Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Nhập Cổ Mộ

Tiểu thuyết gốc · 1363 chữ

"Ầm...ầm...ầm" Từng đạo âm thanh vang dội khắp không gian. Hai tòa thạch sơn từ từ di động, hé lộ một thông đạo to lớn, rộng rãi nhưng nặng nề tử khí, âm u lạnh lẽo. Hai bên tường đá điểm lấy Dạ Minh Châu, soi sáng đường đi, nhưng ánh sáng le lói, lay lắt phảng phất có thể mất đi bất cứ lúc nào chỉ càng khiến nhân tâm thêm rét lạnh.

Ngao Huyền nhìn lên, nói lớn:

- Oa, cái này đường, tốt bự nha!

Huyết Quang Dương làm như không nghe thấy tên đại ngốc tử kia, nói:

- Cổ Mộ, theo truyền thuyết, là một bãi cổ chiến trường vô cùng khốc liệt, liên quan tới Thiên Đế chi tranh của Chư Đế thời đại. Nơi đây vong linh, oan hồn cùng các loại cương thi lệ quỷ đều có, là một nơi rất nguy hiểm. Nhưng cũng đồng dạng ẩn chứa nhiều không đếm xuể cơ duyên, tương truyền, nơi đây còn lưu giữ Đế binh, Đế dược cùng các loại công pháp, võ kỹ giúp tu sĩ nhìn trộm đến Đại Đạo chi sơ. Đúng quả là, kì ngộ song song nguy hiểm chi địa.

Toàn thể quần chúng ăn dưa nghe xong, lập tức gật gù đồng tình, dẫu sao người ta cũng là thiếu chủ Huyết Thánh Giáo, cái này mặt mũi vẫn phải cho. Chỉ là, không phải ai cũng cho, Lý Ngọc Chân lên tiếng:

-Huyết huynh đúng là thông tài kinh sử, Ngọc Chân tự thẹn không bằng. Chỉ là nhìn thấy khung cảnh này, bỗng trong lòng không kìm nén được, tức cảnh sinh tình, xấu hổ làm vài câu thơ.

Nói đoạn, Lý Ngọc Chân bước lên một bước, lóe sáng đăng tràng, khí chất phiên phiên, phong độ xuất trần, phối hợp nụ cười tuấn mỹ như gió xuân kia, tuyệt đối có thể làm điên cuồng vô số muội tử. Ngước đầu 45 độ chuẩn quy tắc, thiếu chủ của chúng ta liền khẽ ngâm nga:

Thương hải tang điền hóa nương dâu

Binh đao khói lửa bởi vì đâu?

Thần ma chi chiến, thiên nhân sầu

Nhất tướng công thành, vạn cốt khô

Huyết hồ, thi hải chất Đế tọa

Cô sơn chi đỉnh, hàn phong khởi

Độc hữu Đế vị, bất khách lai.

Lần này, tiếng trầm trồ hoàn toàn vang dội, có thể thấy khí thế áp đảo hoàn toàn Huyết công tử. Lý Ngọc Chân quay sang nhìn Quang Dương, nhếch mép một cái, đại khái là cười, biểu thị "Trang bức cùi bắp". Ngao Huyền một mặt mộng bức, nhìn hai tên nhân loại tu sĩ kia. Bỗng một cỗ hấp lực từ trong thông đạo truyền đến, làm đám người đứng lung lay không vững, tựa hồ Cổ Mộ hết kiên nhẫn với hai tên kia. Dù cách thức tiến vào, khụ khụ, có hơi lạ điểm, nhưng vẫn là miễn bàn, tiến nhập được là tốt.

Lại nói, thiếu niên ở trong Cổ Mộ, sau khi bắt Bạch Sí Ma Sư chở hắn đi khắp Cổ Mộ vơ vét, bắt đầu ngồi xuống tính toán thu hoạch, cái này, đơn giản là thói quen a.

Bây giờ, hắn đang mặc một bộ đạo bào tử kim sắc, thoạt nhìn rất là phú hào dáng vẻ, thực ra, ân, đúng là phú hào. Đây là Đế Ngự Đạo Bào, dệt từ tơ của Thánh cấp Linh thú, Thiên Ngọc Kim Trùng gia thêm bảy bảy bốn chín loại phụ trợ đồ vật, không ngoại lệ đều vô cùng trân quý. Tay trái lóe lên ánh sáng, ẩn hiện một chiếc giới chỉ không gian. Nhưng thực ra đây còn là một kiện pháp khí phòng ngự, kèm thêm một bộ Tiểu Tụ Linh Trận, giúp hiệu suất tu luyện tăng thêm ba thành. Không nên coi thường, ba thành nhìn tuy nhỏ, nhưng càng về sau, nhỏ sẽ biến lớn, ba thành, càng là mang tính quyết định. Giờ đây, đặt trước mặt thiếu niên là một cây cổ cầm, một thanh chiến đao và một cái, ân, que gỗ đen thui. Khẽ vung tay, thiếu niên thu tất cả về không gian giới chỉ, ngồi xuống trầm ngâm:

- Có lẽ nên là lúc đi ra ngoài rồi.

Chợt hắn khựng lại, cả người cứng lại, kêu to:

- Ngọa tào, ngọa tào. Ta nên lấy cái gì tên đi ra ngoài bây giờ?

Rồi lại tự lẩm bẩm:

- Danh tự cái này, khẳng định không thể qua loa. Hừm, bá khí một chút, ân, liền lấy chữ Đế. Liền văn nhã, thư sinh một điểm, ân, lấy chữ Chân vậy. Hừm, cuối cùng nên lấy chút gì gần gũi, không quá chói sáng, ân, Nhật liền tốt. Vậy liền Đế Chân Nhật đi.

- Chủ nhân, ta đã kiếm được bữa tối rồi. - Một giọng nói vang lên gần đó

Một tên nam tử tóc bạc, cả người khoác chiến bào ngân sắc, bước tới, tay trái lôi kéo một chi khổng lồ heo rừng, tay phải còn cầm lấy vài cọng thảo dược. Thiếu niên, giờ là Đế Chân Nhật, một mặt ghét bỏ nói:

-Tiểu Bạch Miêu, nói sao thì ngươi cũng là Thánh cấp cường giả, bét nhất cũng kiếm được cái Tôn cấp Linh thú đi, sao lại cầm cái này Vương cấp Ngọc Giác Trư về? Mà thôi, miễn đi, có ăn là được. Mau nấu đi, ta đã sớm đói bụng rồi.

Thức giấc sau trăm vạn năm, một thân tu vi đã sớm không còn, ngoại trừ thể chất và hồn lực, Đế Chân Nhật không khác gì một tên bình thường Thối Thể Cảnh cặn bã yếu gà. Nhưng nhờ vào man lực mạnh đến bất hợp lý cùng với linh hồn bất diệt, hắn, có thể không cần tu vi cũng được.

Cảnh tượng bây giờ liền là một tên nhàm chán thiếu niên lang nằm trên cỏ, cà lơ phất phơ, gần đó, là một nam tử soái đến phát nổ đang phồng miệng thổi lửa để nướng thịt. Theo lời chủ nhân, thịt nướng than liền là ngon nhất, thân là một cái Linh thú phục tùng, tất phải dùng hết năng lực để nướng thịt. Vậy nên, Tiểu Bạch Miêu của chúng ta có chút khổ sở. "Phù...phù...phù" tiếng thổi lửa vang vọng như vậy, ân, có lẽ sắp chín rồi.

Lâm Chung, từ khi bước vào đen kịt thông đạo, hắn liền bị truyền tống đến một mảnh rừng rậm này. Với một cỗ tuổi trẻ khinh cuồng, hắn liền liều mạng đi khám phá, và tất nhiên, chơi ngu phải trả giá, hắn đạp nhầm vào tổ kiến lửa, không sai, chính là tổ kiến lửa loại này. Giờ đây, hắn đang bị một đàn Hỏa Phong Nghĩ đuổi theo, mỗi con có Vương cấp thực lực, đủ ngược hắn một cái Tướng cấp yếu gà ra bã, nói chi đến một bầy. Hỏa Phong Nghĩ, quần cư hình Linh thú, thành niên kỳ sở hữu Vương cấp thực lực, miễn dịch độc dược các loại rất mạnh. Thậm chí, nhiều loại Tôn cấp Linh thú cũng không nguyện ý cùng một bầy Hỏa Phong Nghĩ phát sinh thân mật va chạm. Lại nói, Lâm Chung đang cắm cổ chạy, bỗng thấy phía trước có khói bốc lên, liều mạng gào lớn:

- Đạo hữu nào phía trước, cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!

Đang nằm vuốt ve que gỗ đen, Đế Chân Nhật nhỏm dậy, hỏi Bạch Sí Ma Sư:

- Ngươi có nghe thấy gì không? Tiểu Bạch Miêu?

- A, có vẻ là ai đó đang kêu cứu, theo ý chủ nhân thế nào?

- Bày Cấm Âm Trận, phiền phức.

- Ta liền đi bày.

Đúng, không có việc gì đi cứu người, hội là rảnh nhức cả trứng đi. Đúng là Chân Nhật ta rảnh, nhưng vẫn chưa nhức trứng trình độ ấy. Nghĩ đoạn, lại lăn ra nằm vuốt gậy.

Xa xa, một bóng người đã hiện ra, theo sau là một đoàn mây, in trên màu trời huyết sắc của Cổ Mộ, vẫn là rất nên thơ đây.

Bạn đang đọc Thiên Sư sáng tác bởi Mr.Yato

Truyện Thiên Sư tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr.Yato
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.