Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực Tại Tàn Khốc

Tiểu thuyết gốc · 1299 chữ

Về phần A Tú, sau khi hắn tỉnh lại, thấy mình ở trong một động thiên, to lớn. Hắn tìm kiếm xung quanh, để xem có sự sống, quanh đây hay không?

Điều hắn lo sợ nhất, là bị xuyên sang một thế giới sơ khai, không có vật sống. Hoặc một nơi, những vật sống đó, không có lý trí.

Khi đến một đống rơm to, hắn nhìn thấy một con chó nhỏ. Nhìn rất giống dòng chó Rottweiler, ở Trái Đất.

Thấy nó, đang gặm một cục xương nhỏ trong miệng, nước dãi chảy cả ra. A Tú cảm thấy hồi ức, hắn ngồi xuống, lấy tay sờ sờ vào đầu của nó.

Hắn cảm giác, như thấy lại chú chó, mà mình từng nuôi khi trước.

Con chó nhỏ, cảm thấy như có người đang sờ mình. Ngước mắt lên nhìn, khi thấy đối phương, nước miếng trong miệng trong vô thức, chảy cả ra.

Gâu gâu!

Nó tạo thế chiến đấu, không khác gì, đang săn mồi. Kêu lên nhiều tiếng, làm cho hắn, cảm thấy thích thú.

"Con mẹ nó! Nhân loại nhà ngươi, dám vào chỗ ở của bản tôn, còn dám sờ ta. Gan ngươi, thật rất lớn a!"

Nó nói rất nhiều, nhưng nhìn thấy A Tú vẫn đứng đó mỉm cười. Làm cho nó, khí thế cũng trở nên suy yếu.

Chả lẽ hắn, là tuyệt thế cường giả đến bắt ta sao. Thôn Nguyệt Thiên Cẩu ta, vang danh thiên hạ, nếu không có tu vi tuyệt thế, sao hắn có thể, bình tĩnh như vậy!

Thì ra, con chó nhỏ này chính là Thôn Nguyệt Thiên Cẩu một trong những Yêu thú cường đại nhất, gần với linh thú đỉnh cấp.

Thấy nó dễ thương, còn nhỏ như vậy. A Tú cảm khái, từ khi tỉnh lại cũng đã qua hai canh giờ. Hắn đầu tiên thấy vật sống, dù không thể giao tiếp, vẫn cảm thấy an ổn một chút.

"Chó con! Ngươi sao lại ở đây một mình, mẹ của ngươi đâu?" Hắn nhìn nó, cười nói:

Nghe thấy đối phương mở miệng, nhưng làm Thiên Cẩu không hiểu, đối phương đang muốn nói gì.

"Ở đâu, lại xuất hiện tên thổ dân này?"

"Đến ngôn ngữ của Tiên Giới cũng không biết!" Nó suy nghĩ trong lòng, rồi lại đánh một đạo pháp vào trong mi tâm của đối phương.

Một nguồn kiến thức khổng lồ, truyền vào trong thần thức của A Tú. Hắn cảm thấy, như mình có thêm một loại ngôn ngữ đặc biệt. Giống như, tiếng mẹ đẻ từ khi sinh ra, đã có vậy.

Lúc nãy, thấy nó mở miệng bắn một luồng sáng về phía ta. Chả lẽ, nó là chó tiên hay sao?

Hắn suy nghĩ, rồi nhìn về phía Thiên Cẩu. Ngôn ngữ mới này, rất có thể là tiếng chó, trong truyền thuyết!

Nếu tinh thông nó, về sau trở về Trái Đất. Hắn có thể, mở một phòng khám hoặc lớp dạy. Để con người, hiểu hơn về loài chó.

Thiên Cẩu, không biết suy nghĩ của hắn, nói:

"Gâu gâu! Nhân loại đê hèn, ngươi vào động phủ của ta, là có mục đích gì?"

A Tú, dường như hiểu nó nói, hắn càng xác định phán đoán của bản thân là đúng, nói:

"Chó con, ta không có ác ý! Chỉ là xuyên qua không gian, đến nơi đây!"

Nó ngẩn người, xuyên qua hư không là một điều không thể. Đừng nói là nó, ngay cả Chu Tước tộc cũng không dám nói là mình tinh thông không gian, có thể xuyên từ không gian này, sang không gian khác.

Tên nhân loại này, lại có thể xuyên qua, tu vi chí ít cũng là Thiên Tôn Cảnh. Nó không dám làm càng, vẫy đuôi, le lưỡi, làm động tác vô hại, nhìn về phía hắn.

"Đại nhân, thật thần thông quảng đại! Ngay cả, hư không mà cũng có thể, xuyên qua. Thật khiến cho, bản tôn...à không, bản cẩu tử, mở rộng tầm mắt!"

A Tú nghe nó nói như vậy, lấy tay quẹt mũi. Thì ra nơi đây, công nghệ chưa phát triển đến vậy. Hắn trong lòng, cũng mong không quá hoang vu, còn phải tìm kiếm, đệ đệ ruột của hắn.

Một tiếng kêu đột ngột vang lên, nhìn lại thì ra là bụng hắn đang đói, phát tiếng. Hắn ngất cũng khoảng hai ngày, trong khoảng thời gian này, vẫn chưa có gì vào bụng.

A Tú nhìn xung quanh, rồi nhìn về phía Thiên Cẩu. Dù sao, ở Trái Đất cầy tơ vẫn là món ăn, mà hắn ưa thích. Lúc trước, dù là thất nghiệp, không nghề ngỗng, nhưng tuần nào hắn cũng ghé quán thịt chó, làm vài ly rượu.

Chằm chằm vào đối phương, hắn nghĩ:

"Nếu có mắm tôm, củ riềng thì hay biết mấy!"

Thấy hắn, nhìn mình bằng ánh mắt thèm thuồng. Thiên Cẩu nhanh trí, chuyển sang chủ đề khác, nói:

"Đại nhân, ngươi đến tìm ta là có chuyện a!"

A Tú sờ bụng mình, rồi sờ đầu nhìn nó, nuốt ngụm nước bọt, nói:

"Ta là xuyên qua, đến nơi này. Không có, ý gì khác, đừng lo!"

Nghe hắn, nói như vậy, nó không phản bác. Mà nhìn về bụng đối phương, cười gượng, nói:

"Đại nhân, ngươi chắc là đói rồi a! Ở đây, ta có thịt khô dự trữ. Có thể, dù trong một, hai tháng."

Thấy nó hiểu ý mình như vậy, hắn gật đầu. Dù sao, ở thế giới này, nó là vật thể sống đầu tiên, mà hắn nhìn thấy.

Âm Giai Vực, Hoàng Cung.

Sau khi tỉnh lại, A Kiệt, được nữ nhân phàm tục, trong thành cứu giúp. Hắn nhận được chiếu chỉ, vào cung diện kiến Hoàng Đế của Âm Giai Thánh Đế.

Khác với các vực còn lại, Âm Giai Vực toàn bộ điều là nữ nhân. Vì trong kinh thành của bọn họ, có một cây Mẫu thụ.

Khi ăn được quả của nó, con dân trong vực có thể sinh con, mà không cần nam tử. Mỗi năm, số quả sẽ được chia đều cho các nơi. Vì cây khi ra hoa, kết quả vỏn vẹn mười tháng. Nhưng số lượng, quả thụ chín, lên tới hơn năm nghìn.

Nên khi hoa quả chín rộ, chỉ có quan chức địa phương. Nắm giữ quyền lực sẽ được, nhận ba quả trở lên.

A Kiệt từ khi tỉnh, nhờ dân nữ trong thành cứu giúp. Lại được, quan ti trong thành, truyền công ngôn ngữ và tin tức.  Hắn biết được, cả vực này chỉ có mình là nam nhân.

Chưa ở được ba ngày, hắn đã bị Hoàng đế nơi này, triệu kiến. Mặt dù, mang tâm hồn ngây thơ, trong sáng như gương. Nhưng, đối với những lời chọc ghẹo, xung quanh đường đi, tiến đến hoàng cung. Hắn hiểu, là nam nhân duy nhất, cũng không phải là điều tốt đẹp gì.

Đúng như, hắn dự đoán. Khi vừa gặp mặt, vua của nơi này, vừa gặp đã yêu, rất sủng ái hắn. Nhưng khi, nhìn vào đối phương, hắn có cảm giác nôn mửa.

Bề ngoài, thì không dám. Vị bệ hạ, chí cao vô thượng của vực này. Lại giống như một con lợn nái, đẻ nhiều đến nổi. Không chỉ tâm hồn, mà thân xác cũng già cỗi.

Thế là, bắt đầu một hành trình, làm thân phận vương hậu, nơi xứ người. Hắn nhớ cha, mẹ, nhớ bạn bè, nhớ anh trai. Nhưng số phận đẩy đưa, hắn sợ một ngày nào đó, không được ân sủng, sẽ bị đem làm phần thưởng, cho tam quân cả vực.

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.