Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 42

Phiên bản Dịch · 2558 chữ

Chung phu nhân hạ giọng nói nhỏ:

- Sư tỉ, gã này chỉ giỏi mật ngọt chết ruồi, khéo làm người khác vui lòng, chị đừng tin y nữa.

Đoàn Chính Thuần đi đến bên cạnh Chung phu nhân, cười nói:

- Bảo Bảo, để ta "mi" nàng một cái, có chịu không nào?

Chung phu nhân nghiêm giọng đáp:

- Ta là gái có chồng, quyết không làm hủy hoại thanh danh của chồng ta. Ngươi chỉ động đến người ta, ta lập tức cắn lưỡi, chết ngay trước mặt ngươi. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Đoàn Chính Thuần thấy bà ta thần sắc cương quyết, nói như chém đinh chặt sắt, không dám sàm sỡ, hỏi lại:

- Bảo Bảo, nàng lấy người đó là hạng người như thế nào?

Chung phu nhân đáp:

- Chồng ta hình dạng xấu xí, tính nết lạ lùng, võ công cũng không bằng ngươi, tài hoa cũng kém, không được vinh hoa phú quí như ngươi. Thế nhưng y một lòng một dạ đối với ta, ta cũng một lòng một dạ với y. Nếu như ta có nửa phần không phải, thì xin trời tru đất diệt Cam Bảo Bảo này, vạn kiếp chẳng được siêu sinh. Để ta nói cho ngươi biết, ta cùng chồng ta ở một nơi gọi là Vạn Kiếp Cốc, cái tên đó cũng là vì lời thề độc đó mà ra.

Đoàn Chính Thuần dâng lên một nỗi kính trọng, không dám nhắc đến tình cũ nghĩa xưa, miệng tuy không nói ra nhưng thấy Cam Bảo Bảo khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp như ngày nào, đôi môi đỏ thắm cong cong, trong lòng làm sao quên được chuyện ngày trước? Ông nghe nàng tiết liệt đối với chồng, lòng không khỏi xót xa, thở dài một tiếng nói:

- Bảo Bảo, ta thật không may, không được nàng một lòng một dạ với ta như thế. Vẫn hay… vẫn hay ta là người đến trước, nhưng, than ôi, cũng bởi ta không phải mà ra.

Chung phu nhân nghe ông ta nói thật thê lương, tình ý thật đậm đà, quyết không thể là lời ngon ngọt để lừa dối người, không khỏi rưng rưng cảm thán. Ba người nhìn nhau, ai cũng nghĩ đến chuyện xưa, đầu mày khóe mắt, lúc thì vui lúc thì buồn.

Một hồi sau, Đoàn Chính Thuần dịu dàng nói:

- Các người bắt con ta đi là để làm gì thế? Bảo Bảo, Vạn Kiếp Cốc của nàng ở nơi nào?

Ngoài cửa sổ bỗng có tiếng người ồm ồm nói:

- Đừng nói cho hắn nghe.

Đoàn Chính Thuần kinh hãi, nghĩ thầm: "Bên ngoài có bọn Chử Vạn Lý canh gác, sao lại có người lẻn vào đây được?" Chung phu nhân mặt sầm xuống nói:

- Thương thế của ông chưa lành, đến đây làm chi?

Tiếp theo là tiếng đàn bà nói:

- Chung tiên sinh, thôi vào đi.

Đoàn Chính Thuần lại càng hoảng hốt, tự nhiên mặt đỏ bừng. Chiếc màn cửa của noãn các vén lên, Đao Bạch Phượng từ ngoài bước vào, mặt hầm hầm, đằng sau là một người đàn ông thật xấu xí, mặt dài như mặt ngựa.

Thì ra Tần Hồng Miên đi đến Cô Tô hành thích không xong, hai mẹ con lại lạc nhau nên theo đúng ước định xuôi nam về Đại Lý, đến gặp nhau ở nhà sư muội. Nhà họ Vương ở Cô Tô sai bọn Thụy bà bà, Bình bà bà toàn lực đuổi theo Mộc Uyển Thanh khiến cho Tần Hồng Miên đi sau đến tám chín ngày nhưng trên đường bình an vô sự. Bà ta đến Vạn Kiếp Cốc rồi, hỏi rõ sự tình lập tức cùng Chung phu nhân đi dò thám, trên đường gặp bọn Diệp Nhị Nương, Nam Hải Ngạc Thần và Vân Trung Hạc tam ác. Bọn tam ác này chính là do Chung Vạn Cừu mời đến tiếp tay đối phó với Đoàn Chính Thuần nên cho Chung phu nhân hay mọi việc xảy ra. Chuyện đáng xấu hổ của Nam Hải Ngạc Thần phải làm môn hạ Đoàn Dự, lẽ dĩ nhiên y không kể. Tần Hồng Miên nghe nói Mộc Uyển Thanh bị rơi vào tay Trấn Nam Vương phủ, vội vàng chạy tới trước.

Chung Vạn Cừu yêu vợ hơn cả yêu thân, lại cả ghen nên khi Cam Bảo Bảo đi rồi y đứng ngồi không yên, trong bụng nóng như lửa đốt nên chẳng kể đến vết thương chưa khỏi, ban đêm ban hôm cũng chạy đến nơi. Y ở bên ngoài phủ Trấn Nam Vương trông thấy Đao Bạch Phượng hầm hầm chạy ra, oán khí không biết đổ vào ai nên gặp nhau chẳng nói chẳng rằng liền động thủ ngay. Hai bên đấu đến lúc gay go, Đao Bạch Phượng xem chừng không chống nổi, đột nhiên có một bóng đàn bà áo đen chạy vụt qua, tay ôm mặt khóc nức nở, chính là Mộc Uyển Thanh. Hai người cùng lên tiếng gọi, Mộc Uyển Thanh không thèm để ý cứ lầm lũi chạy đi.

Chung Vạn Cừu kêu lên:

- Ta còn phải đi kiếm vợ ta, không hơi đâu mà đấu lằng nhằng với ngươi.

Đao Bạch Phượng nói:

- Ngươi đi đâu để tìm vợ?

Chung Vạn Cừu đáp:

- Thì đến nhà tên cẩu tặc Đoàn Chính Thuần chứ đâu. Vợ ta mà gặp Đoàn Chính Thuần rồi thì hỏng bét.

Đao Bạch Phượng hỏi thêm:

- Sao lại hỏng bét?

Chung Vạn Cừu nói:

- Đoàn Chính Thuần mồm mép lắm, là một thằng nhãi mặt trắng chuyên dụ đàn bà, lão tử thể nào cũng phải giết nó.

Đao Bạch Phượng nghĩ thầm: "Chính Thuần đã ngoài bốn mươi, râu đầy mặt, sao lại còn là một "thằng nhãi mặt trắng" được? Thế nhưng y quen thói gió trăng, lời của gã mặt ngựa này cũng đáng đề phòng lắm." Bà bèn hỏi kỹ tính danh lai lịch vợ Chung Vạn Cừu, ngờ đâu lại chính là Cam Bảo Bảo. Bà vốn biết Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo là một trong những nhân tình cũ của chồng nên máu ghen càng bừng bừng liền cùng Chung Vạn Cừu đến vương phủ.

Phủ Trấn Nam Vương bốn bề canh gác nghiêm nhặt nhưng vệ sĩ trông thấy vương phi không dám ngăn trở thành thử hai người đến bên cạnh noãn các mà vẫn chưa một ai lên tiếng báo động. Đoàn Chính Thuần lúc ấy đang cùng hai sư tỉ muội Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo ngỏ lời ong bướm, người thì tát tai người thì cự tuyệt, bên ngoài nghe thấy cả khiến cho Đao Bạch Phượng dường như muốn nổ tung lồng ngực. Còn Chung Vạn Cừu nghe thấy vợ đoan trinh tiết liệt thật mừng không để đâu cho hết.

Chung Vạn Cừu chạy đến bên cạnh Cam Bảo Bảo, vừa cao hứng vừa thương xót cứ ôm vợ mà xoay qua xoay lại, luôn mồm nói:

- Bảo Bảo, cám ơn nàng, nàng đối với ta thật tốt. Nếu như y dám ức hiếp nàng, ta thề sẽ thí mạng cùng y.

Một hồi sau y mới nhớ ra là vợ mình bị điểm huyệt liền quay sang nói với Đoàn Chính Thuần:

- Mau mau giải khai huyệt đạo cho vợ ta.

Đoàn Chính Thuần nói:

- Con trai ta bị các ngươi bắt đi, ngươi quay về thả nó ra, lúc ấy ta sẽ giải cứu tôn phu nhân.

Chung Vạn Cừu đưa tay vỗ lên bên sườn và eo của vợ, tuy nội công y hùng mạnh thật nhưng Nhất Dương Chỉ nhà họ Đoàn thủ pháp có một không hai trong thiên hạ, người ngoài không ai có thể giải được, thành thử y vỗ đến lúc trán nổi gân xanh, còn Chung phu nhân bị y vỗ vừa đau vừa nhột, huyệt đạo nơi chân vẫn không mở được chút nào. Chung phu nhân giận dữ nói:

- Ngốc ơi, thôi đừng giở xấu ra nữa!

Chung Vạn Cừu vội vàng ngừng tay, bực tức không để đâu cho hết lớn tiếng quát tháo:

- Đoàn Chính Thuần, có giỏi cùng ta đấu con mẹ nó ba trăm hiệp coi nào.

Y xăn tay ra bộ tịch tưởng như muốn xông lên đánh nhau đến nơi. Chung phu nhân lạnh lùng nói:

- Đoàn vương gia, công tử bị bọn Nam Hải Ngạc Thần bắt đi, chuyết phu dẫu có nói thả, bọn ác nhân kia chưa chắc đã nghe. Để tôi và sư tỉ về rồi tùy cơ giải cứu may ra còn có hi vọng, ít ra cũng khiến cho bọn chúng không làm khó cho công tử.

Đoàn Chính Thuần lắc đầu:

- Ta không tin được. Chung tiên sinh, xin ông đi về, đem con tôi tới đây đổi lấy phu nhân.

Chung Vạn Cừu nổi cơn lôi đình, hầm hầm quát:

- Trấn Nam Vương phủ nhà ngươi là chỗ hoang dâm vô sỉ, vợ ta ở đây nguy hiểm vạn phần.

Đoàn Chính Thuần mặt đỏ lên, quát lớn:

- Ngươi còn mở miệng nói năng vô lễ, họ Đoàn này thẳng tay thì đừng trách.

Đao Bạch Phượng từ khi vào phòng tới giờ không nói nửa lời, bỗng dưng xen vào:

- Ông giữ hai người đàn bà lại là có dụng ý gì đây? Vì Dự nhi hay vì chính bản thân ông?

Đoàn Chính Thuần thở dài nói:

- Đến bà cũng không còn tin ở tôi nữa hay sao?

Ông vung tay một cái điểm vào ngang hông Tần Hồng Miên, lập tức giải huyệt cho bà ta, xong rồi tiến lên một bước giơ tay toan điểm vào hông Chung phu nhân. Chung Vạn Cừu lạng người chắn trước mặt vợ, xua hai tay lớn tiếng nói:

- Tên kia ngươi thập thò gì, lại toan chấm mút đàn bà con gái nữa chăng? Thân thể vợ ta không để cho ngươi đụng tới được.

Đoàn Chính Thuần cười khẩy nói:

- Công phu điểm huyệt của tại hạ tuy thô thiển thật nhưng người ngoài không giải nổi đâu. Để lâu thêm nữa, e rằng hai chân của tôn phu nhân phải tàn phế mất thôi.

Chung Vạn Cừu hầm hầm nói:

- Vợ ta như hoa tựa ngọc đang khỏe mạnh, nếu như thành người què thì ta sẽ băm thằng chó đẻ con ngươi ra thành muôn nghìn mảnh.

Đoàn Chính Thuần cười:

- Ngươi muốn ta giải huyệt cho tôn phu nhân nhưng lại không cho đụng vào người thì ta biết làm thế nào đây?

Chung Vạn Cừu không sao trả lời được, bỗng dưng nổi cơn thịnh nộ, quát lớn:

- Ai bảo ngươi điểm huyệt vợ ta làm chi? Chết rồi, hỡi ôi, khi ngươi điểm huyệt vợ ta, ngươi đã đụng vào người nàng rồi. Đã thế ta cũng điểm vợ ngươi một cái để bù lại.

Chung phu nhân lườm chồng, giận dỗi nói:

- Lại nói lăng nhăng, không sợ người ta cười cho sao?

Chung Vạn Cừu nói:

- Có gì đáng cười nào? Ta đâu có để y chơi trèo được.

Trong khi hai bên còn đang đôi co, màn cửa bỗng vén lên, một người chậm rãi bước vào. Người đó mặc trường bào bằng gấm vàng, râu ba chòm, mi thanh mục tú, chính là hoàng đế nước Đại Lý Đoàn Chính Minh.

Đoàn Chính Thuần cất tiếng chào:

- Hoàng huynh!

Bảo Định Đế gật đầu, hơi nghiêng mình từ xa vung ngón tay chỉ về ngực và bụng Chung phu nhân. Chung phu nhân thấy đan điền nóng hổi, hai luồng khí ấm truyền vào hai bên đùi, huyết mạch lập tức điều hòa, đứng lên ngay được.

Chung Vạn Cừu thấy ông ta để lộ chút thần kỹ cách không giải huyệt, kinh ngạc vạn phần, há hốc mồm không nói lên được lời nào, không ngờ trên đời này lại có công phu cao siêu đến thế.

Đoàn Chính Thuần nói:

- Hoàng huynh, Dự nhi bị người ta bắt cóc rồi.

Bảo Định Đế gật đầu, nói:

- Thiện Xiển Hầu đã cho ta hay. Thuần đệ, con cháu nhà họ Đoàn nếu lạc vào tay người thì cha mẹ chú bác phải đi cứu ra, chúng ta không thể bắt người để đánh đổi được.

Đoàn Chính Thuần mặt đỏ lên, đáp lời:

- Chính thế.

Mấy câu nói đó của Bảo Định Đế thật quang minh lỗi lạc, đầy vẻ biết mình biết người, ý muốn là: "Nếu như mình bắt người làm con tin để đổi lại thì chẳng hóa ra làm mất thanh danh của họ Đoàn Đại Lý hay sao? Chúng ta đường đường con vua cháu chúa sao lại coi như ngang hàng với mấy con đàn bà đầu đường xó chợ?"

Ông ngừng lại một chút, quay sang nói với Chung Vạn Cừu:

- Xin ba vị cứ việc ra đi. Trong vòng ba ngày, họ Đoàn ắt sẽ đến Vạn Kiếp Cốc để đòi người lại.

Chung Vạn Cừu đáp:

- Vạn Kiếp Cốc chúng tôi cực kỳ khó tìm, chưa chắc các người đã kiếm được, có muốn chúng tôi chỉ vẽ đường đi nước bước chăng?

Y chắc rằng Bảo Định Đế thể nào cũng mở miệng hỏi thăm, lúc ấy mình sẽ không nói để làm khó ông ta một phen. Nào ngờ Bảo Định Đế không thèm trả lời, phất tay áo một cái ra lệnh:

- Tống khách!

Chung Vạn Cừu tính tình nóng nảy nhưng trước mặt vị hoàng đế bất nộ nhi uy này cũng cảm thấy chân tay luống cuống, vừa nghe ông ta nói "tống khách" hậm hực nói:

- Thôi được, mình đi thôi. Lão tử hận nhất trên đời này là họ Đoàn. Trên đời này chẳng có người họ Đoàn nào ra cái quái gì.

Y cầm tay vợ, mặt hầm hầm hung hăng ra khỏi phòng. Chung phu nhân giật áo Tần Hồng Miên nói:

- Thư thư, thôi mình đi.

Tần Hồng Miên đưa mắt liếc Đoàn Chính Thuần một cái, thấy ông ta mặt lạnh như tiền không nói một lời, trong lòng chua chát, trừng mắt nhìn Đao Bạch Phượng rồi lủi thủi đi ra. Ba người vừa ra khỏi phòng lập tức phi thân lên mái nhà.

Cao Thăng Thái đứng ở một bên góc nhà hơi cúi mình nói:

- Tống khách.

Chung Vạn Cừu ở trên mái ngói nhổ toẹt một bãi nước bọt, hậm hực nói:

- Chỉ vờ vịt, làm bộ làm tịch, chẳng đứa nào ra cái đếch gì.

Y đề khí nhảy qua một mái nhà, hết căn nọ đến căn kia, trước mắt đã thấy bức tường bao quanh vương phủ. Y tung mình nhảy lên, đưa chân đặt xuống đầu tường. Đột nhiên ngay lúc đó, trước mặt đã có thêm một người mặc áo thụng đai vòng, đứng ngay chỗ y vừa định đáp xuống, chính là Cao Thăng Thái vừa đứng ngoài tiễn chân y.

Người này vốn ở sau Chung Vạn Cừu, không biết làm sao mà không nghe một tiếng động đã vượt qua trước mặt, đứng ngay đúng chỗ y vừa tính đặt chân.

Chung Vạn Cừu đang ở trên lưng chừng, nhảy lại thì không được, xoay qua cũng không xong, quát lên:

- Tránh ra!

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.