người quay trở về, Chu Hữu Tiếu nói: "Có thể là người của Ma Môn không?"

Cơ Hiểu Thất cười lạnh, nói: "Người của Ma Môn ở Hàng Châu đã chạy hết, người này có thân pháp rất nhanh, võ công xem ra còn trên cả chúng ta, ta nghĩ người này không phải là người của Ma Môn, chúng ta và Ma Môn giao thủ nhiều lần, cao thủ của bọn họ ta cũng biết một ít!"

Thân pháp của hai người rất nhanh, đảo mắt biến mất tại phía xa.

Phương Kiếm Minh đề khởi công lực, phóng người bay đi, truy đuổi theo đối phương, người kia trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhiều năm trước hắn vốn là một cao thủ tà đạo, võ công cao cường, lại luyện binh khí độc môn, tự nghĩ lần này rời núi, cao thủ trong thiên hạ, không có được mấy người có thể so với hắn, Phương Kiếm Minh bất quá chỉ là một thiếu niên, có được bao nhiêu đạo hạ! Không ngờ Phương Kiếm Minh truy đuổi theo, khinh công lại không hề dưới hắn, tựa hồ như là còn vượt qua cả hắn, thầm nghĩ: "Mẹ kiếp, nếu bổn vương để ngươi đuổi theo chẳng phải là mất hết mặt mũi sao, vậy bổn vương sẽ chơi đùa với ngươi!" Nghĩ thế hắn liền xoay người lại, phát ra kình khí hướng về phía Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh thấy hắn dừng lại, biết hắn chuẩn bị công kích, hét dài một tiếng, xuất quyền, quyền phong như sấm, kình khí của người kia và quyền phong của hắn va chạm, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Phương Kiếm Minh ngã bắn người ra sau, còn đối phương thì lui về sau năm bước dài, mỗi bước đi đều để lại trên mặt đất một dâu chân sâu.

Người kia cười khằng khặc vô cùng âm hiểm, hỏi: "Tiểu tử, ngươi là người phương nào? Võ công cũng không tệ lắm!"

Phương Kiếm Minh nhảy lên, đứng cách đối phương hai trượng, đưa mắt đánh giá hắn.

Chỉ thấy người này vóc dáng cao cao, tóc tai bù xù, đôi mi vừa thô vừa dày, gương mặt hơi dẹt, bên má trái có một vết dao dài, mặc trường mâu màu nâu bạc, cả người phát ra một loại khí tức âm u gì đó, Phương Kiếm Minh có thể cảm nhận được nhưng không nói nên lời.

Phương Kiếm Minh nhướng mài, hỏi: "Là ngươi ám hại hồ đàn chủ?"

Người đó cười khằng khặc, nói: "Bổn vương vốn không cần phải ám hại hắn, chất độc trong mảnh giấy kia là do người khác hạ, không phải do lão phu, lão phu muốn giết hắn thì chỉ cần nhấc tay!"

Phương Kiếm Minh nghe hắn tự xưng là bổn vương thì thầm nghĩ: "Hắn là người của bang phái nào, sao lại tùy ý xưng là bổn vương, muốn tạo phản à!"

Người kia hỏi tới: "Tiểu tử kia, bổn vương hỏi ngươi sao ngươi không trả lời?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Ngươi hỏi ta là ai, ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi cũng phải nói lai lịch cho ta biết, như thế mới công bằng!"

Người kia cười ha hả, nói: "Buồn cười, buồn cười, không ngờ còn có người dám ở trước mặt bổn vương đòi hỏi công bằng, ngươi không biết ngoại hiệu năm xưa của bổn vương, điều này không trách ngươi, nhưng lại muốn ở trước mặt bổn vương đòi công bằng, ngươi chưa đủ tư cách, sư tổ của ngươi là ai? Nói ra, không chừng bổn vương và hắn là chỗ quen biết!"

Phương Kiếm Minh nói: "Tổ sư của ta há có thể quen biết với loại người lai lịch không rõ như ngươi chứ, buồn cười, buồn cười, hôm nay ta đuổi theo ngươi tất nhiên sẽ không cho ngươi đào tẩu!"

Người kia cười ha hả, nói: "Đào tẩu? Hừ, cả đời này của bổn vương, ngoại trừ bị một tên dùng đao đánh bại ra, bị thương phải đào tẩu ra thì chưa từng bị bại đừng nói chi là đào tẩu, tiểu tử, chỉ với lời này của ngươi thì bổn vương đã muốn giết ngươi!"

Phương Kiếm Minh cười nói: "À, thì ra ngươi cũng không phải là vô địch, người dùng đao kia là ai? Ta cũng dùng đao, vậy xem ra người đã gặp phải tà thần, lại gặp người dùng đao!" Lời này vừa nói ra, người kia đột nhiên giận dữ, kình khí cường đại chuẩn bị phát động!

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=53#ixzz3OOivYb7v

Bạn đang đọc Thiếu Lâm Bát Tuyệt của Thiên Ma Thánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.