Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Hắc!

Tiểu thuyết gốc · 1399 chữ

Lý Nhu Mỹ, thể hiện sự chán ghét trong ánh mắt. Nhưng nàng vẫn cố gắng gượng một nụ cười, chấp tay, nói:

"Chánh Liệt huynh, phong thái cũng giống như trước!"

"Không hề, thay đổi!"

Nàng nhấn mạnh câu cuối, làm cho người đi qua lại, và các chủ hộ kinh doanh, hai bên đường, phì cười!

Trong Giang Khu thành này, ai chả biết, phẩm hạnh của tên công tử họ Huỳnh này!

Hắn thấy vậy, chấp tay hoàn lễ, rồi lại dùng cặp mắt dâm loạn, nhìn khắp người nàng. Dù biết, Lý Nhu Mỹ cũng vẻ mặt như không, nhưng trong lòng thì khinh thường!

Từ khi sinh ra trong một gia tộc dù nhỏ, nhưng đã thừa hưởng mọi thứ, mà một nữ tử dân thường, không thể nếm trải được.

"Muốn đội vương miện, thì phải chịu sức nặng của nó!"

Đã sung sướng, từ khi sinh ra. Thì phải làm vật hi sinh, cho lợi ích của gia tộc. Vào lễ hội hằng năm của mấy năm trước, gia chủ Lý gia Lý Lái Hỷ và gia chủ Huỳnh gia Huỳnh Chánh Thần, từng ngồi cùng bàn với nhau.

Trong lúc say, do chuyện trò vui vẻ, nên Lý Lái Hỷ từng chấp nhận yêu cầu, gã con gái lớn cho Huỳnh Chánh Liệt trưởng tử của gia chủ.

Từ lúc đó, mỗi khi gặp mặt, hắn điều dùng cặp mắt sở hữu đối với Lý Nhu Mỹ. Sự chiếm hữu, trong tiềm thức hắn đã coi, nàng như là của riêng mình.

Dù sao, trong thành này ai dám cùng hắn đoạt nữ nhân cơ chứ. Không có đối thủ tranh giành, thì còn sợ gì.

"Nhu Mỹ muội muội, đợi qua tháng Chạp năm sau. Muội đã là người của Huỳnh gia rồi, không cần phải vấn vả như vậy!" Hắn nhìn nàng, nói:

Hộ vệ Lý gia đứng đó, nghe được những lời hắn nói, tức giận trong lòng. Nhưng ánh mắt của Lý Nhu Mỹ, làm hắn im lặng, không dám hành động lỗ mãng.

Huỳnh Chánh Liệt từng bước, tiến tới nàng. Nhưng chưa được ba bước, một giọng nói làm hắn, đứng yên bất động. Nhưng trong lòng, thì bất ngờ vô cùng.

Trong thành này, lại dám ra lệnh cho ta.

Đứng lại!

Tiếng nói như ra lệnh cho hắn, bất ngờ qua đi. Huỳnh Chánh Liệt xoay người, muốn nhìn xem, ai là người ra lệnh cho mình. Thì đột nhiên, tiếng nói lại vang lên.

Giữ yên! Không được di chuyển!

Không ngờ rằng, hắn lại làm theo. Người xung quanh vây xem, thì che miệng, phì cười, cố gắng che miệng, không phát ra tiếng.

Bị mất mặt, do hai lần bị đối phương ra lệnh, mà hắn lại nghe theo. Giận đỏ mặt, hắn xoay người, nhìn xem ai lại to gan như vậy.

Vương Trung đứng phía sau, không nhìn về hắn, mà nhìn về phía dưới chân đối phương.

Một con rắn nhỏ, đen tuyền đang le lưỡi yểu xìu, giả chết dưới chân Huỳnh Chánh Liệt.

Tiểu Hắc!

Vương Trung mắt đỏ hoe, gầm lên một tiếng. Chạy đến chân Huỳnh Chánh Liệt, ôm con rắn vào lòng, khóc to, nói:

"Tiểu Hắc a! Tiểu Hắc! Ta với ngươi từ nhỏ, lớn lên cùng nhau!"

"Ta cho ngươi ăn học, lấy vợ cho ngươi! Sao ngươi, bỏ lại mình ta cơ chứ."

Thấy hắn khóc thảm thiết, Lý Nhu Mỹ đến vỗ sau lưng hắn, an ủi:

"Tiểu đệ đệ, đừng quá đau lòng! Linh thú chết rồi, không thể sống lại!"

Vương Trung nghe vậy, càng khóc to hơn. Riêng Huỳnh Chánh Liệt, thì mặt tái xanh cả lên.

Ai!.. chứ làm sao hắn, không biết đối phương cho được. Ngay cả, phụ thân của hắn, cũng phải ăn nói khép nép với đối phương.

Gã thấy vậy, cũng quỳ xuống, run rẩy, nói:

"Đại...nhân! Ta...ta..!"

Không đợi hắn nói xong, Vương Trung dùng tay đẩy hắn, ánh mắt toả ra sát khí. Nhưng lại, tiếp tục khóc lớn, khiến cho Huỳnh Chánh Liệt sợ hãi. Hắn không biết, mình đã gây ra hoạ lớn gì nữa rồi.

Phía sau, tên người hầu đi theo gã họ Huỳnh thu tô, khi nhìn thấy hình ảnh vị thiếu niên đang quỳ dưới đất, khóc to.

Hắn liền nhận ra, vị đại nhân mấy ngày trước, đến Huỳnh phủ làm khách. Điều hắn để ý là, ngay cả gia chủ cũng phải khách khí.

Hôm nay, thiếu gia lại đắc tội với đối phương. Hắn đầu đổ mồ hôi hột, luồng ra đám đông, chạy ra một mạch về phía Huỳnh phủ.

Hộ vệ của Lý gia nhìn thấy Vương Trung, cũng biết ít, nhiều về hắn. Lần gặp mặt ở tửu lâu, hắn cũng thấy được bóng dáng đối phương, đi vào phòng khách, mà gia chủ đợi sẵn.

Hắn quay sang nhìn Lý Nhu Mỹ, mở miệng nói một câu. Rồi cũng quay lưng, hướng về gia tộc báo tin.

Không lâu sau, hai vị gia chủ, khi nghe được tin tức báo về. Liền vội vàng, chạy đến xem tình hình.

Huỳnh Chánh Thần, nhìn về phía Vương Trungz đang khóc dưới đất. Rồi trừng mắt, về phía nhi tử của mình.

Đang muốn hợp tác với Thiên Nguyên Tông, mà Vương Trung là cầu nối. Nếu để phật lòng đối phương, rất có thể khiến Lý gia được lợi.

Hắn chấp tay, nhìn về phía Vương Trung, nói:

"Đại nhân, không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì!"

Đang khóc uất ức, Vương Trung vừa khóc nấc, chỉ tay về phía Huỳnh Chánh Liệt, nói:

"Huỳnh...gia chủ! Con trai... ngươi... giết linh thú hộ thân của ta!"

Nghe được đối phương nói như vậy, Huỳnh Chánh Liệt hoảng sợ! Hắn chỉ là bước đi trên đường, con rắn ở dưới chân nhỏ như vậy. Làm sao, hắn có thể thấy được mà né tránh.

"Cha, việc này...!"

Huỳnh Chánh Thần tức giận, tát một cái vào mặt của hắn, quát:

"Súc sinh!"

Rồi nhìn về phía Vương Trung đang ngồi dưới đất, chấp tay, nói:

"Đại nhân, bớt thương tâm! Ta sẽ nhờ thợ săn trong khu vực này, bắt cho người một con linh thú khác!"

Đang còn khóc, Vương Trung dường như bị điện giật. Nhìn lên đối phương, gào thét:

"Đây là linh thú do sư tôn cho ta!"

"Người nói, sẽ có một ngày Hắc Bích Giao Long trưởng thành, có cơ hội hoá long."

"Huỳnh gia các ngươi, đền nổi không!"

Nghe bốn chữ Hắc Bích Giao Long, đừng nói Huỳnh Chánh Thần, ngay cả Lý Lái Hỷ cũng mặt trắng, mặt xanh.

Đó là một loại giao long quý hiếm, nghe nói khi trưởng thành, có bảy thành cơ hội, hoá Hắc Long chân chính.

Chuyện này, phải giải quyết sao đây? Hắc Bích Giao Long có tiền, cũng mua không được. Mà đó còn là, một trong bảy Phong chủ Thiên Nguyên Tông, chính tay ban tặng.

Hoạ diệt tộc! Đúng là hoạ diệt tộc!

Huỳnh Chánh Thần nhìn hắn, hỏi:

"Đại nhân, không biết... việc này xử lý ra sao?"

Vương Trung đứng dậy, lau nước mắt, nói:

"Ta phải đưa hung thủ về tông, để sư tôn định đoạt!"

Như sét đánh ngang tay, Huỳnh Chánh Liệt run rẩy, quỳ xuống khóc to. Khấu đầu, về phía Vương Trung và phụ thân hắn, van xin.

"Đại nhân, tha mạng! Ta...ta, biết sai rồi!"

"Phụ thân! Người hãy cứu Liệt nhi đi, phụ thân."

Hắn khóc thảm thiết, làm trái tim Huỳnh Chánh Thần như co thắt, nhìn Vương Trung, chấp tay, nói:

"Đại nhân, không biết còn cách giải quyết nào khác hay không?"

"Huỳnh gia ta, chỉ có một người nối dõi. Chỉ mong, dơ cao đánh khẽ!"

Vương Trung híp mắt nhìn hắn, hừ lạnh, nói:

"Hừ! Được tha cho hắn cũng được!"

"Nhưng Huỳnh gia, phải đáp ứng ta ba điều kiện!"

Lý Nhu Mỹ đứng xem, khi nghe hộ vệ nói lai lịch của vị tiểu đệ đệ này khiến nàng giật mình.

Tuổi chỉ bằng đệ ruột của nàng, mà đã là đệ tử chân truyền của Thiên Nguyên Tông. Tu vi lại là Đại Khí Sư hậu kỳ đỉnh phong, khiến người khác vừa hâm mộ, vừa ganh tỵ.

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.