Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hy vọng

Phiên bản Dịch · 2185 chữ

Tối hôm đó, theo lệ hoàngđế nghỉ ở Khôn trữ cung. Trước khi hoàng đế đến, hoàng hậu đã theo lời TươngNhược Lan nói, tắm nước hoa hồng thơm ngát. Da dẻ vì mỗi ngày đều xoa mật ongmà trở nên mềm mịn, tóc đều gội mỡ dê (xin lỗi nhá nhưng nó thật sự là mỡ dê)mà trở nên mềm mượt vô cùng. Trữ Hinh lại theo Tương Nhược Lan dạy trang điểmgiúp hoàng hậu có một vẻ đẹp điềm đạm, trong gương là một nữ tử ôn uyển nhưnước.

Trữ Hinh khen:

- Nương nương hôm nay thật đẹp, nhất định sẽ làm Hoàng thượng thích!

Đây là lời thật, trải quanửa tháng cố gắng, hoàng hậu gầy xuống rất nhiều, mặt cũng nhỏ đi, ngũ quanthanh tú hơn nhiều.

Hoàng hậu nghe xong thậtcao hứng, vội thay quần áo. Nàng thân là hoàng hậu, không thể quá táo bạo nhưTương Nhược Lan nói mặc lụa mỏng mà nàng mặc bộ váy lụa vàng thêu bách hoa,theo như lời Tương Nhược Lan nói:

- Nam nhân đều thích nữ tử tươi sáng, thanh ột chút.

Hoàng đế vốn mang theotâm tình phiền chán đến Khôn Trữ cung. Mười bốn tuổi đã cùng hoàng hậu đại hôn,chung sống với hoàng hậu đã hơn mười năm. Hoàng hậu vì hắn sinh hạ hai côngchúa một hoàng tử, dung mạo và vóc người khác hẳn khi xưa. Hoàng cung là nơinào, là nơi không bao giờ thiếu nữ nhân mỹ mạo trẻ tuổi. Hứng thú của hoàng đếvới nàng đương nhiên giảm đi. Mỗi tháng hai lần đến Khôn trữ cung chỉ là để chohoàng hậu có chút mặt mũi, không muốn khiến nàng quá mức khó xử, dù sao nàngvẫn là hoàng hậu!

Ai ngờ đi tới Khôn trữcung, một nữ tử xinh đẹp trẻ trung chào đón, tóc đen tỏa sáng, da dẻ như bạchngọc, hai mắt long lanh ẩn tình, quần áo màu vàng bó sát cơ thể nàng lả lướt cóđường cong, cả người như bức tranh động lòng người khiến Cảnh Tuyên Đế độngtâm.

Đang nghĩ đây có phải làcung nữ trong cung hoàng hậu không thì đột nhiên nữ tử kia hành lễ với hắn,thản nhiên cười:

- Hoàng thượng, nhìn thần thiếp như vậy làm gì? Không nhận ra thần thiếp rồi?

Hoàng đế nghe được giọngnói, thiếu chút nữa té ngã, quả thực không dám tin thai mắt mình:

- Hoàng hậu? Nhàn Nhã? (tên nghe bị làm sao ý nhờ)

Nghe Cảnh tuyên đế gọitên mình, trong lòng hoàng hậu ngọt ngào, nàng đi qua kéo tay hoàng đế, thânthể nhẹ nhàng dựa lên người hắn:

- Còn không phải là thần thiếp.

Thanh âm mềm nhũn.

Tương Nhược Lan cùng nàngnói qua:

- Nam nhân, bất kể là loại nam nhân gì, đều thích phụ nữ thỉnh thoảng làm nũng,như vậy sẽ khiến bọn họ có cảm giác thỏa mãn, phụ nữ quá đứng đắn, họ mặt ngoàitôn kính như trong lòng kính nhi viễn chi (chỉ nhìn chứ k đến gần)

Quả nhiên có đạo lý!

Thấy hoàng đế đã lâu mớilại cười ôn nhu với mình, hoàng hậu không biết cảm tạ Tương Nhược Lan tronglòng bao nhiêu lần.

Hoàng hậu dìu hắn ngồixuống giường, thấy hắn lấy tay bưng trán liền ôn nhu nói:

- Hoàng thượng có đau đầu không, hay là để thần thiếp giúp Hoàng thượng giải ưu?

Vừa nói vừa đi về phíasau, dựa vào hắn, làm cho đầu hắn dán vào ngực mình. Trong thời gian này, ngàynào hoàng hậu cũng làm theo các Tương Nhược Lan chỉ, dùng mật ong thoa lên nhũphong, ngực trở nên săn chắc hơn nhiều. Hoàng đế dựa vào sao lại không có cảmgiác gì?

Ngón tay hoàng hậu nhẹđiểm lên huyệt vị trên đầu hoàng đế, cảm giác tê dại khiến hắn thấy rất thoảimái, đầu nhẹ không ít, chóp mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt, thân thể hoànghậu mềm mại càng khiến hắn tâm viên ý mãn, tay hắn dần không có quy củ.

- Hoàng thượng…

Hoàng hậu mềm mại nhẹ kêumột tiếng, trước nàng phải giữ lễ đoan trang của một hoàng hậu cũng không phảilà nàng không có sự nhu mị của phụ nữ. Một tiếng Hoàng thượng này khiến CảnhTuyên Đế ngứa ngáy tận xương.

- Hoàng hậy sao lại biết trị chứng đau đầu?

Hoàng đế tay vừa khôngquy củ vừa hỏi

- Đó là Hầu phu nhân dạy ta. Cái này cũng không có gì cần giấu diếm.

- Hầu phu nhân

Tay Cảnh Tuyên Đế như bịkiềm hãm. Trong đầu hiện ra đôi mắt thông minh, linh động của Tương Nhược Lan.

- Sao nàng ta lại dạy ngươi cái đó?

- Gần đây nàng hay tới tẩm cung của thần thiếp, thần thiếp nói chuyện Hoàngthượng bị đau đầu nên nàng dạy thần thiếp làm cách này. Hoàng thượng có thoảimái hơn không?

- Không sai……

Bàn tay linh xảo mềm mạitiếp tục phủ lên đầu hoàng đế, Cảnh Tuyên Đế thu hồi tay, quy củ lại không ít..Hắn nhắm hai mắt, từ từ trong đầu hắn, hoàng hậu phía sau đã thành khuôn mặttươi cười của Tương Nhược Lan.

Tiểu phúc Cảnh Tuyên Đếnóng lên, xoay người đặt hoàng hậu dưới thân….

Liên tiếp ba ngày sau,hoàng đế đều nghỉ ở Khôn Trữ cung, hướng gió trong hậu cung lại chuyển, danhtiếng của Quý phi bị đè xuống không ít.

Trong Từ Trữ cung, Tháihậu cười nói với Tương Nhược Lan:

- Hoàng thượng cuối cùng biết hoàng hậu tốt!

Tương Nhược Lan len lénbĩu môi, biết hoàng hậu tốt ở đâu? Chẳng qua thấy hoàng hậu lại xinh đẹp nên cócảm giác mới mẻ thôi.

Thái hậu vừa cười nói:

- Trong thời gian này hoàng hậu vẫn nhắc tới ngươi, xem ra nàng rất thích ngươi.Nhược Lan, lần này ngươi làm tốt lắm.

Nhìn thái hậu hiền lànhtươi cười, trong lòng trở nên mềm xuống, nàng kéo tay Thái hậu, ỷ ôi nói:

- Thái hậu, nếu Nhược Lan sau này đã làm sai, người có thể còn thương yêu NhượcLan?

Thái hậu vỗ vỗ tay nàng,nói:

- Nếu biết rõ là sai, tại sao còn muốn làm?

- Chính là có đôi khi, rõ ràng biết là sai, nhưng vẫn muốn làm như thế.

Thái hậu nghe xong sửngsốt một hồi, hai mắt nhìn về phía trước, lộ ra thần sắc mê mang. Một lát sau,mới thở dài, nhẹ giọng nói:

- Đúng là có lúc như thế…

Ra khỏi Từ trữ cung đitới cung hoàng hậu, hoàng hậu biết nàng hôm nay sẽ đến, sớm đã chờ ở đó.

Vừa thấy Tương Nhược Lanđã sai hạ nhân lui xuống, đưa lễ vật đã chuẩn bị trước:

- Đây là bộ trang sức bằng phỉ thúy do Minh Nguyệt quốc tiến cống, nghe nói bâygiờ chỉ còn một bộ này thôi. Bây giờ, bản cung tặng nó cho ngươi, xem như bảncung cảm tạ ngươi.

Tương Nhược Lan nhìn bộtrang sức đó, vòng tay lớn nhỏ mười chiếc, tỏa ra ánh sáng đẹp vô cùng vừa nhìnđã biết giá trị không nhỏ. Thấy vậy, hai mắt Tương Nhược Lan sáng bừng nhưnglập tức lại đẩy ra.

- Nhược Lan là thật lòng yêu kính nương nương mới giúp nương nương chứ không phảivì nương nương sẽ ban thưởng. Nương nương làm như vậy. Thật sự là làm cho NhượcLan thương tâm.

Nếu nhận thứ này, hoànghậu sẽ cảm giác được không còn nợ gì nàng, sau này có việc cầu thì cũng sẽkhông tận tâm.

Châu báu ngọc thạch làmgì có người phụ nữ nào không thích, hơn nữa đây còn là cực phẩm. Hoàng hậu thấyTương Nhược Lan không chớp mắt đã đẩy về thì biết nàng không phải là kẻ thammón lợi nhỏ mà thật tình muốn dựa vào mình! Người biết thời thế, bối cảnh xuấtthân tốt vừa có thể giúp mình, có chuyện gì mà lại không làm?

Tương Nhược Lan khôngđược sủng mọi người đều biết. Hoàng hậu biết nàng chẳng qua là cầu một chỗ đểche chở mà thôi, mà chuyện này với nàng cũng chỉ là nhấc tay chi lao.

Hoàng hậu cười nói:

- Nhược Lan đã vậy, sau này bản cung sẽ coi ngươi là người của mình

Tương Nhược Lan nghexong, trong lòng biết sau này mình lại có thêm một ngọn núi để dựa.

Tiếp theo Tương Nhược Langiúp hoàng hậu xoa bóp xong, vừa trộn lòng trắng trứng gà với trân châu đắp mặtcho hoàng hậu. Đang đợi mặt nạ khô, hoàng hậu có chút khó hiểu hỏi Tương NhượcLan

- Nhược Lan, ngươi hiểu biết nhiều như vậy đáng lẽ An Viễn hầu sẽ thích chứ?

Tại sao lại bại trên taykẻ khác?

- Vu thị và Hầu gia tình cảm thâm hậu, ta không thể so sánh…

Tương Nhược Lan suy nghĩmột chút, cảm giác được hôm nay có lẽ là cơ hội tốt, tiện thể nói:

- Trước kia là ta quá xúc động buộc Hoàng thượng tứ hôn, hôm nay ta đã có chúthối hận….

Nàng nhìn hoàng hậu thửdò xét:

- Hoàng hậu, nếu ta thỉnh cầu Hoàng thượng, muốn hắn thu hồi thánh mệnh, giải trừhôn ước thì có được không?

Hoàng hậu thoáng ngồidậy, cho dù cả mặt đắp mặt nạ nhưng cũng có thể nhìn thấy sự kinh ngạc củanàng.

- Nhược Lan, ngươi nói thật sao! Lúc đầu ngươi trước mặt nhiều người ép Hoàngthượng hạ chỉ, chuyện này vốn đã khiến triều đình nghị luận. Bây giờ ngươi lạimuốn cầu Hoàng thượng giải trừ hôn ước. Đừng nói Hoàng thượng kim khẩu ngọcngôn, không thể sửa đổi, hơn nữa, Hoàng thượng cũng không chịu nổi sự mất mặtnày đâu. Đến lúc đó người không may sẽ là ngươi. Nhược Lan, ngươi nên bỏ ý nghĩnày đi.

Tương Nhược Lan bị hoànghậu nói như vậy khiến bị hù dọa, sẽ nghiêm trọng như thế? Xem ra thỉnh cầuHoàng thượng cho phép hòa ly là không được rồi, dù sao mạng nhỏ vẫn quan trọnghơn….

Đang lúc Tương Nhược Lancúi đầu ủ rũ, lại nghe hoàng hậu nói:

- Nhưng ta nhớ hình trước hình như có một lần hoàng đế thu hồi thánh chỉ…

Tương Nhược Lan nhất thờivui vẻ.

- Thật vậy chăng? Là chuyện gì xảy ra?

- Cụ thể là chuyện gì thì bản cung không nhớ kỹ. Nhưng bản cung nhớ, thần tử kialà lập công lớn, Hoàng thượng ban thưởng phòng ốc, ruộng tốt nhưng hắn nhấtquyết cự tuyệt chỉ muốn hoàng đế thu hồi ý chỉ tứ hôn khi trước, sau đó hoàngđế cũng thu hồi.

Hoàng hậu nói giống nhưlà trong đêm nhìn thấy ánh đèn, cho Tương Nhược Lan phương hướng.

Chỉ cần lập công lớn, thìcó thể thỉnh cầu hoàng đế thu hồi thánh chỉ?

Tuy lập công lớn rất giannan nhưng ít ra còn có hy vọng! Có lẽ mình không cần cả đời ở vậy trong Hầu phủ

Tương Nhược Lan cảm giácđược, đây tin tức tốt nhất gần đây.

- Nhược Lan, nhưng bản cung vẫn khuyên ngươi, cho dù ngươi được giải trừ tứ hônthì sau này ngươi sẽ thế nào? Ngươi chỉ cần sinh hạ trưởng tử (con trưởng) thìcho dù Vu thị được sủng cũng vẫn phải cung kính trước mặt ngươi.

Tương Nhược Lan mặt ngoàivâng vâng dạ dạ trong lòng cũng không nghĩ như vậy.

Hoàng hậu là mẫu nghithiên hạ, thân là chính thất, lại có con trai, địa vị coi như là ổn trọng nhưnàng có vui sướng? Hao hết tâm tư được vài ngày Hoàng thượng ân sủng đã caohứng đến đem những thứ quý trọng nhất tặng hết cho nàng.

Đây là giá trị của thânphận đàn bà?

Vẫn quên đi thì hơn…

Trừ phi có thể có suynghĩ giống như những người phụ nữ ở đây, nhận mệnh, nếu không cả đời cũng khôngthể vui vẻ.

Nhưng Tương Nhược Lanchẳng biết cái gì là nhận mệnh, nàng chỉ biết là tính cách quyết định vận mệnh,đường là dựa vào chính mình đi tới!

Chỉ cần có một tia hyvọng, nàng không thể buông tha!

Đang nói, bên ngoài độtnhiên truyền đến Trữ Hinh thông báo:

- Hoàng thượng giá lâm!

Hoàng hậu bị hù dọa nhảydựng lên, bưng mặt la lên:

- Sao Hoàng thượng lại tới lúc này?

Tiếp theo nhìn gương đồngrồi luống cuống lên:

- Ta như thế này sao có thể thấy Hoàng thượng.

Tương Nhược Lan vội vàngchỉ gian trong:

- Hoàng hậu vào rửa sạch mặt đi, ta giúp ngươi kéo Hoàng thượng lại.

Bây giờ cũng không cócách nào, hoàng hậu luôn dặn dò:

- Nhớ phải giữ Hoàng thượng lại !

Thấy hoàng đế đang vào,hoảng sợ chui vội vào bên trong.

Tương Nhược Lan xoayngười nhìn Cảnh Tuyên Đế mặc quần áo lụa vàng cúi người thi lễ:

- Thần phụ xin thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn của Shisanchun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.