Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Mươi Chín

Tiểu thuyết gốc · 1467 chữ

Gạt sang bên sự thất vọng, trưởng lão Thành An vẫn tiếp tục gọi tên những thiếu niên tiếp theo.

"Lãnh Sơn Hải". Cái tên đó cuối cùng đã được vang lên. Sơn Hải đoán nếu hắn còn không sớm được gọi lên thì hắn sẽ chết vì chờ đợi mất.

Hắn dần dần từ tốn tiến lại gần ngọn đồi. Từ nãy tới giờ liên tục là những người kiểm trắc ra thiên phú thấp khiến Sơn Hải có chút rụt rè.

Bỗng từ giữa nhóm người vang lên một tiếng kêu khiến tất cả mọi người có chút giật mình: "Tiến lên đi a, ngươi sợ cái gì vậy, đứng chờ giúp ngươi có thiên phú cao hơn sao? Nhanh nhanh ta còn phải về cơm nữa."

Nhóm thiếu niên phì cười, tự hỏi không biết tên nào phát ngôn nghe thật đần độn nhưng khi biết đó là ai thì hầu hết mọi người đều im bặt. Hắn là người mà ít ai ở đây có thể trêu trọc vào được.

Sau người thiếu niên vừa phát ngôn đó đột ngột xuất hiện thân ảnh của lão già. Chưa nói một lời nào, lão liền gõ một cái thật đau vào đầu thiếu niên và chửi: "Lãnh Hồng Quang cái đồ ngu ngốc này, ai cho phép ngươi làm ồn trong lễ khai khiếu vậy? Ngươi có biết đạo tâm là thứ rất quan trọng khi khai khiếu không. Ta biết hắn là bằng hữu của ngươi nhưng khi tinh thần con người bất ổn thì rất dễ dẫn tới đạo tâm lung lay gây giảm tư chất, nếu như hắn bị như vậy thật thì ngươi có thể chịu trách nhiệm được không?"

Vừa nói xong, lão già liền quay mặt về phía các vị gia lão và Sơn Hải.

- Xin lỗi các ngươi nhé, cháu trai của ta đầu óc có chút si ngốc, mong mọi người đừng trách tội hắn. Còn vị tiểu bối kia, nếu cảm thấy tâm thần không ổn thì hãy cứ nghỉ ngơi một chút đi, lúc sau hẵng kiểm trắc thì có lẽ sẽ tốt hơn.

Hồng Quang nghe thấy bị trách liền ôm cục u sưng đỏ trên đầu ấm ức giải oan: "Ta chỉ là muốn cổ vũ cho hắn một chút thôi a. Hắn là bằng hữu của ta, ta biết rõ đạo tâm của hắn chính là vô cùng vững chắc, không sợ bị giảm tư chất đâu."

"Ta không sao." Sơn Hải lên tiếng trấn an.

Thật ra là ngược lại, hắn biết tinh thần bây giờ của hắn đang ổn định hơn bao giờ hết.

Mặc dù lời giục giã của Hồng Quang nghe không giống lời cổ vũ cho lắm nhưng nó đã trấn an Sơn Hải rất nhiều.

"Việc gì rồi cũng sẽ xảy ra a, ta chần chờ ở nơi này cũng đâu có tác dụng gì." Vừa nghĩ, Sơn Hải vừa bắt đầu cất bước tiến về phía đỉnh của ngọn đồi.

Bước đầu tiên, như từ trước tới giờ, vẫn luôn luôn là bước khó khăn nhất khi khai khiếu, khi đó con người chưa tiếp nhận những con cổ Hi Vọng vào trong cơ thể.

Sơn Hải cố gắng rướn người về phía trước, dùng hết tất cả sức lực của hắn dường như đang cố để đẩy một vật nặng vô hình.

Và khi đó là lúc mà những con cổ Hi Vọng xuất hiện. Từ đốm sáng lần lượt hiện ra bên cạnh Sơn Hải, ngay khi hắn chưa kịp nhận thức thì chúng đã đi xuyên vào trong cơ thể của hắn.

Sau khi đi xuyên vào, mặc dù không thể nhìn thấy, Sơn Hải vẫn có thể cảm nhận được chúng đang cố tập trung lại thành một điểm sáng ở tại vị trí gần rốn của hắn.

Áp lực ngăn chặn Sơn Hải tiến lên đồi đã bị phá vỡ, ngay sau đó hắn liền chậm chạm từng bước tiến về phía đỉnh đồi vừa cảm nhận sự thay đổi đang xảy ra trong cơ thể.

Sau mỗi bước đi, càng nhiều cổ Hi Vọng được hấp thu vào trong cơ thể Sơn Hải và theo đó điểm sáng tập trung tại rốn của hắn càng ngày càng lớn lên.

Ngay vào lúc đó, ở xung quanh, mọi người đang đếm từng bước mà Sơn Hải đi, hồi hộp như chính mình đang leo trên ngọn đồi đó.

"Một bước, mười bước, mười năm bước,..."

Kể cả khi bị hàng trăm ánh mắt dõi theo từng bước chân của mình, Sơn Hải vẫn vô cùng tự tin tiến lên không ngừng. Hắn thậm chí còn không tự đếm bước chân của chính hắn, hoàn toàn đi trong vô thức, chỉ chằm chằm quan sát điểm sáng đang lớn lên trong cơ thể của mình, giờ đã thành hình như một quả cầu ánh sáng

"Hai mươi bảy bước, hai mươi tám bước,..."

Hắn tự cảm thấy kích cỡ của điểm sáng đang tăng ngày càng chậm lại. Ngay khi hắn bước đến bước chân thứ hai mươi chín, quả cầu ánh sáng đó liền phát sinh ra kịch liệt biến hoá.

Lớp vỏ của quả cầu ánh sáng đó bắt đầu xuất hiện những vết nứt như vỏ trứng, sau đó vết nứt dần dần lan rộng ra, sau cùng là nổ tung, để lộ ra nhân trung nhìn như một quả cầu thuỷ tinh. Sơn Hải biết đây là thứ được mọi người gọi là không khiếu của cổ sư. Hắn vô cùng vui sướng, con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì xúc động. Hắn biết rằng khi có không khiếu đồng nghĩa với việc hắn trở thành một vị cổ sư chân chính, có tư chất tu hành.

Quả cầu đó dần dần hút lấy không khí ở bên ngoài khiến bên trong quả cầu bắt đầu được lấp đầy bởi một dung dịch màu xanh nhạt. Đây chính là chân nguyên, thứ giúp cổ sư sử dụng và điều khiển các loại cổ trùng.

Sau khi biết mình đã có được không khiếu, Sơn Hải mới ngừng quan tâm đến nó. Giờ điều hắn quan tâm chính là bản thân mình có tư chất loại gì. Vừa nãy vì quá tập trung nên hắn đã quên không tự đếm số bước chân của mình. Nhưng ngay khi cố bước thêm một bước nữa, thứ duy nhất hắn có thể cảm thấy chỉ là một bức tường vô hình sừng sững ở phía trước.

Đoán rằng sau khi khai khiếu sẽ không thể tiếp tục tiến lên, hắn đành chấp nhận từ bỏ, quay trở về phía nhóm thanh niên đang xì xào bàn tán thứ gì đó. Bỗng nhiên nhóm gia lão ở phía bên cạnh nhao nhao cất tiếng tiếc nuối.

"Trời ơi! Hai mươi chín bước rồi! Tại sao ông trời lại nhất quyết không cho tộc ta thêm một người tư chất Ất đẳng nữa vậy. Chết tiệt thật!"

"Tiếc quá đi mất!"

"Tên nhóc này số cũng đen thật, bước đến hai mươi chín bước thì khai khiếu, đúng là hết nói."

Bị những lời nói của các gia lão làm cho giật mình, sau khi sắp xếp lại tin tức mất một lúc, Sơn Hải mới nhận ra dường như là hắn chỉ mới bước được hai mươi chín bước a.

"Aaaaa! Tại sao không ai nhắc ta? Nếu tại đó ta biết mình mới đi được hai mươi chính bước thì dù chết ta cũng sẽ phải tiến thêm một bước nữa a." Sơn Hải hét lên trong suy nghĩ.

Tâm trí của Sơn Hải như bùng nổ. Từ kí nhớ của cơ thể cũ, hắn biết sự chênh lệch của tư chất loại Bính và loại Ất là rất lớn. Vậy mà hắn chỉ cách tư chất loại Ất một bước chân nhưng không đạt được.

"Tiến lại đây." Tộc trưởng lên tiếng. Bất kì ai nhìn đều có thể đoán được sự thất vọng đang tràn trề trên khuôn mặt của lão.

"Lãnh Sơn Hải, tư chất loại bính, nguyên hải 38%."

Thành An chỉ là làm qua loa cho xong, ông không muốn nhìn thấy mặt Sơn Hải thêm một giây nào nữa vì điều đó chỉ khiến ông ta đã tiếc nuối càng thêm tiếc nuối.

Lãnh Sơn Hải uể oải kéo trở về vị trí nhóm thiếu niên. Nhưng bỗng nhiên, vừa ngồi xuống, chưa kịp để hắn thở dài, một thứ nhìn giống như một tấm bảng điện tử bỗng nhiên xuất hiện lơ lửng trước mặt hắn.

Trên đó chỉ xuất hiện duy nhất một dòng chữ: "CHÚC MỪNG CHỦ NHÂN ĐÃ SỞ HỮU HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA."

Bạn đang đọc Thiên Ngoại Chi Lộ sáng tác bởi kendric2006

Truyện Thiên Ngoại Chi Lộ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kendric2006
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.