Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu Lưu

Tiểu thuyết gốc · 2913 chữ

Chương 7:

- Hàn Phong huynh đệ, ngươi không biết tu luyện thật sao? Ý ta là, ngươi không biết tu luyện nghĩa là gì thật sao? Tiểu Đậu Đậu thằng bé bán thịt xiên kia còn đạt tới luyện khí nhị tầng đó. Còn nữa, Tiểu Giai Giai đứa nhóc kia cũng đã luyện khí tam tầng rồi, huynh đệ thực chưa khai linh sao?

Trên đường đi, Hàn Phong và Lưu Mãnh cùng với nhau trao đổi qua lại. Phải nói Lưu Mãnh người này quả thực là rất nhiều lời, thế nhưng tính cách này của hắn cũng giúp tay mơ như Hàn Phong mở rộng tầm mắt. Chỉ qua nửa nén hương thời gian, Lưu Mãnh đã giúp Hàn Phong hiểu biết sơ lược về thế giới cùng con người nơi này. Càng nghe nhiều, hắn lại càng cảm thấy kinh ngạc cùng ngỡ ngàng, đây thực sự là những điều có thật sao, con người thực sự có thể làm nên những điều thần kỳ như vậy sao? Chẳng phải giống với thần tiên?

- Lưu Mãnh huynh đệ, nguyên khí rốt cuộc là thứ gì, nó có tác dụng gì?

Hàn Phong rốt cuộc cũng tìm được quãng nghỉ trong lời nói của Lưu Mãnh, vội nhanh một bước đem thắc mắc từ đầu tới cuối nói ra. Hắn thực sự vô cùng tò mò với những miêu tả về tu luyện, nguyên khí, công pháp, đạo thuật của Lưu Mãnh, về cách mà con người của thế giới này từng bước tiến bộ. Lưu Mãnh dường như cũng chỉ chờ có thế, hắn kể nhiều như vậy cốt cũng để khoe mẽ với Hàn Phong, bấy giờ có dịp thì đương nhiên không thể bỏ lỡ, lại liền một mạch bày tỏ sự thông thái của mình.

- Hàn Phong huynh đệ, cái này ngươi hỏi ta thì là chính xác rồi đó. Nguyên khí chính là khí do tu luyện giả hấp thu thiên địa linh khí chuyển hoá mà thành, nguyên khí biến thành nguyên lực tự thân, để cho tu luyện giả tuỳ tâm sử dụng. Tuỳ theo công pháp mạnh yếu khác nhau mà ngươi có thể hấp thu được nhiều hay ít, nhanh hay chậm, thuần khiết hay pha tạp, lại xem công pháp phẩm giai cùng tầng thứ tu luyện mà xem ngươi có thể tồn trữ nguyên khí được bao nhiêu, cô đọng được tới mức độ nào. Nói về đạo thuật lại thêm thần kỳ, chính là việc lợi dụng nguyên khí để thi triển thuật pháp, có thể phi thiên độn địa, hái sao bắt trăng, xuyên phá vĩnh hằng, đoạt thiên địa tạo hoá, không gì không làm được.

Lưu Mãnh càng nói càng hăng, thậm chí quên cả việc dẫn đường, nhất quyết dừng tại chỗ khoa tay múa chân nhiệt tình biểu diễn. Hắn càng nói càng khiến cho Hàn Phong không thể tưởng tượng nổi, há hốc mồm lắng nghe, quả thật là những sự trước nay chưa bao giờ có. Nói đến cuối cùng, hai người đều há hốc mồm nhìn nhau. Một bên thì há miệng không thể tưởng tượng nổi tu luyện lại có thể phá tan vũ trụ, đập nát cổ kim, ngược dòng thời gian hồi sinh người chết, một bên thì há miệng vì thổi da trâu quá lời, ngượng ngùng đứng tại chỗ hết gãi tai lại gãi mặt. Lưu Mãnh xấu hổ hết sức vì Hàn Phong đã bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, khuôn mặt đỏ lên muốn độn thổ.

- Hàn huynh đệ, ngươi phải tin ta, nhất định phải tin ta. Mặc dù ta bản lĩnh thấp kém, trình độ xa xa không với tới các bậc toàn năng kia, thế nhưng bản lĩnh đệ nhị nhân trong luyện khí cảnh lục tầng là không phải bàn cãi, hãy xem đây!

Lưu Mãnh nhất quyết muốn chứng tỏ thực lực cho Hàn Phong xem, lúc này vươn ra hai bàn tay đẩy về phía trước, hai ngón trỏ cùng ngón cái chụm lại thành hình tam giác, trong miệng lầm rầm đọc chú ngữ. Nhìn thấy cảnh này, Hàn Phong da đầu bất giật giật mấy cái, nhìn thế nào cũng thấy giống tên ngu ngốc Trần Ngọc hiện hồn về nhập vào trên thân thể Lưu Mãnh, đang lẩm bẩm đọc lệnh khống chế Cyborg Nguỵ Lâm.

Thế nhưng tràng cảnh sau đó thực sự để cho Hàn Phong rửa mắt. Bốn ngón tay Lưu Mãnh chụm lại bỗng chốc ánh lên hào quang kim sắc nhàn nhạt, một tiếng gầm thét xa xôi bất chợt vang lên bên tai, doạ hắn giật mình lui về phía sau ba bước. Khí lưu cuồn cuộn nổi lên, Lưu Mãnh trong miệng hô to “Mãnh Hoả Sư Tam Tài Liên Tương Ấn - Đệ Nhị Ấn!” rồi đẩy về phía trước, tức thì một đầu hư ảo mãnh hổ kim sắc từ tay của hắn thoát phá ra ngoài, nhanh như chớp lao tới hòn non bộ đặt cạnh đường đi, Uỳnh một tiếng đem nó đánh tan tành thành bụi phấn.

Hiện trường chỉ còn lại một đống mạt đá, cây cối tả tơi, khuôn mặt kinh ngạc tới ngây người của Hàn Phong cùng tư thế dương dương tự đắc của Lưu Mãnh. Hắn cười lên sung sướng khi nhìn biểu cảm này của Hàn Phong, thế nhưng cũng rất nhanh gọn kéo Hàn Phong đi trước một bước rời khỏi chỗ này. Nếu để ai nhìn thấy hắn lại phá hoại lung tung, đoán chừng hắn sẽ không có quả ngọt để nếm.

- Hàn Phong huynh đệ, ngươi cảm thấy thế nào? Chờ ta đột phá luyện khí tầng bảy, có thể chính thức nguyên lực xuất thân, tới lúc đó thoải mái đánh ra đệ tam ấn rồi. Như vậy thì có thể san bằng cả một toà nhà đó. Haha…

Hàn Phong cười tâng bốc Lưu Mãnh mấy câu, tâm thần ngược lại chìm vào trong cái gọi là thuật pháp vừa rồi. Hắn thực sự không thể dùng khoa học thường thức trước đây để giải thích điều này. Một người bình thường bằng xương bằng thịt hô một tiếng, lại có thể tạo ra uy lực công phá tương đương khối thuốc nổ 10kg TNT sao? Thật phi lý. Nếu là Cyborg Nguỵ Lâm, hắn có lẽ thể làm được, thế nhưng Nguỵ Lâm là kết tinh hàng ngàn năm khoa học công nghệ cùng tiến bộ hàng trăm năm vượt thời đại kia mà? Không đúng, những người tại thế giới này không phải người bình thường, những người này cực kỳ phi thường!

- Hàn Phong huynh đệ, quên nói với ngươi, binh đoàn trưởng Diệp Thanh Lang làm người cực kỳ nghĩa khí. Lát nữa gặp hắn ngươi không có gì phải lo lắng cả, không cần vì tu vi Trúc Cơ cảnh tứ tầng của hắn mà sợ hãi.

Phía trước chừng một trăm mét xuất hiện một căn lầu các hai tầng, bên ngoài cửa có hai vị đại hán vạm vỡ canh gác, phía trên biển treo viết hai chữ cứng cáp mà hữu lực “Thanh Lang”. Hàn Phong tuỳ tiện gật đầu với Lưu Mãnh một chút, hắn vẫn đang đắm chìm trong thuật pháp vừa rồi, cố gắng hết sức dùng khoa học thường thức đi lý giải, nhưng lý giải không nổi. Lúc này mới phải gác qua một bên, tạm thời không suy nghĩ nữa. Không biết vị binh đoàn trưởng kia là người như thế nào, đối với Trúc Cơ cảnh tứ tầng gì đó hắn cũng không có khái niệm, gặp người ta rồi không phải sẽ biết sao. Dù gì người kia cũng coi như nửa cái ân nhân cứu mạng của hắn.

- Ngô Đại, Ngô Nhị, ta dẫn vị huynh đệ này tới gặp binh đoàn trưởng. Được rồi, ngày mai thế nào?

Hàn Phong cùng Lưu Mãnh đã tới phía trước, khẽ chắp tay chào hai người gác cổng. Hai vị đại hán này dường như là một đôi anh em sinh đôi, quả thực rất giống nhau, người bên trái thấp hơn một chút có vẻ là Ngô Nhị lúc này đáp lễ cất lời.

- Binh đoàn trưởng đang ở phía trong. Haha, ngươi cũng có hứng thú với Bạo Hoả Kê sao, nhưng rất nguy hiểm đó.

- Ta mà sợ nguy hiểm sao, ngươi không biết ta là đệ nhị… Thôi được rồi, chuyện này để sau lại nói, trước hết làm việc chính đã.

Lưu Mãnh cùng Hàn Phong lại chắp tay tạm biệt đôi huynh đệ, nhấc chân bước vào trong lầu các. Bên trong bày biện đơn giản, hai hàng mộc án trải dài hai bên, đủ chỗ cho khoảng ba mươi người, phía trên chủ toạ lại có ba chiếc ghế tựa theo thứ tự một trên hai dưới, bố cục rất có ý vị, lúc này phía trên đã có ba người ngồi sẵn.

- Diệp binh đoàn trưởng, Ngô phó đoàn trưởng, Mạc phó đoàn trưởng. Vị này là Hàn huynh đệ.

Lưu Mãnh dẫn đầu chắp tay thi lễ với ba người trên cao, Hàn Phong cũng học theo hắn chắp tay thi lễ. Hắn vẫn chưa quen với kiểu cách của thế giới này, động tác thực sự có chút không kịp cùng cứng nhắc, thế nhưng cuối cùng vẫn là hoàn thành.

- Ra mắt ba vị đoàn trưởng. Ta tên Hàn Phong, tới từ A quốc, vì nguyên nhân không ngờ mà lưu lạc tới đây, đối với hành động cứu giúp thật vô cùng cảm kích.

Ba người Diệp Thanh Lang đưa mắt nhìn nhau, đối với biểu hiện của Hàn Phong quả thật cảm thấy lạ lùng. Người này một bộ dáng thư sinh, toàn thân không có một chút khí tức võ giả, ngay cả tư thái cùng hành động cũng xa xa giống với thường nhân thế tục. Thế nhưng ngày hôm đó kẻ này bị thương tại ngoại biên Tử Linh sơn mạch, càng lạ lùng hơn là cạnh hắn còn có xác chết của Bạch Giao Mãng nhị giai cao cấp, thân thể nó bị chẻ làm mấy mảnh nát vụn, chết tới không thể chết hơn. Nếu không phải bọn họ bắt gặp thân xác Bạch Giao Mãng, vô tình gặp được Hàn Phong nằm bị thương cạnh đó, đoán chừng hắn cũng đã vào trong bụng thú rồi.

- Hàn Phong huynh đệ, tiện tay làm việc nghĩa mà thôi, không cần quá để tâm. Mạo muội cho ta hỏi một câu, huynh đệ là tu luyện giả thuộc thế gia nào?

Trầm ngâm một lát, binh đoàn trưởng Diệp Thanh Lang mở miệng lên tiếng, ngôn từ vẫn mang theo đôi chút thận trọng. Bọn hắn đã thay nhau kiểm tra trên dưới toàn thân Hàn Phong mấy lượt, chắc chắn một điều rằng hắn kinh mạch cùng huyệt đạo không hề có một điểm nguyên lực lưu động, càng lạ lùng hơn là đan điền kẻ này một mảnh mờ đục mịt mù, không có lấy một chút sinh khí nào cả. Điều này có ba khả năng xảy ra. Thứ nhất, người này đích thực là một thường nhân thế tục, từ trước tới nay chưa từng tu luyện qua, đan điền của hắn cũng ngập tràn tử khí, khô héo mịt mờ tới chưa từng thấy, sợ là khai linh cũng không nổi, có thể coi như phế thể nghìn năm khó gặp, thế nhưng lại không thể giải thích việc thân xác tám mảnh của Bạch Giao Mãng từ đâu tới. Khả năng thứ hai còn hi hữu hơn, kẻ này thực chất là một cao thủ đại năng, cố tình trêu đùa bỡn cợt bọn hắn để tìm trò vui, cái này cũng thật không biết nói gì cho phải. Cuối cùng là khả năng có thể nhất, người này bị phế võ công, đối thủ của hắn muốn dằn vặt kẻ thù tới chết, thủ đoạn vô cùng cao siêu tàn độc, bọn hắn không thể nhìn ra. Nếu đúng là như vậy, cứu người này chính là một đại hoạ.

- Ta thực chất chỉ là một thư sinh, không hề biết tu luyện, cũng không phải người của thế gia nào cả.

Hàn Phong hai tay chắp lại, ánh mắt thanh tịnh chân thành lên tiếng. Ba người Diệp Thanh Lang đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng âm thầm rầu rĩ. Dù là khả năng nào thì việc thu lưu người này cũng không có lợi ích gì cho tổng thể binh đoàn cả. Người này thân thế không rõ, năng lực chẳng hay, mối quan hệ thù hận cũng chưa xác định, rõ ràng là một cái khúc than nóng. Thế nhưng việc đã tới bước này, người cũng đã tỉnh lại, bọn hắn cũng không thể như vậy đuổi người. Chỉ trách ngày hôm đó mang theo tiểu nữ tử Thanh Khê kia, nàng ta thực sự quá mức thiện lương, gặp người là phải cứu. Nếu không phải có Diệp Thanh Khê một mực mong muốn cứu người, đoán chừng hiện tại xác của Hàn Phong đã nằm trong bụng dã thú rồi.

Cũng không thể trách ba người Diệp Thanh Lang máu lạnh tàn độc. Ở thế giới người ăn người này, không cẩn thận một chút là có thể mất mạng. Bọn họ sống trên đầu đao lưỡi kiếm, có thể không sợ chết, thế nhưng hơn ba mươi huynh đệ trong binh đoàn cùng mấy trăm gia quyến đều là đối tượng cần bảo vệ trước nhất, ba người bọn họ không muốn mọi điều biến số có thể xảy ra.

Trầm ngâm một lát, Diệp Thanh Lang lại tiếp tục hỏi dò Hàn Phong.

- Hàn Phong huynh đệ, trước tiên ngươi có dự định gì?

- Ta…

Diệp Thanh Lang âm thầm toả ra nguyên lực, bao trùm trên dưới Hàn Phong lẫn toàn bộ căn phòng, mong muốn tìm ra một điểm dao động. Thế nhưng người phía trước lại đáp lại chỉ bằng một chữ “Ta…” ngơ ngác rồi dừng hẳn. Đúng vậy, Hàn Phong hắn sẽ làm gì? Hắn lớn lên tại cơ sở nghiên cứu khoa học số 7, cả đời làm bạn với tài liệu, với thử nghiệm, với nghiên cứu khoa học. Vậy tiếp theo hắn sẽ đi đâu, làm gì?

Nhìn biểu hiện ngơ ngác bất định của Hàn Phong, Diệp Thanh Lang mí mắt cụp xuống, nghĩ tới tiểu nữ tử nhà mình thì lại liên tục thở dài. Có lẽ sau này không nên mang nó theo mấy cuộc chém chém giết giết nữa. Nếu không không biết chừng sẽ có ngày nó ra tay cứu cả kẻ thù mất. Lúc này hắn chầm chậm lên tiếng.

- Hàn Phong huynh đệ, ta thấy thương thế của cậu khá nặng, dăm bữa nữa tháng mới có thể bình phục hoàn toàn. Như vậy đi, cậu tạm thời ở lại chỗ chúng ta một thời gian, sau khi bình phục lại tính tiếp. Thế nào?

Lời này của Diệp Thanh Lang gây giật mình không nhỏ. Hai người Ngô Mạc cũng hơi quay lại nhìn thủ lĩnh, rồi lại đưa mắt nhìn Hàn Phong. Hàn Phong cũng bất ngờ với lời mời của Diệp binh đoàn trưởng, hắn vốn nghĩ với thân phận không rõ của mình thì sẽ không được chào đón tại đây, thế nhưng người trung niên bên trên lại quyết định thu lưu hắn. Điều này làm cảm kích trong lòng hắn cực kỳ dâng cao, hai tay chắp lại hướng về phía Diệp Thanh Lang hành lễ.

- Đa tạ Diệp binh đoàn trưởng giúp đỡ. Hàn Phong vô cùng cảm kích.

- Haha. Không cần khách khí. Hàn huynh đệ hôm nay cũng mệt mỏi rồi. Lưu Mãnh, ngươi đem Hàn huynh đệ trở về bệnh xá nghỉ ngơi đi.

Lưu Mãnh nghe được câu này cũng nhếch miệng cười, đối với ba người Diệp Thanh Lang chắp tay bái biệt, trước sau cùng Hàn Phong rời khỏi sảnh đường. Đợi hai người Hàn Phong đi khỏi, Diệp Thanh Lang mới chầm chậm lên tiếng.

- Hai vị huynh đệ cảm thấy cách xử lý của ta thế nào?

Hai người Ngô Mạc cũng trầm ngâm suy nghĩ. Đối với nhân tố không rõ ràng như Hàn Phong, bọn hắn thà rằng chấp nhận ruồng bỏ chứ không muốn mạo hiểm thu lưu. Thế nhưng Diệp binh đoàn trưởng có lẽ đã nhìn ra gì đó mới quyết định như vậy, bọn hắn không tiện phản bác.

- Đại ca, đệ ủng hộ quyết định của huynh.

- Đại ca, ta luôn luôn không có bất kỳ ý kiến gì.

Hai người Ngô Mạc lần lượt biểu đạt ý kiến, cũng thật hơi có chút nằm ngoài dự đoán của Diệp Thanh Lang. Hắn kín đáo thở dài, lại lắc đầu một cái, phất tay về phía trước, tức thì một bộ thi thể Bạch Giao Mãng xuất hiện trong đại sảnh. Bên trái là nửa thân trên cùng tinh thạch, bên phải là nửa thân dưới cùng túi mật, âm thanh quanh quẩn vang vọng nhưng người đã đi mất.

- Hai vị huynh đệ, ba ngày nữa là tới thời điểm liệp sát Sư Hổ Thú, tới lúc đó chúng ta gặp lại!

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.