Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạt Xác

Tiểu thuyết gốc · 3039 chữ

Vũ Long gật đầu cho qua, hắn cũng không có ý định sẽ tận tình giúp đỡ nàng.

Cũng đã sắp tới giờ diện kiến Thiên Âm, Vũ Long để Tiểu Xuân ngồi đó chờ còn hắn đi thay y phục, chiếc mặt nạ cũng là đeo lên gương mặt anh tuấn.

Nhìn chiếc mặt nạ che đi nhan sắc tuấn tú, Tiểu Xuân nhìn như muốn đưa tay tháo chiếc mặt nạ đáng ghét kia xuống nhưng nàng không dám, không đủ thân thiết, để làm việc đó.

Sáng sớm hôm nay trời âm u, trên trời hiện lên từng đám mây tối màu báo hiệu trời sắp có mưa lớn.

Tiểu Xuân cùng Vũ Long tới gặp Thiên Âm. Lúc này Thiên Âm đang ngồi trong phòng tu luyện, linh lực dao động xung quanh nàng mạnh mẽ bất thường.

Vũ Long vừa đi tới cửa đã cảm nhận được, Tiểu Xuân cũng vậy, nàng nói : " Khoan hãy tiến vào, Thiếu Chủ hình như sắp đột phá Kim Đan Kỳ."

Nghe đến ba chữ Kim Đan Kỳ, sắc mặt Vũ Long méo đi. Ai cũng có thể tu luyện, nhưng để tu tới một cảnh giới nào đó cần rất nhiều thứ.

Cái đầu tiên là tư chất, đây là căn bản của mọi khởi đầu. Có tư chất đồng nghĩa với việc tương lai tu luyện của ngươi có điểm sáng.

Điều thứ hai là cảm ngộ, cái này mỗi người một khác nên khó mà phân tích kĩ càng.

Và cái cuối cùng đó là ngoại vật, ngoại vật bao gồm công pháp, pháp bảo, võ kĩ,... Điều mà những kẻ có điều kiện dư giả còn những kẻ nghèo đói thì thiếu thốn.

Thiên Âm năm nay cũng chỉ 20 tuổi, lại bước vào cảnh giới Kim Đan Kỳ. Điều mà những lão già sắp chết mà Vũ Long biết ở Bạch Gia có mong cả đời cũng không được. Qua đó có thể thấy Thiên Âm là thiên tài cỡ nào trong giới tu luyện.

Chẳng trách hôm trước đám đệ tử lại nghe lệnh nàng đến như vậy, thiên phú cao ngất cộng thêm địa vị tôn quý, quả là một điều đáng ao ước.

Đang suy nghĩ, Vũ Long đột nhiên bị Tiểu Xuân lay mạnh : " Vũ Long, hình như Thiếu Chủ không phải là đột phá."

Vũ Long gấp rút giải phóng linh lực để cảm nhận, quả đúng là có điều bất ổn.

Thấy tình hình không ổn, Tiểu Xuân bèn liều mình gõ cửa : " Thiếu Chủ, ta vào được chứ?"

Đáp lại là tiếng im lặng, Vũ Long bèn nói : " Đạp cửa xông vào thôi."

Tiểu Xuân cũng chỉ còn nghĩ tới cách đó, nàng đạp tung cửa rồi cả hai xông vào bên trong.

Trước mắt cả hai hiện ra một cảnh tượng kinh hãi. Thiên Âm đang ngồi xếp bằng lơ lửng giữa gian phòng cách mặt đất chừng nửa mét. Sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại. Linh lực dao động cực mạnh, Tiểu Xuân thấy vậy cũng hết sức hoang mang gọi : " Thiếu Chủ! Thiếu Chủ."

Nàng nhìn Thiên Âm giống như là đang tu luyện nhưng gặp phải cản trở sinh ra linh lực bị loạn, nếu bây giờ có ai đó tác động vật lý lên nàng rất dễ khiến nàng bị nội thương.

Nhưng đó là ánh mắt của Tiểu Xuân nhìn thấy, còn đối với Vũ Long thì hắn nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng hơn nhiều. Con mắt trái của Vũ Long lóe ánh sáng xanh, hắn nhìn thấy phía sau lưng Thiên Âm có một cái bóng đen quỷ dị như là bóng ma hình người nhưng to lớn và hung ác, nó có đôi mắt đỏ ngầu nhìn vô cùng đáng sợ.

Hư Nhật Thử từ trong áo Vũ Long chui ra ngồi lên vai hắn rồi nói nhỏ : " Một linh hồn muốn nhân cơ hội Thiên Âm suy yếu mà đoạt xác."

Đoạt Xác lại một kiểu đem linh hồn chiếm đoạt thân xác của người khác làm của mình. Đoạt Xác được coi là một Tà Thuật, những kẻ đoạt xác thường làm ra những chuyện không tưởng.

Trong lịch sử Bạch Gia có một trường hợp Đoạt Xác mà Vũ Long khi còn bé vì không chịu ngủ nên bị bá mẫu Bạch Ngọc Lan kể cho nghe dọa hắn sợ té đái.

Chuyện là năm đó Bạch Gia có một gia đình bốn người, hai vợ chồng và hai người con trai. Gia đình này thường bất hòa vì người cha gia trưởng lại thường xuyên đánh đập vợ con. Người con trai út không thể nhịn được cảnh bản thân cùng mẹ và anh trai bị cha hành hạ nên đã nuôi một âm mưu.

Người con trai út bằng một cách nào đó đã học được cách Đoạt Xác, đêm đó khi người cha đánh đập vợ con xong sau khi uống rượu về liền lên giường ngủ như chết. Người con trai út tiến đến mép giường nhét một viên đan dược vào miệng cha hắn, bản thân hắn cũng nuốt một viên tương tự sau đó hắn ngồi xuống đất niệm chú không ngừng.

Tức thì xung quanh cơ thể hắn, từng luồng khí u ám màu đen quỷ dị bay ra. Toàn thân đau đớn gào thét trong đêm, người ngoài đã quá quen với cảnh mẹ con hắn bị đánh nên khi nghe tiếng hét thảm thiết của hắn cũng chỉ nghĩ hắn bị đánh nên không can dự.

Kết quả sáng hôm sau, tin tức người con trai út chết trong tư thế ngồi xếp bằng được lan rộng. Đám tang được tổ chức trong sự đau khổ của người mẹ và anh trai hắn.

Cũng kể từ khi người con trai út chết, người cha bỗng thay đổi tính tình. Từ một tên nghiện rượu và gia trưởng trở thành một người hoàn toàn khác, chăm chỉ và yêu thương vợ con.

Thậm trí trong việc quan hệ vợ chồng lại càng thay đổi, cả hai lấy nhau mười mấy năm chỉ dùng qua đúng một kiểu truyền thống. Bây giờ người vợ vô cùng bất ngờ vì mỗi đêm lại được chồng mình cho sung sướng theo nhiều tư thế khác nhau, điều mà nàng luôn mong đợi. Cũng kể từ đó gia đình hòa thuận êm ấm.

Câu chuyện nghe có vẻ có hậu nhưng không, người cha đó thực ra chỉ là cái xác còn linh hồn bên trong lại là người con trai út. Đêm đó sau khi Đoạt Xác cha, hắn trong thân xác cha hắn lạnh lùng bước đến trước cha hắn trong thân xác hắn rồi nghiến răng bóp cổ cha hắn.

" Ngươi chết đi, chết rồi thì mẹ con ta không phải khổ nữa, không bị ngươi đánh đập nữa."

Cứ như vậy, người cha thực sự bị bóp chết trong thân xác người con. Tất cả mọi người đều không biết kẻ mà họ đang khóc thương đưa tiễn kia lại là người cha say sỉn gia trưởng. Âu cũng là do cái nghiệp hắn gây ra, chỉ không thể tưởng tượng rằng người con trai lại làm ra cái cách hung ác chẳng kém người cha là bao này.

Cũng có trường hợp khác, trong gia đình có hai người con. Một người anh thiên tài còn một người em phế vật. Dù cùng do cha mẹ sinh ra nhưng bị chính cha mẹ phân biệt đối xử.

Người em cay cú đi tìm đến tà thuật Đoạt Xác. Kết quả là cả hai anh em bị tráo đổi linh hồn cho nhau.

Người anh từ thiên tài bỗng thành phế vật, ngược lại người em trở thành thiên tài được cha mẹ thương yêu. Mặc dù người anh đã tìm cách giải thích nhưng bất lực bởi lúc này người anh đang trong thân xác người em hoàn toàn không có chút quyền lợi nào.

Nhưng hai cách kể trên chỉ là Đoạt Xác theo kiểu cấp thấp và chỉ sử dụng hiệu quả nhất đối với người thường. Còn một kiểu Đoạt Xác cấp cao hơn mà chỉ những người có tu vi từ Trúc Cơ trở lên mới làm được.

Đó là Đoạt Xác đồng thời áp chế luôn linh hồn kẻ bị đoạt xác. Cách này làm cho kẻ bị đoạt xác dù mạnh hay yếu thì một khi bị Đoạt Xác cũng sẽ không thể chống cự.

Mà cái linh hồn đen quỷ di đang ở phía sau lưng làm khó dễ Thiên Âm kia chính là đang muốn dùng cách này để Đoạt Xác nàng.

Vũ Long nghe Hư Nhật Thử nói vậy thì đổ mồ hôi lạnh, nếu là như vậy thì Thiên Âm đang rơi vào hoàn cảnh nguy kịch hơn bao giờ hết.

" Tại sao linh hồn này lại ở trong địa phận Thiên Độc Tông? Chẳng lẽ những cường giả không phát hiện sao?" Vũ Long nhíu mày nghi hoặc.

Tiểu Xuân liền nhác nhở Vũ Long rồi lao nhanh ra ngoài : " Ngươi ở đây canh chừng, ta đi gọi Tông Chủ tới."

Hư Nhật Thử chải ria mép kênh kiệu đồng thời hỏi Vũ Long : " Ta có cách cứu nàng ta, có điều giá hơi cao."

Vũ Long quay sang nhìn Hư Nhật Thử với nét mặt có như không có, Hư Nhật Thử giật mình cảm thấy không đúng bèn hỏi : " Nè, nhìn mặt ngươi thế này chẳng lẽ không có ý định giúp đỡ Thiên Âm?"

Vũ Long nhún vai : " Thiên Độc Tông cao thủ như mây, Thiên Âm bị thành ra như vậy chẳng lẽ không ai hay biết mà cần đến ngươi ra tay."

Hư Nhật Thử nghiến răng ken két rồi vội vàng chui vào áo Vũ Long khi một cỗ khí tức mạnh mẽ đang lao tới cực nhanh.

Chớp mắt một cái, Thiên Vô Cực đã xuất hiện ở trong phòng. Uy áp tỏa ra khiến Vũ Long không chịu được mà run rẩy quỳ xuống.

Thiên Vô Cực nhìn Thiên Âm đang khó khăn hô hấp, mồ hôi nhễ nhại đồng thời sắc mặt trắng bệch. Đôi mắt hắn trở nên hung ác nhìn chằm chằm vào cái bóng ma quỷ dị phía sau.

Bóng ma kia cũng phải khiếp sợ, vội vã tìm cách lẩn trốn nhưng bị một lực hút từ bàn tay của Thiên Vô Cực hút vào. Thiên Vô Cực một chưởng đánh tan hồn ma kia sau đó liền di chuyển ra sau lưng Thiên Âm đồng thời hai mắt lóe sáng, một luồng linh lực mạnh mẽ tràn về phía Thiên Âm bao bọc lấy cơ thể nàng.

Lúc này Tiểu Xuân mới trở lại, nàng kéo tay Vũ Long nói : " Chúng ta ra ngoài, để Tông Chủ giải quyết."

Vũ Long cũng không dám ở lại vì khí tức Thiên Vô Cực tỏa ra quá mạnh.

Thời gian nửa ngày trôi qua, bên trong phòng không còn động tĩnh gì nữa. Chỉ thấy Thiên Vô Cực mở cửa bước ra, Tiểu Xuân cùng Vũ Long đồng loạt quỳ xuống.

Đối với đệ tử và nô tài của Thiên Độc Tông, Thiên Vô Cực không khác gì thần thánh vậy nên họ luôn cung kính và hoàn toàn nguyện làm tôi tớ của hắn.

Vũ Long thì không, nhưng khi thấy Tiểu Xuân quỳ thì hắn cũng miễn cưỡng quỳ theo.

Trong mắt hắn, Thiên Vô Cực quá khác so với tưởng tượng. Thường thì trong mô tip quen thuộc, những lão quái vật trong tông môn lớn đều là lão già lõ cóc đế, không thì cũng râu tóc bạc phơ. Nhưng Thiên Vô Cực nhìn vô cùng tuấn tú chỉ như 30 tuổi, dáng người cao lớn, phong thái uy nghiêm pha chút tà ma đúng chất kẻ đứng đầu Thiên Độc Tông.

Thiên Vô Cực từ khi xuất hiện ở đây đã chú ý đến Vũ Long bởi trên người Vũ Long có chút khí tức của Thiên Như Ý.

Theo lẽ thường, Thiên Như Ý không bao giờ tiếp xúc với người lạ cộng thêm với thân phận hai bên quá khác biệt.

" Điều này là không thể." Thiên Vô Cực thầm nói, sau đó dò xét Vũ Long. Hắn cảm thấy Vũ Long có thiên phú rất tốt, thậm trí có cả thể lực sung mãnh hơn người.

Ngay sau đó hắn hiểu ra vấn đề tại sao trên người tên nô tài hèn kém này lại có khí tức của Thiên Như Ý.

Trong thoáng chốc, Thiên Vô Cực tỏ ra chán nản rồi lên tiếng : " Thiên Âm đã không sao nhưng quá trình đột phá đã bị đình trệ, con bé cần nghỉ ngơi thêm vài ngày, hai ngươi trông trừng con bé cho tốt."

" Dạ!" Tiểu Xuân cung kính đáp.

Thiên Vô Cực đem ánh mắt nhìn Vũ Long một lát, sau đó thì hóa thành luồng sáng bay đi mất như chưa từng xuất hiện.

Bộ dáng đi mây về gió này khiến Tiểu Xuân và Vũ Long chấn kinh, đúng là cường giả chỉ di chuyển thôi cũng nhận ra đó là cường giả.

Sau khi Thiên Vô Cực đi khỏi, Tiểu Xuân cùng Vũ Long tiến vào phòng để xem xét tình hình của Thiên Âm.

Thiên Âm lúc này nằm trên giường, ánh mắt có chút mệt mỏi nhìn về phía hai người đang đi vào.

" Thiếu Chủ thấy sao rồi?" Tiểu Xuân bất an hỏi, nàng tiến đến ngồi cạnh giường đưa tay nắm lấy bàn tay hơi chút nhợt nhạt của Thiên Âm.

Thiên Âm khẽ cười đáp : " Không sao rồi."

Tiểu Xuân khóe mắt rơm rớm như sắp khóc, nàng nghẹn ngào : " Mọi chuyện là sao, Thiếu Chủ người làm ta lo lắng lắm đó."

Thiên Âm nhìn người hầu cũng là người tỷ muội thân thiết lo lắng cho mình, trong lòng cũng ấm áp. Ánh mắt nàng di chuyển sang Vũ Long, Vũ Long thấy vậy bèn nói : " Thiếu Chủ không sao là tốt rồi!"

Thiên Âm như phát hiện gì đó trên người Vũ Long, nàng nói : " Cởi mặt nạ ra."

Nghe vậy, sắc mặt Vũ Long đơ ra trong lòng thầm mắng : " Nữ nhân này quả thực là đáng sợ...bị suy yếu đến vậy vẫn phát hiện ra ta thay đổi."

Tiểu Xuân cũng quay lại nhìn Vũ Long, ánh mắt nàng như muốn nói hắn hãy làm theo lời của Thiên Âm.

Để tránh trọc giận nữ nhân hung ác này, Vũ Long chỉ còn cách làm theo. Hắn từ từ tháo mặt nạ xuống để lộ ra gương mặt tuấn tú, vết sẹo khủng khiếp như chưa từng xuất hiện.

Thiên Âm nhìn thấy vậy, trên môi khẽ có ý cười. Nàng nói : " Ngươi làm ta bất ngờ, có lời giải thích nào không?"

Vũ Long cứng họng, câu chuyện ối dồi ôi hắn bịa ra với Tiểu Xuân mà đem kể với Thiên Âm thì chỉ có nước tự đào hố chôn mình.

Tiểu Xuân thấy Vũ Long rơi vào thế bí, nàng lên tiếng giải vây cho hắn : " Sáng nay lúc ta gặp hắn cũng rất bất ngờ đồng thời đã tra hỏi, câu chuyện của hắn có chút phức tạp khó nói. Sợ là sau khi nghe xong Thiếu Chủ bị kích động khó lòng bình phục kịp trước lúc Liễu Gia tới. Đợi sau đó người lôi đầu hắn ra tra hỏi cũng không muộn."

Thiên Âm đảo mắt qua nhìn Tiểu Xuân, sau đó suy nghĩ một lát. Nàng thấy rõ ràng Tiểu Xuân này là đang bao che cho Vũ Long, hai người này chắc cũng có mối quan hệ gì đó mờ ám.

Thiên Âm khẽ thở dài một hơi, trong đầu ắt có tính toán nói : " Ta tạm thời không truy cứu chuyện này, có điều ta cần Bạch Vũ Long ngươi xác nhận một vài điều."

Vũ Long vã mồ hôi lạnh khi nghe Thiên Âm nhắc tới họ tên đầy đủ của hắn, nuốt một ngụm nước bọt căng thẳng hắn khó khăn gật đầu.

Tiểu Xuân cũng hiểu ý, nàng xoay người rời khỏi phòng. Trước khi rời đi còn để lại cho Vũ Long ánh mắt lo lắng.

Khi trong phòng chỉ còn hai người, Thiên Âm từ từ ngồi dậy rồi lạnh lẽo lên tiếng : " Ta hỏi ngươi trả lời, nửa câu dối trá thì Chỉ Hạc khó giữ mạng."

Cảm nhận sát khí của nàng tỏa ra, da gà da vịt của Vũ Long dựng hết cả lên. Cộng thêm lời đe dọa của nàng khiến hắn đành cắn răng gật đầu.

Thiên âm dùng ngữ khí ác động vốn có của mình mà hỏi : " Trước khi bị ta bắt, ngươi ở Ngự Long Vương Triều có lập ra một thế lực gọi là Thần Long Đạo đúng chứ?"

Nàng hỏi ra được câu này thì Vũ Long cũng hiểu nàng đã tìm hiểu về hắn, nữ nhân một khi đã hỏi thì nàng ta thực ra biết câu trả lời rồi, chỉ là muốn xem ngươi thành thực hay dối trá mà thôi.

Vì để tránh việc bị ăn đòn và giữ mạng cho cả mình và Chỉ Hạc. Vũ Long bèn cắn răng gật đầu một cái nói : " Đúng vậy."

Thiên Âm nói tiếp : " Ngươi tên đầy đủ là Bạch Vũ Long, người bị trục suất khỏi Bạch Gia một trong những thế lực mạnh nhất Ngự Long Vương Triều vì tội giết người. Hiện nay bị truy lùng gắt gao khắp nơi, tu vi thấp kém không qua nổi cái danh ngạch tiêu chuẩn của gia tộc?"

Tước những câu hỏi không thể chối cãi của Thiên Âm, Vũ Long lại cắn răng : " Đúng vậy."

Bạn đang đọc Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn sáng tác bởi kingmonster
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kingmonster
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.