Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là ai ?

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

“Ta đến Hoàng Tuyền bồi tiếp nàng…”

Dạ Ảnh đột nhiên thu lại lực lượng, không ngăn cản ngọn lửa đang thiêu đốt trong người nữa, hắn nhẹ nhắm mắt lại, nở nụ cười ôn nhu.

“Dạ ca !”

Thiếu nữ từ xa thấy hắn vội chạy đến, khuôn mặt đầy lo lắng.

“Mị nhi, vĩnh biệt.”

Hắn khẽ cười, y phục bay phần phật trong gió. Hắn đứng đó nở nụ cười mãn nguyện.

“Người định bỏ Mị nhi sao, đáng ghét, Mị nhi trù người cả đời này ngoài Mị nhi ra thì không có nữ nhân nào khác.”

Thiếu nữ hét lớn.

Hắn mỉm cười, nụ cười như lay động tâm hồn người thiếu nữ. Nhưng mà, sâu trong ánh mắt của hắn vẫn ẩn hiện sự tang thương do năm tháng mang lại.

“Tại sao chứ..... Phu ta thì bỏ ta đã mấy ngày rồi không đoái hoài gì đến ta. Ta chỉ còn mỗi người. Ta xin người đừng rời xa ta nữa mà"

Nàng vội lao vào ôm chặt lấy hắn tựa như thiêu thân lao lửa vậy, biết là chẳng giúp được gì nhưng vẫn điên cuồng, không chút do dự.

Thiêu thân và lửa, nhìn như điên cuồng muốn chết, nhưng ai biết cố sự nhân quả trong đó.

Cả người Dạ Ảnh nóng rực như mặt trời, ôm hắn làm nàng có cảm giác như đang ở trong lò than.

Giây phút ngắn ngủi này đối với nàng như cả ngàn năm, dài đến nổi nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn từ từ ngã xuống.

“Dạ ca, ca định bỏ Mị nhi lại một mình sao ? Người đừng có xảy ra chuyện gì nếu không Mị nhi sẽ đi theo người.”

Nước mắt tuôn trào đầy khóe mắt, nàng lay người hắn như điên.

Dần dần, sức cùng lực kiệt, hai mắt trở nên trắng dã vô hồn, ngơ ngác nhìn hắn, không nói nên lời.

Quá khứ tươi vui cứ mãi lẩn trốn, chỉ còn lại đau thương hiện hữu trong tâm trí từng giây từng phút. Muốn quên đi lại chẳng nỡ, vì trong ấy có bóng dáng người hắn dành cả đời để kiếm tìm.

Vốn dĩ chẳng có gì, nhưng từ cái lúc mây chấp nhận theo gió đi xa thì đã không thể nào rồi.

Trời xanh rộng lớn ôm lấy mây gió, nhưng cuối cùng chỉ có thể đứng nhìn mây gió xa dần.

"Mây của trời sao gió lại cuốn đi..."

Khẽ thán nhẹ một tiếng, hắn nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm. Ánh sao bất tận nhưng cớ sao trăng lại một mình ?

Là cô độc quá lâu nên chẳng mong ai bên cạnh ? Là cả cuộc đời này trăng chỉ một mình, ai đến bên trăng cũng sẽ lặng lẽ rời đi hay chỉ là vì trăng không quên được bóng hình ai đó trong quá khứ ?

Người ra đi có nhớ đến trăng, thứ đã dành cả một đời để soi bước trên con đường người đi ?

Trong đêm tối chỉ còn tiếng ai than thở, tiếng thở dài như ngân vang lên một điệu nhạc bi tráng.

Dạ Ảnh à Dạ Ảnh, đời rực rỡ những chuyện tình đẹp, chỉ có ngươi là vĩnh viễn sống trong bóng tối. Lặng lẽ, cô tịch mà tang thương.

Ngày hôm ấy tựa như khắc vào tâm khảm hắn một vết cắt, sâu đến nổi không cách nào lành lặn được.

Vẫn ở nơi đó, hoa bay đầy trời.

Thiếu nữ ngơ ngác nhìn hắn:

“Ngươi là ai vậy ?”

Hắn im lặng một hồi rồi khẽ nói:

“Ta… là Tĩnh Thiên.”

Nàng nhìn xung quanh, khung cảnh lạ khiến nàng không biết phải làm sao, vẫn ngây ngốc hỏi:

“Đây là đâu, mà ta là ai, sao ta lại ở đây…”

“Nàng gọi là Mị nhi.”

Hắn thì thào, nhìn thiếu nữ như vậy làm hắn đau lòng. Đáng lý ra không nên làm vậy. Nếu ngày đó hắn không giả chết thì sẽ không làm nàng kích động mà dẫn đến mất trí nhớ rồi.

Nhưng hắn thật do dự, hắn muốn biết nàng có yêu hắn không, hắn có quan trọng đối với nàng không.

Bây giờ hắn biết đáp án rồi, chỉ là khiến nàng trở thành như vậy làm hắn khó chịu.

“Mị nhi… Mị nhi… ta tên Mị nhi sao”

Thiếu nữ lẩm bẩm, đột nhiên ôm lấy ngực mình, khó chịu nói:

“Ngươi là ai, tại sao nghe người nói ta lại cảm thấy đau tim vậy ?”

Đi đến ôm lấy nàng vào lòng, hắn nói khẽ:

“Ta là Tĩnh Thiên…”

“Buông ta ra đi, ta không quen ngươi.”

Thiếu nữ vùng vẫy, lắc đầu nói.

Hắn buông nàng ra, cười, nhìn nàng không nói gì. Chỉ có ánh mắt ôn nhu dịu dàng kia vẫn nhìn thiếu nữ không rời.

Mỗi lần nhìn ánh mắt đó là nàng lại đau lòng, cảm giác giống như nàng đã quên đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy.

Có lẽ không chịu nổi ánh mắt của hắn, nàng trèo lên gốc cây to lớn cách đó không xa, không biết nhìn gì mà rất chăm chú.

Trời âm u lúc nào không biết, gió bắt đầu thổi mạnh, bầu trời đã sắp mưa. Tĩnh Thiên nhìn lên thân ảnh nhỏ bé đang ở trên cây kia nói:

“Xuống ăn cơm thôi.”

Thiếu nữ hơi dừng lại, xoay người nhìn hắn rồi lắc đầu:

“Ta bận đếm sâu rồi.”

Hắn ôn nhu nói:

“Trời sắp mưa rồi, chúng ta vào nhà thôi.”

Thiếu nữ nghi hoặc nói:

“Tại sao ta phải xuống chứ, ta muốn đếm sâu mà.”

Gió đã lạnh dần, hắn nhỏ giọng nói:

“Ngoan, nghe lời ta.”

“Không nghe.”

Nàng nói rồi tiếp tục đếm sâu. Bất chợt một cơn gió thổi mạnh qua làm thiếu nữ run lên.

“Trời sắp mưa rồi… vào nhà thôi…”

Hắn lại nói.

Thiếu nữ nhìn hắn rồi lại nhìn đám sâu, tựa như đưa ra quyết gì đó quan trọng và khó khăn. Thật lâu sau nàng mới gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu:

“Ta trèo xuống không được.”

Hắn mỉm cười đi đến gần:

“Ta ôm nàng xuống.”

Nàng nói:

“Nam nữ khác biệt. Ta không quen ngươi, sao ta có thể để ngươi ôm chứ.”

Hắn không nói gì, nhảy lên cây ôm nàng xuống.

Thiếu nữ vội la lên:

“Thả ta ra, ngươi sao lại ôm ta.”

Trong lòng có cảm giác lạ thường, hắn buông nàng ra:

“Vào nhà thôi.”

“Ngươi sao vậy, nhìn ngươi có vẻ không vui…”

Nàng khó hiểu nói.

“Không có gì, vào nhà đi

Tĩnh Thiên nhíu mày, lắc đầu.

Thiếu nữ cúi đầu theo y vào nhà, khi bước vào nhà tim bỗng nhiên nhói đau. Nàng đưa tay ôm ngực, lòng thật đau.

“Hự…”

Một tiếng quái dị vang bên tai, thiếu nữ nhìn lại thì giật mình, hốt hoảng đỡ lấy Tĩnh Thiên đang ngã xuống. Hai mắt hắn thật đáng sợ, giống như trở thành hai quả cầu máu.

“Nè, ngươi làm sao vậy, ta còn chưa làm gì ngươi mà.”

Thiếu nữ lo lắng nói.

“Hai mắt của ta…”

Hắn hít sâu một hơi, lảo đảo bước đến giường:

“Ta không sao, nó sẽ nhanh hồi phục lại thôi.

Mắt của ta là dùng để nhìn nàng vui vẻ, nay nàng đã không còn thì dù có hủy đi cũng chẳng tiếc gì.

“Ta đỡ ngươi lên giường.”

Nàng dìu hắn lên giường xong thì nghe hắn nói:

“Ta hơi mệt.”

“Vậy, vậy ngươi nghỉ ngơi, ta ra ngoài.”

Thiếu nữ gật gật đầu rồi từ từ đi ra ngoài cửa, nhìn trời đang mưa khẽ cau mày. Nàng đưa tay vỗ ngực, thở gấp.

“Tại sao, tại sao tim lại đau như vậy. Ngươi rốt cuộc là ai, sao ta không nhớ gì cả…”

Không ai trả lời câu hỏi của nàng, có chăng chỉ còn tiếng tí tách của những giọt nước đang rơi.

Nghe tiếng mưa, giống như cũng nghe được tiếng khóc của ai đó.

Nàng quay đầu lại, thấy hắn đã ngủ thì bước lại gần, nhìn hắn ngây ngốc. Sâu trong nội tâm có gì đó đang gợn làm nàng bất giác ngẩn người.

Tĩnh Thiên ngủ vô cùng say. Trong cơn mơ, hắn thấy mình đi đến một đào hoa nguyên, trong đào hoa nguyên có một thân ảnh.

Thân ảnh nhỏ bé giữa đào hoa nguyên rộng lớn mang lại cho hắn cảm giác kỳ lạ. Thân thuộc như đã gặp nhau ở đâu rồi.

Thoáng cái bóng hình bỗng rời đi, hoa vũ nhẹ nhàng rơi. Hắn lưu luyến nhìn nàng, tim bỗng nhiên khó chịu. Khẽ thở dài, hắn ngâm nhẹ.

Năm trăm lần quay đầu nhìn lại

Đổi một hồi thoáng chốc gặp nhau...

Giữa biển trời mênh mông nơi ấy

Ta gặp người lòng chợt đổi thay

Trái tim này bỗng nhiên rung động

Biết làm sao, ngoảnh mặt theo nàng.

Hoa giữa trời phiêu diêu vô định

Gió nhẹ nhàng thổi khẽ tóc ai

Đứng lặng im nhìn theo thân ảnh

Lòng tự hỏi: ta sao thế này...

Chốn nhân gian nàng như tiên nữ

Dưới hồng trần ta kẻ phàm nhân

Mặc cho nay sơn cùng thủy tận

Vẫn một lòng trông ngóng giai nhân.

Áng mây trời trôi theo gió nhẹ

Đào hoa nguyên như vẽ tâm tình

Khắc bóng người lưu trong tâm trí

Để hình người mãi mãi chẳng phai.

Tĩnh Thiên lắc đầu, tất cả cảnh vật trong mơ vẫn còn khiến hắn mông lung. Thở dài, từ từ mở mắt ra. Không biết hắn ngủ mất bao lâu, vết thương trên người cũng không còn gây khó chịu nữa.

“A, ngươi tỉnh rồi ? Ngươi có sao không ?”

Thiếu nữ mỉm cười, vui vẻ khi thấy hắn tỉnh lại. Biết sao được, nhìn hắn hôn mê nàng vô cùng lo lắng, nghĩ nghĩ, chắc là do nàng không quen thuộc nơi này nên cần hắn để đỡ sợ thôi.

Hắn nhìn nàng, lắc đầu rồi từ từ ngồi dậy. Nơi mắt đã trở nên bình thường, không đáng lo ngại. Sắc trời u tối, ngoài trời vẫn còn mưa to.

Ngồi nghỉ ngơi một lát, sau đó Tĩnh Thiên đi làm ít thức ăn rồi trở lại phòng gọi nàng cùng ăn.

Dù trước mắt là người lạ, hoặc là nói nàng không nhớ Tĩnh Thiên là ai nhưng hắn mang cho nàng cảm giác vô cùng quen thuộc, không chút nào đề phòng.

“Ăn đi.”

Hắn nói.

Nàng gật đầu, không nói gì, sau khi ăn một ít thì ngước lên, thấy hắn không ăn mà cứ nhìn mình, hơi nghi hoặc nói:

“Sao ngươi không ăn ?”

Hắn cười, cũng bắt đầu ăn.

Trong mưa gió như vậy, có người ở bên cạnh thật hạnh phúc và an lòng. Thiếu nữ cúi đầu gắp rau ăn, chợt nghe hắn nói:

“Như nhi, muội ăn từ từ cả nghẹn đấy.”

Thiếu nữ ngẩng lên, kinh ngạc nói:

“Ta không phải là Mị nhi sao ? Như nhi cũng là ta ?”

Hắn cứng đờ người trong giây lát rồi cười:

“Không phải, thôi nàng ăn đi, ăn xong ta sẽ kể chuyện trước đây cho nàng nghe.”

Tâm Như, nàng thấy không, dù nàng có trở thành ai đi nữa thì những hành động vô thức này vẫn tiếp tục còn đó. Như nhi cũng được, Mị nhi cũng tốt, nàng đều là duy nhất trong ta.

Tĩnh Thiên cười cười, sau khi đã ăn xong hắn ngồi kể lại những chuyện trước đây cho thiếu nữ nghe, đương nhiên chỉ kể những chuyện liên quan đến nàng, hay liên quan đến Mị nhi. Thiếu nữ ngồi lắng nghe, đôi lúc nhíu mày, cố gắng để nhớ lại những đều là Tĩnh Thiên nói tới nhưng dường như không có gì còn lại trong đầu nàng.

Nàng không có bất cứ ấn tượng nào về những thứ hắn nói, nhưng nàng lại tin tưởng, cảm giác này chân thật đến nổi khiến nàng không cách nào hoài nghi một chút gì.

Trời cứ tối dần, nhìn thiếu nữ đang say giấc trên giường, hắn nở nụ cười. Trời cứ mưa, gió vẫn cứ thổi, mặc cho lòng người ấm lạnh nàng vẫn ngủ ngon ở đó.

Bạn đang đọc Thiên Vân sáng tác bởi tinhvu123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhvu123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.