Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn trò?

Phiên bản Dịch · 2207 chữ

Lời vừa nói ra, hiệntrường yên lặng. Ai nấy ngưng thở nhìn cảnh trước mắt, đều suy đoán Tương NhượcLan sẽ làm gì?

Tương Nhược Lan bức hônthật sự đúng là trò cười trong mắt mọi người, là chuyện trà dư tửu hậu trong nhàcác đại quan. Mà chuyện Cận Thiệu Khang đêm tân hôn lạnh nhạt với nàng đã sớmbị kẻ có tâm truyền ra. Chuyện đã qua lâu, mọi người vốn cũng dần quên, nhưnghôm nay Từ Uyển Thanh đột nhiên nhắc tới, mọi người không khỏi nhớ lại. Đềuđồng tình với tình cảnh xấu hổ của Tương Nhược Lan lại có cảm giác buồn cười.

Không ít người đều lặnglẽ quay đầu, dùng khăn lụa che miệng lại.

Tương Nhược Lan vừa bựcmình vừa buồn cười, Từ Uyển Thanh này đầu óc chẳng lẽ bị biến thành đá? Vì đảkích nàng, hoàn toàn không để ý hậu quả! Nói thật, những lời này của nàng cũngrất độc, nếu đổi lại là Tương Nhược Lan thật sự chỉ sợ đã sớm tức điên rồi.Nhưng với nàng mà nói, những lời này chẳng có chút lực sát thương nào. Chỉ lànhững ánh mắt giễu cợt xung quanh đúng là làm cho nàng có chút xấu hổ.

Cận Yên Nhiên thấy TừUyển Thanh nói chuyện nhà mình khiến mặt mũi tẩu tẩu mất sạch, kinh sợ lớntiếng nói với Từ Uyển Thanh:

- Từ Uyển Thanh, ngươi nói hưu nói vượn cái gì! Ngươi biết cái gì, dám nói lungtung ở đây. Đó là những chuyện thục nữ nên làm?

Từ Uyển Thanh thấy đèđược khí thế của Tương Nhược Lan, sao dễ dàng buông tha, nàng cười lạnh mộttiếng:

- Là ta nói hươu nói vượn?

Tiếp theo nhìn vềphía Tương Nhược Lan:

- Ngươi cho là chuyện của ngươi mọi người không biết? Ngươi dám nói, ngươi khôngbị An Viễn hầu lạnh nhạt? Nếu ta là ngươi đã trốn trong nhà, tránh để xấu hổvới mọi người.

Vừa dứt lời, lại nghengoài đình có người nói:

- Chẳng biết Từ tiểu thư nghe những lời này từ đâu?

Mọi người theo tiếng nhìnlại, chỉ thấy An Viễn Hầu Cận Thiệu Khang một thân mãng bào tiến vào. Càng làm ọi người kinh hãi chính là Hoàng thượng và các đại thần đều đứng cách đókhông xa. Mà cha Từ Uyển Thanh Lễ bộ Thượng thư Từ đại nhân căm giận nhìn nữnhi, tức giận đến toàn thân phát run. Hiển nhiên chuyện trước đó Hoàng thượngđã thấy rõ.

Từ Uyển Thanh toàn thânmồ hôi lạnh toát, hai gối mềm nhũn, vội quỳ xuống, toàn thân không ngừng runrẩy.

Mọi người vội vàng đứngdậy dập đầu vấn an hoàng đế.

- Hãy bình thân.

Cảnh tuyên đế chắp taysau lưng, chậm rãi đi vào.

Mọi người đứng dậy, TừUyển Thanh cũng muốn đứng lên theo, nhưng lại nghe cha quát lớn:

- Nghiệt tử, quỳ xuống!

Từ Uyển Thanh cả ngườirun lên, thiếu chút ngã lăn ra.

Bên kia, Cận Thiệu Khangđi tới gần Tương Nhược Lan, trước mặt mọi người ôn nhu nói với nàng:

- Trời nóng thế này sao không nghỉ ngơi đi, lầntrước bị cảm nắng, nàng vẫn nói với ta là không thoải mái, giờ mới khỏe lên mộtchút đã lại quên.

Nghe hắn ôn nhu. Nhìn ánhmắt hắn, Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi toàn thân.

Đúng là quá mức nhập vai….

Nhưng nàng cũng biết, CậnThiệu Khang là giữ lại thể diện cho nàng, cho Hầu phủ nên cũng diễn lại.

Nàng ngẩng đầu, nhìn CậnThiệu Khang mỉm cười nói:

- Hầu gia, Nhược Lan cũng không phải người kiều nhược, huống hồ hôm nay là ngàyvui, đương nhiên là muốn xem náo nhiệt…

Giọng nói mềm mại nhuhòa, tự nàng cũng thấy rợn…

- Được, nàng thích thế nào thì cứ làm thế. Nhưng nhớ chú ý thân thể mình làđược. Đừng làm ta lo lắng.

Cận Thiệu Khang ôn nhucười, nụ cười này có lực sát thương lớn với tất cả phụ nữ xung quanh

Mọi người đều ngây dại

Những ai biết An Viễn hầuđều biết, An Viễn Hầu là người rất lạnh lùng, hiếm khi thấy hắn tươi cười. Dùcó cười cũng chỉ là khách khí mà cười. Giọng nói cũng chỉ lạnh lùng nhàn nhạt,tựa hồ vĩnh viễn cũng không có cao thấp phập phồng gì hết.

Chính là bây giờ, bất kểai cũng có thể thấy nụ cười này là xuất phát từ nội tâm hắn, bất kể ai cũngnghe thấy giọng nói Cận Thiệu Khang đầy sự sủng nịnh, bất kể ai cũng có thểnhìn thấy nét mặt hắn đầy nhu tình. Rất tự nhiên không có chút nào giả dối.

Đây là vẻ mặt chỉ có thểcó khi nhìn người yêu thương thôi!

Mọi người không khỏi bắtđầu hoài nghi, chẳng lẽ những lời đồn đại trước kia là giả? An Viễn hầu khônghề lạnh nhạt Tương Nhược Lan?

Cận Thiệu Khang nhìn phíaTừ Uyển Thanh như gà gỗ quỳ dưới đất, nhàn nhạt cười nói:

- Từ tiểu thư, làm khó ngươi quan tâm chuyện Hầu phủ ta như thế, nếu ngươi muốnbiết, bản hầu nói cho ngươi…

Nói tới đây, Cận ThiệuKhang đột nhiên cầm tay Tương Nhược Lan trước mặt mọi người. Bàn tay to ấm ápđan tay với Tương Nhược Lan, khiến Tương Nhược Lan có cảm giác được bảo vệ.

Tương Nhược Lan tronglòng cười thầm, chính mình làm sao vậy? Lại có ảo giác này? Chẳng lẽ là quánhập vai?

Một bên, Cảnh Tuyên Đếnhìn bọn họ hai tay gắt gao nắm chặt, đột nhiên cảm giác rất khó nhìn, khôngkhỏi nhíu mày.

- Bản hầucùng Nhược Lan mặc dù vừa mới bắt đầu rất không vui vẻ. Nhưng trải qua thờigian này đã hiểu được…

Nói tới đây, hắn quay đầunhìn về phía Tương Nhược Lan, ánh mắt nhu hòa như có thể hòa tan nàng:

- Bản hầuphát hiện, Nhược Lan kỳ thật là một nữ tử rất tốt, một nữ tử như vậy thành phunhân của bản hầu….

Hắn mỉm cười, trong ánhmắt chớp động sự ôn hòa:

- Thật sựlà phúc khí của bản hầu!

Mặc dù biết rõ hắn đangdiễn kịch, nhưng trong lòng Tương Nhược Lan vẫn không thể khống chế màdâng lên một cảm giác cảm động.

Bởi vì nàng hiểu rõ, Cận Thiệu Khang là người lúc nào cũng coi trọng quy củ. Đểcho hắn ở đây, trước mặt nhiều người nói ra những lời này là vô cùng khó khăn.Nàng rất cảm động.

Từ Uyển Thanh quỳ trên mặt đất nhìn cảnh này, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêuthì có bấy nhiêu. Giờ khắc này, nàng cảm giác được mình mới là trò cười….

Mà bên cạnh một sô mệnhphụ nhìn Tương Nhược Lan đầy vẻ hâm mộ. Một người đàn bà có thể khiến phu quânmình nói ra những lời này thì cả đời còn cầu gì nữa? Một số nữ tử chưa xuất giálại đầy ảo tưởng trong lòng. Phu quân tương lai của mình nếu có thể như An Viễnhầu là tốt rồi…

Trong lúc mọi người đều chìm đắm trong không khí ấm áp này, đột nhiên, CảnhTuyên Đế bước lên, nhẹ nhàng ho khan, kéo sự chú ý của mọi người lại.

Hoàng đế chắp tay saulưng, chậm rãi đi và, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Uyển Thanh đang quỳ quay đầulại hỏi Từ đại nhân:

- Từ ái khanh, đây là nữ nhi của ngươi?

Nghe thấy hoàng đế độtnhiên nhắc tới chính mình, Từ Uyển Thanh cả người run lên, nước mắt ứa ra. Nàngquỳ gối bên chân hoàng đế, đầu cúi thấp. Nàng cũng biết những lời khi nãy làquá khích nhưng vẫn dám nói như thế, thứ nhất là vì trong lòng quá tức giận,thứ hai nàng vẫn nghĩ tỷ tỷ sẽ là chỗ dựa ình, hoàng hậu dù có trách tộicũng sẽ không quá nặng.

Nhưng không ngờ, nhữnglời này lại tới tai hoàng đế và phụ thân. Nàng vốn luôn không hề cố kỵ gì bâygiờ cũng biết sợ hãi, không biết Hoàng thượng sẽ xử phạt mình thế nào.

Từ đại nhân quỳ xuống,cúi đầu:

- Hạ thần giáo dưỡng không nghiêm, vô cùng xấu hổ. Xin Hoàng thượng trách phạt.

Cảnh tuyên đế thản nhiênnói:

- Từ đại nhân, ngươi thân là Lễ bộ Thượng thư, nhưng nữ nhi mình lại trước chốnđông người, công khai làm nhục mệnh phụ phu nhân, ngươi cũng cảm giác xấu hổ?

Từ Uyển Thanh toàn thâncàng run, phát ra tiếng khóc ri rỉ.

Từ đại nhân trên tránchảy mồ hôi lạnh, cuống quít dập đầu:

- Thần biết tội, thần trở về nhất định sẽ nghiêm trị!

Cảnh tuyên đế hừ nhẹ mộttiếng:

- Từ đại nhân, ngươi ngay cả nữ nhi cũng không dạy dỗ cho cẩn thận, trẫm thật sựhoài nghi ngươi có thích hợp với chức Lễ bộ Thượng thư!

Từ đại nhân cả kinh, vộiliên tục dập đầu:

- Thần biết tội. Thần biết tội!

Lúc này, Hoàng hậu và Từquý phi nghe báo cũng vội tới.

Từ quý phi vừa tiến đếnđã quỳ gối trước mặt hoàng thượng, vừa dập đầu, vừa nói:

- Hoàng thượng, đều là thần thiếp sai, là thần thiếp bình thường quá dungtúng muội muội, mới khiến nàng hôm nay thất lễ như vậy, xin Hoàng thượng tráchphạt thần thiếp

Nàng ngẩng đầu, si ngốcnhìn Hoàng thượng, hai hàng lệ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, lê hoa mang vũ, sởsở thương cảm.

Cảnh tuyên đế thở dài, đỡnàng lên nói:

- Khôngliên quan đến ái phi, ái phi có thai đừng quá lo buồn.

Lửa giận khi nãy bất tribất giác giảm xuống một nửa, hắn nhìn về phía hoàng hậu, nói:

- Hôm nay là sinh nhật hoàng hậu, chuyện này khiến hoàng hậu mất vui, để hoànghậu xử lý đi!

Vài chục năm vợ chồng, hoàng hậu đương nhiên biết tâm ý hắn, nhưng Từ UyểnThanh dựa hơi Từ quý phi mà không coi lời nàng ra gì cũng khiến nàng rất cămghét. Nàng suy nghĩ một chút, nói:

- Như vậy đi, Từ Uyển Thanh làm nhục triều đìnhmệnh phụ, bàn về tội phải chịu trượng hình!

Nghe đến đó, Từ Uyển Thanh “A” lên mọt tiếng. Hoàng hậu lạnh lùng liếc nàng mộtcái, nói tiếp:

- Nhưng niệm tình nàng nhỏ tuổikhông hiểu chuyện, bản cung xử lý nhẹ, phạt Từ Uyển Thanh ở nhà cấm túc nửanăm, lo học quy củ cùng lễ nghi cho tốt! Từ Uyển Thanh, bản cung xử trí thếngươi có tâm phục?

Nửa năm? Từ Uyển Thanhtrong lòng kêu khổ, nhưng nàng sao dám phản đối? Nàng dập đầu với hoàng hậu:

- Tạ ơn ân điển hoàng hậu!

Cảnh tuyên đế thấy hoànghậu xử trí có để ý đến mặt mũi Từ quý phi, trong lòng rất hài lòng, thầm nghĩhoàng hậu hiền lương.

Hoàng hậu tiếp tục nói:

- Hơn nữa, ngươi phải xin lỗi Hầu phu nhân!

Từ Uyển Thanh mặc dùkhông tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn làđi tới trước mặt Tương Nhược Lan, hành lễ với Tương Nhược Lan, thấp giọng nóixin lỗi.

Cảm nhận được ánh mắt củangười xung quanh, Tư Uyển Thanh cảm thấy đây là chuyện mất thể diện nhất đờinàng. Trong lòng dâng lên sự sợ hãi với Tương Nhược Lan.

Xin lỗi xong, Từ Uyển Thanh không còn mặt mũi mà ở lại nên mang theo nha hoànvề phủ.

Hoàng hậu sai người đưanàng về nhà, bắt đầu cuộc sống cấm túc.

Một cơn phong ba lại lặngxuống

Từ Uyển Thanh đi rồi, mọingười cũng hết hăng hái, đều tản đi, Hoàng thượng cùng vương công đại thần tiếptục du viên, lúc gần đi, Cận Thiệu Khang nhẹ nói “xin lỗi” bên tai nàng rồi mớibuông tay nàng đi khiến Tương Nhược Lan ngây người.

Cận Thiệu Khang đi rồi,Tương Nhược Lan cùng Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng trở lại điện nghỉ ngơi.

Trên đường, Cận Yên Nhiên cao hứng nói với Tương Nhược Lan:

- Tẩutẩu, hôm nay xả hết giận. Nửa năm này cũng không phải gặp con quỷ đáng ghétkia.

Lưu Tử Đồng xen mồm nói:

- Nếu nửa năm sau nàng lại tới làm bậy thì làm sao bây giờ?

Lưu phu nhân lại nói:

- Ta thấy Từ tiểu thư hẳn là không dám làm gì Hầu phu nhân nữa!

Lúc này, Lưu Tử Đồng đibên Tương Nhược Lan, nhẹ nói:

- Hầu phu nhân, thì ra An Viễn hầu đối tốt với ngươi như vậy, thật khiến người tahâm mộ.

Cận Yên Nhiên cười nói:

- Ca ca ta ngay tại trước mặt nhiều người nói những lời này, đừng nói các ngươi,ngay cả ta cũng cảm giác rất bất ngờ!

Tương Nhược Lan cườicười, nghĩ thầm, hành động của con khỉ kia thật tài tình. Bao nhiêu người bịhắn lừa! Cưới ta là phúc khí của hắn? Thật đúng là phiền hắn nói ra khỏi miệng.

Mấy người vừa nói vừa vào đại điện nghỉ ngơi, không ngờ lại gặp Tương PhinhĐình!

Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn của Shisanchun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.