Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ ỷ lại (1)

Phiên bản Dịch · 872 chữ

Chương 39: Kẻ ỷ lại (1)

Edit: Hắc Thiên

Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

---------------------------------------------------

Bệnh viện, nơi con người ta vừa yêu vừa hận. Bệnh viện tâm thần, cũng là bệnh viện, nhưng lại mang đến một tầng hơi thở quỷ dị...

Nhóm bác sĩ mặt đầy sầu muộn, bọn họ không biết phải làm thế nào bây giờ....

Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là do một bệnh nhân gây ra - Nhuận...

Người phụ nữ cao quý và xinh đẹp, mắc chứng quái bệnh mà vô số chuyên gia đều phải bó tay vô phương cứu chữa - mất ngủ!

Đây cũng không phải loại mất ngủ bình thường. Phần lớn chứng mất ngủ hình thành bởi áp lực tinh thần; nhân tố tâm lý xã hội; hoặc do mắc căn bệnh mãn tính nào đó khiến con người khó đi vào giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ suy giảm, dễ tỉnh giấc, dễ quên, ban ngày cảm thấy uể oải và kèm theo một số triệu chứng khác. Nhuận không giống như vậy, cô ấy muốn ngủ kỳ thật không khó, nhưng cũng chẳng phải chuyện đơn giản, nếu nằm trên giường cô tuyệt đối không ngủ được!

Edit: à trèo cây ngủ :>>>

Chưa rõ vì sao nhưng chỉ khi nằm ở dưới gầm giường hoặc trong không gian tối đen nhỏ hẹp của tủ quần áo, cô mới có thể đảm bảo sự im lặng để đi vào giấc ngủ. Xét về bản chất, chuyện này giống như một dạng nhu cầu xuất phát từ tiềm thức, nguyên nhân chủ yếu là vì người bệnh khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Bác sĩ Quý Phong gật gật đầu nói: "Chúng ta đều biết, chẳng những bệnh nhân có kiểu ngủ dị thường, mà trong cuộc sống hằng ngày cô ấy còn tận lực tránh tiếp xúc với nam giới, cho dù là đến bệnh viện trị liệu, Nhuận cũng luôn mong muốn được sắp xếp với một bác sĩ nữ. Việc này có thể liên quan đến những sự kiện bệnh nhân từng trải qua khi còn nhỏ. Nhưng cho dù có hỏi và điều tra như thế nào, chúng ta cũng không thể tìm ra bất kì dấu vết gì liên quan."

Cả nhóm bác sĩ đều lâm vào trầm tư. Bọn họ không biết bước tiếp theo phải làm gì, bệnh viện vốn thiếu bác sĩ nữ, sắp xếp một bác sĩ nam lại có thể khiến trị liệu phản tác dụng, nói như vậy chỉ việc an bài bác sĩ thôi cũng đã trở thành vấn đề lớn, càng đừng nói đến việc điều trị sau này...

Bỗng nhiên, Âu Dương, người từ đầu đến cuối vẫn ngồi im lặng trong góc, ngẩng đầu lên đáp: "Tôi tình nguyện phụ trách bệnh nhân này..."

"Bác sĩ Âu Dương, nãy giờ anh nghe có hiểu không vậy? Trước đó đã nói rồi, bệnh nhân không muốn để bác sĩ nam điều trị." Quý Phong liếc nhìn đối phương một cái, trong lòng vô cùng bất mãn. Âu Dương du học ở nước ngoài về, lý lịch tất nhiên tốt hơn nhiều so với hắn, nhưng bản thân cũng sở hữu tấm bằng tiến sĩ từ một trường y danh tiếng nên sâu trong lòng Quý Phong vẫn cảm thấy vài phần khó chịu.

Âu Dương biết mình không được lòng mọi người, bởi vậy cũng chẳng so đo với lời lẽ khinh thường của Quý Phong, nói: "Tôi từng tiếp xúc với căn bệnh này ở Mỹ, dám chắc chắn tám mươi phần trăm có thể giúp bệnh nhân hồi phục trong vòng ba tháng."

Quý Phong hừ lạnh, khinh khỉnh trả lời: "Cũng chỉ có tám mươi phần trăm, không phải một trăm phần trăm, nếu anh làm ra hành động tùy tiện khiến bệnh tình chuyển biến xấu hơn, danh tiếng của bệnh viện sẽ bị tổn thất rất nhiều, anh gánh nổi trách nhiệm?"

Âu Dương vẫn mỉm cười ôn hòa, ngữ khí lại vô cùng kiên định: "Nếu tôi không thể chữa khỏi cho bệnh nhân, một mình tôi sẽ gánh hết mọi dư luận, bệnh viện cũng có thể trực tiếp đuổi việc tôi, như thế sẽ dễ ăn nói với bên ngoài."

Lời vừa dứt, không khí liền ngưng trọng, dường như mọi người cũng đang lo lắng về tính khả thi của phương pháp. Âu Dương tiếp tục: "Lúc mới đầu bệnh nhân còn có thể miễn cưỡng ngủ trên giường, hiện tại càng ngày càng ỷ lại vào hoàn cảnh, có thể thấy bệnh tình đã chuyển biến xấu đi, nếu như không tiến hành điều trị, khả năng sẽ không chữa được nữa. Để tôi làm bác điều trị tuy rằng mạo hiểm, nhưng tuyệt đối có thể thử một lần."

Cuối cùng, viện trưởng vẫn gật đầu, đem trách nhiệm giao cho Âu Dương.

Âu Dương nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi kéo lên, nhìn về phương xa, ánh mắt hắn như xuyên qua tầng tầng cách trở, dừng lại trên người cô gái đang im lặng ngồi trên giường, lật từng trang sách...

"Nhuận..."

----------------------------

Edit: Có gian tềnhhhhhh!!!!

Beta: Thôi xong ΣΣ(゚Д゚;)

Bạn đang đọc Thiên Tài Trong Não, Kẻ Điên Trong Lòng của Phượng Minh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jieziyang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.