Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 313: GIÁO ĐƠN VU CHIẾT TIỄN, LỤC QUÂN TÍCH DỊCH, PHẤN ANH HÙNG NỘ

Phiên bản Dịch · 3205 chữ

Bẻ tên đặt một lời nguyền,

Tống Liêu thoát khỏi một trường can qua.

Nhân, tình, nghĩa vẹn cả ba,

Thân kia dẫu thác danh đà lưu phương.

Về đến vương phủ, Gia Luật Hồng Cơ không cho Tiêu Phong gặp mà chỉ hạ lệnh cho Ngự Doanh Đô Chỉ Huy Sứ đem ông giam lại. Ngờ đâu Đô Chỉ Huy Sứ lại tưởng Tiêu Phong trời sinh thần lực, những nhà ngục tầm thường nhốt sao nổi ông ta, bèn sai người đi lấy những loại khóa sắt, xích sắt to lớn nhất, cùm chân tay Tiêu Phong rồi nhốt vào một cái cũi lớn. Cái cũi đó ngày xưa A Tử dùng để nhốt sư tử, chấn song cái nào cái nấy to bằng cánh tay trẻ con.

Bên ngoài cũi lại sai một trăm thân binh, tay cầm giáo dài vây quanh mấy tầng, nếu Tiêu Phong ở trong cũi có gì khác lạ thì bọn thân binh sẽ lập tức dùng mâu đâm ngay, dù ông có khỏe đến mấy cũng không thể trong nháy mắt đã tháo được xích sắt, khóa sắt, phá được cũi chui ra. Bên ngoài vương phủ lại có thêm một tầng thân binh canh gác nghiêm nhặt. Những tướng sĩ trước đây ở Nam Kinh đều bị Gia Luật Hồng Cơ điều đi nơi khác để phòng bọn họ còn trung thành với Tiêu Phong mà nổi loạn cứu ông ta ra.

Tiêu Phong níu chặt lấy lan can bên trong chiếc cũi, nghiến răng cố chịu đựng cơn đau, không còn hơi đâu mà suy nghĩ chuyện gì khác. Mãi tận chiều hôm sau, độc tính của thuốc độc mới dần dần tiêu giải, cơn đau giảm đi. Tiêu Phong lực khí hơi khôi phục lại rồi nhưng vào tình cảnh này thì làm cách nào mà thoát nổi? Ông nghĩ thầm có buồn rầu cũng chẳng đến đâu, vả lại trong đời nguy nan kinh lịch cũng nhiều, không lẽ Tiêu Phong này một đời hào kiệt lại đành chịu chết trong cái chuồng sắt này hay sao? Cũng may các thân binh kính trọng ông là người anh hùng, canh gác tuy dám không lơ là nhưng vẫn đem đồ ăn thức uống đến cho ông, đối xử không kém phần lễ mạo. Tiêu Phong cứ việc uống tì tì, mấy ngày sau chung quanh đầy những bình không.

Gia Luật Hồng Cơ trước sau không hề đến thăm nhưng lại sai mấy người khéo mồm khéo miệng đến khuyên giải, nào là hoàng thượng khoan hồng đại lượng, còn nghĩ đến tình cũ nghĩa xưa nên không nỡ gia hình, mong Tiêu đại vương hối hận xin tha. Tiêu Phong coi bọn thuyết khách này không bằng nửa con mắt, chỉ tự rót rượu uống một mình.

Cứ như thế đến hơn một tháng, bốn tên thuyết khách đó vẫn chưa chịu chán, ngày ngày cũng chỉ có bấy nhiêu, nói qua nói lại lèm bèm mãi, nào là Hoàng thượng đãi Tiêu đại vương ân đức như núi, chỉ có đường nghe theo lời của hoàng thượng mới mong sống sót mà thôi, nào là Hoàng thượng thần võ có thể trông thấu suốt chuyện ngoài vạn dặm, cho đến một trăm đời sau, thánh thiên tử đã đoán thì không thể nào sai trật, đại vương nên theo con đường hoàng thượng đã vạch ra là hơn… Bọn thuyết khách đó rõ ràng biết rằng không thể nào khuyến dụ được Tiêu Phong, vậy mà vẫn cứ lải nhải mãi không ngừng.

Đến một ngày kia Tiêu Phong đột nhiên nổi bụng nghi ngờ: "Hoàng thượng đâu phải người hồ đồ, sao lại cứ phải cho người đến ỉ ôi khuyên dụ ta? Bên trong hẳn có điều gì khúc mắc." Ông suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ ra: "Đúng rồi, hoàng thượng đã điều binh khiển tướng, cử đại quân nam chinh nên giả vờ sai mấy tên dấm dớ này đến đây cầm chân ta. Rõ ràng ta đâu còn phản kháng gì được nữa, y muốn giết lúc nào thì giết, việc gì còn phải phí công như thế?"

Tiêu Phong lại suy nghĩ thêm một chút, đã hiểu ngay: "Hoàng thượng tự cho mình là anh hùng, muốn ta phải tâm phục khẩu phục nên ngự giá thân chinh bình nam, sau khi thu giang sơn nhà Đại Tống sẽ đòi mình lên huênh hoang một phen. Y sợ ta nổi máu cương cường, tuyệt thực tự tận nên mới sai bọn tiểu nhân này đến đây nói trời nói đất."

Ông vốn đã chẳng còn coi an nguy sinh tử vào đâu nên dẫu bị giam vào lồng, cũng chẳng thèm tức tối. Tuy không muốn đốc quân nam chinh nhưng Tiêu Phong đâu phải là hạng lo cái lo trước thiên hạ, nghĩ đến Gia Luật Hồng Cơ đã phát binh rồi, không thể nào vãn hồi đại kiếp được nữa, chỉ đành thở dài một tiếng, uống liền tù tì mươi bát rượu cho sướng miệng rồi gác sang một bên không nghĩ đến nữa.

Chỉ thấy bốn gã thuyết khách kia cứ leo lẻo nói mãi, Tiêu Phong bất chợt hỏi:

- Đại quân của Khất Đan chúng ta đã qua sông Hoàng Hà chưa vậy?

Bốn tên thuyết khách hết sức ngạc nhiên, chưng hửng nhìn nhau một hồi, một tên đáp:

- Tiêu đại vương nói thật đúng quá, đại quân của ta đợi ngày sẽ tiến, tuy chưa qua sông Hoàng Hà nhưng chắc cũng chỉ nay mai.

Tiêu Phong gật đầu:

- Thế ra đại quân chưa xuất phát, không biết đến bao giờ mới là ngày Hoàng Đạo?

Bốn tên thuyết khách đưa mắt nhìn nhau, một tên nói:

- Bọn chúng tôi chỉ là thứ tiểu lại hạ liêu, không nghe biết gì về quân tình.

Một gã tiếp lời:

- Chỉ mong Tiêu đại vương hồi tâm chuyển ý, hoàng thượng sẽ đích thân đến gặp đại vương để bàn chuyện quân quốc đại sự.

Tiêu Phong hừ một tiếng, không hỏi thêm nữa, nghĩ thầm: "Nếu hoàng thượng tiến quân thế như chẻ tre, chiếm được Đại Tống rồi sẽ giải ta đến Biện Lương để gặp. Còn như thua trận trở về thì còn mặt mũi nào mà gặp ta, người đầu tiên phải xử tử ấy chính là mình. Nếu thế thì mình mong y lấy được Đại Tống, hay mong y bại trận? A ha! Tiêu Phong hỡi Tiêu Phong, chính ngươi cũng chẳng phải biết nói sao bây giờ!"

Hôm sau vào lúc chiều tối, bốn tên thuyết khách lại lọt tọt đi vào. Những thân binh canh gác Tiêu Phong vốn đã nghe mấy tên này nói lèm bèm phát chán ngấy, vừa trông thấy bọn chúng đã cau mặt, tránh ra mấy bước. Hơn một tháng qua Tiêu Phong không hề có vẻ gì tỏ ra định đào thoát, nên việc giám thị không còn nghiêm nhặt như lúc đầu. Tên thuyết khách đi đầu tằng hắng một cái mở màn:

- Tiêu đại vương, hoàng thượng hạ chỉ, xin đại vương nghinh tiếp. Nếu đại vương cự tuyệt không phụng mệnh, ấy là tội đại ác cực.

Câu này Tiêu Phong nghe đến cả trăm lần rồi, nhưng lần này nghe giọng có vẻ bất thường như thể bị sưng cổ họng, không khỏi đưa mắt nhìn y, vừa thoạt trông đã thấy khác lạ. Chỉ thấy tên thuyết khách đó nhướng mày đảo mắt, vẻ mặt có chiều quái đản, Tiêu Phong nhìn thêm, thấy người đó tướng mạo không giống trước, nhìn kỹ hơn nữa không khỏi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, những sợi râu loe hoe của y đều là râu giả gắn vào, mặt mày bôi nham nhở, lem luốc thật khó coi nhưng bên dưới làn da vàng ệch là cái miệng anh đào, mũi thon xinh xinh, chính là A Tử. Chỉ nghe nàng hạ giọng ậm à ậm ừ:

- Hoàng thượng đã nói ắt không thể nào sai, đại vương nếu bằng lòng tuân theo sẽ có chỗ hay. Đây là thánh dụ của Đại Liêu hoàng đế, đại vương đọc kỹ vài lần thì biết.

Y nói xong lấy trong tay áo ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Phong. Lúc đó trời đã nhá nhem, đèn đuốc trong sảnh đã được mấy tên thân binh thắp sáng. Tiêu Phong soi lên ánh đèn thấy trên giấy viết tám chữ: "Đại viện đến rồi, tối nay thoát hiểm." Tiêu Phong hừ một tiếng ngao ngán lắc đầu. A Tử nói:

- Lần này bên ta phát binh, quân mã không phải là ít, sĩ cường mã tráng, thể nào cũng kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công, đại vương không phải lo gì cả.

Tiêu Phong đáp:

- Bản ý ta chẳng muốn chết thêm sinh linh nên hoàng thượng mới giam ta lại.

A Tử nói:

- Nếu muốn thắng trận phải nhờ vào thần cơ diệu toán chứ đâu phải chỉ giết người mà thôi.

Tiêu Phong lại đưa mắt nhìn vào ba tên thuyết khách còn lại thấy đứa thì cầm quạt phe phẩy, hoặc đưa tay áo rộng hở hở kín kín, không dám nhìn thẳng vào người khác, hẳn là những người A Tử gọi đến tiếp tay. Tiêu Phong thở dài một tiếng nói:

- Hảo ý của các ngươi, Tiêu mỗ cực kỳ cảm kích, có điều kẻ địch thủ ngự nghiêm mật, công thành chiếm đất, thật chẳng có hi vọng gì…

Còn đang nói, bỗng nghe những tên thân binh thất thanh la hoảng:

- Rắn độc! Rắn độc! Sao rắn ở đâu nhiều thế này?

Chỉ thấy từ cửa cái, cửa sổ vô số rắn bò lổm ngổm, ngóc đầu lè lưỡi, ngoằn ngoèo tiến vào, trong sảnh lập tức rối loạn cả lên. Tiêu Phong chợt hiểu: "Xem trận thế của độc xà dường như do anh em Cái Bang đích thân chỉ huy."

Các thân binh giơ trường mâu, yêu đao vừa đập vừa chém. Người cai quản đội thân binh quát lên:

- Những ai đang hầu hạ Tiêu đại vương không được di động một bước, vi lệnh sẽ bị chém đầu.

Gã quản đội đó cực kỳ bén nhạy, thấy bầy rắn có vẻ khác thường, chỉ sợ lúc đang lộn xộn, Tiêu Phong sẽ thừa cơ thoát thân. Những thân binh vây quanh cái cũi lập tức đứng yên, dùng trường mây chĩa thẳng vào lồng nhưng vẫn đưa mắt xem chừng những con rắn độc, có con nào bò đến gần liền dùng giáo đập ngay.

Còn đang hỗn loạn, bỗng nghe phía sau vương phủ có tiếng người la ó:

- Lấy nước ra, mau mau cứu hỏa, mau mau cứu hỏa.

Tên quản đội lại quát:

- Khải Hổ Nhi, mau đi bẩm với Chỉ huy Sứ đại nhân, có di chuyển Tiêu đại vương đi không?

Khải Hổ Nhi là một bách phu trưởng, đáp lời quay đi, đang định chạy ra bỗng nghe tiếng người từ sảnh môn hầm hè truyền vào:

- Chớ có trúng phải kế điệu hổ ly sơn của bọn gian tế, nếu có người cướp ngục thì đâm chết Tiêu Phong trước.

Người đó chính là Chỉ Huy Sứ Ngự Doanh Quân. Y tay cầm trường đao, uy phong lẫm lẫm đứng chặn ngay trước cửa. Đột nhiên có một bóng xanh thấp thoáng, ai đó cầm một con rắn xanh ném vào mặt y. Gã chỉ huy sứ liền giơ đao gạt ra, chỉ nghe vèo vèo liên tiếp, có người bắn ám khí, bao nhiêu đèn đuốc trong đại sảnh tắt phụp, căn phòng tối đen như mực. Gã chỉ huy sứ kêu lên một tiếng, trúng phải ám khí, ngã bật ngửa.

A Tử lấy trong tay áo ra một thanh bảo đao thò vào trong cũi, lách cách mấy tiếng, chặt đứt những sợi dây xích sắt trói Tiêu Phong. Tiêu Phong nghĩ thầm: "Những song sắt cái chuồng này vừa to vừa cứng, bảo đao đó chưa chắc đã chặt được." Vừa lúc đó, sàn dưới chân bỗng sụp xuống, A Tử ở bên ngoài chiếc cũi sắt nói nhỏ:

- Theo địa đạo chạy ra.

Kế đó một người nào đó từ dưới hố thò tay nắm chân Tiêu Phong kéo một cái, cả thân hình ông liền rơi tụt vào, thì ra tay thợ lành nghề đào đất của Đại Lý là Hoa Hách Cấn đã đến. Y phải mất hơn mười ngày công phu mới đào được một địa đạo luồn tới cái chuồng đang nhốt Tiêu Phong.

Hoa Hách Cấn nắm được Tiêu Phong rồi liền theo đường hầm bò ngược trở ra, nhanh chẳng khác gì người ta đi trên mặt đất, trong khoảnh khắc đã được hơn trăm trượng, lúc đó mới đỡ Tiêu Phong đứng lên, từ trong hang chui ra.

Chỉ thấy bên ngoài có ba người mặt mũi tươi tỉnh ùa đến, chính là Đoàn Dự, Phạm Hoa và Ba Thiên Thạch. Đoàn Dự kêu lên:

- Đại ca!

Vừa nói vừa xông đến ôm chầm lấy Tiêu Phong. Tiêu Phong cười ha hả nói:

- Đã nghe đến thần kỹ của Hoa tư đồ từ lâu, hôm nay chính mình được thử, quả là bội phục.

Hoa Hách Cấn vui vẻ đáp:

- Được kim khẩu của Tiêu đại vương khen một lời, quả là vinh hoa đệ nhất trong đời tiểu nhân.

Nơi đây cách Nam Viện Đại Vương phủ không xa, bốn bề có tiếng Liêu binh huyên náo. Bỗng nghe có tiếng tù và, kỵ mã từ ngoài chạy tới lớn tiếng kêu la:

- Quân địch đánh vào cửa Đông, thân binh ngự doanh ở đâu thì ở đó, không được di chuyển.

Phạm Hoa nói:

- Tiêu đại vương, mình chạy ra cửa tây.

Tiêu Phong gật đầu:

- Hay lắm, bọn A Tử đã thoát hiểm chưa?

Phạm Hoa chưa kịp trả lời, tiếng của A Tử từ dưới hang đã vọng lên:

- Tỉ phu, thì ra anh vẫn còn nhớ đến em.

Giọng nói đầy vẻ sung sướng. Nghe tiếng loạt soạt, từ dưới hang chui lên, mặt dán râu, đầu cổ đầy đất cát tro than, cực kỳ dơ dáy, thế nhưng dưới mắt Tiêu Phong, từ khi biết nàng đến nay, bây giờ là hình ảnh đẹp hơn cả. Nàng rút bảo đao, định chặt còng cho Tiêu Phong nhưng cái còng đó dính sát vào tay, nếu chỉ lệch đi một chút thì ắt sẽ bị thương, không phải dễ cắt. Nàng bèn đưa bảo đao cho Đoàn Dự:

- Ca ca chặt đi.

Đoàn Dự cầm lấy bảo đao, truyền nội lực vào, chặt cái khóa sắt thật chẳng khác gì gỗ mục. Vừa lúc đó trong hang lại chui ra thêm ba người nữa, một người là Chung Linh, một người là Mộc Uyển Thanh còn người thứ ba là một đệ tử tám túi trong Cái Bang. Y là một hảo thủ giỏi nghề sai khiến rắn, vừa rồi độc xà chạy lung tung trong đại sảnh chính là do y trổ tài. Gã đó thấy Tiêu Phong không hề hấn gì mừng đến chảy nước mắt ấp úng:

- Bang chủ, lão nhân gia…

Tiêu Phong đã lâu không nghe ai gọi mình là bang chủ, thấy thần tình của gã đệ tử Cái Bang, trong lòng hết sức xúc động, nói:

- Thật mất công ngươi quá nhỉ?

Ông khen một câu khiến gã ăn mày lại càng cảm kích, lại vừa vinh dự, nước mắt ròng ròng. Phạm Hoa nói:

- Nhân mã nước Đại Lý đang động thủ tại cửa đông, mình nên thừa cơ hỗn loạn chạy đi thôi. Tiêu đại vương tốt hơn hết đừng ra tay để người ta có thể nhận ra được.

Tiêu Phong đáp:

- Phải lắm.

Chín người lập tức từ cửa lớn xông ra. Tiêu Phong quay đầu lại nhìn, thì ra đây là một căn nhà gạch đổ nát, bên ngoài trông rất bệ rạc. A Tử dùng tiếng Khất Đan kêu lớn:

- Lấy nước mau! Lấy nước mau!

Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn cả bọn bắt chước nàng, cũng la lối theo. Ba Thiên Thạch, Phạm Hoa nhìn quanh quất không thấy tên Liêu binh nào nên đến đâu châm lửa đến đó, chẳng mấy chốc đã đốt đến bảy tám chỗ. nguồn t r u y ệ n y_y

Chín người chạy về hướng tây. Bọn Đoàn Dự vốn đã thay y phục Khất Đan rồi, trong thành lại đang đại loạn thành thử chẳng ai chú ý, chỉ khi nào thấy đại đội binh mã Khất Đan đuổi theo thì mới kiếm những chỗ tối tăm ẩn náu. Chạy qua khỏi hơn chục con đường đã nghe phương bắc có tiếng tù và rầm rĩ, tiếng người lao xao, kêu la:

- Chao ôi, quân địch đánh vào cửa bắc, hoàng thượng bị địch bắt rồi.

Tiêu Phong hoảng hốt vội ngừng chân hỏi:

- Liêu đế bị bắt ư? Tam đệ, Liêu đế là anh kết nghĩa của ta, y tuy đối với ta bất nhân nhưng ta không thể đối với y bất nghĩa, nhất định không nên giết y…

A Tử cười đáp:

- Tỉ phu yên tâm, đây là ba mươi sáu động động chủ, bảy mươi hai đảo đảo chủ của cung Linh Thứu. Tiểu muội dạy họ thuộc lòng mấy câu Khất Đan, bây giờ la lên để phao tin nhảm làm loạn lòng người đấy thôi. Trong thành Nam Kinh trọng binh trú đóng, hoàng đế có đến hơn vạn thân binh bảo hộ, làm sao bắt được?

Tiêu Phong mừng rỡ hỏi:

- Thuộc hạ của nhị đệ cũng đến rồi hay sao?

A Tử đáp:

- Nào chỉ thuộc hạ của tiểu hòa thượng thôi đâu, chính chú tiểu cũng đến nữa, luôn cả vợ y cũng đi theo.

Tiêu Phong ngạc nhiên:

- Cái gì mà lại vợ chú tiểu?

A Tử cười đáp:

- Tỉ phu không biết đâu, vợ của Hư Trúc Tử chính là công chúa Tây Hạ, có điều mặt lúc nào cũng lấy khăn che kín mít, trừ một mình tiểu hòa thượng ra, không một ai thấy cả. Tiểu mưội có hỏi y: "Vợ nhị ca đẹp không?" thì y chỉ cười không trả lời.

Tiêu Phong khi đó bỏ đi bây giờ lại nghe chuyện lạ lùng thế này, tuy mừng thầm cho Hư Trúc, nhưng không khỏi đưa mắt dò ý Đoàn Dự. Đoàn Dự cười nói:

- Đại ca chớ có lo xa, tiểu đệ không để bụng đâu, nhị ca cũng không phải là thất tín. Chuyện này nói ra dài dòng, mình sẽ từ từ nói chuyện sau.

Nói tới đây thì đoàn người đã chạy thêm được một quãng, thấy đằng trước trên một bãi đất rộng có một cái đài cao, lửa cháy ngút trời, hai cột cờ lớn trước mặt lửa đang cháy lem lém. Tiêu Phong biết khu đất này là đại hiệu trường, dùng cho Liêu binh tập luyện, không biết cái đài này dựng lên từ bao giờ mà mình không hay biết.

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.