Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 55

Phiên bản Dịch · 3326 chữ

Phạm Hoa bẩm lại sơ qua cho Bảo Định Đế việc Hoa Hách Cấn đào địa đạo đem Chung Linh bỏ vào thạch thất, cứu được Mộc Uyển Thanh ra sao, mọi người mới hay Chung Vạn Cừu hại người không xong quay lại tự hại mình là do như thế, ai nấy cười ha hả.

Âm Dương Hòa Hợp Tán kia tuy dược tính mãnh liệt thật nhưng không phải là thuốc độc, Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh chỉ cần uống vài viên thuốc giải nhiệt, uống mấy bát nước lã là tiêu giải ngay.

Tới trưa vương phủ thiết yến, mọi người cao hứng nói chuyện ở Vạn Kiếp Cốc, ai nấy đều đồng ý chuyến này Hoàng Mi tăng và Hoa Hách Cấn hai người công lao to hơn cả, nếu như không có Hoàng Mi tăng cầm chân được Đoàn Diên Khánh thì việc đào hầm thể nào cũng bị y phát giác.

Đao Bạch Phượng đột nhiên nói:

- Hoa đại ca, tôi còm muốn đại ca cất công thêm một phen nữa.

Hoa Hách Cấn đáp:

- Vương phi sai bảo gì chúng tôi xin tuân lệnh.

Đao Bạch Phượng đáp:

- Xin đại ca sai người đi lấp cái đường hầm đó lại.

Hoa Hách Cấn ngạc nhiên không hiểu nguyên do ra sao nhưng cũng đáp:

- Vâng!

Đao Bạch Phượng lườm Đoàn Chính Thuần nói:

- Cái hầm đó thông vào cư thất của Chung phu nhân, nếu không lấp đi trong đám mình ắt có một vị nhân huynh tối nào cũng theo đó mà lẻn vào.

Mọi người cười ha hả. Mộc Uyển Thanh thì cứ chốc chốc lại nhìn trộm Đoàn Dự một cái, mỗi khi bốn mắt chạm nhau, hai người đều quay đi. Nàng biết rằng kiếp này không còn cách gì có thể cùng chàng nên duyên chồng vợ, nghĩ lại mấy ngày qua hai người cùng nhau ở trong thạch thất không khỏi đau lòng. Mọi người bàn tiếp chuyện Chung Linh sẽ thành cơ thiếp của Đoàn Dự, tuy nàng bị Vân Trung Hạc bắt đi nhưng Nam Hải Ngạc Thần và Chung Vạn Cừu hai người liên thủ thể nào cũng cứu nàng về được. Bảo Định Đế cũng dặn Chử, Cổ, Phó, Chu bốn người ăn trưa xong sẽ đi thám thính tin tức Chung Linh tìm cách bảo vệ. Mộc Uyển Thanh càng nghe càng căm tức từ trong bọc lấy ra chiếc hộp vàng nhỏ, chính là tín vật mà hôm trước Chung phu nhân giao cho Đoàn Dự yêu cầu về nhờ phụ thân đi cứu Chung Linh để trước mặt Đoàn Chính Thuần nói:

- Cam Bảo Bảo đưa cho ông vật này!

Đoàn Chính Thuần ngạc nhiên hỏi lại:

- Cái gì thế?

Mộc Uyển Thanh hậm hực đáp:

- Đó là ngày sinh tháng đẻ của con nhãi Chung Linh.

Nói rồi chỉ vào Đoàn Dự:

- Cam Bảo Bảo nhờ anh ấy đưa lại cho ông.

Đoàn Chính Thuần cầm cái hộp, trong lòng chua xót, đã sớm nhận ra đây chính là cái hộp ông đã tặng cho Cam Bảo Bảo đêm hôm hai người gặp gỡ. Ông mở hộp ra thấy bên trong là một mảnh giấy nhỏ màu hồng, trên viết một hàng chữ nhỏ: "Giờ Sửu, ngày mồng năm, tháng Chạp năm Ất Mùi," nét nghiêng nghiêng ngả ngả chính là thủ bút của Cam Bảo Bảo.

Đao Bạch Phượng lạnh lùng nói:

- Thế thì tốt quá rồi, người ta đã gửi sinh thần bát tự đến rồi đó.(9.1)

Đoàn Chính Thuần lật tờ giấy lại thấy phía sau viết mấy hàng chữ thật nhỏ: "Đau lòng mỏi mòn chờ đợi, bao nhiêu mơ ước tan ra mây khói. Ngặt vì con không lẽ không cha, mười sáu năm xưa ngày đêm khắc khoải mong chàng, việc chẳng đặng đừng, đến tháng năm năm Ất Mùi về nhà họ Chung." Nét chữ mảnh mai nếu không ghé mắt nhìn kỹ dường như không nhìn ra được. Đoàn Chính Thuần nghĩ đến mối thâm tình của Cam Bảo Bảo đôi mắt không khỏi đỏ hoe, đột nhiên chợt nghĩ ra ngay hàm nghĩa của những hàng chữ này.

"Bảo Bảo tháng năm năm Ất Mùi lấy chồng, vậy mà Chung Linh ngày mồng năm tháng mười hai năm đó đã sinh, hẳn không phải con của Chung Vạn Cừu. Bảo Bảo mòn mỏi trông chờ nhưng ta không đến nói là "con không lẽ không cha," lại thêm "việc chẳng đặng đừng" nên mới phải xuất giá, ắt cũng bởi vì nàng đang mang thai không thể để xẩy ra cảnh không chồng mà chửa. Thế ra Chung Linh chính là con ta, đúng rồi… đúng rồi… vào thời gian đó, mùa xuân mười sáu năm về trước ta cùng nàng vui vầy chưa đầy một tháng đã có thai con bé Chung Linh…" Ông nghĩ ra việc đó buột miệng kêu lên:

- Chao ôi! Không xong rồi!

Đao Bạch Phượng hỏi lại:

- Cái gì mà không xong?

Đoàn Chính Thuần lắc đầu, cười gượng:

- Gã Chung Vạn Cừu kia… gã kia tâm tính tồi bại, sắp xếp độc kế hại cả nhà họ Đoàn ta, mình không thể nào… không thể nào thông gia với y được. Việc này nhất định là không xong rồi.

Đao Bạch Phượng thấy chồng ấp a ấp úng, hẳn là có điều gì muốn lấp liếm nên cầm lấy tờ giấy hồng điều trong tay ông đọc qua, chỉ hơi suy nghĩ đã hiểu ngay đầu đuôi câu chuyện, nhịn không nổi cười khẩy nói:

- Thì ra… thì ra… ha ha, con bé Chung Linh cũng lại là con riêng của ông nốt.

Lửa giận bốc lên, bà lật tay tát ngay ông một cái, Đoàn Chính Thuần vội nghiêng đầu né tránh. Trong sảnh ai nấy đều sượng sùng, Bảo Định Đế mỉm cười:

- Nếu quả như thế thì việc này không nên bàn tới nữa…

Bỗng từ ngoài sảnh một gia tướng đi vào, hai tay trình lên một tờ danh thiếp, khom lưng nói:

- Hổ Lao Quan Quá Ngạn Chi Quá đại gia xin vào yết kiến vương gia.

Đoàn Chính Thuần biết Quá Ngạn Chi là đại đệ tử của Kha Bách Tuế, chưởng môn phái Phục Ngưu, có ngoại hiệu là Truy Hồn Tiên, nghe nói võ công cũng khá lắm có điều trước nay chưa hề qua lại với họ Đoàn, không biết đường xá xa xôi đến đây làm gì, vội vàng đứng lên quay sang nói với Bảo Định Đế:

- Người này không biết đến có chuyện chi để tiểu đệ ra xem thế nào.

Bảo Định Đế mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm: "Gã Truy Hồn Tiên này đến quả đúng lúc, may cho ngươi thừa cơ thoát thân." Đoàn Chính Thuần đi ra khỏi hoa sảnh, Cao Thăng Thái và Chử, Cổ, Phó, Chu đi theo sau. Vừa bước vào đại sảnh thấy ngay một người đàn ông cao to ngồi ở chiếc ghế phía tây, mặc đồ tang đầu đội nón sô gai, mặt mày đầy bụi bậm, hai mắt sưng húp, hiển nhiên nhà có người chết, thấy Đoàn Chính Thuần đi vào lập tức đứng lên cung thân hành lễ nói:

- Hà Nam Quá Ngạn Chi bái kiến vương gia.

Đoàn Chính Thuần hoàn lễ đáp:

- Quá lão huynh quang lâm Đại Lý, tiểu đệ Đoàn Chính Thuần không kịp ra xa nghênh tiếp, mong thứ tội cho.

Quá Ngạn Chi nghĩ thầm: "Vẫn thường nghe anh em họ Đoàn Đại Lý tuy đại phú quí nhưng không kiêu ngạo, quả thật danh bất hư truyền." Y bèn nói:

- Quá Ngạn Chi này là kẻ thất phu thảo dã, xin cầu kiến vương gia quả là mạo muội.

Đoàn Chính Thuần nói:

- Tước vị "vương gia" chẳng qua chỉ do người đời đặt ra, còn tiếng tăm của Quá lão huynh thì tại hạ vẫn hằng kính ngưỡng, chúng mình nên coi như anh em việc gì phải nệ vào hư lễ như thế.

Nói xong giới thiệu Cao Thăng Thái rồi chia ra ngôi chủ khách ngồi xuống. Quá Ngạn Chi nói:

- Vương gia, sư thúc chúng tôi ở nhờ trong vương phủ đã lâu cũng mong được báo cho biết để xin gặp mặt.

Đoàn Chính Thuần ngạc nhiên hỏi lại:

- Sư thúc của Quá huynh ư?

Ông nghĩ thầm: "Trong phủ ta làm gì có người của phái Phục Ngưu đâu?" Quá Ngạn Chi đáp:

- Tệ sư thúc đổi tên thay họ, tị nạn trong tôn phủ, không dám nói rõ cho vương gia hay, quả thực đại đại bất kính, mong vương gia khoan hồng đại lượng đừng trách phạt, tại hạ xin tạ tội nơi đây.

Nói xong đứng lên vái dài. Đoàn Chính Thuần một mặt hoàn lễ, một mặt tính toán nhưng quả thực không nghĩ ra được ai là sư thúc của y? Cao Thăng Thái cũng suy nghĩ: "Ai đấy nhỉ? Ai đấy nhỉ?" Ông duyệt qua hết một loạt tất cả mọi người lẫn tên tuổi chợt nhớ ra: "Chắc hẳn là y rồi," bèn quay sang tên gia đinh bên cạnh nói:

- Đến trướng phòng mời Hoắc tiên sinh nói là Hà Nam Truy Hồn Tiên Quá đại gia đến đây có chuyện quan trọng bẩm với Kim Toán Bàn Thôi lão tiền bối, mời quá bộ ra ngoài sảnh.

Gã gia đinh tuân lời đi vào, chẳng bao lâu từ hậu đường có tiếp bước chân lẹp xẹp của một người ra vẻ lôi thôi nói:

- Ngươi làm thế này thì cái miệng ăn chực của ta kể như hết chỗ rồi.

Đoàn Chính Thuần nghe nói đến Kim Toán Bàn Thôi lão tiền bối, sắc mặt hơi đổi nghĩ thầm: "Không lẽ Kim Toán Bàn Thôi Bách Tuyền lại ẩn náu nơi đây? Sao ta lại không biết? Sao Cao hiền đệ không cho mình hay?" Chỉ thấy một người hình dáng bệ rạc cười hì hì đi ra, chính là người làm tạp vụ trong trướng phòng Hoắc tiên sinh. Người này nếu như ngày ngày không say túy lúy thì cũng cùng bọn đầy tớ bài bạc, thật là biếng nhác, chỉ vì y được cái tiền bạc phân minh nên hơn mười năm nay vẫn để y làm ở đó. Đoàn Chính Thuần hết sức kinh ngạc: "Hoắc tiên sinh này có thực là Thôi Bách Tuyền không? Ta đúng là có mắt không tròng, để cho gã cách nào trà trộn vào đây? Cũng may Cao Thăng Thái mở miệng gọi đúng ngay y ra, Quá Ngạn Chi ắt nghĩ rằng trong phủ Trấn Nam Vương đều đã biết cả."

Gã Hoắc tiên sinh kia vốn dĩ bảy phần say, ba phần tỉnh, đầu óc lúc nào cũng mơ mơ màng màng, vừa thấy Quá Ngạn Chi mặc đồ tang không khỏi giật mình kinh hãi, ấp úng:

- Ngươi… sao lại…

Quá Ngạn Chi tiến lên mấy bước, phục xuống vái lạy, cất tiếng khóc òa lên nói:

- Thôi sư thúc, sư phụ… sư phụ của cháu… đã bị người ta giết chết rồi…

Gã Hoắc tiên sinh Thôi Bách Tuyền kia mặt liền biến sắc, khuôn mặt gầy gò vàng ệch đầy vẻ cảnh giác, thủng thẳng hỏi:

- Kẻ thù là ai thế?

Quá Ngạn Chi khóc nói:

- Tiểu điệt bất tài nên không tra xét được cho minh bạch kẻ thù là ai nhưng đoán chừng là người của nhà Mộ Dung đất Cô Tô.

Trên mặt Thôi Bách Tuyền hiện ra một vẻ hoảng hốt nhưng nét sợ hãi chỉ thoáng qua, trầm giọng hỏi:

- Việc này cần phải bàn thảo cho kỹ.

Đoàn Chính Thuần và Cao Thăng Thái hai người nhìn nhau cùng nghĩ: "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung, phái Phục Ngưu gây thù chuốc oán với họ Mộ Dung đất Cô Tô, thù này e rằng khó mà báo được." Thôi Bách Tuyền buồn bã nói với Quá Ngạn Chi:

- Quá hiền điệt, sư huynh ta bỏ mang qui tiên như thế nào, tình hình ra sao, ngươi thuật lại cho rõ.

Quá Ngạn Chi đáp:

- Thù thầy cũng chẳng khác gì thù cha, một ngày chưa báo, tiểu điệt ăn ngủ không yên. Xin sư thúc lập tức lên đường, vừa đi tiểu điệt vừa bẩm lại để khỏi mất thì giờ.

Thôi Bách Tuyền đoán chừng y hiềm đại sảnh có nhiều tai mắt không tiện nói ra chứ không phải chỉ cốt để tranh thủ một giờ một khắc, trong bụng tính toán: "Ta ở nhờ trong phủ Trấn Nam Vương đã lâu năm không lộ hình tích có ngờ đâu Cao hầu gia lại khám phá ra hành tàng của ta. Nếu ta không lên tiếng xin lỗi Đoàn vương gia thì thật có tội lớn với nhà họ Đoàn. Huống chi việc tìm kiếm họ Mộ Dung để báo thù cho sư huynh, sức một mình ta không thể nào làm được. Nếu được họ Đoàn cho người giúp đỡ thì tình hình sẽ khác hẳn. Bên thù bên bạn như thế thật khác nhau xa." Y đột nhiên đi đến trước mặt Đoàn Chính Thuần, quì xuống liên tiếp khấu đầu, tiếng nghe bình bịch.

Việc đó quả ngoài dự liệu của mọi người, Đoàn Chính Thuần vội vàng đưa tay đỡ lên, ngờ đâu thân hình Thôi Bách Tuyền chẳng khác gì đóng chặt xuống đất, cứng nhắc không động đậy. Đoàn Chính Thuần nghĩ thầm: "Gã tửu quỉ này gớm thật, hóa ra võ công cao siêu như thế, đám đánh lừa ta." Ông vận kình lên hai cánh tay hất lên, Thôi Bách Tuyền không dám vận lực kháng cự lại nữa thừa thế đứng lên nhưng vừa đứng thẳng người thấy toàn thân thật là khó chịu, thật chẳng khác nào một chiếc thuyền con đang bị vùi dập trong cơn sóng to gió cả, biết là Đoàn Chính Thuần ra tay trừng trị mình. Y nghĩ thầm nếu như mình vận công đề ngự cơn giận của Trấn Nam Vương ắt sẽ chẳng tiêu, không chừng còn nghi mình vào trong vương phủ nằm vùng, có mưu đồ chuyện gì gian ác nên thừa cơ chân khí trong người còn nhộn nhạo lập tức ngồi thụp xuống, thuận thế ngã lăn ra đùng ra làm như đau đớn lắm kêu lên:

- Ối chao!

Đoàn Chính Thuần mỉm cười, đưa tay kéo y lên, vừa kéo vừa véo y một cái, lập tức khó chịu trong người y liền tiêu giải. Thôi Bách Tuyền nói:

- Bẩm vương gia, Thôi Bách Tuyền này bị kẻ thù bức bách không có chỗ nào dung thân, nên phải mặt dày mày dạn trốn trong quí phủ để dựa uy danh vương gia mới sống được đến hôm nay. Thôi Bách Tuyền chưa từng thổ lộ chân tướng cho vương gia hay biết, quả thực đáng chết vạn lần.

Cao Thăng Thái tiếp lời:

- Thôi huynh việc gì phải quá khiêm tốn như thế? Vương gia vốn dĩ biết rõ lai lịch thân thế các hạ rồi, nhưng vì Thôi huynh kín đáo không tiết lộ nên vương gia cũng để yên không nói ra. Không lẽ vương gia biết mà người khác không biết hay sao? Hôm trước thế tử đối phó với Nam Hải Ngạc Thần chẳng đã lôi Thôi huynh ra nhận làm sư phụ đấy ư? Thế tử biết rằng trong phủ chỉ có mình Thôi huynh là có thể đương đầu được với tên ác tặc họ Nhạc.

Kỳ thực hôm đó Đoàn Dự lôi Thôi Bách Tuyền ra mạo xưng sư phụ, chẳng qua chó ngáp phải ruồi, trong phủ chỉ có y là hình dáng nhếch nhác hơn cả nên đem ra làm trò cười trêu ghẹo Nam Hải Ngạc Thần. Thế nhưng lúc này Thôi Bách Tuyền nghe thế lại càng tin rằng thật trong lòng không khỏi xấu hổ ngầm.

Cao Thăng Thái nói tiếp:

- Vương gia trước nay vốn hiếu khách, không nói Thôi huynh vốn không có ác ý âm mưu gì với Đại Lý, mà nếu như có cái bụng làm chuyện bất lợi vương gia cũng đại lượng bao dung, lấy lòng thành mà đối xử, Thôi huynh việc gì phải đa lễ.

Ông ta nói thế là có ý rằng chỉ vì ngươi không có làm điều gì xấu xa nên còn dung cho ngươi tới hôm nay, nếu không thì đã thanh toán ngươi rồi. Thôi Bách Tuyền nói:

- Cao hầu gia minh giám, tuy nói là thế nhưng họ Thôi này vì sao lại vào ở ẩn trong vương phủ, trước khi cáo từ cũng nên bẩm rõ, nếu không quả là quá ư thiếu chính đại quang minh. Có điều việc này liên quan đến nhiều người khác, Thôi Bách Tuyền xin được trình riêng cho vương gia.

Đoàn Chính Thuần gật đầu quay sang Quá Ngạn Chi nói:

- Quá huynh, thâm cừu của sư môn có liên quan trọng đại không phải là việc một ngày một giờ, chúng ta từ từ tính toán cũng không muộn.

Quá Ngạn Chi chưa kịp trả lời, Thôi Bách Tuyền đã chen vào nói trước:

- Vương gia sai bảo thế nào chúng tôi xin tuân lệnh.

Ngay lúc đó một gia tướng lại tới ngay cửa sảnh khom lưng bẩm:

- Khải bẩm vương gia, phương trượng chùa Thiếu Lâm phái hai vị cao tăng đến trình một phong thư.

Chùa Thiếu Lâm từ đời Đường tới nay được xưng là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm. Đoàn Chính Thuần vừa nghe nói thế vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài mái hiên nghênh tiếp. Chỉ thấy hai nhà sư trung niên được hai gia tướng dẫn qua sân. Nhà sư hình dáng khô khan khom lưng chắp tay hành lễ nói:

- Tiểu tăng là Tuệ Chân, Tuệ Quan của chùa Thiếu Lâm tham kiến vương gia. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Đoàn Chính Thuần ôm quyền hoàn lễ nói:

- Hai vị đường xa quang lâm, quả thật mệt nhọc, xin mời vào sảnh dùng trà.

Đến trong sảnh hai nhà sư không chịu ngồi, Tuệ Chân nói:

- Bẩm vương gia, bần tăng phụng mệnh phương trượng tệ tự đến trình một phong thư cho Bảo Định hoàng gia và Trấn Nam Vương gia.

Nói rồi từ trong bọc lấy ra một cái bao giấy dầu, từng lớp từng lớp mở ra để lộ một bao thư màu vàng, hay tay dâng lên Đoàn Chính Thuần. Đoàn Chính Thuần cầm lấy nói:

- Hoàng huynh hiện cũng đang ở nơi đây, hai vị cũng may gặp được ngay.

Ông quay qua nói với Thôi Bách Tuyền và Quá Ngạn Chi:

- Hai vị dùng qua điểm tâm, đợi rồi mình sẽ nói chuyện cho kỹ càng.

Nói xong đưa Tuệ Chân, Tuệ Quan hai người vào trong. Lúc đó Bảo Định Đế đang ở trong noãn các cùng Hoàng Mi tăng uống trà đàm luận còn Đoàn Dự ngồi một bên lắng nghe, thấy Tuệ Chân, Tuệ Quan tiến và đều đứng cả dậy. Đoàn Chính Thuần đưa phong thư, Bảo Định Đế mở ra coi một lượt, thấy lá thư đó gửi cho hai anh em mình, bên trên là một đoạn dài những gì "nghe anh danh đã lâu nhưng chưa từng gặp," "uy chấn trời Nam, nhân đức bao trùm," "toàn dân ngưỡng mộ, hào kiệt theo về," "xiển hộ Phật pháp, hoằng dương thánh đạo" vân vân những câu khách sáo nhưng khi đến chính đề thì là: "Tệ sư đệ Huyền Bi dẫn bốn người đồ đệ đến thăm quí quốc, vì tình cùng sùng kính Phật tổ, nghĩa đồng đạo trong võ lâm, mong được chiếu cố đến."

Bên dưới thự danh đề là "Thích Huyền Từ chùa Thiếu Lâm chắp tay trăm lạy."

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.