Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào Thiên Tinh Thành

Tiểu thuyết gốc · 3143 chữ

-"Nào chỉ biết, hừ... Chuyện mà ta biết còn nhiều hơn loài người các ngươi nhiều, gì mà một khi sở hữu được Tinh Không Trận Bàn liền có thể một bước phi thiên, trở thành vô địch thiên hạ,... Tất cả đều là những lời nói nhảm." Hải Huyết Ma Tinh ánh mắt đầy khinh thường nhìn về phía nam trung niên bạch sắc y phục, cười lạnh nói.

-"Ồ? Chẳng hạn như...?" Nam trung niên bạch sắc y phục hướng về phía Hải Huyết Ma Tinh mỉm cười hỏi.

-"Chẳng hạn như... Cơ mà mắc gì ta phải đi nói cho ngươi biết? Ha ha ha... Tính hố ta sao, còn lâu..." Hải Huyết Ma Tinh đang nói đột nhiên im phắc, cất giọng cười lớn nói.

-"Hố ngươi? Ngươi quá đề cao bản thân mình rồi, với lại cũng chưa chắc gì ngươi biết, biết đâu ngươi thổi phồng cũng không chừng." Nam trung niên bạch sắc y phục phất tay đáp.

-"Đạo sĩ thúi, trò khích tướng này không có tác dụng với ta đâu, ngươi đừng hòng biết được bí mật bên trong Tinh Không Trận Bàn, ha ha ha..." Hải Huyết Ma Tinh lười nói nhiều, liền cười lớn.

-"Bây giờ không biết cũng chưa chắc rằng sau này sẽ không biết, dù sao trong tay ta cũng có một phần mảnh vỡ của Tinh Không Trận Bàn, bí mật đằng sau nó, không sớm thì muộn cũng sẽ lộ ra, cần gì phải gấp gáp, ngươi nói có đúng không?" Nam trung niên bạch sắc y phục duỗi thẳng lưng, miệng ngáp dài nói.

-"Nói chuyện phiếm đến đây được rồi, giờ thì theo ta."

Dút lời, nam trung niên bạch sắc y phục nâng tay về phía trước phất ngang, vòng sáng đang giam giữ Hải Huyết Ma Tinh đột nhiên phát sáng, dần dần đem cơ thể Hải Huyết Ma Tinh cùng thu nhỏ lại, trong chốc lát vòng sáng cùng Hải Huyết Ma Tinh liền thu nhỏ lại bằng viên kẹo đường rơi vào trong tay áo hắn. Lâm Phong đứng bên ngoài không gian ảo quan sát từ đầu đến cuối gần như không hề biết bên trong không gian ảo rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn cũng không hề biết được cuộc đối thoại giữa nam trung niên bạch sắc y phục và Hải Huyết Ma Tinh chưa đựng bí mật kinh khủng ra sao, một bí mật có thể khiến tu sĩ khắp nơi trên đại lục này không từ thủ đoạn, không màn sống chết chiếm lấy.

-"Hết chuyện rồi, tiểu tử ngươi có dự định gì?" Nam trung niên bạch sắc y phục phá vỡ không gian ảo, xoay người về phía Lâm Phong hỏi.

-"Thưa tiền bối, tiểu tử hiện đang chuẩn bị tiến vào Thiên Tinh Thành." Lâm Phong sắc mặt đầy bĩnh tĩnh nói.

-"Ta biết, ý ta là sau khi vào Thiên Tinh Thành kìa, ngươi dự định sẽ làm gì?" Nam trung niên bạch sắc y phục nói.

-"Về chuyện này, tiểu tử quả thật vẫn chưa có dự định gì, đi đến đâu tính đến đó." Lâm Phong nghe thấy thế liền lâm vào trầm mặc.

-"Là như vậy sao? Dù sao gặp nhau cũng là duyên phận, thôi được rồi, cầm lấy." Dứt lời, nam trung niên bạch sắc y phục liền đưa tay vào y phục, lấy ra một chiếc lệnh bài màu hoàng kim, tinh xảo vô cùng, phía trên liền điêu khắc hai cực âm dương, phía giữa liền đề hai chữ 'Linh Tông' cực kì uy nghiêm.

-"Đây là?" Lâm Phong đón nhận lấy thẻ bài quan sát một lúc, không hiểu đối phương muốn đưa mình thứ này làm gì, liền ngơ ngác hỏi.

-"Cầm lấy thứ này, đi về phía nam Thiên Tinh Thành cỡ ba ngàn dặm xe ngựa, ngay tại nơi đó có một tòa sơn quanh năm suốt tháng liền bị sương mù bao phủ, ngươi cứ cầm lệnh bài này trong tay, đi thẳng lên phía tòa sơn, vật này sẽ chỉ dẫn ngươi thoát khỏi huyễn cảnh. Sau khi băng qua hết sương mù, ngươi liền đến Linh Tông, liền đưa lệnh bài này cho đệ tử đứng canh gác bên ngoài, bọn họ sẽ dẫn ngươi vào." Nam trung niên bạch sắc y phục không nhanh không chậm nói.

-"Linh Tông? Tiền bối muốn thu nhận ta làm đệ tử sao?" Lâm Phong nghe đối phương nói thế, hai mắt liền không khỏi tỏa sáng, hướng về phía nam trung niên bạch sắc y phục hỏi.

-"Không phải ta thu nhận ngươi, mà là tông môn thu nhận ngươi, về phần tương lai sau này thế nào đều phải dựa vào bản thân ngươi, ta chỉ có thể giúp ngươi đến thế." Nam trung niên bạch sắc y phục dứt lời, liền bước về phía trước, thoáng chốc liền biến mất vào hư không, vô tung vô ảnh, không một dấu vết.

-"Đỉnh thật, không biết khi nào thì ta mới có thể như tiền bối ấy, ngẫm lại thật chán chả muốn nói." Lâm Phong cất lệnh bài vào bên trong y phục, thở dài nói.

Lâm Phong điều chỉnh lại y phục, xốc lại tinh thần, xoay người tiến thẳng về phía Thiên Tinh Thành, đứng trước cổng thành, Lâm Phong không khỏi cảm thán, nội tâm thầm nghĩ, không biết Tần Mộng Thư có ở tại địa phương này không, nếu như có thì bớt một chuyện, đỡ phải nhọc hắn đi tìm kiếm khắp nơi tốn thời gian. Bên trong Thiên Tinh Thành vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng xuất hiện dòng ngươi tụ tập, tiếng hò reo người mua người bán vang vọng khắp nơi trên mọi con đường, nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Phong không khỏi nhớ lại Thiên Môn Trấn mà hắn đã sinh hoạt suốt hơn một năm qua.

Đang mải hồi tưởng lại những xảy ra trong quá khứ, Lâm Phong thoáng chốc liền vô ý đi thẳng đến tòa viên trạch, tại phía trước lối vào tòa viên trạch này, có vô số người đang đứng xếp thành hàng dài, tranh nhau chen lấn chiếm vị trí, vì số lượng người quá nhiều, một phần Lâm Phong hắn cũng không để tâm, liền va vào một người trong số đó. Nam thanh niên bị Lâm Phong va trúng liền đẩy thẳng ra khỏi vị trí xếp hàng, người phía sau nhìn thấy thế, liền tranh thủ chen lấn, chiếm lấy vị trí, mắt nhìn thấy vị trí mình bị chiếm lấy, nam thanh niên không khỏi tức giận, hướng về phía Lâm Phong quát to.

-"Ngươi, cái tên khốn khiếp này, ngươi có biết ta tốn biết bao nhiêu thời gian mới có thể lấy được vị trí này không, thế mà ngươi lại..."

-"Thật xin lỗi, do ta mải tập trung suy nghĩ, không để ý phía trước, mong vị huynh đệ này tha lỗi." Lâm Phong biết mình sai liền khom người xin lỗi.

-"Xin lỗi? Chỉ xin lỗi là đủ sao, ngươi có biết ngươi hại ta rồi không?" Nam thanh niên này vẫn chưa chịu dừng lại, liên tục mắng quát Lâm Phong.

-"Hại? Sao lại hại? Ta chỉ mới va phải vị huynh đài này một cái, làm gì gây thương tổn chứ?" Lâm Phong ngờ nghệc nói.

-"Đúng là không bị thương tổn bên ngoài, thế nhưng lại là thương tổn bên trong, ta đã đợi nó từ rất lâu rồi, gần như không ăn không ngủ mới có được vị trí xếp hàng này, ấy vậy mà ngươi lại đẩy ta, làm ta mất đi vị trí, so với chút thương tổn đó, tâm ta còn đau nhói hơn nhiều." Nam thanh niên tay chỉ về phía Lâm Phong nói.

-"Vị huynh đài này, có gì từ từ nói, đừng chỉ trỏ lung tung, ta ghét nhất có người chỉ trỏ vào ta." Lâm Phong nhìn thấy hành động đối phương liền sầm mặt, ánh mắt trở nên băng lãnh, mặc dù hắn làm sai, hắn nhận, đối phương muốn mắng chửi thế nào cũng được, Lâm Phong tuyệt đối sẽ không phản pháo lại. Thế nhưng người này hết lần này tới lần khác mắng chửi hắn, lại còn giơ tay chỉ trỏ vào mặt mình, Lâm Phong hắn trên đời này ghét nhất có người đưa tay chỉ trỏ lung tung vào mặt mình.

-"Ta cứ chỉ trỏ vào mặt ngươi đấy thì sao? Ngươi làm gì được ta? Ây ây ây... Đau đau..." Người nam này vẻ mặt đầy khinh thường ngạo mạn liên tục đưa tay chỉ trỏ thẳng vào mặt Lâm Phong không ngừng thoáng chốc hét to.

Lâm Phong vờ như không hề nghe thấy đối phương, tiếp tục ra sức về phía tay bóp lấy ngón tay người thanh niên này, về phần người thanh niên nhìn thấy Lâm Phong không có dấu hiệu buông ra mà ngày càng tăng sức, liền không khỏi biến sắc, trên tráng liền xuất hiện từng dòng mồ hôi đổ xuống. Đám người xunh quanh nghe thấy tiếng hét nam thanh niên liền đưa mắt tập trung nhìn về phía này, nam thanh niên nhìn thấy thế ánh mắt liền không khỏi sáng lên, dường như bắt được cọng rơm, đưa tay còn lại hướng về phía Lâm Phong chỉ, miệng liên tục hét lớn

-"Các ngươi xem, các ngươi xem, tên này va chạm vào ta không những không xin lỗi mà còn giơ tay đánh người, thiên lý ở đâu, thiên lý ở đâu, trời xanh có mắt a, ngài hãy nhìn xem."

-"Nhìn xem nhìn xem..."

-"Người thanh niên này là ai thế? Ta nhìn hắn không quen tí nào..." Giọng nam đứng gần đó nhìn Lâm Phong nói.

-"Đúng vậy a, người này là ai mà quá quắt thế, dám gây phiền phức trước cửa Trần gia, thật không biết sống chết mà..." Một người trong đám liền thở dài, lắc đầu nói.

-"A, ta biết tên kia, hắn là Chung Viên, nhà ở con đường phía trên, ta nghe nói hắn là người của Hổ Chấn Bang nha..." Một người nam trong số những người ở đây dường như phát hiện ra thân thế của người nam thanh niên kia liền nói.

-"Cái gì, Hổ Chấn Bang? Đây, đây chẳng phải là hắc bang sao?"

-"Đúng vậy, đám người Hổ Chấn Bang đều là mặt mày dữ tợn, tàn bạo không cùng, ta nghe nói có lần có một tên ở phố đối diện xảy ra chút xung đột với một tên trong bang hội, liền không đợi hết ngày, bị bọn chúng đánh nằm trên giường cả tháng." Một người đứng gần đó nghe thấy ba chữ 'Hổ Chấn Bang', âm thanh có phần run sợ nói.

-"Có chuyện đó nữa sao?"

-"Đâu chỉ thế, đợt trước chính mắt ta nhìn thấy lão bá chỉ vì có chút nhầm lẫn nên hồi lại tiền thiếu một đồng, bọn chúng liền phá nát quán của lão bá mặc cho cầu xin năn nỉ khóc lóc... Aiiii, nghỉ lại thật đáng thương."

-"Nếu là vậy chẳng phải người thanh niên trẻ tuổi kia sẽ gặp nguy hiểm sao?" Một giọng nữ trong đám quần chúng không khỏi lo lắng liền nói.

Thoáng chốc bầu không khí xung quanh trở nên xôn xao hơn bao giờ hết, đâu đâu cũng có lời đàm tiếu về đám người Hổ Chấn Bang làm chuyện xấu khiến ai nấy đều không khỏi sợ hãi, mặc dù được nhiều người khuyên bảo thế nhưng Lâm Phong hắn ngay từ đầu đến cuối đều vẫn không một chút đá động, ánh mắt vẫn cực kì băng lãnh nhìn về phía nam thanh niên Chung Viên. Về phần người thanh niên Chung Viên nhìn thấy Lâm Phong vẫn đứng yên bất động, tưởng đối phương sợ hãi trước thế lực đằng sau mình, liền bắt đầu kiêu căng ngạo mạn, mặc cho tay vẫn còn đối phương bóp chặt, đau đớn không thôi, hấc mặt về phía Lâm Phong quát.

-"Khôn hồn thì bỏ tay ra, quỳ xuống gập đầu xin lỗi, đứng yên cho ta đánh đến khi nào thỏa mãn thì may ra ta còn suy nghĩ lại tha thứ cho hành động của ngươi."

-"Há, bắt ta quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, còn phải đứng yên cho ngươi đánh đến khi nào thõa mãn thì mới thôi à?" Lâm Phong nghe thấy thế, khóe miệng liền nở nụ cười, hướng về phía đối phương hỏi lại.

-"Đúng thế, kiên nhẫn ta có hạn, khôn hồn thì... A a a a, đau đau, gãy tay ta mất..." Chưa kịp dứt lời, Lâm Phong liền vận sức bóp tay Chung Viên, khiến Chung Viên không khỏi đau đớn.

-"Được, nếu ngươi đã muốn quỳ, vậy thì ta cho ngươi quỳ..."

Dứt lời, Lâm Phong liền vung thẳng chân hướng về phía trước ngực Chung Viên, một chân Lâm Phong đánh thẳng vào ngực Chung Viên, khiến Chung Viên liền bay ngược về phía sau, cả cơ thể xoay mấy vòng liên tiếp, hai đầu gối nện thẳng xuống đất, máu tươi đầm đìa, xương cốt hầu như gãy nát. Đám người đứng gần đó chứng kiến từ đầu đến cuối liền hít ngụm khí lạnh, ai nấy đều không khỏi run sợ, bọn hắn không ngờ rằng người thanh niên trẻ tuổi này lại ra tay tàn độc đến thế, một lời không thuận liền đánh người, khiến đối phương không kịp kêu cha kêu mẹ.

-"Cho ngươi bỏ cái tật hống hách, sau này nhớ cụp đuôi lại, ngoan ngoãn mà làm người." Nói xong, Lâm Phong liền xoay người bỏ đi không ngó ngàn gì đến Chung Viên.

-"Đứng lại." Đi được vài bước, một giọng nói cực kì lạnh lùng từ phía sau Lâm Phong đột nhiên vang tới, khiến Lâm Phong không khỏi đình chỉ bước chân, xoay người kiểm tra, nhìn thấy vị lão hán ước chừng tầm bốn năm mươi tuổi, dáng người cực kì to lớn, đầu để trọc, dọc trên cổ liền xuất hiện vết sẹo dài đến tận quai xương dường như do vết đao hoặc kiếm để lại. Vị lão hán này lưng mang thanh đao, ngực để trần, ngay tại ngực trái liền khắc họa Cự Bạch Hổ , chiếm hơn nửa phần ngực cực kì uy vũ.

-"Còn có chuyện?" Lâm Phong hai mắt híp lại, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, quan sát vị lão hán trước mắt.

-"Ra tay đánh người của ta xong nghĩ bỏ đi là xong chuyện?" Vị lão hán âm thanh không khỏi u ám, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy sát ý bắn về phía Lâm Phong.

-"Người của ngươi? Ngươi là bang chủ Hổ Chấn Bang?" Lâm Phong nghe đối phương nói thế liền không khỏi giật mình, nội tâm thầm nghĩ, vừa mới đánh tên thuộc hạ xong, bang chủ liền ló mặt, làm việc thật nhanh a.

-"Bang chủ? Hừ... Ngươi quá đề cao bản thân mình rồi, chỉ một tên nhãi nhép như ngươi thì cần gì bang chủ phải đích thân ra tay, mình ta đã đủ." Vị đại hán không khỏi hừ lạnh khinh thường đáp.

-"Rồi rồi, thế ngươi kêu ta có gì không?" Lâm Phong duỗi thẳng người, lười biếng nói.

-"Ngươi... Muốn chết..." Nhìn thấy đối phương khinh thường mình, vị lão hán không khỏi tức giận, tay đưa về phía sau rút thẳng thanh đao, giơ về phía Lâm Phong lao thẳng đến.

Mắt thấy đối phương kích động, lao thẳng về phía mình, Lâm Phong khóe miệng cười lạnh, chân bước về phía trước, cả cơ thể đột nhiên biến mất trước tầm mắt hàng chục người, vị lão hán nhìn thấy thế không khỏi bất ngờ, hai tay cầm chặt cán đao liên tục xoay người khắp phía như muốn tìm kiếm vị trí Lâm Phong. Đột nhiên vị lão hán dường như bị một vật nặng nện thẳng vào người, cả cơ thể bay ngược về phía sau, đập thẳng về phía vách tường, máu tươi đầm đìa, cả cơ thể gãy không biết bao nhiêu đốt xương, bất tỉnh nhân sự. Đám người xung quanh hai mắt mở to, há hốc mồm vừa đủ nhét quả trứng gà, ngơ ngơ ngác ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ nhìn thấy Lâm Phong đột nhiên xuất hiện ngay tại vị trí vị lão hán to con kia, còn đối phương thì lại bay nện thẳng vào vách tường.

-"Chậc, có phần hơi quá tay, mà thôi kệ đi, hạng người như bọn hắn, đáng đời." Lâm Phong nhìn thấy vị lão hán bất tỉnh chỉ sau một đòn, liền chậc lưỡi nói.

-"Chuyện, chuyện gì xảy ra thế?" Một giọng nói nam tử trong đám người đang đứng xem rụt rè lên tiếng.

-"Ta, ta hình như đang nằm mơ đúng không? Các ngươi thử đánh ta xem? Ui, đau, ngươi làm gì đánh ta?"

-"Thì ngươi kêu ta đánh ngươi mà."

Toàn trường một lần nữa lại trở nên xôn xao không ngừng, Lâm Phong nhìn thấy thế cũng không quan tâm, liền xoay người bỏ đi, thế nhưng chân hắn vừa nhấc lên, một giọng nói âm trầm, có phần già nua hướng về phía Lâm Phong nói.

-"Vị huynh đệ kia, đừng đi vội."

Lâm Phong nghe thấy thế sắc mặt liền trầm xuống, nội tâm không ngừng oán trách, các ngươi có thể nói một lần hết được không, dù sao cũng là hắc bang có tiếng tăm tại Thiên Tinh Thành này, làm việc dứt khoát một điểm không được sao, sao cứ đợi người khác mỗi khi xoay người định bỏ đi thì liền lên tiếng kêu lại thế. Mặc dù có phần oán trách, thế nhưng Lâm Phong hắn cũng không thể làm gì được hơn, liền xoay người lại về phía chủ nhân giọng nói phát ra, chủ nhân giọng nói này tuổi ước tầm đã sáu bảy mươi tuổi có phần già nua, thế nhưng Lâm Phong có thể cảm nhận được từ người này phát ra luồng khí chất khác hẳn với những người bình thường khác.


Hôm nay có chút việc bận nên ra chương có phần hơi trễ, mong chư vị ân công thứ tội.

Mặc dù chương này đa phần đều chỉ là nói chuyện phiếm thế nhưng bố cục nội dụng chương này sẽ ảnh hưởng rất nhiều với những chương sau này, mong các vị thông cảm a.

Hôm nay vẫn tiếp tục một chương hơn 3000 chữ, mong chư vị ân công ủng hộ.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên sáng tác bởi phongxuydieptu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongxuydieptu
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.