Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tháp Nhận Chủ

Tiểu thuyết gốc · 2836 chữ

Nhìn ngọn tháp cổ trước mặt, Vũ Long không khỏi kinh ngạc về độ huyền bí của nó.

Trên cửa ngọn tháp có một dấu lõm xuống hình tròn, Vũ Long nhớ tới viên ngọc đỏ kia và lấy ra ướm thử vào vết lõm thì vừa như in.

Hắn quay lại nói với mọi người : " Đừng lại gần khi chưa có lệnh của ta."

Sau đó hắn thận trọng kiểm tra xung quanh, khi không có gì bất thường thì hắn mới tiến lên đặt viên ngọc vào vết lõm.

Một sự ăn khớp hoàn hảo, từng tia ánh sáng lan ra khắp cánh cửa rồi từ từ cửa mở ra. Khi cửa mở một luồng khí lạnh lẽo ùa ra thẳng vào mặt của Vũ Long. Nhìn bên trong là một màu đen thăm thẳm, Vũ Long thử ném một viên đá vào trong để kiểm tra xem có bẫy hay không.

Khi viên đá bị ném vào, hàng trăm mũi tên từ bên trong lập tức bắn ra. Vũ Long vừa né tránh vừa lùi lại phía sau.

Thấy Vũ Long bị công kích, nhóm của Hàn Nguyệt bày ra bộ mặt lo lắng. Lão Đại quan sát tất cả và nói với sự kính nể : " Không hổ danh là Đạo Chủ, nếu là ta thì đã trực tiếp đi vào rồi bị công kích đánh trúng rồi."

Lão Nhị nói : " Thế thì đại ca mới không được làm Đạo Chủ đó."

Phía Vũ Long, khi không còn mũi tên nào bay ra nữa thì hắn mới thận trọng tiến vào bên trong.

Bước vào bên trong, Vũ Long ngạc nhiên khi nó khác xa với từ bên ngoài nhìn vào.

Ở bên ngoài nhìn vào chỉ toàn là màu đen, còn bây giờ hắn đang đứng ở một hòn đảo nổi giữa không trung, xung quanh có mây mù, Vũ Long vừa đi vừa khám phá.

Hòn đảo nổi này có diện tích bằng một ngôi nhà nhỏ, vài bước chân cũng có thể tới sát mép nhìn xuống bên dưới là mây mù. Không biết thứ gì khiến nó bay lơ lửng như vậy, trên đảo có hai cây xanh chỉ cao ngang đầu Vũ Long, dưới gốc cây có một thảm cỏ rộng đủ một người nằm.

" Lạ thật." Vũ Long còn đang thắc mắc thì bỗng từ dưới gốc cây chui lên một viên đá trạm khắc sơ sài hình 1 đứa trẻ. Viên đá nhảy tưng tưng tại chỗ khiến Vũ Long lui lại đề phòng mà sực nhớ ra hắn không tìm thấy lối ra ở đâu cả.

" Chết mẹ rồi!" Vũ Long thầm nói, sau đó nhìn về phía viên đá kia với một sự tò mò.

Viên đá kia nhảy tưng tưng một lát, sau đó nó nhảy về phía Vũ Long. Vũ Long lập tức tránh né vì tưởng nó công kích mình. Viên đá sau khi nhảy hụt lại tiếp tục nhảy tới chỗ Vũ Long và hắn lại nén lần nữa. Cả hai đuổi nhau quanh đảo một lát đến khi viên đá mệt dừng lại.

Lúc này viên đá cất tiếng nói : " Tại sao ngươi cứ tránh ta?"

Giọng nói của một bé gái, Vũ Long nhìn chăm chú hòn đá. Ở đây chỉ có hắn và hòn đá, giọng nói kia không phải từ nó thì còn đâu nữa.

" Ngươi nói được à?" Vũ Long nghi vấn.

Hòn đá đáp : " Phải, ngươi còn không mau chạm vào ta."

Vũ Long nghe vậy thì lắc đầu : " Ngu gì mà chạm."

Viên đá nói : " Ai cũng muốn chạm vào ta hết, chỉ có tên ngốc nhà ngươi từ chối ta."

Vũ Long nhếch mép : " Đừng nói điêu, ở đây làm gì có ai ngoài ta đâu."

Viên đá không trả lời, tiếp tục nhảy về phía Vũ Long. Vũ Long né hết, viên đá bắt đầu tức giận chuyển sang màu đỏ rồi quát : " Tên ngốc kia, ngươi có biết chạm vào ta ngươi sẽ được gì không?"

" Được gì?"

" Ta xin trân trọng giới thiệu với ngươi ta là Thạch Linh Lung. Là hiện thân của Linh Lung Tháp, ta còn tháp còn, ta mất tháp trở thành phế phẩm." Hòn đá nói.

Vũ Long vừa nghe vừa xoa cằm nói : " Nghe ghê gớm nhỉ, vậy Linh Lung Tháp này lợi hại thế nào?"

Thạch Linh Lung đáp : " Là bảo vật cấp Thần, có khả năng bắt nhốt và chứa đựng vạn vật."

Nghe vậy hai mắt Vũ Long sáng lên, sau đó hắn liếm mép nhìn cực kì gian xảo nói : " He He Thạch Linh Lung, ta nghe giọng ngươi đáng yêu vậy chắc là cô nương nhỉ?"

Thạch Linh Lung hừ lạnh tỏ ra cảnh chọe : " Hứ, ngươi muốn biết để làm gì? Ban nãy còn không cho ta chạm vào kia mà."

Vũ Long đáp : " Ban nãy ta chỉ là thận trọng thôi."

Nói rồi Vũ Long liền lao tới chụp lấy viên đá, một tiếng hét trong trẻo vang lên. Viên đá lập tức phát sáng, hòn đảo cũng rung chuyển dữ dội.

Vũ Long tự mắng : " Con mẹ nó tình huống gì đây, mình tự hại mình rồi."

Lúc này, viên đá trong tay Vũ Long dần biến đổi trở nên to hơn và nặng hơn sau cùng biến thành tượng đá của một cô bé gái xinh xắn khoảng 10 tuổi. Bức tượng sống động như thật, dáng đứng thẳng, gương mặt xinh xắn nở nụ cười khả ái. Đến y phục cũng chân thật đến lạ, mặc dù là đá nhưng đường nét mềm mại y như thật.

Vũ Long đặt bức tượng xuống đất rồi lùi lại mấy bước, hòn đảo dần trở lại bình thường. Rồi linh lực của hắn bị bức tượng hút lấy, Vũ Long kinh hãi lập tức vận công ngăn cản linh lực bị hút đi nhưng không được.

Cũng may lượng linh lực bị hút đi không nhiều lắm, bức tượng sau khi hấp thụ chút linh lực của Vũ Long thì bỗng nhiên xuất hiện vết nứt.

Vết nứt nhanh chóng lan ra rồi vụn vỡ, hóa ra lớp đá đó chỉ là lớp vỏ. Khi lớp đã vỡ đi để lại một cô bé xinh xắn giống hệt bức tượng nhưng hoàn toàn bằng da bằng thịt.

Trước con mắt của Vũ Long, cô bé bắt đầu hít thở và cử động đôi mắt. Cặp mắt dần mở ra, đồng tử màu hạt dẻ. Một luồng kình phong từ cơ thể cô bé bạo phát khiến cả hòn đảo rung chuyển, Vũ Long cũng suýt bị đánh bay khỏi đảo.

Sau khi được giải thoát, cô bé chớp chớp cặp mắt tròn xoe rồi nhìn mọi thứ xung quanh : " Oa, cuối cùng cũng được tự do rồi."

Sau đó cô bé quay ra nhìn Vũ Long rồi cúi đầu chắp tay lễ phép : " Cảm ơn chủ nhân đã giải thoát cho ta, ta là Thạch Linh Lung từ nay về sau Linh Lung sẽ phục vụ chủ nhân."

Gạt bỏ đi sự bất ngờ, Vũ Long ho khan nói : " Hừm, chủ nhân ư! Cái này có hơi nhanh quá nhỉ."

Hắn ban đầu còn khá nghi ngờ nhưng sau khi biết Thạch Linh Lung là hiện thân của Lung Linh Bảo Tháp thì liền có ý muốn lợi dụng, hoặc là muốn chiếm đoạt.

Thạch Linh Lung nói : " Chủ nhân trước của ta đã dặn, nếu ai có thể bước chân tới đây đều sẽ trở thành chủ nhân của ta."

Vũ Long hơi nhíu mày, hắn thầm nghĩ : " Dễ vậy sao? Nếu có kẻ khác phát hiện Linh Lung Tháp trước mình thì quả thực quá đáng tiếc rồi, bảo vật tốt như vậy lại dễ dàng nhận chủ một cách đơn giản...tên chủ nhân trước chắc cũng chẳng lợi hại gì."

Dù sao giờ hắn cũng là chủ, Vũ Long nhìn quanh rồi hỏi : " Giờ ta sử dụng nó thế nào đây?"

Thạch Linh Lung đáp : " Chủ nhân cứ liên hệ trực tiếp với ta, ta sẽ thực hiện nó cho chủ nhân."

Vũ Long xoa cằm, hắn thấy hòn đảo này quá bé còn không đủ để xây một căn nhà thì liền nói : " Nếu như chỗ này rộng lớn hơn thì tốt, ngươi có thể làm nó lớn hơn không?"

Thạch Linh Lung gật đầu : " Mệnh lệnh của chủ nhân là sứ mệnh của ta."

Nói rồi nàng dang hai tay ra, đôi mắt nàng lóe ánh sáng lục bảo. Cả hòn đảo rung chuyển, Vũ Long đứng đó hớn hở : " Khí thế này thật mãnh liệt, chắc chắn nó sẽ thành một hòn đảo khổng lồ. Đến khi đó ta sẽ.... Hahaha."

Vũ Long vừa cười vừa mơ tưởng tới hình ảnh hắn làm chúa đảo thì đột nhiên mặt nghệt ra khi hòn đảo dừng rung chuyển, hòn đảo hầu như không thay đổi kích thước.

Thạch Linh Lung cũng trở về trạng thái bình thường, gương mặt hơi mệt mỏi. Vũ Long liền hỏi Thạch Linh Lung : " Ngươi ổn chứ?"

Thạch Linh Lung gật đầu : " Ta ổn, do ta mới thức tỉnh nên không có nhiều linh lực để thực hiện hoàn toàn mệnh lệnh của chủ nhân, ta thật đáng chết."

Vũ Long xua tay : " Bỏ qua đi để lần sau vậy...mà khoan ngươi nói không thực hiện được hoàn toàn tức là vẫn thực hiện được?"

Thạch Linh Lung gật đầu sau đó tiến đến mép đảo rồi chỉ tay vào phần đất nhỏ xíu nhô ra nói : " Đây là phần ta làm được...!"

Vũ Long cúi xuống nhìn mẩu đất bằng nắm tay nhô ra, hắn nhắm mắt bình tĩnh lại sau đó đứng dậy nhìn Thạch Linh Lung hỏi : " Làm cách nào để ngươi có nhiều linh lực?"

Thạch Linh Lung nghe vậy thì cảm thấy ngạc nhiên, chủ nhân đời trước của nàng chỉ sai bảo nàng làm chứ không hề để ý đến việc nàng có bao nhiêu linh lực.

Nàng đáp : " Dạ là thời gian và ăn thiên địa dị vật chứa nhiều linh lực. Ngoài ra còn có cả những loại thảo dược sinh ra linh lực nhưng loại đó cực hiếm."

Vũ Long suy nghĩ rồi hỏi : " Đan dược được không?"

Thạch Linh Lung đáp : " Dạ được."

Vũ Long liền lấy ra một viên đan dược rồi đưa cho Thạch Linh Lung. Nàng nhận lấy sau đó há cái miệng nhỏ nuốt ực vào bụng, nàng không phải con người nên không cần hấp thụ theo cách thông thường.

Thạch Linh Lung sau khi hấp thụ đan dược, toàn thân trở nên phát sáng ánh lục bảo trong vài giây. Gương mặt lộ rõ vẻ thư sướng : " Oa, đan dược này giúp ta có lượng linh lực bằng cả tháng tự hấp thụ, cảm ơn chủ nhân."

Vũ Long gật đầu, sau đó hỏi : " Giờ thì ngươi có thể tiếp tục việc ban nãy được chứ?"

Thạch Linh Lung gật đầu : " Dạ được!"

Rồi nàng lại dang tay ra, đôi mắt nàng phát sáng miệng lầm bầm : " Mệnh lệnh của chủ nhân là sứ mệnh ta phải thực hiện."

Cả hòn đảo lần nữa rung chuyển, từng hòn đất, cứ thế xuất hiện ở rìa đảo, hòn hàn đè lên hòn kia theo hướng ra ngoài làm cho hòn đảo tăng kích thước. Đến khi đảo to ra gấp đôi thì dừng lại.

Lượng đất mới xuất hiện màu còn mới lại chưa có cỏ nên rất dễ nhận ra. Vũ Long thấy đảo đã tăng kích thước thì rất hài lòng. Hắn cũng nhận ra một điều rằng hai cái cây trên đảo cũng cao hơn trước đến cả mét.

" Ta thấy Linh Lung Tháp có khá nhiều tầng, vậy tất cả đều dẫn đến đây à?" Vũ Long thắc mắc.

Thạch Linh Lung giải thích : " Nơi này là tầng 1 của Linh Lung Bảo Tháp, còn những tầng khác mỗi nơi lại không giống nhau."

" Vậy à, cho ta đi xem những tầng khác."

" Dạ chưa được, chủ nhân cần phải phát triển tầng 1 đến mức ổn định thì mới có thể tới tầng 2 ạ." Thạch Linh Lung nói.

Vũ Long chán nản : " Lại còn như vậy sao? Vậy nơi này phải như thế nào mới được coi là ổn định?"

Thạch Linh Lung đáp : " Dạ, tầng một phải to tới mức cần thiết, có sinh vật sống đủ nhiều, hiện tại đảo chỉ đạt một phần rất nhỏ mức cần thiết."

Vũ Long nhíu mày, sau đó thở dài vừa nói vừa móc túi ra : " Nếu như vậy thì ngươi phải làm việc cật lực hơn sao? Thôi tạm thời ta còn có việc phải ra ngoài, chỗ đan dược này ngươi cầm lấy để sử dụng. Việc nơi này ta giao cả cho ngươi, nên nhớ không cần cưỡng ép bản thân đến mệt mỏi, ta không phải kẻ thích bóc lột sức của người khác."

Nhận lấy 3 viên đan dược trong tay, Thạch Linh Lung có chút xúc động nhìn Vũ Long : " Chủ nhân!"

Vũ Long nhìn quanh rồi nói : " Được rồi, ta ra ngoài thế nào đây?"

Thạch Linh Lung nén cảm xúc vào trong, sau đó mỉm cười phất tay một cái, cánh cửa ban nãy Vũ Long bước vào liền xuất hiện.

Từ lúc Vũ Long bước vào trong Linh Lung tháp, bên ngoài đám Hàn Nguyệt nóng ruột không thôi, không biết Đạo Chủ của bọn họ có nguy hiểm đến tính mạng hay không.

Sự xuất hiện của Linh Lung Bảo Tháp không thể không kéo đến những người khác. Một nhóm 5 người đã phát hiện ra sự xuất hiện này từ phía xa và đi tới.

Khi thấy ngọn tháp cổ phủ đầy rong rêu giữa hồ nước thì khiến chúng nổi hứng muốn khám phá.

Nhưng họ cũng nhận ra có người tới trước, vậy là một cuộc chiến nổ ra. Một bên muốn tiến vào tháp để đoạt kì ngộ còn một bên ngăn cản vì trong tháp đang có người của họ.

Bốn đánh năm, nhóm của Hàn Nguyệt dần rơi vào hạ phong. Lão Đại bị chém trọng thương, Lão Nhị và Lão Tam liều chết bảo vệ. Hàn Nguyệt thì một mình cân 2 kẻ của đối phương. Mặc dù 2 kẻ này thua nàng một cấp nhưng cả hai liên thủ cực kì mạnh liên tục dồn ép nàng.

Vô số vết thương đã xuất hiện trên cơ thể thiếu nữ, máu chảy thấm đỏ y phục, nhưng nàng vẫn không chịu đầu hàng.

" Nữ nhân kia, chịu đầu hàng đi ta sẽ tha cho một mạng. Cũng sẽ ban cho ngươi ân huệ là đi theo hầu hạ bọn ta." Kẻ kia cười độc ác rồi vung kiếm lên định chém vào tay cầm kiếm của Hàn Nguyệt.

Hàn Nguyệt lúc này vô lực chống đỡ, chợt một bóng người lao đến ôm lấy nành rồi thời dùng chảo đánh gãy tan thanh kiếm của kẻ kia.

Vũ Long tung cước đá bay tên đó rồi liếc nhìn Hàn Nguyệt, những vết thương trên cơ thể nàng làm hắn tức giận. Hắn để nàng ngồi xuống sau đó lao tới tóm đầu hai tên kia đè mạnh xuống đất. Trước sự chênh lệch cấp độ, hai tên kia không thể phản kháng lập tức xin tha.

" Tha cho bọn ta, tha cho bọn ta."

Vũ Long không một chút biểu cảm trên gương mặt, Bát Cực Công tầng thứ 3 được thi triển rồi hai tay hắn bóp nát đầu của hai kẻ xấu số kia. Máu bắn tứ tung, Vũ Long đứng dậy tiến về phía 3 tên còn lại đang tấn công nhóm Lão Đại.

Ba tên kia thấy đồng đội bị giết thì hoảng sợ quay đầu bỏ chạy, Vũ Long thấy Lão Đại chị chém trọng thương thì liền lao tới chỗ ba tên kia bóp nát đầu 2 tên và bắt sống một tên còn lại.

Sau đó hắn lấy ra viên Phục Sinh Đan để cho Lão Đại uống. Phục Sinh Đan thần kì đến khó tin, vết thương lớn như vậy mà trong vài phút nó chữa lành hoàn toàn, thậm trí còn không để lại sẹo.

Vũ Long cũng cho Hàn Nguyệt uống đan dược trị thương, sau đó cả bọn rời đi.

Bạn đang đọc Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn sáng tác bởi kingmonster
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kingmonster
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.