Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu sĩ.

Tiểu thuyết gốc · 2482 chữ

Chương 11:

- Hắc hắc, đã cảm thấy sợ hãi chưa nào. Được rồi, Hàn Phong huynh đệ, ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi một chút như vậy mà thôi. Hôm nay ta còn có việc khác. Ai chà, hai tên Ngô Đại Ngô Nhị kia không biết đã chuẩn bị ra sao, lần này ra quân, chắc chắn phải kiếm về một đầu nhị giai linh thú.

Lưu Mãnh hai bàn tay đấm vào nhau, ánh mắt loé lên ngọn lửa hừng hực hưng phấn. Chỉ cần nghĩ tới tràng cảnh đội nhóm hôm nay có thể săn giết một đầu nhị giai linh thú là hắn đã cảm thấy đắc ý rồi, tới lúc đó sẽ kiếm đủ tiền mua vật kia. Hàn Phong nhìn bộ dáng hăng hái của Lưu Mãnh cũng không kìm nổi tò mò mà hỏi thăm một câu.

- Nhị giai linh thú ư?

Lưu Mãnh mạnh mẽ gật đầu. Đúng vậy, hôm nay có Thanh Lôi đại ca cùng Bàng đại ca hai người áp trận, chắc chắn có thể hạ gục con súc sinh kia. Tới lúc đó nhìn xem tên Hoằng Giáp kia làm sao có thể lên mặt với hắn nữa.

- Hôm nay chúng ta sẽ đi săn Mộc Hắc Hùng. Súc sinh kia chính là một đầu nhị giai linh thú trung cấp, tu vi sánh ngang Diệp đoàn trưởng, đạt tới Trúc cơ cảnh ngũ tầng. Bình thường bọn ta chắc chắn không dám trêu chọc quái thai như nó, thế nhưng không rõ từ đâu mà nó đã trúng phải thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Có huynh đệ trong binh đoàn tận mắt nhìn thấy tên kia loạng choạng bị thương hấp hối ngay bên ngoài phụ cận Tử Linh sơn mạch, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để tìm cách liệp sát. Nếu để nó thoát khỏi một kiếp này, về sau không biết sẽ lại có bao nhiêu huynh đệ bị nó săn giết nữa. Được rồi, ta đi đây, ngươi cố gắng dưỡng thương cho tốt, chờ sau này đi theo ta lăn lộn. Haha.

Lưu Mãnh cũng không tốn lời thừa thêm nữa, vỗ vai Hàn Phong rồi hưng phấn rời đi. Hàn Phong đem hắn tiễn ra ngoài cửa, không quên dặn hắn phải cẩn thận một chút, dù sao nghe ngữ điệu kia của hắn thì vẫn còn có chút thận trọng với nhiệm vụ này, chắc hẳn sẽ không được dễ dàng.

Trở lại bên cửa sổ, Hàn Phong đem ấm thuốc bên cạnh nâng lên nhìn ngắm. Vật này quả thực là tinh xảo tuyệt mĩ, bên trên vẫn còn thoang thoảng lưu lại mùi hương giai nhân như lan như ngọc, hắn không khỏi bật cười ngẩn ngơ.

- Ồ, đây là?

Hàn Phong bây giờ mới chú ý tới cảnh sắc bên ngoài. Chẳng biết từ khi nào mà hoa cỏ trước sân đã mọc lên um tùm, mặt đất kết từng đám trái cây kỳ dị. Ngay cả lối đi nhỏ cạnh cửa sổ bây giờ cũng đã bị thảo mộc chiếm chỗ, không khí ngập tràn hương vị thanh tân tươi mới. Hàn Phong có nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân, đành phải lắc đầu mặc kệ mọi sự, tiếp tục nâng cuốn Vân Lam Lược Sử Ký lên tìm hiểu.

Ngoài phần miêu tả sơ lược cấu trúc thế giới này cùng một đoạn mẫu kinh hướng dẫn nhập môn tu hành, Vân Lam Lược Sử Ký cũng có thêm hai chương giới thiệu về tu sĩ cùng yêu thú. Những người Khai Linh thành công được gọi là tu sĩ, mà mỗi tu sĩ thường cũng sẽ tu luyện ra một loại nguyên lực thuộc tính nhất định, là thiên sinh tư chất riêng biệt, sinh ra đã có, sau khi Khai Linh sẽ được bộc phát. Nhìn chung thì tu sĩ sẽ sở hữu tư chất và tu luyện ra một trong chín nhóm thuộc tính nguyên lực chính gồm Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, Phong, Lôi, Quang và Ám. Đôi khi cũng có thể xuất hiện tu sĩ sở hữu loại nguyên lực dị biến như Băng lực, Nguyên Từ Lực… Hoặc nguyên lực song sinh, tam sinh, thậm chí ngũ sinh thuộc tính cùng xuất hiện trong một người, gọi là nguyên lực đồng sinh. Nhìn chung thì những trường hợp nguyên lực dị biến hay đồng sinh đều đem tới sức mạnh khác biệt cho tu sĩ sở hữu, ví dụ như việc sở hữu băng nguyên lực sẽ khiến tu sĩ tăng cường cả khả năng sát thương lẫn phòng ngự, nhưng lại thiếu đi tính uyển chuyển cùng biến hoá của thuỷ lực. Lưu Mãnh chính là một tên luyện khí lục giai hoả nguyên lực tu sĩ thuần tuý, sức công kích vô cùng cuồng bạo mạnh mẽ.

Hàn Phong đọc tới đoạn này không khỏi dâng lên hứng thú. Cơ thể con người lại kỳ diệu tới vậy, có thể dùng biện pháp tu luyện mà bộc phát ra năng lượng thiên nhiên ngoài sức tưởng tượng. Không biết hắn sẽ là cái dạng tư chất thuộc tính gì đây, dù sao hắn vẫn còn chưa thể khai linh thành công đó. Nghĩ tới, Hàn Phong liền lại một lần nữa nhắm mắt cảm nhận, dùng tâm thần nội thị quan sát thân thể.

Vòng xoáy kỳ dị dưới đan điền chuyển động chậm chạp, thế nhưng tiết tấu từ trước tới nay dường như chưa từng thay đổi qua, cũng không thấy dấu hiệu đậm hơn hay nhạt bớt. Càng nhìn vào nó lâu, Hàn Phong càng cảm giác tâm thần bị giam cầm không thể thoát ly, giống như điểm nhỏ xíu kia ẩn chứa một không gian rộng lớn vô biên đang từng giờ từng phút muốn hút hắn đi vậy. Cũng không biết đây là thứ gì, kiếp này kiếp trước đều có liên quan không nhỏ, không ngờ lại ngự tại trong người hắn.

Niệm lên một đoạn Mẫu Kinh, dùng phương pháp vận khí mà Diệp Thanh Khê chỉ dạy, Hàn Phong bất chợt nhận thấy điểm khác lạ. Dường như sau màn tiếp dẫn hỗ trợ của Diệp Thanh Khê thì cơ thể hắn đã có cảm ứng tốt hơn với thiên địa linh khí, đúng hơn là không còn cảm giác bị bài xích nữa. Hắn có thể cảm nhận từng luồng thiên địa linh khí chuyển động trong phòng, tự do lơ lửng thành dòng trôi nổi, cuộn tròn pha tạp đủ loại màu sắc khác nhau.

Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, cảm giác trước đó chưa từng xuất hiện, giống như Hàn Phong là gã mù lần đầu tiên được nhìn thấy thế giới tươi đẹp vậy. Hắn lại tiếp tục niệm lên mẫu kinh, quả nhiên nguyên khí trước đây kiệt lực tránh né thì nay đã từ từ tụ tập lại, hoá thành một dòng suối nhỏ róc rách chảy về phía này, từ huyệt Thừa Tương tiến vào thân thể. Thế nhưng linh khí sau khi nhập thể vẫn hệt như trước đó vỡ vụn tiêu tan, lan toả ra bốn phía từng tấc da thịt rồi biến mất, không có lấy một chút chảy trong kinh mạch. Về phần dẫn chúng đi cọ rửa huyệt Khí Hải thì lại càng vô lực, đám vật chất kỳ dị nơi đan điền Hàn Phong dày đặc bao phủ, chiếm trọn toàn bộ xung quanh, linh khí đừng mong có thể tiếp xúc. Hàn Phong niệm mẫu kinh hơn trăm lượt, thiên địa linh khí trong phòng đã trở nên cực kỳ thưa thớt, hắn đành phải thở dài bất lực tạm thời buông tha.

Tu sĩ trong thiên hạ càng tu luyện càng khó khăn, con đường phải đi trải dài qua năm bậc thang lớn, được gọi là tứ phàm nhất thần. Bốn cảnh giới đầu tiên là phàm cảnh, lần lượt là Luyện Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh, Kết Đan cảnh và Nguyên Anh cảnh, mỗi cảnh giới lại chia làm bốn kỳ sơ trung hậu đỉnh với tổng cộng mười tầng. Theo đó thì Lưu Mãnh chính là trung kỳ Luyện Khí cảnh lục tầng, còn Bàng đai ca kia chính là hậu kỳ Luyện Khí cảnh cửu tầng, thực lực vô cùng cao cường. Nghe nói phàm nhân tu tới tận cùng có cơ hội đột phá Nguyên Anh đỉnh phong, biến thành thần linh đại năng trong truyền thuyết, không gì không làm được, chỉ có thể tới đế đô Vân Lam mới có thể nhìn thấy.

Yêu thú trong thiên địa còn nhiều hơn con người rất nhiều, tuy chúng không biết tu luyện nhưng cũng được thiên sinh ưu ái sở hữu những năng lực thần kỳ mạnh mẽ. Dựa vào tương quan lực lượng thì chúng cũng được chia làm năm giai, lần lượt đối ứng với tứ phàm nhất thần của nhân loại, thế nhưng yêu thú cùng giai bao giờ cũng mạnh mẽ hơn xa nhân loại, cả về mặt thể chất, năng lực lẫn thời gian chiến đấu. Chỉ là Yêu thú ưa thích ở nơi sơn mạch vô biên vô hạn, rất hiếm khi xung đột loài người. Lại bởi thần linh đại năng nơi đế đô Vân Lam quá mức cường thịnh, áp chế chúng sinh, con người mới có thể phần nào đó làm chủ mặt đất.

Hàn Phong càng đọc càng cảm thấy diệu kỳ khó tin tới không thể tả, sinh mệnh trên thế giới này quả thực khác xa địa cầu, hứng thú tìm hiểu của hắn lại càng được kích thích khơi gợi. Tuy vậy Vân Lam Lược Sử Ký chung quy cũng chỉ là chút nhập môn cho trẻ con đọc, thông tin dừng lại nhiêu đó, Hàn Phong muốn hiểu rõ hơn phải tiếp tục nâng cao nhận thức. Nghĩ tới đây, Hàn Phong đem cuốn sách gập lại, hắn quyết định đi tìm Diệp Thanh Khê, muốn từ chỗ nàng tìm kiếm thêm thông tin cần thiết.

Xách lên ấm thuốc tinh xảo, Hàn Phong rời khỏi y phòng, theo lời Lưu Mãnh chỉ mà hình dung đường tới dược quán. Nơi ở của Diệp Thanh Khê cũng không có tại khuôn viên của Thanh Lang dong binh đoàn mà là nằm trong thị trấn. Nghe lời của Lưu Mãnh tên kia thì chính là do Diệp Thanh Khê nàng ta muốn ra tay trị bệnh cho tất cả mọi người, không phân biệt ngươi là người của thế lực nào cả, ngay cả đối thủ của Diệp Thanh Lang cha nàng cũng đã từng đối với nàng chịu qua ân huệ. Bởi vậy nhân khí của Diệp Thanh Khê vô cùng tốt, là đối tượng bảo vệ cũng như theo đuổi của vô số người, không ai là không yêu quý.

Hàn Phong một bên xách ấm thuốc một bên lững thững bước đi, vừa quan sát nhân khí đường phố vừa cẩn thận cảm nhận bầu không khí náo nhiệt. Người nơi này vô cùng đông đúc, hai bên sạp hàng cũng mọc lên san sát, bày bán đủ loại kì hoa dị vật. Có da thú, có xương răng, có thảo dược, có binh khí, còn có đủ loại chai lọ bên trên dán nhãn đan dược làm cho Hàn Phong được mở rộng tầm mắt. Có người lưng đeo đại kiếm, ánh mắt lạnh lùng, giáp trụ chằng chịt vết rách. Lại có đoàn thể năm người cùng tiến cùng lui, ngực áo thêu biểu tượng đồng nhất, đều đứng tại xung quanh nhiệt tình trả giá. Người đông là vậy nhưng tuyệt nhiên không thấy xuất hiện tình trạng tranh đấu xô xát nào, thậm chí to tiếng uy hiếp cũng không hề xuất hiện. Có thể thấy trị an của trấn này vô cùng tốt.

Dược quán cũng không cách nơi này xa xôi, chẳng mấy chốc Hàn Phong đã tìm được tới nơi. Dược quán của Diệp Thanh Khê nằm ở phía tây trấn, là một đỉnh quán thanh tịnh, trên cửa lớn có ghi ba chữ “Thiên Y”. Thế nhưng trái ngược với cảnh y phòng thanh tịnh, trước cửa lớn lúc này lại có một đám người đang đứng, ồn áo nào nhiệt, một người trong đó tiến lên phía trước lớn giọng kêu gào, thái độ vô cùng dữ dội.

- Mấy tên các ngươi là ai, từ đâu tới, lại dám to gan đả thương người, hơn nữa lại bao vây nơi ở của Thanh Khê cô nương. Có phải các ngươi không coi tu sĩ Bạch Nguyệt trấn chúng ta ra gì có đúng không.

Người này là một đại hán lưng hùm vai gấu, khuôn mặt hung ác, trên mặt có một căn vết sẹo sâu hoắm dữ tợn, nhìn qua đã biết không phải kẻ hiền lành gì. Hắn vừa kích động đám đông xung quanh, vừa giương đại đao chỉ về phía hai thanh niên đứng chặn tại cửa lớn, ánh mắt ba phần gận dữ bảy phần dè chừng. Hai người chặn cửa chỉ tầm hai mốt hai hai tuổi, ngực áo thêu một khoả bông tuyết màu tím, khuôn mặt kiêu căng khinh bỉ, thái độ thách thức liếc nhìn toàn trường, thật sự đúng là đang không coi đám người bên dưới ra gì.

- Đúng vậy, mau mau tránh ra, chúng ta cần tìm Diệp cô nương xin thuốc.

- Bọn chúng nghĩ chúng là ai chứ, chúng ta cùng nhau xông lên, Diệp cô nương đang gặp nguy hiểm.

- Cùng xông lên đánh ngã bọn chúng.

Những cái đầu càng lúc càng nóng đã không còn giữ được bình tĩnh, đám người ở gần hành động trước nhất, ngay tại trước cửa dược quán tuốt kiếm lao lên. Đại hán mặt sẹo cũng huy đao chém tới hai thanh niên ngạo mạn, lưỡi đao lấp lánh hào quang màu vàng nhạt, uy thế so với Lưu Mãnh người kia còn mạnh bạo hơn ba phần.âm Hai thanh niên mặc áo bào trắng, trên ngực áo có thêu bông tuyết màu tím thì khuôn mặt càng thêm mấy phần khinh bỉ. Một người trong đó giơ chân đá một cước vào ngực đại hán mặt sẹo, lại xảo diệu tránh thoát một kiếm hung hiểm đâm tới, đồng tời nhanh như chớp nện một quyền vào bụng tên đánh lén. Ba cước bốn quyền cực kỳ dũng mãnh đánh ra, đem một đám người trước hết toàn bộ đánh bay, doạ cho cả đám phía sau run rẩy đứng sững cả lại, tiếng than khóc vang trời.

- Một lũ tôm tép thực lực kém cỏi, câm miệng hết lại cho ta, đừng tưởng ông đây không dám giết người!

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.