Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Không Soái A

Tiểu thuyết gốc · 1414 chữ

Phía Vương Trung, sau nhiều ngày cố gắng, hắn vẫn không thể đột phá.

Thở dài, bất lực hắn đi về phía động phủ Hoả Kỳ Lân, chấp tay, nói:

"Tiền bối, ta đã cố gắng hết sức!"

"Nhưng, vẫn không tìm ra cách, đột phá Khí Tông Cảnh. Mong, tiền bối chỉ điểm, ta thoát khỏi bến mê!"

Một lát sau, Hỏa Kỳ Lân bước từng bước, ra khỏi động phủ, nhìn hắn, nói:

"Khó khăn này, chỉ có thể tự mình người, vượt qua! Dù là ai, cũng không thể giúp đỡ!"

"Khoảng cách của Đại Khí Sư và Khí Tông, vừa nhìn chỉ cách một bước! Nhưng, có rất nhiều người, cả đời cũng không vượt qua được, rào cản. Mãi mãi, dậm chân ở cảnh giới hiện tại!"

Nó thở dài, rồi lại tiếp tục nói:

"Ngươi đã mọi thứ, thì cứ để tự nhiên quyết định đi!"

Nghe lời nói của đối phương, hắn cúi đầu suy nghĩ:

"Nếu trời, không muốn ta đột phá. Thì có cưỡng ép, cũng không thể. Đành phải xem, ý trời rồi."

Trở lại A Tú, từ khi cứu Lan Mi khỏi tay yêu Hổ. Hắn và Thiên Cẩu đến Phiên Luân Thành, theo nàng về phía gia tộc.

Trên đường đi vào thành, nàng liên tục hỏi hắn về xuất thân, tông môn. Nhưng hắn, vẫn tỏ ra một bộ dạng, thế ngoại cao nhân.

Khiến nàng, khẳng định trong lòng, hắn là một cường giả tuyệt thế, đang đi lịch luyện hồng trần.

Ngang qua một lôi đài, bọn họ nhìn thấy, hai người đang đấu pháp. A Tú chấp tay, nheo mắt nhìn sang, nói:

"Tuổi trẻ chưa trải sự đời!"

Hoa Mi cảm thấy khó hiểu, hỏi hắn:

"Tiền bối, sao lại nói vậy?"

"Muốn thành một cường giả chân chính, phải tranh đấu sinh tử. Tỷ thí trong thành, thì đến khi nào phát triển." Hắn quay người, không nhìn nàng, chấp tay sau lưng, cất bước đi về phía trước, nói:

Nàng nghe vậy, càng thêm sùng bái, cung kính đi về phía trước dẫn đường. A Tú vừa đi, vừa nhìn xung quanh các quầy hàng hoá.

Hắn tự nhũ, nếu có thể mở cho mình một sạp buôn bán hàng hoá, mà nơi này không có. Có thể, kiếm bộn a!

Đột nhiên, hắn tiến đến, một sạp hàng nhìn đơn sơ của một lão giả lục tuần. Nhìn xem mấy món đồ bày biện, hỏi:

"Lão nhân, mấy thứ này bán làm sao?"

Ông lão thấy hắn trang phục kỳ lạ, nghĩ thầm các cao nhân thế ngoại, bình thường tính tình cổ quái, xoa xoa tay, cười nói:

"Khách quan, thật tinh mắt hắc thạch đầu một ngàn linh thạch thượng phẩm. Cổ bình ba ngàn linh thạch thượng phẩm, còn ba cuốn bí tịch, mỗi quyển một ngàn năm trăm linh thạch thượng phẩm."

A Tú nghe vậy, trong lòng lạnh buốt, giá cả quá đắt! Nhưng trong túi hắn thì trống rỗng, tiền ở Trái Đất thì không thể dùng ở đây.

Hắn lật xem từng món, viên đá đen này, làm hắn cảm giác thần bí. Do có, kinh nghiệm đọc truyện tu tiên trước đó. Hắn khẳng định, viên đá này không tầm thường.

Sau đó, lại nhìn về phía cổ bình, phong cách cổ xưa, trọng lượng của nó, nặng hơn so với thực tế. Nhìn rất giống một món pháp bảo, mà hắn thấy trong phim Tây Du Ký, có thể hút người vào trong.

Đưa tay về phía ba cuốn sách, hắn nhìn vào tựa sách. Cảm giác tuyệt thế công pháp lại hiện ra, trước mắt.

'Diệt Trư Kiếm Pháp', '108 Chưởng Pháp Siêu Cấp (Tái bản lần thứ hai)', 'Súc Cát Thiên Công'.

"Tuyệt! Tuyệt! Đây nhất định, là công pháp trong truyền thuyết rồi!" Cảm giác sung sướng, chiếm trọn trái tim hiện tại của hắn, cười lớn, hô to:

Sau sự vui mừng, hắn chỉnh lại quần áo, chấn tỉnh mình, lấy tay hừ nhẹ, nhìn lão giả, nói:

"Tất cả, 300 linh thạch thượng phẩm!"

Lão sững người, ngay cả hai quầy kế bên cũng nhìn qua. Người đang mua hàng, lúc trước nghe họ đối thoại cũng giật mình!

Con bà nó! Trả giá xuống gấp 20 lần! Còn phải là người, nữa không?

Khoé miệng chủ quầy khẽ nhúc nhích, vì tức giận. Nhìn hắn, quát khẽ:

"Khách quan! Ngươi thật là quá đáng! Ta có lòng tốt, để ngươi một cái giá hữu nghị! Vậy mà...!"

Hắn đưa tay, cắt đứt lời đối phương, ánh mắt chế giễu, nói:

"Ông chủ, ngươi thiếu linh thạch quá, nên điên sao? Mấy thứ vô dụng này, mà lại có giá sáu ngàn linh thạch thượng phẩm. Sao ngươi, không đi ăn cướp đi!"

Không nhìn tới, sự tức giận trên mặt đối phương. Hắn chấp tay trước ngực, tiếp tục nói:

"Đá rẻ rách, cái bình nát dơ bẩn và ba cuốn bí kíp, dành cho con nít. Nói tóm lại, dơ bẩn!"

"Nên, ba trăm linh thạch hạ phẩm là hết giá!"

Lão tức sùi bọt mép, lấy tay che ngực, nhìn hắn. Thấy đối phương không để ý tới mình, mở miệng muốn nói, nhưng A Tú cướp lời.

"Được rồi! Được rồi! Giá này là đúng rồi, trừ mười phần trăm thuế ra. Ta đưa ngươi, hai trăm bảy mươi linh thạch hạ phẩm, là đủ!" Nói rồi, hắn nhìn về phía Lan Mi, ra hiệu trả tiền.

Nàng hiểu ý, để một túi không gian chứa, hai trăm bảy mươi linh thạch hạ phẩm, lên bàn. Sau đó, lấy một giới chỉ thu nó vào trong, dâng lên cho hắn.

Cả ba bước đi, hướng về phía Hoa phủ. Để lại lão giả lên cơn đau tim, co giật nằm tại chỗ vì tức giận.

Trước cửa Hoa phủ, Lan Mi cúi đầu, chào hắn. Sau đó, nhanh chân bước nhanh vào Lan phủ thông báo cho phụ thân nàng.

Không lâu sau, một nhóm người độ tuổi trung niên bước ra. Đi đầu, là Lan Nhuệ gia chủ hiện tại, cũng là phụ thân của nàng.

Ngoại trừ, Lan Nhuệ tu vi Khí Tông Cảnh sơ kỳ đỉnh phong ra, các trưởng lão còn lại, đi theo sau đều mang tu vi Đại Khí Sư Cảnh.

Thấy A Tú còn trẻ tuổi như vậy, lão cũng hơi bất ngờ. Nhưng suy nghĩ, các cao nhân, cường giả đỉnh tiêm thường sử dụng Dưỡng Nhan Đan, nên không có gì kỳ lạ.

"Gia chủ Lan gia, Lan Nhuệ và trư vị trưởng lão, tham kiến tiền bối!" Lão chấp tay, cúi đầu hành lễ:

A Tú thu hết thảy vào mắt, hắn thấy độ tuổi của bọn họ, dù là bản thân gấp trăm lần cộng lại, cũng không sánh bằng.

Nhưng vì đã trang bức tuyệt thế cao nhân, kiếm chỗ ăn, chỗ ở miễn phí. Không thể, không lắc lư đám lão giả này một phen.

Nhìn về phía Lan Nhuệ, hắn nói:

"Ta không soái a!"

Không hiểu ý của đối phương, lão mồ hôi chảy ướt cả lưng. Ngay cả, những lão giả phía sau, cũng sợ sệt nghĩ rằng A Tú đang bất mãn, điều gì đó.

Từ khi, Lan Mi trở về, nàng thông báo được một cường giả tuyệt thế cứu giúp. Bọn họ, cũng cảm thấy may mắn cho nàng.

Nhưng khi, nghe nói đối phương muốn tá túc Lan gia, khiến cho cao tầng trong tộc, mừng như mở hội.

Một cường giả đỉnh tiêm, như thần long thấy đầu, không thấy đuôi. Nếu có thể kết giao, gây thiện cảm với đối phương, có thể giúp gia tộc bọn họ, một bước lên mây.

"Ta..!" Lan Nhuệ tính nói gì, lại nghe đối phương lên tiếng.

"Bỏ đi, bỏ đi! Có lẽ, do ta không soái thật nên lễ tiếp đãi, không được trang trọng lắm!"

Lo sợ, đối phương bất mãn vì sự chào đón của bọn họ. Cũng là nghĩ, ở đẳng cấp của hắn, chắc nhận được sự tiếp đãi mà trước nay, bọn họ chưa từng tiếp xúc.

Lan Nhuệ, lòng như nhỏ máu, lấy ra một giới chỉ không gian từ trong lòng ngực, dâng lên hai tay đưa cho hắn, cung kính, nói:

"Tiền bối! Đây là một chút tấm lòng của Lan gia ta. Mong người, đừng chê bai!"

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.