Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm trăng

Phiên bản Dịch · 2017 chữ

Dưới ánh mặt trời, CậnThiệu Khang tươi cười hạnh phúc khiến mắt Cảnh Tuyên Đế như bị đâm đau. Hai taychắp sau lưng gắt gao nắm chặt, gân xanh nổi lên nhưng vẻ mặt vẫn không chútgợn sóng.

Hắn nhìn Cận Thiệu Khang,thản nhiên nói:

- Nhữnggì trẫm nghe thực sự là lời đồn? Nghe nói, vì chuyện này, Thái hậu từng triệukiến ngươi và thân mẫu ngươi tiến cung, cuối cùng cũng không có kết quả.

Giọng nói dù nhànnhạt nhưng lộ ra sự uy nghiêm. Cận Thiệu Khang thất kinh, vội vàng nói:

- Hoàngthượng, đó đã là chuyện quá khứ rồi. Lúc đầu, vi thần cùng nội tử có chút khôngvui nhưng bây giờ đã không có việc gì rồi. Vi thần cùng nội tử giờ không có mộtchút vấn đề gì.

- Khôngcó vấn đề gì?

Cảnh Tuyên Đế thâm trầmnhắc lại, nhớ ra khi nãy nhìn thấy bọn họ ôm nhau, cảm giác ghen tuông tronglòng bộc phát. Bất chấp tất cả, hắn nói:

- Nghenói các ngươi còn chưa viên phòng, ngươi còn nói một chút vấn đề cũng không có?

Cận Thiệu Khang ngẩngđầu, kinh ngạc nhìn Cảnh tuyên đế. Hoàng thượng lại hỏi những chuyện này? Cảnhtuyên đế cũng ý thức được bản thân thất thố, sắc mặt hòa hoãn, nhẹ nói:

- ThiệuKhang, ta vẫn coi ngươi là bằng hữu, nghe chuyện này mới không nhịn đượcmà muốn nhúng tay. Càng hốihận quyết định khinh suất ban đầu, cho nên mới nói với ngươi những lời này.

Cận Thiệu Khang hơi hiểu:

- Hoàngthượng không cần lo cho vi thần, bây giờ...

Nhắc tới chuyện này trướcmặt người khác đương nhiên không hợp với Cận Thiệu Khang vẫn luôn thủ lễ. Nhưngvừa nghĩ đến hôn sự của hắn và Tương Nhược Lan bị hủy bỏ thì hắn phải nói thậtvới Hoàng thượng suy nghĩ trong đầu.

Hắn cúi đầu, thấp giọngnói:

- Trướckia vi thần và nội tử có chút không hạnh phúc nhưng giờ nội tử đã tiếp nhận vithần, lần này sau khi săn thú trở về, chúng ta sẽ... sẽ viên phòng...... Chonên xin Hoàng thượng yên tâm, quyết định ban đầu của Hoàng thượng không sai, vithần cũng không có ý định hưu thê.

Nếu lúc này Cận ThiệuKhang ngẩng đầu sẽ thấy phản ứng bất thường của Cảnh Tuyên Đế. Sắc mặt hắn từxanh mét lại. Vừa nghe chuyện bọn họ sắp viên phòng, Cảnh tuyên đế hoàn toànkhông thể khống chế được tâm tình bản thân.

Quyết định ban đầu khôngsai? Cảnh Tuyên Đế hận không thể nhìn trời cười dài. Sai rồi! Vô cùng sai lầm.

Là hắn tự tay đẩy nàngvào lòng nam nhân khác.

Sai rồi! Sai rồi!

Cảnh tuyên đế đột nhiêncảm giác được trái tim như bị đâm, vừa lạnh vừa đau. Hắn xoay người sang chỗkhác, khống chế tâm tình bản thân, cố sức dùng giọng nói bình tĩnh mà nói:

- Xem ralà trẫm hiểu lầm rồi. Thì ra là thế, những lời khi nãy coi như trẫm chưa từngnhắc đến, ngươi lui xuống trước đi.

Cận Thiệu Khang hành lễ,lui xuống, không để việc này vào lòng.

Từ khi Cận Thiệu Khangđi, Cảnh Tuyên Đế vẫn đứng bên bờ suối, hai mắt nhìn chằm chằm một điểm nhưđang chăm chú nhìn nhưng lại như là chẳng nhìn gì cả. Sắc mặt lúc xanh lúctrắng, mãi cho đến lúc Hoàng Quý đến đây tìm kiếm mới rời đi.

Bên kia, Tương Nhược Lancẩn thận ra khỏi rừng cây, đi được một đoạn thì gặp Tương Phình Đình như đangtức giận đi ra.

Tương Phinh Đình một thânhoa phục, dung nhan vẫn xinh đẹp nhưng vẻ mặt chẳng có gì là vui vẻ, thần sắcdường như còn có chút tiều tụy.

Chẳng lẽ là gần đây điđường mệt mỏi? Theo lý, nàng tâm nguyện được hoàn thành hẳn phải vui vẻ mớiđúng. Tương Nhược Lan nghĩ thầm. Nhưng với việc liên quan đến nàng, Tương NhượcLan cũng chẳng có hứng thú biết.

Tương Phinh Đình lúc nàymặc dù là cung phi, nhưng là chỉ là quý nhân, cấp bậc không cao, mà Tương NhượcLan là nhất phẩm phu nhân, cho nên thấy Tương Phinh Đình thì chỉ cần hành lễchào hỏi.

Cả quá trình, Tương PhinhĐình vẫn chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

Tương Nhược Lan hành lễrồi rời đi, cũng chẳng muốn rườm lời với nàng ta. Nhưng vừa quay người thìTương Phinh Đình lại gọi giật lại:

- Đườngtỷ!

Tương Nhược Lan quay đầulại, nhìn nàng:

- Quýnhân gọi thần phụ lại là có chuyện gì?

Tương Phinh Đình nhìnnàng, nói từng câu từng chữ:

- Đườngtỷ, những gì hôm nay ta có được đều là nhờ ngươi ban tặng. Đại ân đại đức củangươi ta sẽ ghi nhớ trong lòng.

Nhờ ta ban tặng? Nàngmuốn nói cái gì? Tương Nhược Lan nói thầm, vừa định muốn hỏi cho rõ ràng thìTương Phinh Đình đã xoay người rời đi.

Chẳng lẽ nghĩ rằng ta cứunàng, cho nên mới có cơ hội tiến cung? Tương Nhược Lan nghĩ nghĩ nhưng lại lắcđầu. Nàng mà nghĩ như thế mới là lạ!

Nàng nhún nhún vai, khôngđem việc này để vào trong lòng, chạy về trướng bồng của mình.

Một lát sau, cung nữ đưacơm tối đến. Sau đó, Cận Thiệu Khang quay về thì sai người chuyển lời hỏi nàngcó bình an quay về không. Tương Nhược Lan biết hắn là lo lắng ình, nên saicung nữ chuyển lời lại nói mình bình an đi ra, không bị té ngã gì.

Nhìn bóng lưng cung nữ,lòng Tương Nhược Lan ấm áp, cảm giác có người quan tâm thật tốt.

Cơm tối xong, vùng đấttrống bên ngoài nổi lửa, các quan viên tụ tập quanh đó uống rượu, vung quyền,nói chuyện phiếm, một số võ quan còn cởi áo luận võ. Ánh lửa khiến mặt ai nấyửng hồng, tươi cười, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói truyền đi rấtxa.

Nhóm nữ quyến không tiệntới gần, nhưng cũng không muốn bỏ qua cảnh náo nhiệt này, túm ba tụm năm tựavào trướng bồng, vừa tươi cười nhìn vừa nói chuyện phiếm, tìm kiếm bóng dángngười thân của mình.

Tương Nhược Lan cũng ởtrong đó, đứng bên mấy vị phu nhân, trong đó có một người là Vươngphu nhân đang kéo tay Tương Nhược Lan cảm ơn nàng.

- Hầu phunhân, thật cảm tạ ngươi, từ lần trước ngươi chữa bệnh ẹ chồng ta. Bệnh đauhông của mẹ chồng ta suốt mấy chục năm nay đã khá lên rất nhiều. Giờ cứ cáchngày ta lại dùng cách xoa bóp ngươi dạy mà xoa bóp cho bà. Giờ bà đối với tatốt hơn nhiều. Lúc trước nói muốn cho phu quân ta lấy thêm thiếp giờ cũng khôngnhắc đến nữa. Hầu phu nhân, chẳng những ngươi cứu mẹ chồng ta mà cũng là cứu tanữa! Ta thật không biết nên cảm tạ Hầu phu nhân thế nào.

Tương Nhược Lan hào phóngnói:

- Chỉ làtiện tay mà thôi, Vương phu nhân đừng để trong lòng, sau này có chuyện gì, cứtới tìm ta.

Nàng không phải xem bệnhkhông, Vương phủ đã tạ lễ vòng tay phỉ thúy rất đẹp và không ít bạc.

Nghe Tương Nhược Lan nóinhư thế, Vương phu nhân càng cảm kích, nói:

- Hầu phunhân sau này có chuyện gì cần thì cứ nói.

Tương Nhược Lan cườicười, lại khách khí vài câu. Những lời cảm kích này, mấy hôm nay nàng nghe cũngkhông ít.

Đang nói, đột nhiên mộtcung nữ đi tới, mời Tương Nhược Lan qua một bên, nhỏ giọng nói vào tai nàng:

- Mờingười đến dòng suối nhỏ trong rừng cây một lát.

Tương Nhược Lan vừa nghethì cười tưởng rằng là Cận Thiệu Khang tìm nàng. Quay lại nói với đám nữ quyếnrằng mình có chút việc rồi chạy vào rừng cây.

Mang theo đèn lồng cẩnthận đi qua rừng cây nhỏ, nàng cảm giác có chút kỳ quái, theo đạo lý, đã muộnthế này, Cận Thiệu Khang hẳn sẽ không để nàng một mình đến đây mới đúng. Nhưngdòng suối nhỏ gần ngay đây, bên ngoài lại có nhiều người, vạn nhất có gì nguyhiểm thì chỉ cần kêu một tiếng sẽ có người đến cứu. Hơn nữa nàng cũng khôngphải là nữ tử tay trói gà không chặt! Nghĩ vậy, trong lòng bình ổn, chốc látthôi đã tới bên bờ suối.

Đêm nay ánh trăng sáng tỏchiếu vào nước, cũng chiếu sáng bốn phía. Dòng suối nhỏ buổi đêm rất yên tĩnh,an bình, so với lúc chiều lại có một vẻ đẹp khác.

Tương Nhược Lan nhìnquanh một chút, cũng không thấy Cận Thiệu Khang đâu. Nàng nhỏ giọng gọi:

- ThiệuKhang, Thiệu Khang.

Lúc này, một giọng nóitrầm ổn từ sau truyền đến:

- Saothế, nàng cho là An Viễn hầu gọi nàng đến?

Lòng Tương Nhược Lan cảkinh, vội vàng xoay người, phía sau quả nhiên là thân ảnh cao lớn của Cảnhtuyên đế. Hắn mặc cẩm bào thêu kim tuyến, dưới ánh trăng kim tuyến lóe ra ngânquang, vừa tôn quý lại vừa tuấn dật.

Tay Tương Nhược Lan runlên, đèn lồng trên tay rơi xuống đất, lách tách vài tiếng rồi tắt. Bốn phía độtnhiên tối tăm. Mà thân ảnh cao lớn của Cảnh Tuyên Đế vì bóng đêm mà càng hiệnra cảm giác áp lực.

Tương Nhược Lan lui vềphía sau vài bước

- Hoàngthượng, sao lại là ngươi?

Dần dần hai mắt thích ứngvới bóng tối, diện mạo tuấn lãng của Cảnh Tuyên Đế dần hiện rõ dưới ánh trăng.Hắn không chớp mắt nhìn Tương Nhược Lan, chậm rãi đi về phía nàng vài bước.

- Là tagọi nàng tới, đương nhiên nàng nhìn thấy ta ở đây

Tương Nhược Lan lui vềphía sau vài bước nữa, trong lòng hối hận không thôi, nàng sao lại không nghĩtới hắn? Nàng nên sớm nghĩ tới chuyện này mới đúng. Nhưng ai biết được rằnghoàng đế cũng dám gọi nàng ra giữa chốn đông người này.

- Hoàngthượng, đã muộn rồi, có chuyện gì, để mai nói đi.

Nói xong, Tương Nhược Landợm chân bước đi.

Ai ngờ, Cảnh tuyên đế vọttới trước mặt ngăn cản nàng. Tương Nhược Lan hoảng hốt vội vàng lui về phíasau, nhưng lại không nghĩ tới phía sau là dòng suối nhỏ. Mắt thấy một bước sẽngã xuống suối thì Cảnh Tuyên Đế lại vươn tay, ôm eo nàng, kéo nàng quay lại,kề sát vào ngực hắn.

Trong nháy mắt, mùi longdiên hương vây quanh nàng

- Cẩnthận

Cảnh tuyên đế nhếch môimỉm cười, hàm răng lóe ra ánh sáng trắng dưới trăng:

- Biếnthành gà nhúng nước thì chẳng đẹp gì đâu.

- Hoàngthượng, ngươi thả ta ra!

Tương Nhược Lan nóng nảy,hắn điên rồi? Đây là nơi nào mà hắn cũng dám nổi điên!

- NhượcLan, nàng đừng sợ, chỉ cần nàng không lên tiếng thì không ai tới đây. Nhưng vạnnhất nàng lên tiếng khiến người bước vào, có hậu quả gì nàng cũng biết rồi đó.

Cảnh tuyên đế nhìn nàng,nhẹ nhàng nói

Tương Nhược Lan dùng hếtsức cũng không thoát khỏi tay hắn. Nàng mệt mỏi, vô cùng hoảng sợ, mũi cay cay:

- Hoàngthượng, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, dây dưa thân phụ nhưvậy ngươi thấy rất thú vị? Nhìn thần phụ bối rối thống khổ, ngươi rất vui vẻ?Rõ ràng ngươi đã đồng ý không làm như thế nữa, quân vô hí ngôn. Nhưng giờ ngươiđang làm gì thế?

Những lời này chẳng nhữngkhông khiến Cảnh Tuyên Đế buông tay mà ngược lại, hắn càng ôm chặt hơn khiếnnàng bất đắc dĩ mà gần sát hắn hơn.

Hắn cúi đầu nhìn nàng.Khoảng cách bọn họ gần như vậy, chỉ cần hắn cúi đầu chút nữa thì có thể chạmđến môi nàng. Tương Nhược Lan quay mặt đi, nhưng hắn lại vươn tay kéo mặt nànglại khiến nàng không thể không nhìn vào mắt hắn.

Trong mắt hắn là khuônmặt đầy phẫn nộ của nàng.

Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn của Shisanchun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.