Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

FLOOR B6: AMNESIA

1857 chữ

--o0o--

Nhanh chân lên, nhanh chân nữa lên nào, cô gái nhỏ kia cứ hãy chạy thật nhanh, lao vào bóng tối, nhịp tim cô vang dội như tiếng trống ngày lễ hội. Đôi đồng tử xanh kia căng lên tìm nơi ẩn nấp. Nếu ko nhanh hắn sẽ đuổi kịp mất!

-Nàooooo! Hãy chạy đi , kẻo bị giết thì tèo bây giờ! Ahahahahaha!

Mình quyết sống sót, mình nhất định phải chạy ra khỏi nơi quái quỷ này. Tên sát nhân sắp đuổi kịp mất rồi. Nơi nào? Mình có thể trốn nơi nào đây?

Cô gái nhỏ lục tung ký ức mình thành một mớ hỗn độn, đó là những thước phim méo mó thấm đẫm màu đỏ tươi.

Tại sao? Tại sao chuyện này đã xảy ra với mình? Mình có tội lỗi gì?

Nhớ lại, thước phim méo mó đang chạy xuyên qua đôi mắt trong sáng ánh trăng kia. Lúc ấy, mặt trăng cũng tựa như đôi mắt này, một màu xanh lam tuyệt mỹ. Cô bật dậy khỏi chiếc ghế tựa màu trắng, nơi đây trông khá giống phòng thẩm tra nơi cô được đưa đến nhưng có điều gì đó rất lạ, ko một thanh âm, ko một động tĩnh gì, chỉ có cô cùng những bức tường trắng xóa.

Tôi là Rachel Gardner.. 13 tuổi… sau khi chứng kiến vụ án mạng, đã được cảnh sát đưa đến phòng thẩm tra. Sau đó thì. Sau đó thì…. Mình đã ở đây?

Chiếc cửa sổ đóng kín, ko có dấu hiệu lung lay, nó được làm bằng sắt và kính cường lực, các bức tường cũng được gia cố vô cùng kỹ càng. Chỉ còn cánh cửa gỗ kia đã cũ kỹ kia. Ray có nên vào trong ko? Hay đó là đường thoát của Ray.

Có do dự cũng chẳng làm tình hình khả quan hơn, chi bằng cứ thử mở nó ra xem sao?

Dọc theo lối đi hành lang ngoằn ngoèo được lát gạch hung đỏ. Có 2 lối đi giống như hẻm tối, cô bé lại tự hỏi, có thật nơi đây là một tòa nhà? Ko phải một con phố nào đó, bên trên bức tường bên cạnh có đề “B6”

-Ra đây là tầng B6. Đây là tầng thấp hay tầng cao nhỉ?

A, Ray phát hiện có một cánh cửa bị đóng ván gỗ đến kín hết cả đường, bên trong…. tối và sâu. Khoảng cách giữa các ván gỗ quá nhỏ để có thể lọt qua. Bằng linh cảm nào đấy, Ray cũng ko muốn biết bên trong tồn tại thứ gì. Dám chắc là chẳng tốt đẹp gì. Dám chắc là chẳng tốt lành tẹo nào.

Rồi Ray rẽ vào một hành lang khác nữa, trên tường kia, một mẫu giấy đã ố vàng nhưng chữ vẫn đọc được… mặc dù có vài chỗ bị khuyết. Đã bị ai xé đi sao?

Vào [Ngày bị xóa] ,[Nơi bị xóa], cảnh sát phát hiện thi thể người đàn ông tên [Tên bị xóa] trong một con hẻm tối với nhiều vết đâm trên cơ thể, tay và chân cùng một vài bộ phận khác bị xé toạch ra, gương mặt người đàn ông còn hiện lên vẻ sợ hãi, ông đã trông thấy thứ gì đó rất đáng sợ chăng? Ngoài ra có thêm nhiều vệt máu khác ở hiện trường. Cảnh sát nghi ngờ đây là một vụ giết người hàng loạt do một kẻ tâm thần nào đó gây ra.

Giết người? Sát nhân? Ở hẻm tối? Ray chợt rùng mình cũng đang đứng trước hẻm tối, ko phải một mà là hai! Nhưng cô phải thoát khỏi đây, tìm ba và mẹ. Nghe có tiếng sột soạt phát ra từ bên kia, Ray quyết định chôn chặt nỗi sợ của mình lại và đi kiểm tra.

Bước vào trong con hẻm , bên kia có ánh đèn chớp nháy cùng một cánh cửa . Có vẻ như ko bị khóa, mình có thể đi vào được!

Tiếng cửa sắt gỉ kéo lên tạo ra thứ âm thanh thật quái dị , hệt như những bộ phim kinh dị xưa cũ. Xem ra căn phòng này ko có gì đặc biệt, thùng rác cùng một đống rác hôi thối dơ bẩn, quạt thông gió ko hoạt động, những vết nứt và cả các vết bẩn màu đỏ (?) dính đầy trên tường. hình như bên cạnh nó có một dòng chữ gì đấy, quá mờ, ko thể đọc “COI CHỪNG [TỪ BỊ XÓA]” ?

Cúc …cúc ..cúc..

Ray phát hiện bản thân ko phải vật thể sống duy nhất trong căn phòng này. Ô kìa! Một chú chim bồ câu bé nhỏ, trông nó rất đói, thật yếu đuối và đáng yêu làm sao.

-Tới đây nào, chú chim bé nhỏ!

Con chim ấy cứ nhòm xuống Ray nhưng chẳng có dấu hiệu nào của việc sẽ bay đến cả. Nó sợ Ray?

-Ngoan nào, chị ko hại em đâu, xuống đây nào!

-…..

-À chắc do em bị đói nên ko bay nổi. Chị sẽ tìm thứ gì đó có thể ăn được. Em đứng đây chờ chị nhé?

Và tất nhiên là một con chim với cái cánh bị thương thì làm sao có thể bay lung tung được chứ?

Rời khỏi căn phòng ấy, băng qua con hẻm lạnh cả sống lưng, cô bé rẽ phải nhưng bị chặn bởi hàng rào sắt. Trên bức tường sơn trắng, có dòng chữ nguệch ngoạc được viết bằng mực đỏ.

-Là mực đỏ nhỉ?

Hời kẻ lạc lối, ngươi là ai? Một thiên thần hay vật hiến tế? Chỉ khi ngươi tìm được bản chất thật của mình . Cánh cổng sẽ mở, địa ngục đang chào đón ngươi!

-Thiên thần? Vật hiến tế? Nó là một câu đố mẹo sao?

Ngó xung quanh xem còn có manh mối gì ko?

Lại trông thấy một cánh cửa với tấm bảng tên “Phòng đăng ký”.

-Đăng ký? Đăng ký gì nhỉ?

Thử bước vào xem nào,…

Nơi này có người ở , Ray chắc chắn điều đấy. Chiếc cốc cà phê cùng một đống tài liệu đã được mã hóa. A ước gì có thể đọc được chúng. Hai chiếc máy tính đã bị tắt nguồn, cùng một thiết bị gì đấy, có vẻ giống như máy in.

-Là phòng làm việc? Văn phòng?

Cô bé tò mò, đáng thương liền nhanh nhảu mở nguồn chiếc máy tính lên. Nền màu xanh và dòng chữ màu đen được nhập tự động. Trên màn hình máy tính hiện lên dòng chữ hỏi Ray.

-Name? (Tên?)

-Rachel Gardner

-Age?(Tuổi?)

-13

-Why?(Lý do?)

-….

-Why are you here?(Tại sao lại có mặt ở đây?)

-Tôi ko biết… tôi đã ở trong bệnh viện… phòng thẩm tra

-Why? Why? Why are you in the hospital? (Tại sao? Tại sao? Tại sao lại ở bệnh viện)

-Có một vụ án mạng …xảy ra và… tôi đã thấy nó.

-Present wishes? (Mong muốn hiện tại?)

-Tôi muốn… rời khỏi đây.. gặp lại ba và mẹ…

-Registration is complete. Welcome to the mortal game! (Đăng ký hoàn tất. Chào mừng đến với trò chơi sinh tử!)

-…?

-Đợi đã… trò chơi?

-Mi vừa nhắc tới trò chơi à?

Bỗng có một tiếng động khiến Ray giật thót cả tim, thử tưởng tượng mà xem, bên trong một căn phòng u ám, chỉ có mình cùng chiếc máy tính hiểu tiếng người lại có thêm một thứ gì khác ĐANG HOẠT ĐỘNG

Mà mình cũng điên thật khi lại đi nói chuyện với cái máy tính.

Tự mình cười, có vẻ dở hơi nhỉ?

Hình như thanh âm phát ra từ cái máy in đằng kia. Cô bé bước lại gần, một chiếc card được đưa ra khỏi máy.

-Nó để tên của mình? Là thể đăng ký? ID Card[Chứng minh thư]?

Những mảnh ghép đang ngày một rõ ràng. Việc cuối cùng là chấp vá chúng lại. Khâu chúng lại với nhau bằng sợi chỉ kim của bản thân mình.

-ID Card? Bản chất thật? Thiên thần hay vật hiến tế? Lẽ nào… chúng có liên quan?

Chống tay lên cằm, cô bé tội nghiệp bắt đầu suy nghĩ.

Bản chất thật của ngươi là gì?

Ngươi là ai?

Là ai?

Hãy chứng minh ngươi là ai?

Để chứng minh… mình phải có bằng chứng.

Bằng chứng…hmm

Vật có thể chứng minh mình là ai?... Một thứ gì đó ghi đầy đủ thông tin của mình.

Chiếc Card này chính là CHÌA KHÓA!!!!

Ai lại chế tạo ra cái cơ quan quái quỷ này cơ chứ?

Rời khỏi “Phòng đăng ký” thật nhanh, Ray men theo lối cũ dẫn đến cái hàng rào bị khóa. Nhìn kỹ, phía trên kia tồn tại thêm một cánh cửa nhỏ nữa.

Trên hàng rào có thiết bi nào đấy giống như máy Scan [Máy quét].

Mình đặt chiếc thẻ trước nó, hi vọng cánh cửa sẽ mở vì mình có thể thoát khỏi đây.

Cái máy này hoạt động chậm hơn mình tưởng.

Sột soạt… sột soạt

Hình như có gì đó tạo ra tiếng động. Mình thật ko muốn biết nó là gì, phải nhanh lên thôi!

Ahahahâhaha

Chúa ơi! Làm ơn!

Bíp..Bíp..Bíp

Máy Scan đã hoàn tất việc kiểm tra dữ liệu, thật tốt quá!

Ray dốc hết sức vào đôi chân nhỏ nhắn, lao qua hành lang, mở ngay cánh cửa.

Lại một căn phòng khác?

Ko phải lối ra?

Mình làm tất cả cũng chỉ để mở thêm một căn phòng khác?

Có cần phải trêu người như thế ko chứ?

Đáng ghét!!

Nhưng dù sao cũng phải xem xét qua nó để ko bỏ lỡ mất manh mối quan trọng nào.

Căn phòng nồng nặc mùi máu tanh, hai bóng đèn mờ, cùng một công tắc.

Chờ đã, công tắc này dùng để làm gì nhỉ?

Ray chợt nhớ lại có đứng trước một chiếc thang máy khẩn cấp vài giây, loay hoay mở nó thêm vài giây. Mọi việc làm đều vô dụng, thang máy chẳng có động tĩnh gì.

Vậy ra đây là công tắc cho thang máy đó. Bên trên đó có ghi “Công tắc thang máy”

Cảm ơn Chúa, người đã tạo ra cái nơi hoàn hảo này vẫn còn có tâm khi chú thích cho tất cả thiết bị.

Tên nào làm ra cái này có vẻ dở hơi quá nhỉ?

Gạt cần công tắc, một âm thanh gì đấy nghe rất quen tai. Giống như một chiếc hộp sắt được một đống dây cáp thả xuống. Là tiếng động thang máy! Thang máy này sẽ giúp Ray rời khỏi đây.

Cô bé vui mừng nhaỷ dựng lên, nụ cười tươi hiện lên trên khuôn mặt. trái tim nhỏ như trút được gánh nặng phải đập liên hồi vì sự căng thẳng tột độ, Lại nghĩ đến niềm vui đoàn viên, Ray phần khởi như đứa trẻ mới nhận được món quà vào ngày Giáng sinh.

Giáng sinh! Giáng sinh cùng gia đình!

Có lẽ sẽ ko được nữa rồi.

--o00o--

Bạn đang đọc Thiên Sứ Sát Nhân của Người gác Đêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whisper147
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.