Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt Hồ Phong Quang.

4216 chữ

Lôi Minh từ ngoài đi vào nhìn Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Phương đại ca, ngươi còn không nhận ra nàng sao?" Phương Kiếm Minh nghe xong thì cười ha hả:" Hèn chi hàm răng của nàng trắng như ngọc, thì ra Chu công tử này là một nữ nhi, đúng rồi, lôi lão đệ, ngươi nói nàng là công chúa, chẳng lẽ nàng chính là muội muội của Chu hoàng đế sao?" Lôi Minh cười nói:" Không sai, nàng chính là "Cân Quắc Công Chúa" do chính hoàng thượng thân phong, tục danh là Chu Kỳ Yên, hai tử y nhân vừa rồi huynh đắc tội có ngoại hiệu là 'Tiêu Dao Nhị Lão', ca ca tên là công tôn tiêu, đệ đệ gọi là công tôn diêu, nghe nói hai người bọn họ đã hơn trăm tuổi, võ công thâm sâu khó lường, phương đại ca, huynh dám đối nghịch với họ, xem ra lần này huynh không xong rồi!" Phương Kiếm Minh cười nói:" Cần gì để ý đến võ công cao hay không chứ, ta sợ họ làm gì, cho dù bọn họ có là lão quái ngàn năm, ta cũng không sợ."

Đinh Thế Kiệt nghe xong thì cười lớn:" Phương lão đệ, có khí phách, xem ra ta không nhìn lầm người." Phương Kiếm Minh mỉm cười:" Còn kém Đinh đại ca, còn kém xa lắm, Đinh đại ca không màng danh lợi, cướp giàu giúp nghèo, lo cho bách tính, làm sao đệ dám so với Đinh đại ca chứ." Đinh Thế Kiệt hỏi:" Ta vẫn chưa nói cho đệ biết chuyện của ta thì làm sao đệ biết ta cướp giàu giúp nghèo?" Phương Kiếm Minh cười nói:" Đệ có thể nhận ra được, Đinh đại ca trộm biết bao nhiêu vàng bạc châu báu, mà trang phục lại đơn giản như thế, thì vàng bạc chạy đi đâu, đương nhiên là phân phát cho dân chúng rồi." Đinh Thế Kiệt lắc tay, cười nói:" Chỉ là võ đoán không có căn cứ, chẳng lẽ ta không thể là một người keo kiệt hay sao?" Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Đinh đại ca, nếu Đinh đại ca là người keo kiệt thì thiên hạ này không có người hào sảng rồi, đệ tin tưởng vào ánh mắt của mình, nhất định không nhìn lầm Đinh đại ca!"

Lôi Minh nghe xong thì cười:" Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện này nữa, phương đại ca, hay là chúng ta thương lượng việc đó." Phương Kiếm Minh cười:" Việc đó thì có thì mà thương lượng, ta đây có thể lập tức rời đi." Lôi Minh nghe thế thì hai chân mài nhướn lên:" Phương đại ca, huynh nói những lời này thật là làm khó tiểu đệ, Lôi Minh này là loại người như thế à, sỡ dĩ đệ muốn cùng mọi người thương lượng việc đó là muốn cùng nhau nghĩ kế, chuyện hôm nay, đệ sợ ngũ thúc sẽ nhắc đến trước mặt gia gia, nếu vậy thì hai bên đều cảm thấy không tốt." Phương Kiếm Minh cười nói:" Lôi lão đệ, chỉ sợ đệ chưa biết, ngũ thúc của đệ đã đáp ứng cái cô 'Cân Quắc Công Chúa' kia là không nói ra chuyện này nữa, ta nghĩ mọi việc đã giải quyết ổn thỏa rồi!" Lôi Minh nghe xong thì vui vẻ:" Thật sao?" Phương Kiếm Minh nói:" Đúng vậy, sau đó nàng ta còn sai thị vệ của mình là Trương Chu đến nói với ta, muốn ta làm thiếp thân thị vệ cho nàng!"

Đinh Thế Kiệt nghe xong, cười nói:" Ta nghĩ nàng thấy công phu của đệ rất cao, tuổi lại trẻ, đương nhiên là muốn thu đệ rồi, thật ra ý nghĩ này cũng không tồi, không phải ăn ở, hơn nữa còn khiến người khác úy kỵ ba phần." Phương Kiếm Minh cười nói:" Đệ muốn người khác kính sợ làm gì, chỉ đừng khiến cho người khác phải ghét là được rồi!" Lôi Minh nói:" Nếu ngũ thúc đã đáp ứng là không nói chuyện này ra thì tốt rồi, lúc trước ta chỉ biết là các người náo loạn một phen thôi, chứ không biết là ngũ thúc đã đáp ứng không nói chuyện này ra, nên mới chạy lại đây, giờ thì yên tâm rồi, hôm nay đệ đến đây dùng cơm, hôm qua tỷ tỷ của đệ tiếp khách, hôm nay đến đệ vậy, thấy thế nào?" Đinh Thế Kiệt cười lớn:" Lôi lão đệ, lần trước ta không chuốc say đệ là để đệ còn có thể quay về, hôm nay là tự đệ đưa đầu vào lưới đó, lát nữa đừng có trách ta." Lôi Minh cười hắc hắc:" Ở chỗ này, đệ có thể yên tâm ăn to uống lớn, cho dù phụ thân có biết thì cũng không trách, phương đại ca, huynh mời Long tiểu thư và Long Nguyệt cô nương ra đi, chúng ta cùng dùng cơm!"

Phương Kiếm Minh gật đầu rồi đứng dậy, đi đến cạnh cửa thì quay đầu lại:" Lát nữa hai nàng đến thì đừng nói cho hai nàng nghe chuyện lúc nãy." Đinh Thế Kiệt cười nói:" Yên tâm đi, chúng ta sẽ không nhắc đến chuyện này đâu!" Sau đó Phương Kiếm Minh mới rời khỏi đại sảnh.

Khi Phương Kiếm Minh đưa Long Bích Vân, Long Nguyệt ra đại sảnh thì trên bàn đã có rượu ngon và thức ăn rồi, Kỳ Lân Thử ngửi được mùi thức ăn và rượu ngon thì kêu lên chi chi rồi từ trong lòng của Long Nguyệt nhảy xuống, đặt mông ngồi lên một cái ghế, hai con mắt nhỏ loạn chuyển. Phương Kiếm Minh đi lại, gõ lên đầu nó một cái, cười mắng:" A mao, ta phát hiện ra tên tiểu thử thúi nhà mi ngày càng không nhớ ta, có phải có mới nới cũ không." Đây chẳng qua là Phương Kiếm Minh nói đùa thôi, Kỳ Lân Thử kêu lên chi chi, rồi nhảy lên, nhào vào lòng Phương Kiếm Minh, tỏ vẻ thân thiết, Long Nguyệt thấy thế thì cười nói:" Phương đại ca, nhìn xem, chẳng lẽ là huynh đang ghen với tiểu thư sao?"

Phương Kiếm Minh đỏ mặt, nói:" Làm gì có, ta chỉ nói chơi chút thôi." Sau đó thả Kỳ Lân Thử xuống, đỡ Long Bích Vân ngồi xuống ghế, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, nha hoàn ở một bên hầu. Rượu quá tam tuần, Phương Kiếm Minh đột nhiên nhớ đến mục đích của mình nên vội hỏi:" Lôi lão đệ, ta muốn hỏi thăm một nơi, không biết đệ có từng nghe nói qua chưa?" Lôi Minh cười nói:" Phương đại ca cứ việc nói, cho dù đệ không biết cũng có thể hỏi thăm người khác, nếu là trong thành hàng châu thì nhất định sẽ tìm được!" Phương Kiếm Minh vui vẻ gật đầu nói:" Ta muốn hỏi thăm về một nói có tên là 'Phong Linh Độ Khẩu', đệ có nghe qua chưa?" Lôi Minh ngẩn mặt ra, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói:" Cái tên 'Phong Linh Độ Khẩu' này là lần đầu tiên đệ nghe, phương đại ca, có thể kể rõ hơn một chút được không, ví dụ phương ở hướng nào, rồi có gì liên quan đến nó!" Phương Kiếm Minh cười khổ:" Ta cũng chỉ biết có mỗi cái tên mà thôi, còn về phương vị của nó ở hàng châu thì lại càng không biết, chứ đừng nói chi những nơi liên quan đến nó."

Lôi Minh nhíu mài:" Quả thật kỳ lạ, đệ ở thành hàng châu này lâu như thế, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói về nơi này, nhưng phương đại ca cứ yên tâm đi, sau khi trở về, nhất định sẽ hỏi thăm dùm." Phương Kiếm Minh mừng rỡ nói:" Như thế thì làm phiền lôi lão đệ!" Lôi Minh cười nói:" Phương đại ca cần gì phải khách khí." Phương Kiếm Minh nâng ly rượu trong tay lên:" Nào, lôi lão đệ, ta kính đệ một ly ." Lôi Minh thấy thế thì vội cầm ly rượu lên, cạn với Phương Kiếm Minh.

Ăn một lúc, vốn ý định của Đinh Thế Kiệt là chuốc say Lôi Minh không cho hắn biết đường về, nhưng Lôi Minh muốn dẫn mọi người đi ngắm cảnh đêm của nguyệt hồ cho nên Đinh Thế Kiệt đành bỏ qua cho hắn, rượu cũng uống ít đi, vừa nói chuyện vừa ăn uống. Khi sắc trởi chuyển tối thì nha hoàn thắp đèn lên, sau đó dọn thức ăn thừa xuống, Lôi Minh chuẩn bị dẫn bọn họ đi ngắm cảnh đêm ở nguyệt hồ thì vừa nhấc chân lên đã nghe tiếng người hét lớn:" Đệ đệ, thì ra đệ ở chỗ này, à, lại còn uống rượu nữa có phải không?" Lôi Minh vừa nghe giọng nói này thì lộ vẻ khẩn trương, nói:" Tỷ tỷ, hôm qua không phải tỷ đã đến rồi sao, hôm nay đến đây làm gì nữa?"

Chỉ thấy Lôi Nhu đang nắm tay Chung Đào bước đến, còn tay kia của nàng thì cầm đấu lạp của Đinh Thế Kiệt, Lôi Nhu nhướng mày:" Đệ đệ, đệ nói thế là sao, chẳng lẽ hôm qua tỷ đến rồi thì hôm nay không được đến sao, họn là khách của tỷ, tỷ không chiêu đãi họ thì ai chiêu đãi!" Lôi Minh thấy nàng như muốn phát uy thì vội cười trừ nói:" Tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm ý đệ rồi, đệ không có ý đó, tỷ xem, đệ đang muốn đưa Đinh đại ca và mọi người đi tham quan cảnh đêm của nguyệt hồ, tỷ tỷ, tỷ có đi chung không?"

Lôi Nhu chu miệng, nói:" Ái dà, ta đã đến chậm một bước rồi, thật là xui vẻo, đệ đệ, tỷ đến đây cũng muốn đưa mọi người đi tham quan cảnh đêm của nguyệt hồ, nếu như đệ đã giành trước thì hôm nay do đệ dẫn đường, tỷ đi theo thôi là được rồi!" Lôi Minh đắc ý trong lòng, đi phía trước dẫn đường, Lôi Nhu thấy Đinh Thế Kiệt thì đưa đấu lạp trong tay ra, rồi nói:" Đinh đại ca, cái đấu lạp này huyng mang theo không biết đã bao nhiêu năm rồi, sao không đổi cái mới đi?" Đinh Thế Kiệt vội xuất ra một trảo, chụp lấy đấu lạp, đưa ra phía sua lưng, cười nói:" Bà cô của ta ơi, cái này là do sư phụ cho ta, thì làm sao dám để mất chứ, hơn nữa, nó theo ta nhiều năm như vậy rồi, cũng không nỡ vứt bỏ, đây là 'của mình mình quý'!" Lôi Nhu chu miệng, gắt giọng:" Không biết xấu hổ!"

Sau đó, Lôi Minh đi trước, phía sau là nhóm người Phương Kiếm Minh, cuối cùng là bốn nha hoàn, nhưng trong bốn người này lại không có Tiểu Hoàn. Dọc đường đi, cứ các khoảng mười bước thì có một ngọn đèn nhỏ, ngọn đèn lấp lánh, chiếu sáng mặt đất, nên không cần lo không thấy đường để đi. Lúc này, cũng có thể thấy được kiến trúc ở bốn phía đều sáng đèn, rất là hoành tráng. Đêm nay khí trời cũng không có lạnh lắm, nhưng Phương Kiếm Minh vẫn muốn Long Bích Vân khoác thêm một tấm áo choàng. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, chỉ chỉ trỏ trỏ, tham quan cảnh sắc xung quanh, họ cũng không có đi quá nhanh, khoảng hơn một canh giờ mới đến bờ cỏ bên Nguyệt Hồ.

Lúc này, cảnh sắc của Nguyệt Hồ so với ban ngày có rất nhiều khác biệt, trên mặt hồ có vô số thủy đăng, giống như là sao trời vậy, cực kỳ tốn kém, bọn họ đứng trên cỏ, nơi này hơi dốc xuống, đi thong thả trên cỏ rồi đến đường lớn. Phương Kiếm Minh giẫm chân lên thảm cỏ dày, nghĩ đến chuyện hồi trưa nay thì cười cười, Long Bích Vân thấy hắn tự dưng cười thì cảm thấy lạ, nên hỏi:" Chàng cười gì vậy?"

Phương Kiếm Minh vội cười lớn vài tiếng rồi nói:" Không có gì, ta thấy cảnh đêm của nguyệt hồ thật đẹp, nên không nhịn được mà cười đó mà, vân nhi, nàng xem, cảnh ở nguyệt hồ thật sự là thế gian hiếm thấy, chúng ta hân hưởng một phen nào!" Long Bích Vân mỉm cười:" Không cần chàng nói, ta cũng biết." Đột nhiên nhẹ giọng nói:" Phương lang, cảnh đêm ở nguyệt hồ đẹp thì có đẹp nhưng mà lại bị ảnh hưởng bởi con người quá nhiều, nếu chàng đến 'Từ Hàng Hiên', nhìn thấy 'Thiên Thượng Nhân Gian', thì mới biết thế nào là đẹp!" Phương Kiếm Minh hơi kinh ngạc:" Thiên Thượng Nhân Gian?" Long Bích Vân cười nói:" Bây giờ ta không nói cho chàng biết được, đợi đến khi chàng đến 'Từ Hàng Hiên' lúc đó sẽ biết." Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng rồi cũng không để trong lòng, quay đầu lại tiếp tục ngắm cảnh hồ.

Bọn họ đi dọc theo đường lớn được nửa đường thì Phương Kiếm Minh dõi mắt nhìn lại, bây giờ từ trên cao nhìn xuống, thì cảnh sắc lại khác hẳn, thủy đăng trên mặt hồ bồng bềnh trên mặt nước, cứ như các lá sen phát sáng vậy, Phương Kiếm Minh say mê ngắm nhìn, thì bỗng nghe được tiếng Lôi Nhu kêu to, chỉ về phía xa xa, rồi nói:" Các người xem, đó là gì vậy?" Mọi người cùng nhìn theo hướng ngón tay của nàng mà nhìn, thì thấy trên mặt hồ có một người đang bay lượn, khinh công của người này thật là nhẹ nhàng, chân khẽ chạm lên thủy đăng thì thân thể lại cao lên thêm một trượng, thân hình phiêu phù, giống như là một tiên tử, lại có vóc người mảnh khảnh, vô cùng xinh đẹp.

Lôi Minh nhìn chăm chú nhìn, đột nhiên hét lớn:" Ai dà, không phải là Chu công tử sao? Sao lại đến đây?" Lôi Nhu vừa nghe xong thì đôi phượng nhãn mở to, nói:" Chính là vị Chu công tử, nữ cải nam trang đó sao đệ đệ?" Lôi Minh gật đầu, Lôi Nhu đột nhiên buông tay Chung Đào ra, nhảy người, từ trên đường lớn phi thân bay lên, hạ xuống một ngọn thủy đăng ở phía xa, song chưởng triển khai, cả thân hình tựa như là dán lên mặt nước, lướt đi hơn năm trượng, vóc người của nàng vốn đã rất đẹp, hôm nay lại cố ý muốn tranh với vị Chu công tử kia cho nên ở trong không trung làm vài động tác uyển chuyển, tựa như tiên tử, Chung Đào thấy nàng lướt đi trên mặt hồ, bước lên vài bước, vốn định gọi nàng quay lại, nhưng thấy tư thế uyển chuyển của nàng thì ngẩn ngơ, thần sắc si mê.

Hành động của Lôi Nhu hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, thấy nàng đột nhiên bay lên, sau đó lướt trên mặt hồ, sau đó thì Chung Đào chạy đến bên biên của đường lớn, thấy được phong thái ngạo nhân của nàng, cho dù là Long Bích Vân cũng lộ ra thần sắc thưởng thức. Lôi Nhu quay về phía sau mỉm cười, lại điểm nhẹ lên một ngọn thủy đăng, thân hình nhẹ nhàng bay lên, nở nụ cười đáng yêu:" Thật là vui, đã lâu rồi chưa được vui đùa như thế này, mọi người cùng xuống đi nào, Chung Đào, mau xuống đây, nếu không thì sau này ta không để ý đến chàng nữa!" Nói xong thì quay đầu lại, hướng về phía vị Chu công tử kia mà bay đến.

Lôi Minh thấy hành động của nàng thì sắc mặt biến đổi, hắn không ngờ Lôi Nhu lại làm thế, thấy nàng có ý định thi đấu khinh công với vị Chu công tử kia thì vội kêu lên:" Tỷ tỷ, tỷ mau quay lại, tỷ ..." Hắn còn chưa dứt lời thì nghe được một tiếng hô ở bên cạnh, quay đầu lại thì thấy được một thân ảnh bay vọt ra xa, hạ xuống ở phía xa trên mặt hồ, người đó cũng không có điểm lên thủy đăng mà cho hai chân khẽ chạm lên mật hồ, giống như là chuồn chuồn đạp nước vậy, bay về phía Lôi Nhu, miệng kêu lên:" Nhu muội, ta đến!" Người đó chính là Chung Đào, không ngờ hắn lại ham vui như thế!

Lúc này, Lôi Nhu đã ra khá xa, chỉ còn cách vị Chu công tử kia chừng mười trượng, Chu công tử ngẩng đầu nhìn lại, thấy đó là một tuyệt sắc nữ tử, phía sau còn có một thiếu niên, thì mỉm cười, khi Lôi Nhu chỉ còn cách Chu công tử khoảng sáu trượng thì có tiếng quát:" Là người phương nào, mau lui ra!" Hai bóng người hiện ra từ ngoài mười trượng bay đến, lăng không lộn một vòng, hạ xuống hai ngọn thủy đăng, cổ tay khẽ run, rút lợi kiếm bên hông ra, hàn quang lóe sáng, chặn đường Lôi Nhu.

Chu công tử thấy thế thì vội quát:" Người đến là tiểu thư Lôi Nhu, các người lui ra, không được vô lễ!" Thân hình của hai người kia chững lại, cũng không thấy bọn họ phát lực thế nào, cả người phóng lên, giống như thần long tại thiên, bay cao hơn bảy trượng, hạ xuống bên ngoài bãi cỏ, lúc này trên bãi có hơn mười người, trong đó có hai tử y trung niên nhân ngồi trên ghế dài, trước mặt bọn họ là thức ăn và rượu ngon, những người còn lại thì cung kính đứng một bên, thân hình của hai người đó chỉ lóe lên rồi trở về vị trí ngồi của mình, cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, khiến cho người khác có cảm tưởng là vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi. Lôi Nhu thấy hai người kia cố ý phô trương khinh công của mình thì hừ một tiếng, chân phải điểm lên một ngọn thủy đăng, cả người từ từ bay lên, hơn nữa vừa bay lên vừa xoay tròn, y phục lay động, nở nụ cười duyên tựa như tiên tử thăng thiên, thấy vậy thì Chu công tử ngẩn ngơ, mắt thấy Lôi Nhu từ từ bay lên thì Chung Đào cũng không yếu thế, cười nói:" Nhu muội, ta đến, muội xem chiêu 'Huyền Không Thiểm' này thế nào?" Vừa nói, chân hắn vừa điểm lên một ngọn thủy đăng, cả người bay lên cao, tay phải sử ra một chưởng về phía bên trái rồi sau đó tiếp tục sử ra một chưởng về phía bên phải, chưởng phong đánh về tứ phía của Lôi Nhu, thân hình của hắn di chuyển vòng quanh Lôi Nhu, khi sắp hạ xuống thì hét lớn một tiếng, liên tiếp sử ra hơn mười chưởng, chưởng phong cũng đánh vào tứ phía của Lôi Nhu, Lôi Nhu từ trên không trung hạ xuống gần một ngọn đèn, hắn cũng hạ xuống bên cạnh Lôi Nhu.

Chu công tử thấy được tuyệt thế khinh công của Chung Đào thì mở to hai mắt, không thể tin được điều mà mình vừa chứng kiến, làm sao có thể ở trong không trung thời gian dài như thế, hơn nữa Chung Đào còn di chuyển thành một vòng tròn trong không trung, không biết hắn làm thế nào mà được, hai tử y nhân thấy được thì sắc mặt biến đổi, đứng lên, nhìn nhau. Lúc này bên cạnh ngòn đèn mờ ảo, Lôi Nhu và Chung Đào sánh vai với nhau, đứng trên thủy đăng, nữ có dung mạo tuyệt mỹ, nam lại là một thiếu niên anh tuấn, tư thế lại thân mật như thế, khiến cho người khác không thể không nghĩ họ là một đôi. Lôi Nhu cười, nhìn Chu công tử, nói:" Xin hỏi người là Chu công tử?" Chu công tử mỉm cười, nói:" Lôi Nhu tiểu thư nói không sai, vị huynh đài này là ..., mong Lôi Nhu tiểu thư giới thiệu cho tại hạ một chút!" Lôi Nhu cười nói:" Đây là vị hôn phu của ta, tên là Chung Đào, đúng rồi, Chu công tử, sao công tử lại biết ta là Lôi Nhu?" Chu công tử cười nói:" Có được dung mạo khuynh sắc khuynh thành như thế thì ngoại trừ Lôi Nhu tiểu thư ra thì còn ai vào đây?" Lôi Nhu yêu kiều nói:" Chu công tử, thật ra nơi này còn có một người còn xinh đẹp hơn cả ta, nàng mới là mỹ nhân chân chính ở nơi này!" Chu công tử vừa nghe xong thì kinh ngạc trong lòng, hỏi:" Không biết người đó là ai, tại hạ sao lại không nhìn thấy nàng?"

Lôi Nhu quay đầu lại, lớn tiếng kêu về phía những người còn đứng trên đường lớn:" Long tỷ tỷ, mọi người cũng đến đây đi!" Lôi Minh hô lên:" Tỷ tỷ, Chu công tử đồng ý sao?" Lôi Nhu hừ mọt tiếng, gắt giọng:" Ta không có gọi đệ, không đến thì thôi, long tỷ tỷ, mau mau đi." Long Bích Vân nghe xong thì nhíu mày, nhìn sang Phương Kiếm Minh một chút. Thật ra, nếu bây giờ Long Bích Vân triển khai khinh công, phi thân lướt đi trên mặt nước, cũng không phải là chuyện khó khăn gì và cũng sẽ không ảnh hưởng đến nội thương, với thân thủ của bọn họ thì phi thân trên mặt hồ chỉ là chuyện nhỏ, huống chi trên mặt hồ còn có thủy đăng.

Phương Kiếm Minh thấy nàng nhìn lại thì nhíu mày, lúc này, Lôi Nhu đang đứng bên kia đã không còn kiên nhẫn nữa nên hô to lên, Đinh Thế Kiệt cười hắc hắc rồi nói:" Chúng ta nên qua bên đó thôi, đừng để nàng tức giận, nếu không thì mệt đó." Nói xong thì nhìn sang đường phì, hai người cùng nhau phi thân khỏi đường lớn, chân điểm lên thủy đăng, thủy đăng chỉ nhẹ nhàng lay động, đảo mắt cái họ đã ra xa hơn mười trượng. Lôi Minh nghe Đinh Thế Kiệt nói xong thì biến sắc, vội xoay người, nhảy xuống, điểm lên thủy đăng mà bay đến. Long Nguyệt chu miệng nói:" Lôi tiểu thư cũng thật là, muốn chúng ta qua đó làm chi không biết nữa, nội thương của tiểu thư vẫn chưa khỏi mà!" Long Bích Vân mỉm cười nói:" Cũng không trách Lôi muội muội được, nàng không biết chuyện ta bị thương, Phương lang, phiền chàng đưa ta sang đó, vị Chu công tử này là người phương nào, nghe giọng điệu của Lôi muội muội thì hình như cũng không phải là một vị công tử thật!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì sắc mặt biến đổi, hắn thật sự không muốn gặp lại vị Chu công tử này, nếu như lại xảy ra xung đột thì quả thật là không tốt. Long Bích Vân thấy sắc mặt của hắn thì kinh ngạc hỏi:" Phương lang, chàng không muốn qua sao? Nếu vậy chúng ta sẽ không ..." Phương Kiếm Minh vội nói:" Nếu lôi tiểu thư đã có thịnh tình như thế thì chúng ta cứ qua đi!" Nói xong thì đưa tay khẽ nắm một chút lên y phục của Long Bích Vân, nhìn sang Long Nguyệt cười nói:" Nguyệt nhi, có muốn ta hỗ trợ không?" Long Nguyệt hừ một tiếng rồi nói:" Không cần, ta có thể tự qua được!" Nói xong thì thân thể mềm mại xoay một cái, phi thân đi.

Phương Kiếm Minh mỉm cười:" Vân nhi, chúng ta cũng đi." Long Bích Vân gật đầu, Phương Kiếm Minh vận sức trên tay một chút, phát ra một cổ kình khí, hộ quanh người Long Bích Vân, sau đó cả hai cùng phi thân khỏi đường lớn, rơi xuống mặt hồ. Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân sánh vai nhau, mũi chân của Phương Kiếm Minh điểm lên thủy đăng một cái, rồi cùng với Long Bích Vân phi thân lên, cao hơn một trượng, bay xa hơn sáu trượng, rồi lại điểm lên thủy đăng, và bay tiếp, cứ thế sau vài lần thì đuổi kịp Long Nguyệt ở phía trước, cùng với nàng điểm lên thủy đăng mà bay.

Mắt thấy đã gần đến, thân hình của Phương Kiếm Minh thả lỏng, mang theo Long Bích Vân hạ xuống thủy đăng, thả tay ra, người không biết thì sẽ không nhìn ra được điểm này. Chu công tử giương mắt nhìn, thấy Phương Kiếm Minh thì ngẩn ra một chút, không ngờ lại gặp hắn, mỉm cười nói:" Phương công tử, chúng ta lại gặp nhau!"

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=41#ixzz3OOcinV9j

Bạn đang đọc Thiếu Lâm Bát Tuyệt của Thiên Ma Thánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.