Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự ban phước của hoa ly trắng

Tiểu thuyết gốc · 2361 chữ

Sáng hôm sau.

Vì quá trình hô hấp đang xảy ra đôi chút vấn đề nên Trần Hoài Nam đã phải tỉnh dậy từ trong giấc ngủ. Từ đó, bộ não của cậu lập tức nhận được tín hiệu xúc cảm vừa mềm mại vừa ấm áp đang phả lên cả khuôn mặt, tạo cảm giác bồng bềnh bay bổng tựa như đang trên mây vậy.

Thoải mái thật... Nhưng mà không hiểu sao khó thở kinh khủng.

Ngoài cái cảm giác tựa như thiên đường trên mặt, Trần Hoài Nam còn có thể cảm nhận được một thứ gì đó khác cũng vừa mềm mại vừa săn chắc khác đang gác lên eo mình.

Thử nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, cậu ta cũng dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra với bản thân.

"Em gái... Au buông anh a~"

"Ưm..."

Chả hiểu sao kể cả khi cậu ta đã lên tiếng đánh thức, cô em gái đang ôm cậu vẫn cứ làm ngược lại những gì cậu yêu cầu. Điều đó càng làm cho cậu khó thở hơn, và mồ hôi cũng sắp sửa làm ướt mặt cậu luôn rồi.

Từ đã, có gì đó sai sai.

Ngực của em gái cậu có lớn đến vậy sao?

Nghĩ đến đây, Trần Hoài Nam chợt lạnh buốt cả sống lưng, bởi vì một giả thuyết khủng khiếp khác đang dần hiện lên trong đầu cậu... Rằng người đang ngủ cùng cậu hoàn toàn không phải cô em gái đáng yêu của cậu.

Bị cảm giác hoảng sợ khoả lấp tâm trí, Trần Hoài Nam ra sức giãy dụa, đến mức người kia cũng phải tỉnh dậy từ cơn mê mang mà nhìn cậu: "Giãy dữ vậy, bộ cậu ghét ngủ cùng tôi đến thế luôn hả?"

"Thật luôn đấy à..."

Trong một giây phút buông lỏng, Trần Hoài Nam đã nhanh chóng li khai khỏi bầu ngực đầy đặn êm ái của đối phương: "Himiko, tại sao cậu lại ở trong phòng tôi... Hơn nữa, quan trọng nhất là..."

"Tại sao tôi lại ngủ chung giường với cậu?" Himiko tiếp lời với cái nhún vai: "Về câu hỏi đó, thành thật mà nói thì tôi cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào nữa, đến lúc tỉnh lại thì tôi đã ở đây rồi. Chỉ là cái lúc cậu ôm tôi ngủ trông thấy cưng quá đâm ra tôi lại không nỡ rời đi... Ha ha~"

Nói dối liến thoắng, sắc mặt không đổi.

Ngay cả chính bản thân Himiko còn không ngờ tới bản thân có thể nói dóc điêu luyện đến vậy.

Cơ mà... Vấn đề là nên đổ lỗi cho ai để tăng sức thuyết phục đây nhỉ?

Mặc dù Lily đúng là thủ phạm đứng sau, đỗ lỗi cho em ấy cũng không tính là thất đức... Nhưng mà kiểu gì cậu ta cũng chả tin đâu, nên cứ tạm gác em ấy sang một bên đi.

"Tôi... Ôm cậu?" Trần Hoài Nam cau mày, thật nghiêm túc suy nghĩ lại: "Nhưng những gì đã diễn ra lại hoàn toàn trái ngược với những gì cậu vừa nói đấy. Và còn nữa, trước tiên thì phiền cậu bỏ chân xuống có được không?"

"Đừng nói như kiểu cậu là người bị hại. Tôi là con gái, trong chuyện này tôi mới là người chịu thiệt thòi nặng nhất đó" Himiko bĩu môi, giả vờ vô tội mà liếc Trần Hoài Nam.

"..."

Sau một hồi trầm mặc, Trần Hoài Nam thở dài ngồi dậy, mặt mo rốt cục cũng bắt đầu ửng đỏ: "Xin lỗi, lẽ ra hôm qua tôi không nên uống say đến vậy. Lát nữa cậu hãy kiểm tra lại cho thật kĩ nhé, tôi sợ tối hôm qua mình đã làm gì không nên với cậu"

"Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì sao?" Himiko cười tít mắt hỏi.

"... Ít nhất thì tôi sẽ không lựa chọn trốn tránh trách nhiệm của mình"

Wow!

Mới mười tám mười chín tuổi thôi mà đã chín chắn đến thế này rồi! Himiko thầm cảm thấy mừng rỡ vì mình đã không yêu lầm người!

Mặc dù bản thân cô ấy cũng muốn có gì đó xảy ra lắm... Tuy nhiên trong cái thời điểm nhạy cảm như thế này, những chuyện như vậy hoàn toàn không nên xảy ra chút nào.

Ít nhất là trước khi ra trường, Himiko sẽ thật cố gắng kiềm chế bản thân không làm điều xằng bậy với cậu ta.

"Tối qua cậu say như chết nên chắc không có chuyện gì xảy ra đâu. Cùng lắm thì bị cậu chiếm tiện nghi một tí... Tôi có thể bấm bụng bỏ qua được" Himiko cười nói.

"Nhưng riêng tôi thì không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được" Trần Hoài Nam đáp lại ngay.

Lại là cái tinh thần trách nhiệm này...

"Hừm... Dù gì tôi cũng không bị mất miếng thịt nào, cậu thật sự không muốn cho qua chuyện thật hả?" Himiko vươn tay tới, nhéo nhéo hai bên má Trần Hoài Nam: "Vậy được, chiều theo ý cậu, lần này coi như cậu nợ tôi một chuyện lớn. Bất kể sau này tôi có đưa ra yêu cầu gì, cậu cũng tuyệt đối không được từ chối nha... Đã nghe rõ chưa?"

"Được... Nhưng đừng đối xử với tôi như thể tôi là em trai cậu được không?"

"Thì bình thường cậu có khác gì em trai tôi đâu nhỉ? Nên nhớ là tôi cao hơn cậu tận 5cm luôn đấy nhé"

"... Hình như đúng vậy thật"

"Mồ~ em trai tui đáng yêu quá đi~" Himiko thốt lên câu gì đó bằng tiếng bản địa rồi ra sức ôm ghì đầu Trần Hoài Nam vào lồng ngực, thậm chí còn dùng sức đến mức không cho phép cậu ta vùng dậy trốn ra khỏi vòng tay của mình.

Bằng kinh nghiệm Quý Bửu lâu năm, Trần Hoài Nam tự nhiên nghe hiểu những gì Himiko vừa mới thốt lên. Cơ mà lực khí của cô ấy lớn quá, cậu không phản kháng lại được, cuối cùng chỉ có thể chết ngạt trước tâm hồn vĩ đại của Himiko: "@&#!..."

Nhìn Himiko đùa giỡn vui a vậy thôi chứ thật ra chính bản thân cô ấy cũng đang rất hoảng loạn. Tuy vậy cô ấy có phương pháp điều chỉnh cả cảm xúc lẫn nhịp tim của mình nên mới không bị lộ tẩy trước mặt Trần Hoài Nam... Chứ đổi lại là Lily, còn lâu mới có chuyện cô ấy giấu diếm được cảm xúc của mình.

Cách~

Khe cửa phòng hơi hé mở, từ đó Himiko có thể nhìn thấy những cặp mắt đang dòm vào trong phòng với đầy sự hiếu kì. Mặc dù có hơi xấu hổ một chút nhưng Himiko đã làm ra thủ thế giữ im lặng, hòng vay từ mấy người họ thêm một chút không gian riêng.

Từ đó, mấy người đang nhìn trộm cũng nhanh chóng giải tán, ai nấy đều tự lo liệu công việc của mình.

"Thật sự thì... Mình không biết có nên cảm ơn Lily hay không nữa" Himiko thầm nghĩ trong bụng.

Mà thôi, chuyện ấy cứ để sau đi.

Đùa nghịch cậu ta chút đã... Không mấy khi có cơ hội kiểu này mà~

...

...

Một tiếng sau.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ, Trần Hoài Nam một mặt thất thần nhìn ra ngoài sân. Đã rất lâu trôi qua rồi mà cậu ta vẫn chẳng nói chẳng rằng, điều này làm cho bà Hằng cũng bắt đầu cảm thấy có hơi sợ sợ.

Tuy rằng cậu ta không hề để lộ ra cảm xúc lên trên mặt thế nhưng ánh mắt của cậu ta lại đang thể hiện điều ngược lại... Đó là tập hợp của sự xấu hổ, tự trách, bối rối,... Và vô vàn các loại cảm xúc khác. Nói tóm lại là cực kì phức tạp!

"Mẹ, mẹ chính là thủ phạm đúng không?" Trần Hoài Nam đột nhiên quay mặt về phía bà Hằng, làm bà ấy không khỏi giật nảy mình.

"Sao mày biết là tao?" Bà Hằng hỏi ngược lại.

"Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có mẹ mới dám làm mấy cái chuyện đáng xấu hổ như thế này. Con không cho rằng Himiko sẽ tự giác tìm đến phòng ngủ cùng con đâu... Chuyện ấy gần như là không thể xảy ra" Trần Hoài Nam nói chắc như thể đinh đóng cột.

Đáng tiếc là suy đoán của cậu ta đã hoàn toàn trậc lấc, thậm chí có thể nói không đúng bất kì điểm nào cả.

Lily vẫn luôn là điểm mù trong nhận thức của cậu ta... Vì vậy việc cậu ta gạt phăng Lily ra khỏi danh sách tình nghi đầu tiên cũng chẳng phải chuyện gì quá đỗi kì lạ... Trong khi em ấy mới chính là thủ phạm.

Cơ mà, riêng cái nồi này thì bà Hằng hoàn toàn tình nguyện cõng thay Lily: "Là tao đấy, thì làm sao nào? Mày không kiếm con dâu cho tao nhanh lên thì hôm khác tao bế thiếu nữ cả làng đến ngủ với mày luôn"

"Đùa gì vậy, con còn chưa kịp hai mươi tuổi nữa đó, mẹ cứ gấp thế làm gì?" Trần Hoài Nam tỏ ra có hơi bực mình.

À... Suýt quên. Hình như mình chỉ còn bốn năm thôi thì phải?

Mặc dù việc mẹ gấp gáp muốn có con dâu như vậy thì thật là vô lí... Nhưng mà từ góc nhìn của riêng cậu, cậu đúng thật là nên tìm bạn gái đi được rồi... Hoặc là sẽ không bao giờ đi tìm nữa.

Tìm cũng được, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải lấy người ta ngay lập tức để còn kịp sinh con đẻ cái, để cha mẹ có cháu nội mà bồng cho thoả lòng mong ước.

Tuy vậy, chuyện đó vẫn không hề ổn chút nào cả. Cậu không muốn để người vợ đó của mình trở thành mẹ đơn thân, cũng không muốn đứa con mình đứt ruột sinh ra trở thành trẻ mồ côi...

Mà không lấy vợ thì cậu lại chẳng thể làm tròn được đạo hiếu...

Chà...

Khó khăn thật.

"Kệ, tới đâu tính tới đó đi"

Nghĩ mãi không thông, Trần Hoài Nam quyết định không nghĩ nữa. Dù gì thì năm mới cũng sắp đến rồi, cậu không nên để bản thân trở nên quá stress kẻo làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người nhà.

Một lúc sau, Lily với bộ váy trắng thuần khiết linh động đã xuất hiện trước mặt cậu ta với vẻ mặt hiếu kì: "Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải anh đang nhớ nhung cái cảm giác được ôm trọn trong vòng tay của chị Himiko hay không?"

Trần Hoài Nam: "..."

"Lily, phiền em đứng yên ở đó một lát"

"?"

Lily nghiêng đầu, tỏ ra không hiểu. Tuy nhiên khi đối diện vẻ mặt nghiêm túc của Trần Hoài Nam, cô bé vẫn là ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: "Dạ"

"Cảm ơn"

Trần Hoài Nam đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút rồi bất chợt quỳ xuống trước con mắt kinh ngạc của cả Lily, bé Hoa lẫn bà Hằng.

Rồi tiếp sau đó, cậu ta nắm chặt tay lại với tư thế cầu nguyện, trông giống như một con chiên ngoan đạo đang thành kính trước vị thần trong lòng mình.

Lily: "..."

Thấy Trần Hoài Nam trông như muốn được rửa tội bởi chính mình, Lily chỉ có thể dở khóc dở cười rồi làm theo những gì cậu ta thầm mong muốn.

Bằng tư thái dịu dàng và thần thánh nhất, Lily khẽ đặt tay lên đỉnh đầu Trần Hoài Nam rồi nhẹ nhàng xoa dịu, đồng thời còn thuận tay kết một chiếc vòng hoa bằng linh lực cô đặc của chính mình: "Con không có lỗi, hỡi tín đồ trung thành của ta. Hãy nhận lấy chiếc vòng hoa này và xem nó như một sự ban phước đến từ ta... Nó chắc chắn sẽ giúp ích cho con rất nhiều trong tương lai đó"

Trần Hoài Nam ngẩng đầu nhìn Lily, một bộ muốn khóc đến nơi: "Cảm ơn người vì đã tha thứ cho con... Thiên sứ"

Bà Hằng: "..."

Bé Hoa: "..."

Chẳng biết có phải họ đang hoa mắt hay không nhưng hình như... Lily có hơi sáng lên giống như thiên sứ giáng trần thật!

Cái aura thần thánh đó có thật sự là ảo giác hay không vậy?

Cùng lúc này, Himiko đã từ trong phòng tắm ra ngoài, vừa hay bắt gặp cảnh này liền không khỏi đặt ra dấu chấm hỏi: "Trò quỷ gì vậy? Hai người đang bày trò diễn kịch hả?"

"Em đang ban phước cho anh ấy"

Dứt lời, chiếc vòng hoa trên đỉnh đầu Trần Hoài Nam chậm rãi tan biến, hoá thành một luồng bụi sáng chảy về phía mu bàn tay của cậu ta, rồi cuối cùng là ngưng kết thành một hình xăm đoá hoa ly trắng.

"Lily, cái này là gì thế?" Trần Hoài Nam hỏi.

"Em không biết, nhưng em nghĩ là nó sẽ có ích cho anh. Anh cứ xem như mình vừa được em ban phước cũng được, ý nghĩa không khác nhau là mấy" Lily cười tít mắt: "Mà này, từ đó đến giờ chỉ để anh xoa đầu nên không có biết... Thì ra xoa đầu người khác gây nghiện đến thế sao?"

"... Giờ lại đến lượt em kiếm chuyện nữa hả?"

"Ừm, em còn có thể làm như thế này nữa"

Không hề khách khí, Lily vừa ôm Trần Hoài Nam vào lồng ngực vừa xoa xoa đầu, để cả nhà ăn no một bụng cẩu lương cùng Himiko đang trưng ra bộ mặt ghen tị: "Lúc tôi làm thì cậu giãy như cá chết, lúc Lily làm thì cậu lại im re. Cậu đúng là cái đồ lolicon thiên vị tệ hại nhất"

Trần Hoài Nam: "..."

Bạn đang đọc Thiên Thần Sư sáng tác bởi SonOfGaia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SonOfGaia
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.