Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động thủ

Tiểu thuyết gốc · 2261 chữ

Chương 14:

Tô Thành vẫn còn đang tự tưởng tượng những tràng cảnh bỉ ổi trong đầu, nghe được lời này của Diệp Thanh Khê thì trợn tròn hai mắt, não hải hoàn toàn là một mảnh không thể tin nổi. Nàng ta đây là từ chối sao, nàng ta có thể từ chối sức hấp dẫn từ Băng Tâm Quyết sao, nàng ta lại dám từ chối? Tô Thành nụ cười cứng ngắc không khép lại nổi, dường như hắn vừa bị người ta tát một nhát vang dội vào mặt, lại đem lòng tự tôn của hắn ra dẫm đạp nghiền nát, sau đó ném cho chó ăn. Khuôn mặt anh tuấn của hắn trở nên cực kỳ thâm trầm, hai hàng lông mày nhíu lại thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Khê.

- Nàng đây là có ý gì?

Diệp Thanh Khê bình thản nhìn Tô Thành, trong đôi mắt thuần khiết kia cũng là một mảnh lạnh nhạt thuần khiết tới cực điểm. Nàng chẳng chút tỏ ra rung động hay tham lam với những vật Tô Thành đưa ra, cũng chẳng tỏ ra run sợ trước biểu hiện như muốn giết người của hắn. Diệp Thanh Khê từ trong tay áo lấy ra một thanh lệnh bài màu xanh lam, lớn chừng bàn tay, mặt trên lưu động quang huy nhàn nhạt. Nổi bật trên lệnh bài là ấn ký đám mây chín tầng nhẹ nhàng lơ lửng, trên chín tầng mây lại ngự trị một toà thiên cung to lớn, dù chỉ vài đường nét khắc hoạ nhưng người nhìn cũng có thể thấy được khí tức bàng bạc to lớn, từng thời từng khắc lan toả cùng trấn áp.

- Cửu… Cửu Vân Lệnh!

Tô Thành đồng tử thu nhỏ thành đầu kim, trong miệng lắp bắp kêu gọi, đáy lòng dâng lên kinh đào hải lãng. Vậy mà lại là Cửu Vân Lệnh! Lệnh bài này có lịch sử xa xưa thậm chí vượt qua Tô gia bọn hắn, nó chính là vật biểu tượng của Vân Lam Thần Triều, xuất hiện ngay từ những ngày đầu lập quốc. Cứ mỗi một trăm năm, Vân Lam Thiên Cung sẽ cố định ban hành ra một trăm khoả Cửu Vân Lệnh này, tượng trưng cho một trăm danh ngạch được phép tiến vào Vân Lam Thiên Cung tu luyện cùng học tập. Người cầm lệnh bài này được coi như một thành viên của hoàng tộc, địa vị xa xa cao vời, có đặc quyền miễn trừ pháp lý, đặc quyền toàn bộ thông quan, cũng như đảm bảo sinh mệnh được toàn lực bảo vệ trong phạm vi Vân Lam. Bất kỳ hành động mưu hại tới người sở hữu Cửu Vân Lệnh đều sẽ bị coi như phản quốc, sẽ bị Vân Lam Thần Triều toàn lực đuổi giết!

Đối với người thường, lệnh bài này quả thực có thể xem như cơ hội đổi đời, con đường một bước lên mây, là mục tiêu truy cầu của tất cả tu sĩ dưới 30 tuổi trong toàn bộ Vân Lam Thần Triều. Còn đối với ngũ đại gia tộc bọn hắn, lệnh bài này chẳng khác nào một thanh gươm sắc bén treo trên đầu, cực kỳ uy hiếp, nhưng cũng tràn đầy khao khát sở hữu.

Thảo nào mà thái gia gia hắn lại dám bỏ hạ tiền vốn, đem Băng Tâm Quyết hạch tâm gia tộc ra làm thẻ đánh bạc, lại căn dặn hắn nhất quyết phải chiếm được trái tim của Diệp Thanh Khê tiểu tiện nhân này. Hoá ra là vì một khoả lệnh bài này. Không đúng, lệnh bài này tuy quý hiếm vô song, thế nhưng với thế lực Tô gia cũng không nhất thiết phải đem hạch tâm ra trao đổi? Tiện nhân Diệp Thanh Khê này còn có bí mật nào đó khác. Tô Thành nát óc suy nghĩ, lại nghĩ tới thái gia gia người kia, trong đầu lờ mờ xuất hiện một đáp án. Hắn lại càng thêm sợ run trong lòng, khuôn mặt thâm trầm dẫn dần giãn ra, nở một nụ cười so với trước đây thêm mấy phần cầu hoà, bớt đi mấy phần cao ngạo.

- Thanh Khê muội muội quả nhiên tư chất siêu tuyệt, đã có thể trước thời hạn nửa năm mà đoạt lấy danh ngạch quý giá. Những lời thất lễ của ta khi trước, xin muội đừng để trong lòng, tính cảm của ta đối với muội…

- Đủ rồi, Tô thiếu gia, ta không có nhiều thời gian. Ngài tốt nhất cũng nên tranh thủ thời gian tu luyện, khảo thí sớm đã tới gần, nếu là không vượt qua…

Diệp Thanh Khê cũng không có nhìn tới Tô Thành thêm bất kỳ lần nào nữa, từ tốn đem khoả Cửu Vân Lệnh cất đi. Nàng từ bên bàn trà nâng lên cuốn kinh thư lẳng lặng đọc xem, thái độ lãnh đạm cực kỳ xa cách. Tô Thành khoé miệng co giật, hắn điên cuồng gào thét trong lòng, một vạn lần muốn lao lên xé nát tiện nhân kia cùng chà đạp nàng tới chết. Thế nhưng nàng thân phận hiện nay xa xa đã khác, khoả Cửu Vân Lệnh chết tiệt kia cùng lời căn dặn của thái gia gia làm hắn không thể phát tiết. Hắn hận bản thân ngày đó khi lần đầu tiên gặp Diệp Thanh Khê đã không ngay lập tức bắt lấy chiếm đoạt nàng, để hiện tại nàng có cơ hội trổ hết tiềm năng, đem mấy gia tộc khác cùng nhau lao vào tranh đoạt kiềm chế. Lại càng hận hơn khi đồ vật khi trước tưởng chừng như nằm trong túi của hắn giờ đây lại đoạt trước cơ duyên trăm năm, dần dần thoát khỏi tầm tay khống chế. Thật khốn kiếp.

- Haha, Thanh Khê muội muội, khảo thí Cửu Vân ta chắc chắn sẽ cố gắng vượt qua. Về chuyện kia, cái kia lễ vật ta sẽ không thu hồi, nàng suy nghĩ cho tốt, chân tình của ta là thật lòng thật dạ.

Tô Thành trong miệng giống như đớp phải một con ruồi, thế nhưng hắn vẫn phải nở một nụ cười gượng gạo tiếp tục thương lượng. Cái kia nguyên nhân lớn nhất chính là uỷ thác của thái gia gia hắn. Nhất định phải để nàng nhận lễ vật, nhất định không được gượng ép, nhất định phải để cho nàng có thiện cảm. Tô Thành thề, nếu hắn có cơ hội nắm thóp được Diệp Thanh Khê, hắn sẽ tra tấn trêu đùa nàng tới chết!

Diệp Thanh Khê rõ ràng đã không còn kiên nhẫn nữa, hoàn toàn xem Tô Thành như không khí mà bỏ qua. Tô Thành khoé miệng co giật, cảm giác sỉ nhục làm cho hắn hận tới ngứa xương, dù cho có nhận uỷ thác từ thái gia gia cũng không thể hạ thấp tư thái mà ở lại đây thêm bất cứ giây phút nào nữa. Hắn lúc này đành phải gượng cười trao đổi mấy câu với Diệp Thanh Lang, dẫn đầu đứng lên cáo từ.

- Diệp bá phụ, chuyện của ta và Thanh Khê muội muội còn xin bá phụ để tâm giúp đỡ. Hôm khác ta lại tới bái phỏng, hôm nay xin cáo từ.

Tô Thành dẫn đầu chắp tay đứng lên, Diệp Thanh Lang cũng thở phào một hơi, toàn thân thả lỏng cơ bắp căng cứng, cùng với hắn ha hả cười nói. Thái độ của vị binh đoàn trưởng này cực kỳ nhã nhặn, không vì hành động nữ nhi của hắn mà đối với nhà họ Tô tỏ vẻ lên mặt, thậm chí đối với Tô Thành còn phải hạ thấp tư thái hơn trước. Hắn hiểu địa vị cùng tình cảnh của Thanh Lang dong binh đoàn, càng hiểu hơn về thế lực Tô gia, nhất là dưới tay còn có mấy trăm sinh mạng huynh đệ cùng gia quyến, lại càng không thể chọc giận đám người Tô gia được.

Thế nhưng Diệp Thanh Khê lại không chịu cho Tô Thành mặt mũi, nàng vẫn bình thản ngồi trên ghế dựa, ngón tay thon dài lật mở trang sách, nhẹ nhàng từ tốn nhưng cũng đầy dứt khoát đáp lời.

- Tô thiếu gia, mời ngài mang lễ vật về cho. Đan dược kia ngài nên tự mình sử dụng, ở chỗ của ta không ai có thể chịu được dược lực của Thôn Tâm Thảo. Khoả Thiên Thuỷ Châu kia, chúng ta cũng không cần tới. Thiên Thuỷ Châu trăm năm chỉ giúp tu tập linh khí gấp hai phần, niên đại ngàn năm mới có thể giúp tụ tập linh khí ba phần, niên đại vạn năm mới có thể bồi bổ tư chất. Ngài về sau nên tìm hiểu kỹ một chút, không phải ai cũng có tâm giúp ngài giải thông u mê.

- Phụt!

Tô Thành nghe được lời này, không ngờ ngay tại chỗ tức tới ói máu, ngón tay run rẩy chỉ Diệp Thanh Khê, lại càng gào thét trong lòng uất hận hàng vạn lần. Đan dược kia là do đích thân thái gia gia của hắn chuẩn bị, hắn một chút cũng không biết Thôn Tâm Thảo là thứ đồ gì. Khoả Thiên Thuỷ Châu thì chính là đồ hắn thiên tân vạn khổ đấu giá, mất tới một ngàn trung phẩm linh thạch mới cướp vào tay, chẳng lẽ đúng như lời nàng ta nói là hàng dỏm sao? Tô Thành cảm giác Diệp Thanh Khê đúng là đang chế giễu bản thân hắn, biết thừa mọi việc nhưng vẫn để hắn khoa múa như tên hề. Hắn trừng mắt nhìn Diệp Thanh Khê, lại trừng mắt nhìn Hàn Phong đang cười trộm trong góc phòng, bàn tay bắt đầu dâng lên bạch quang nồng đậm.

Lão già tóc bạc phía sau Tô Thành âm thầm thở dài, vươn ra bàn tay khẽ nắm lấy vai thiếu chủ, ngăn không cho hắn tại chỗ bộc trực xuất thủ. Đả kích ngày hôm nay quả thật là hơi thái quá, cũng làm Tô gia mất mặt thật nhiều. Thế nhưng cái xó xỉnh Bạch Nguyệt Trấn này cũng không là thứ gì cả, chịu chút đả kích mà có thể giúp thiếu gia trưởng thành đi lên, hắn cũng có thể chấp nhận cho đám người hèn mọn này tạm thời đắc ý.

Tô Thành hai mắt vằn máu, băng tinh phủ kín cả bàn tay, tức giận mà không có chỗ bộc phát. Hắn hiểu lời cảnh cáo của thái gia gia, thế nên chỉ có thể lướt nhìn đám người Diệp binh đoàn trưởng một vòng mà không ra tay, nhưng vẫn muốn ghi nhớ đám người ở đây kỹ càng.

- Hả? Đúng rồi. Nếu đã chưa thể giết các ngươi, vậy giết tên phàm nhân này trước.

Tô Thành lại một lần nhìn thấy Hàn Phong trong góc, những uất ức từ đầu tới giờ đã không thể khống chế nữa rồi. Đúng vậy, tất cả chính là do tên phế vật này, là do hắn xen ngang mới khiến Diệp Thanh Khê tiện nhân kia quay ngoắt thái độ với gã. Hai đôi cẩu nam nữ này còn dám công khai trước mặt mọi người sỉ nhục gã, khiến gã mất mặt trước đồng tộc. Thái gia gia nói chưa thể giết người của Thanh Lang, nhưng tên phế thể phàm nhân kia chắc chắn không nằm trong đối tượng đó.

- Chết đi!

Tô Thành bất ngờ giật ra khỏi sự kiềm chế của lão giả tóc bạc, đạp chân phi trên không trung, bàn tay mang theo băng hàn lực lạnh thấu xương đánh về phía góc phòng. Không ai tại đây có thể ngờ được hắn lại hạ thủ như vậy, đột ngột không một chút báo trước ra tay, đều là sững sờ một mảnh trân trối nhìn. Hàn Phong cũng là không thể ngờ tên điên kia đột ngột phát cuồng, bản năng sinh tồn mãnh liệt khiến cho lông tơ toàn thân hắn dựng đứng, hương vị tử vong bao trùm tâm thần. Là cảm giác khi đối mặt Nguỵ Lâm, không, sát khí của tên Tô Thành kia còn lớn hơn Nguỵ Lâm rất nhiều. Hình ảnh trong mắt Hàn Phong càng lúc càng phóng đại, một đầu phượng hoàng băng bạch sắc, toàn thân lông vũ vũ động rực rỡ, mang theo khí tức lạnh lẽo diệt tuyệt chớp mắt đánh tới ngực hắn.

- Dừng tay! Ngươi muốn chết!

Hiện trường không ai phản ứng kịp với độc thủ của Tô Thành, ngoại trừ Diệp Thanh Khê từ đầu tới cuối vẫn luôn tỏ vẻ lãnh đạm. Nàng đoán được tên Tô Thành kia sẽ ra tay, nhưng là ra tay với nàng chứ không phải với Hàn Phong. Bởi vậy nguyên lực phòng thủ tích tụ từ trước lúc này đảo chuyển thành trạng thái kiềm hãm, theo sau Tô Thành đánh ra. Thế nhưng nàng chung quy vẫn chậm hơn một bước, đầu phượng hoàng băng nhanh như vũ bão, nó mang theo khí tức tuyệt diệt chớp mắt đã đánh vào trên lồng ngực Hàn Phong. Bàn tay của Tô Thành cũng ngay sau đó chưởng trên lồng ngực còn băng bó kín mít, đôi mắt vằn máu của gã nhìn chằm chằm Hàn Phong như thể thần chết giáng trần.

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.