Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 2372 chữ

Ban đêm là lúc không gian tĩnh lặng nhất,ở khoảng không trống trải tựa hồ không có lấy bóng người đang ẩn núp một nữ hắc y,âm thầm đứng từ xa nhìn về phía phủ đệ phát ra ánh sáng,nơi đó là Kỷ phủ,Kỷ Quân Đằng ngồi bên cửa sổ đọc sách bổng nhiên cảm giác được có người theo dõi mình,nàng không cố tìm hiểu xem vị khách không mời này đến đây vì mục đích gì,chỉ lặng lẽ cảm nhận hành tung của đối phương,chờ một lúc lâu vẫn không thấy người kia có động tĩnh gì,nàng mỉm cười nhìn ra cửa sổ,nơi bị bóng cây che khuất.

« Đã đến vì sao không vào đây thưởng thức ly trà »

Kỷ Quân Đằng rót ra ly trà đặt bên bàn,chợt thấy bóng đen xuất hiện bên ngoài cửa sổ,người kia cũng chính là Như Băng,nữ tử từng giao đấu với nàng cách đây không lâu,Như Băng lần này đến muốn đoạt đi Phục Ma tháp vật giam giữ linh hồn của Nguyệt Dao,nàng tìm tung tích của hắn đã nhiều ngày qua,dự tính đợi hắn ngủ say mới hạ thủ,bản thân nàng chính là một cao thủ thượng thừa,đâu lý nào lại dễ dàng bị phát hiện hành tung,hắn đã sớm biết được nàng có mặt ở đây ngay từ đầu lại giả bộ không hay biết,báo hại nàng núp trong bụi cây bị kiến cắn,thật đáng chết,nàng mang theo ngữ khí yêu kiều mà không mất đi lực uy hiếp.

« Gả đạo sĩ kia,ta và ngươi bất cộng đái thiên,ngươi nếu không muốn chết hãy mau giao ra Phục Ma tháp »

« Ngươi có bản lĩnh thì cứ tới lấy »

Kỷ Quân Đằng khóe miệng thoáng mỉm cười,thi triển pháp thuật triệu hồi Phục Ma tháp,nàng cầm nó trong tay vẻ mặt khiêu khích nhìn Như Băng,cả hai chẳng có huyết hải thâm thù gì phải đến nổi không đội trời chung,đoán chừng lần này Như Băng tới không đoạt được pháp bảo tuyệt không từ bỏ ý định,nàng chẳng biết tại sao thấy vui khi gặp lại ma nữ,ngày đó nàng có đôi chút mong đợi được tái ngộ,muốn biết rõ nguyên do vì sao Như Băng hôm đó xuất hiện ngăn cản nàng bắt yêu,bên trong chắc hẳn là có ẩn tình.

« Đừng có dại thách thức bổn nữ hiệp »

Như Băng dùng tỏa liêm phóng về hướng Kỷ Quân Đằng,sợi dây xích trên đầu có gắn ám tiển liền móc phải một gốc của Phục Ma tháp,vào lúc nàng thu hồi tỏa liêm thì Kỷ Quân Đằng vận dụng pháp thuật,tạo nên đạo hồng quang có năng lực hút nàng đến gần,nàng đánh ra một chưởng mang theo tử khí tạo thành lực công kích mạnh khiến cho cửa sổ vỡ tung,Kỷ Quân Đằng may mắn né tránh được một chưởng này,vội quăng ngọn tháp lên không trung,nàng thấy vậy mau chống bay lên đoạt lấy,khi quay đầu lại mới kịp nhận ra Kỷ Quân Đằng vô thanh vô tức tới gần,một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng,tay kia vươn lên định tháo chiếc mặt nạ xuống,không may bị nàng tránh thoát,đánh ra một chưởng khiến Kỷ Quân Đằng rơi tự do xuống đất,nàng cười quyến rũ nhanh chống lăng không biến mất.

Kỷ Quân Đằng dần thích mùi hương mê người có thể chiêu phong dẫn điệp từ trên người của ma nữ,loại cảm giác làm cho thần trí thoáng mơ hồ,nàng vội đuổi theo,cả hai chạy qua hết mấy con phố thì thân ảnh của Như Băng đã biến mất sau ánh sáng rực rở của hoàng cung,nàng không có thời gian nghĩ ngợi nhiều đã truy đuổi,cuộc vây bắt vẫn diễn ra trên nốc cung điện,nơi cấm cung binh sĩ canh gác nghiêm ngặc,Như Băng chạy vào đây chẳng khác nào cá tự chui vào lưới,mãi truy đuổi một hồi thì mất dấu,nàng không phải muốn đoạt lại Phục Ma tháp,bởi vì căn bản ngọn tháp đó là giả,chỉ dùng để dẫn dụ Như Băng,hiện giờ để cho ma nữ chạy thoát thật đáng tiếc.

Kỷ Quân Đằng dự tính quay về chờ đợi hôm khác Như Băng tự mình tìm đến,vào lúc đang bước đi trên nốc cung điện thì viên gạch ngói dưới chân nghe rắc một tiếng,những viên gạch xung quanh cũng đổ sụp xuống,nàng không kịp trở tay trực tiếp rơi xuống bên dưới,ngã một cú khá đau,dưới ánh đèn rực sáng trong căn phòng nàng nhìn ra được nơi đây tồn tại vài cung nữ,họ thấy nam tử đột nhập liền hoảng hốt kêu lên rồi bỏ chạy ra ngoài,nàng đứng dậy phũi đi bụi bẩn trên người,muốn bước ra ngoài giải thích thì vô tình thấy bức màn màu đỏ mỏng manh theo gió lay chuyển,thoáng hiện thân ảnh thiếu nữ đang hòa mình vào dòng nước mát lạnh của dục trì,không nói đến mỹ mạo của nữ tử này,chỉ cần nói đến ngọc thể thì quả thật xinh đẹp khuynh đảo chúng sinh,làn da tuyết trắng hồng nhuận,bờ vai xinh đẹp linh lung,tóc đen phiêu tán thoáng che đi dáng người mạn diệu,thắp thoáng đôi ngọc phong ngạo nhân,vòng eo nhỏ nhắn mềm mại,thon dài chân ngọc ẩn núp dưới làn nước,mỗi đường nét trên ngọc thể đều làm cho bầy phương phải thất sắc trước vẻ đẹp phong tình vạn chủng,ở dưới ánh nến sáng ngời càng làm nàng xinh đẹp giống như mỹ cảnh duy nhất tồn tại giữa thiên địa.

Kỷ Quân Đằng bàng hoàng chốc lát vội quay đầu đi nơi khác,lần đầu chứng kiến qua thân thể của nữ tử khác ngoài bản thân,theo lý chẳng có gì đáng ngại,cũng chẳng biết tại sao nàng không thể nhấc chân lên được,thần trí chỉ còn lại hình ảnh của nữ tử này,trong tâm bất chợt dâng lên cảm giác mơ hồ khó diễn tả thành lời,mỹ cảnh xinh đẹp mông lung khiến người ta cứ nghĩ chính mình đang mộng tưởng,nếu nơi đây là hoang sơn vắng lặng nàng sẽ không do dự cho rằng mình gặp phải yêu nghiệt,nữ tử nhẹ phất tay làm bọt khí trong dục trì văng lên,nàng cảm nhận được sát khí bay đến vội nghiên người né tránh,dung nhan tuyệt luân chợt hiện lên vết thương nhuốm máu,nàng né trể một chút có lẽ ánh mắt cũng bị mù,nữ tử này quả nhiên ra tay ngoan độc,nữ tử tựa hồ rất bình thản,chẳng có lấy tia ngượng ngùng khi bị nam tử mạo phạm,căn bản bức màn mỏng này chỉ thoáng hiện bóng dáng của nàng,người bên ngoài nhìn vào không thể nhìn rõ hết thảy,nàng bay lên khỏi hồ nước,nhẹ phất tay khiến y phục bay đến trên ngọc thể,nàng yêu kiều bước về phía bức màn,khóe miệng hiện lên tia mị hoặc,làn môi kiều diễm phát ra ngữ khí lạnh lùng cao quý,lại không mất đi sự ôn nhu động lòng người.

« Điêu dân to gan,đây là nơi ngươi có thể tùy tiện lui tới sao ? »

Kỷ Quân Đằng quay đầu lại định giải thích thì nữ tử kia từ sau bức màn xuất hiện,có thể nói nhân thế này chẳng còn ai có thể xinh đẹp hơn,nàng mỹ mạo tuyệt thế không gì sánh kịp,hàng mi như viễn sơn,một đôi phượng nhãn phong tình vạn chủng,sóng mũi cao đỉnh,làn môi hồng diễm đẹp tựa cánh hoa đào,trên trán điểm một đóa chu sa như ngọn lửa xinh đẹp diễm lệ,khiến cho kiều nhan vạn phần tuyệt sắc,mặc trên người bộ bạch y xen lẫn tử sắc hoa lệ,mái tóc đen huyền phiêu vũ phía sau,càng làm nàng bộc lộ hết nét xinh đẹp yêu kiều.

« Bần đạo đang truy bắt ma nữ vô tình lạc đến nơi đây,thật không có lòng mạo phạm,rất xin lỗi,mong rằng ngươi có thể bỏ qua cho sự thất lễ này...»

Kỷ Quân Đằng cúi đầu chấp tay hối lỗi,dù biết lời giải thích của mình nói ra thật khó tin,nhưng đây vẫn là sự thật,chỉ mong sao nữ tử trước mắt độ lượng mà tha thứ cho,nữ tử sống trong chốn cung cấm nếu không phải cung nữ vậy sẽ là phi tần của hoàng đế hoặc công chúa,dựa vào độ tuổi thì tuyệt thế mỹ nữ này chỉ mới khoảng mười sáu mười bảy tuổi,mị thái xinh đẹp mê hoặc thế nhân,hoàn toàn không giống thần thái ngây thơ của một tiểu cô nương,so với Nguyệt Dao yêu nghiệt ngày đó nàng gặp qua thì nữ tử này có điểm tương đồng,nếu là công chúa thì tuyệt không phải lục công chúa,Đường Trúc Lam bằng tuổi với nàng,hơn nữa nghe nói xinh đẹp thánh khiết,chứ không phải vẻ đẹp mị hoặc câu nhân như nữ tử trước mắt.

Người này không ai khác chính là thất công chúa Đường Thi Vũ,cũng là người vô tình đã làm Kỷ Triết Ngạn say mê điên đảo,nhân gian tán thưởng nàng mỹ mạo tuyệt thế vô song,được vạn người đem lòng ngưỡng mộ quả không sai chút nào,sự xuất hiện của nàng luôn gây ấn tượng sâu sắc trong lòng người gặp gỡ qua,vào lúc này bên ngoài tẩm cung chợt có một nhóm binh sĩ tiến đến,cung nữ từ bên ngoài bước vào phòng xem sự tình thế nào,nàng giơ lên ngọc thủ ngăn họ lại,hoàng cung không chỉ có vệ binh canh gác nghiêm ngặc,còn được Đường Diễn tạo nên một đạo phù chú vô hình ngăn cản tà khí xâm nhập,yêu ma chỉ cần chạm đến bức tường vô hình cũng đủ tan xác rồi,nơi này làm gì có ma nữ nào chứ,tên đạo sĩ này đang đùa với nàng đó sao,nàng từ lâu đã biết rõ đại ca của hắn là tên bại hoại,nổi danh phong lưu,không nghĩ tới hắn thân là tu sĩ vẻ ngoài tiên phong đạo cốt,nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị,bất quá cũng đều cùng chung một loại người,vô liêm sĩ như nhau,mượn danh đạo trưởng truy bắt yêu nghiệt,thực chất là có ý đồ bất chánh.

"Ngươi nghĩ rằng bổn cung sẽ tin tưởng vào lời giải thích quá đổi hoang đường này ?,xưa nay nghe qua tam công tử của Kỷ gia là người phong thái tao nhã,rất có giáo dưỡng,chẳng ngờ chỉ là tên ngụy quân tử,dám làm lại không có gan thừa nhận,loại người như ngươi còn xứng làm đạo gia sao"

Kỷ Quân Đằng sắc mặt hơi biến đổi,ngầm đoán biết Đường Thi Vũ là ai,mỗi lời nói ra đều có ý đả kích nàng,tựa như có thù oán đã lâu chứ chẳng phải chỉ đơn giản là việc mới đây thôi,mắng chửi nàng coi như xong,cư nhiên ám chỉ người của Kỷ gia không tốt,chuyện này liền thôi,quá đáng nhất là dám phỉ báng cả đạo giáo vô thượng,suy đến cùng nàng vẫn là người có lỗi trước,bị trách mắng cũng là lẽ thường,chỉ hơi thắc mắc tại sao Đường Thi Vũ biết rõ nàng là người của Kỷ gia.

"Bần đạo lấy danh dự ra xin thề không có nửa lời dối trá,thất công chúa không tin tưởng thì bần đạo cũng không có biện pháp,muốn xử trí thế nào tùy ngươi định đoạt"

« Là chính ngươi nói đấy »

Đường Thi Vũ cho gọi cung nữ đến bên cạnh căn dặn vài điều,cung nữ nghe được chỉ thị liền sai binh sĩ tiến vào bắt giữ Kỷ Quân Đằng,mang ra ngoài tiếp nhận hình phạt,nàng lâm vào tình cảnh khó xử,hết đường biện minh,hiện tại chỉ có thể chờ đợi bị xử tội,nằm trên ghế dài cố gắng chịu đựng năm mươi trượng,đau đến mồ hôi lâm ly vẫn không mở miệng cầu xin tha tội,lần này không mất mạng coi như đã là ân huệ mà Đường Thi Vũ ban cho,tuy vậy trong lòng vẫn thấy ấm ức vì chịu đòn oan uổng,nàng hoài nghi có phải ma nữ dẫn dụ mình vào đây lãnh tai họa hay không,làm sao đuổi theo đến hoàng cung thì đột nhiên mất tích,có lẽ ma nữ đó vẫn đang ẩn núp ở nơi nào cười thỏa chí khi thấy nàng bị đánh,thua thiệt cho nàng ngày thường thông minh,hôm nay lại hóa hồ đồ,bị kẻ gian lừa vào bẩy,món nợ này sẽ tính sổ với ma nữ kia sau,chịu đựng hình phạt xong nàng cả người đầy thương tích quay về Kỷ phủ.

Cung điện lúc nãy Kỷ Quân Đằng tiến vào là Lạc Nhạn cung,tẩm cung của Đường Thi Vũ,nàng từ đầu đã biết được sự xuất hiện của ngoại nhân ở nơi đây,không lường trước được hắn đột nhiên xuất hiện trong hoàn cảnh khó xử đó,nàng có vẻ rất hài lòng khi chứng kiến hắn bị đánh đến còn nửa cái mạng,điêu dân dám ngang nhiên chiếm tiện nghi của nàng,lần này chỉ bị đánh năm mươi trượng là quá nhẹ cho hắn,nếu không nghĩ đến giao tình giữa phụ hoàng cùng Kỷ Chí Tín thì nàng sớm mang hắn đi xử tử vì tội bất kính,bất chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiến bước chân,nàng mau chống nằm yên trên giường giả bộ ngủ say,Hồng Diệp cung nữ thân cận của nàng vội quỳ xuống hành lễ với hoàng hậu.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương"

"Miễn lễ"

Hạ Tỷ Dung bước vào quan sát thấy nữ nhi đang ngủ say cũng liền an tâm rời khỏi,lúc nãy nghe thị vệ bẩm báo Lạc Nhạn cung xảy ra chuyện,nàng hiểu rõ nữ nhi không có ngoan ngoãn như vẻ ngoài,bây giờ không biết lại vì việc gì liên can đến Kỷ Quân Đằng,nàng cho gọi Hồng Diệp đến để tra hỏi,Hồng Diệp sợ hãi đành khai ra sự thật,nàng nghe đến việc nữ nhi bị thua thiệt liền khẩn trương,thầm trách nữ nhi quá bất cẩn,căn dặn hạ nhân không được nói ra sự việc hôm nay,kẻ nào tiết lộ liền mang ra xử tử,việc này truyền ra ngoài mất hết danh dự bản thân lẫn hoàng tộc,nam tử nào dám lấy nữa,xem ra nên để nữ nhi sớm ngày thành hôn mới có ngày bình yên.

Bạn đang đọc Thiên Niên Sầu Thiên Kiếp U Mê của Mạc Ngữ Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.