Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao Tiền

Phiên bản Dịch · 1119 chữ

Chương 12. Giao Tiền

Trần Truyền rửa mặt xong, trở về phòng, nghĩ nghĩ, ngồi ở mép giường nhắm mắt lại, thử dùng "Thứ hai ta" đi quan sát bên ngoài.

Ban đầu không có cảm giác gì, nhưng theo ý niệm tập trung, lại mơ mơ hồ hồ cảm giác được cái gì, bất quá rất không dễ dàng, lực chú ý hơi phân tán liền không cảm giác được.

Nhưng hắn lại cảm thấy có cửa.

Phải biết rằng người luyện quyền, cũng không chỉ là một chọi một, có thể là lấy một địch nhiều, có đôi khi còn có thể gặp phải các loại ám toán, nếu có thể nhiều góc nhìn quan sát bên ngoài, vậy có thể tránh khỏi rất nhiều nguy hiểm.

Có lẽ bây giờ hắn còn không làm được, nhưng đợi đến sau này liên hệ với Đệ Nhị Ngã càng chặt chẽ hơn, nói không chừng có thể thực hiện được.

Biết hỏa hầu chưa đủ, hắn cũng không tiếp tục, đứng dậy cầm một quyển tới lật xem, thẳng đến thời gian cũ lúc này mới kéo đèn ngủ.

Một đêm trôi qua, ngày hôm sau hắn đúng giờ dậy, chờ rửa mặt xong đi tới phòng khách, thấy trên bàn cơm dùng gạt tàn thuốc đè lên một tờ giấy, sau khi dời đi cầm lấy xem xét, thấy đó là một địa chỉ Niên Phú Lực lưu lại cho hắn, phía dưới ghi chú tên người.

Hắn trở về phòng lật bản đồ, đại khái xác nhận vị trí.

Sau khi giải quyết xong bữa sáng, hắn đeo túi xách thường dùng, thay một cái áo khoác màu xanh xám cũ, liền đạp xe ra cửa.

Địa chỉ Niên Phú Lực đưa cho hắn nằm ở thành tây, đi xe cũng chỉ mất nửa giờ, nhìn bản đồ, đi thêm vài dặm nữa là tới gần ngoại ô, nơi đó có một số khu nhà xưởng bỏ hoang, người địa phương thành phố Dương Chi đều biết là địa bàn của Xích Thiết Bang, nhưng người của Xích Thiết Bang bình thường ban ngày sẽ không ra ngoài.

Kiến trúc phòng ốc nơi này cũ kỹ lộn xộn, tràn ngập các loại lều cải tạo riêng, kéo dài mãi đến trên đường cái, trên cột điện nghiêng ngả treo quần áo phơi nắng khắp nơi, mười phần ảnh hưởng tầm mắt, đường cũng gồ ghề, lồi lõm không bằng phẳng, còn có người tùy ý hắt nước bẩn ra ngoài, đôi khi là từ phía trên hắt xuống, hắn đành phải thật cẩn thận cưỡi ngựa đi.

Mà số hiệu của cánh cửa này không phải là không có, mà là rất khó phân biệt, hắn cũng chỉ có thể đi một đường hỏi một đường, tìm kiếm rất lâu, mới tìm được một cái bảng hiệu gỗ giản dị ở trên cột điện đầu hẻm là "Nhà quyền thuật", mặt trên còn vẽ một cái mũi tên hướng vào trong, so sánh địa chỉ, hẳn là nơi này.

Bởi vì lối đi nhỏ hẹp, còn xiêu vẹo, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xuống xe đẩy xe chậm rãi đi vào trong, ra khỏi con đường này, trước mắt là một mảnh đất trống khá lớn, giống như sân thể dục, bên phải là hai cánh cửa sắt rách nát, đối diện là một tòa nhà xi măng cốt thép ba tầng, xa xa lờ mờ có thể trông thấy một tòa thủy tháp cũ, nhìn dáng vẻ giống như một trường học nhỏ bỏ hoang.

Lúc này hắn nghe thấy tiếng đánh túi cát, cảm giác rất có lực và tiết tấu, hắn cao giọng hỏi một câu: "Xin hỏi, Dư tiên sinh có ở đây không?"

Thanh âm đập nện bao cát dừng lại, từ trong lầu chạy ra một người trẻ tuổi cột đai quyền, thân trên trần trụi, đường cong cơ bắp rõ ràng, chỉ là nhìn hết sức gầy gò, nhìn thấy hắn sau đó hỏi: "Ngươi là tới học quyền?"

Trần Truyền nói: "Ta đến tìm Dư Cương Dư tiên sinh, xin hỏi ngài ấy có ở đây không? Là dì của ta, Niên Phú Lực bảo ta đến tìm ngài ấy."

Người trẻ tuổi nghe xong, lấy lòng nói, "Ồ, thì ra là Trần thiếu gia." Hắn quay đầu cao giọng nói: "Sư phụ, là cháu trai của đội trưởng năm đó." Trên lầu truyền đến một giọng nói hùng hậu hữu lực: "Để cho hắn lên đây."

Người trẻ tuổi nghiêng người, nói: "Trần thiếu gia, đi bên này." Còn nói: "Trần thiếu gia, xe liền dừng ở đây, không cần khóa, không ai dám tới nơi này trộm."

Trần Truyền nói: "Ta không phải thiếu gia gì cả, cứ gọi ta Trần Truyền là được rồi, không biết tiểu ca xưng hô như thế nào?"

Người trẻ tuổi nói: "Ta tên là Lục Khắc, là đồ đệ của Dư sư phụ." Hắn lại nhấn mạnh, "Không phải học sinh, là đồ đệ."

Trần Truyền nghe hiểu, đồ đệ không chỉ là kỹ năng truyền thừa, mà còn phải chăm sóc hậu sự của sư trưởng, độ thân mật không phải học sinh bình thường có thể so sánh.

Anh đỗ xe xong, liền đi lên lầu hai với Lục Khắc, bắt chuyện vài câu với Lục Khắc, mới biết được hắn đã theo Dư Cương học năm năm chiến đấu.

Trần Truyền đi theo hắn lên lầu hai, dọc theo ban công dài đi tới cuối, đẩy ra một cánh cửa gỗ mẫu tử, đi vào, chỉ thấy trong phòng rộng rãi, một trung niên cao lớn khoanh chân ngồi ở trên nệm êm, người này đại khái khoảng bốn mươi tuổi, trên người mặc áo ngắn tay, khuôn mặt vuông vức, mày rậm mũi thẳng, cơ bắp trên người phồng lên nhìn giống như hòn đá.

Trần Truyền nói: "Xin hỏi là Dư Cương Dư tiên sinh sao? Ta tên là Trần Truyền, là dì phu Niên Phú Lực bảo ta tới tìm ngươi."

Tráng hán trầm giọng nói: "Ta chính là Dư Cương, Niên đội trưởng muốn ta làm gì?"

Trần Truyền nói: "Năm nay ta vừa thi vào Võ Nghị học đường..."

"Võ Đại à." Lục Khắc bên cạnh ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ thật sâu.

Dư Cương hiểu rõ, hỏi: "Ngươi đã nghĩ tới thi vòng hai, cho nên Niên đội trưởng bảo ngươi đến chỗ của ta rồi?"

Trần Truyền nói: "Đúng vậy."

Dư Cương Cương sảng khoái nói: "Được, ta dạy cho ngươi, giao tiền trước."

Trần Truyền thử hỏi: "Dư tiên sinh nói học phí sao?"

Bạn đang đọc Thiên Nhân Đồ Phổ (Bản Dịch) của Ngộ Đạo Giả

Truyện Thiên Nhân Đồ Phổ (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.