Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 284

Phiên bản Dịch · 2753 chữ

Đoàn Dự mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, thấy giấy dán trên cửa sổ in hình cành cây rõ mồm một, ánh trăng chiếu vào thì ra đã khuya lắm. Chàng trong lòng rung động: "Hôm qua ta và Vương cô nương nói chuyện chưa xong, chỉ vì sơ ý nên lộn cổ xuống ao, không biết nàng có còn gì để nói với mình nữa hay không? Hay là vẫn ở bên ngoài chờ mình? Chết rồi, không xong! Nếu để nàng đợi một hồi lâu thấy mình không ra, chắc chán nản quay về ngủ mất, hóa ra chẳng hỏng hết đại sự hay sao?" Chàng vội vàng nhỏm dậy, rón rén mở cửa phòng đi qua sân đang toan mở then cổng chính, bỗng nghe đằng sau có người nói khẽ:

- Đoàn công tử lại đây, ta có chuyện muốn nói.

Đoàn Dự bất thần nghe tiếng người giật bắn lên, giọng nói lạnh lùng dường như không có ý tốt, định quay lại xem là ai bỗng thấy sau lưng bị nắm chặt rồi. Đoàn Dự nhận ra tiếng, hỏi lại:

- Có phải Mộ Dung công tử đó không?

Người kia đáp:

- Không dám, chính là mỗ đây, xin Đoàn huynh di giá ra ngoài nói chuyện.

Quả đúng là Mộ Dung Phục. Đoàn Dự nói:

- Mộ Dung công tử đã sai bảo, tại hạ đâu dám không phụng bồi? Xin bỏ tay ra đã.

Mộ Dung Phục đáp:

- Cũng chẳng cần phải buông ra làm chi.

Đoàn Dự đột nhiên thấy mình nhẹ bỗng, người bay bổng như đằng vân giá vụ, đã bị Mộ Dung Phục nắm sau lưng nhảy lên mái nhà. Đoàn Dự nếu như há mồm kêu thì cũng đánh thức Tiêu Phong, Hư Trúc và những người khác chạy ra cứu viện nhưng lại nghĩ: "Nếu ta kêu lên thì Vương cô nương cũng nghe tiếng, nàng thấy hai người lại hục hặc nhau, hẳn sẽ không hài lòng. Nàng không bao giờ trách biểu ca đâu, bao nhiêu tội vạ lại đổ lên đầu ta, lẽ nào ta lại để nàng phải bực tức?" Chàng nghĩ thế nên không la ó, để mặc cho Mộ Dung Phục xách trên tay chạy băng băng ra ngoài.

Khi đó tuy là canh khuya nhưng cũng sắp tới ngày Trung Thu, ánh trăng vằng vặc, thấy Mộ Dung Phục lúc đầu chạy trên đường lót đá xanh rồi sau đến một con đường mòn đất thịt, hai bên là cỏ cao nửa xanh nửa vàng.

Mộ Dung Phục chạy được một lát rồi ngừng lại, cầm Đoàn Dự ném phịch xuống đất một cái khá mạnh, bình một tiếng, vai và hông Đoàn Dự chạm vào đất nhưng không đau lắm. Chàng nghĩ thầm: "Gã này mặt mũi trông cũng văn nhã nhưng hành động lại như kẻ dã man," bèn lồm cồm bò dậy nói:

- Mộ Dung huynh có điều gì thì nói đâu cần phải hung hăng như thế.

Mộ Dung Phục cười khẩy đáp:

- Tối hôm qua ngươi nói gì với biểu muội ta?

Đoàn Dự đỏ mặt, ngượng ngập đáp:

- Cũng cũng đâu có chuyện gì? Chẳng qua vô tình chạm mặt nhau nói vài câu chuyện tầm phào thôi mà.

Mộ Dung Phục nói:

- Ngươi là nam tử hán, đại trượng phu, người quang minh không làm điều lén lút, đã nói chuyện gì, làm việc gì thì hà tất phải chối quanh?

Đoàn Dự bị y khích bác, máu nóng nổi lên nói:

- Đương nhiên việc gì ta phải dấu diếm, ta nói với Vương cô nương là muốn đến khuyên nhủ ngươi một chuyện.

Mộ Dung Phục cười nhạt nói:

- Có phải ngươi muốn khuyên ta, trên đời này quan trọng nhất là vợ chồng phải tâm đầu ý hợp, hai bên cùng vui. Ta và công chúa Tây Hạ chẳng ai biết ai, cũng chẳng biết cô ta đẹp hay xấu, thiện hay ác, vừa mới gặp nhau đã nên duyên thật không ổn chút nào, có phải thế không?

Ngươi lại còn nói, huống hồ biểu muội đối với ta một mối thâm tình, nếu như trở thành một gã lang quân bạc hãnh, sẽ khiến cho tất cả những người đang yêu trên đời này mắng chửi, để cho hảo hán anh hùng trên giang hồ cười chê, có phải thế không?

Y nói một câu Đoàn Dự đã ngẩn người, đến khi nói hết chàng mới lắp bắp:

- Vương… Vương cô nương kể lại cho ngươi rồi ư?

Mộ Dung Phục đáp: Truyện được copy tại TruyệnYY.com

- Đời nào nàng lại dám nói cho ta nghe?

Đoàn Dự hỏi lại:

- Thế tối hôm qua ngươi đứng náu ở một bên nghe được ư?

Mộ Dung Phục lại cười nhạt:

- Ngươi có lừa là lừa được một cô nương ngây thơ không hiểu chuyện đời chứ tính chuyện xí gạt ta sao nổi.

Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi lại:

- Ta lừa ngươi chuyện gì?

Mộ Dung Phục đáp:

- Nói thế mà chưa rõ hay sao? Ngươi bản thân muốn được làm phò mã Tây Hạ, sợ ta đến tranh giành nên mới đặt điều định dụ ta vào tròng. Ha ha, Mộ Dung Phục này có phải là đứa trẻ lên ba đâu, không lẽ lại vào bẫy của ngươi được? Ngươi ngươi đừng có nằm mơ nữa.

Đoàn Dự thở dài:

- Ta chỉ có lòng tốt, mong cho Vương cô nương và ngươi thành hôn, kết thành thần tiên quyến thuộc, nâng án ngang mày, trăm năm đầu bạc đấy thôi.

Mộ Dung Phục lại cười khẩy:

- Đa tạ cái miệng vàng của ngươi. Họ Đoàn Đại Lý với Cô Tô Mộ Dung vô thân vô cố, cũng chẳng giao tình, sao ngươi lại chúc tụng những điều tốt đẹp đến thế? Chỉ cần ta bị vướng mắc với biểu muội không thoát ra được, thế là ngươi thong dong quần là áo lượt, hiên ngang đi nhận cái chức phò mã Tây Hạ chứ gì?

Đoàn Dự giận dữ đáp:

- Ngươi thốt ra như thế không phải là ăn càn nói bậy hay sao? Ta thân vương tử nước Đại Lý, tuy chỉ là tiểu quốc nhưng có đến nỗi phải coi cái chức phò mã kia to như trời đâu? Mộ Dung công tử, ta có lòng tốt khuyên ngươi, vinh hoa phú quí, chỉ chớp mắt là qua không còn gì nữa, dù cho ngươi có thành phò mã Tây Hạ thì rồi lại mong được làm hoàng đế Đại Yên, phải giết không biết bao nhiêu mạng người? Dẫu cho người Trung Nguyên máu chảy thành sông, xương chất như núi, cái chức hoàng đế Đại Yên thành hay không, thực đâu có gì chắc chắn.

Mộ Dung Phục không lấy gì tức giận, chỉ lạnh lùng nói:

- Ngươi nói ra toàn chuyện nhân từ đạo đức, thế nhưng bụng dạ thì rắn rết sài lang.

Đoàn Dự vội đáp:

- Ngươi không tin ta có hảo ý thì là chuyện của ngươi, nói gì thì nói, ta không nhường ngươi lấy công chúa Tây Hạ đâu. Ta không đành lòng thấy Vương cô nương đứt ruột, phải tìm cách quyên sinh.

Mộ Dung Phục hỏi lại:

- Ngươi không nhường ta lấy ư? Ha ha, liệu ngươi có tài cán làm chuyện đó không? Ta cứ lấy thì ngươi làm gì ta?

Đoàn Dự đáp:

- Ta sẽ tận tâm kiệt lực, ngăn trở cho việc không thành. Nếu như ta vô năng vô lực thì sẽ nhờ bạn bè giúp.

Mộ Dung Phục hơi chột dạ. Tiêu Phong, Hư Trúc hai người võ công đến đâu, y biết rõ rồi, thậm chí bản thân Đoàn Dự, khi thi triển Lục Mạch Thần Kiếm chính mình đã không cách gì chống đỡ, cũng may kiếm pháp của y lúc được lúc không, không thể nghĩ sao làm vậy, nên phải lợi dụng lúc sơ hở. Y nghĩ thế bèn ngửng đầu lên cao giọng:

- Biểu muội, ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói.

Đoàn Dự vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, vội vàng quay lại nhưng cả một vùng đồng không mông quạnh, nào có thấy bóng dáng Vương Ngữ Yên đâu? Chàng ngưng thần nhìn quanh quất, xem ở nơi cây cối um tùm trước mặt có gì động đậy không, đột nhiên sau lưng bóp lại, lại bị Mộ Dung Phục nắm được huyệt đạo nhắc lên, lúc ấy mới biết mình bị mắc hỡm, cười gượng nói:

- Ngươi đã hung hăng lại thêm trí trá, thực không phải hành vi của người quân tử.

Mộ Dung Phục cười nhạt:

- Đối phó với những đứa tiểu nhân như ngươi việc gì phải dùng thủ đoạn quân tử?

Y nhắc Đoàn Dự lên chạy qua một bên đường có lẽ định đi tìm một cái hố nào đó, đánh cho một chưởng chết tươi vứt xuống vùi lại. Y chạy được mấy trượng chỉ thấy một cái giếng khô, giơ lên ném luôn chàng xuống dưới đó. Đoàn Dự chỉ kịp kêu lên "trời ơi" thì đã rơi bịch xuống dưới đáy. Mộ Dung Phục định đi tìm thêm vài tảng đá lấp miệng giếng lại cho chàng chết đói, bỗng nghe có tiếng đàn bà:

- Biểu ca thấy tiểu muội rồi ư? Muốn nói chuyện gì? Ối chao, biểu ca làm gì Đoàn công tử đó?

Người đó chính là Vương Ngữ Yên. Mộ Dung Phục sững sờ, mày cau lại. Y gọi vói ra sau lưng Đoàn Dự, chẳng qua chỉ cốt dẫn dụ chàng quay đầu nhìn để dễ bề nắm lấy huyệt đạo sau lưng, ai ngờ đâu quả có Vương Ngữ Yên ở gần bên thật.

Thì ra đêm hôm đó Vương Ngữ Yên lòng buồn rười rượi không sao ngủ được nên ngồi bên song cửa ngắm trăng, tình cảnh Mộ Dung Phục bắt giữ Đoàn Dự thế nào nàng đều thấy cả, e ngại hai người tranh chấp, Mộ Dung Phục không địch lại Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự nên lập tức đuổi theo sau. Hai người tranh biện những gì từng câu từng câu nàng đều nghe rõ. Nàng thấy những lời Đoàn Dự nói ra đều tự tâm can phế phủ nhưng Mộ Dung Phục lại cho rằng chàng có dụng tâm. Đến khi Mộ Dung Phục buông lời đánh lừa Đoàn Dự, Vương Ngữ Yên vẫn tưởng y trông thấy mình thật, nên mới hiện thân.

Vương Ngữ Yên chạy đến bên miệng giếng, cúi xuống xem xét gọi lớn:

- Đoàn công tử! Đoàn công tử! Công tử có bị thương không?

Đoàn Dự khi bị ném, đầu lộn xuống dưới chân chổng lên trên, trán va vào bùn khô đã ngất đi từ bao giờ. Vương Ngữ Yên gọi luôn mấy bận không nghe tiếng đáp lại, cho rằng Đoàn Dự đã chết rồi, nghĩ đến bình thời chàng đối với mình thật hết lòng hết dạ, lần này cũng vì mình mà bỏ mạng, nhịn không nổi khóc òa lên kêu réo:

- Đoàn công tử, chàng… chàng sao lại… sao lại chết thảm như thế này?

Mộ Dung Phục lãnh đạm nói:

- Ngươi đối với y quả là một mối thâm tình.

Vương Ngữ Yên nghẹn ngào đáp:

- Anh ta có lòng tốt khuyên bảo biểu ca, nghe hay không là quyền mình, có gì mà phải giết anh ta như thế?

Mộ Dung Phục đáp:

- Người này là đại đối đầu của ta, ngươi không nghe y nói là sẽ tận tâm kiệt lực ngăn trở không cho ta lấy được công chúa Tây Hạ hay sao? Hôm trước trên núi Thiếu Thất, y làm ta mất mặt không còn đường nào đứng trên cõi giang hồ, ta không thể nào dung tha cho nổi.

Vương Ngữ Yên nói:

- Việc trên núi Thiếu Thất thì quả là anh ta không phải, tiểu muội đã từng trách cứ, anh ta cũng nhận là mình sai quấy.

Mộ Dung Phục cười khẩy:

- Hừ, hừ! Tự nhận là sai quấy? Chỉ nói bâng quơ một câu thế thôi là tưởng xóa được món nợ này hay sao? Ta Mộ Dung Phục hành tẩu giang hồ, để cho người ta đứng sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, bảo ta thua vì Lục Mạch Thần Kiếm họ Đoàn Đại Lý, ngươi thử tưởng tượng xem từ nay ta có còn làm người được nữa chăng?

Vương Ngữ Yên nhỏ nhẹ nói:

- Biểu ca, chuyện thua được nhất thời, sao lại cứ ghi nhớ mãi trong tim? Chuyện đấu kiếm trên núi Thiếu Thất hôm đó chính dượng cũng đã khai mở cho biểu ca rồi, việc đã qua còn nói lại làm chi?

Nàng không biết Đoàn Dự đã chết thật chưa, lại thò đầu xuống giếng gọi thêm:

- Đoàn công tử! Đoàn công tử!

Thế nhưng không nghe thấy tăm hơi gì cả. Mộ Dung Phục nói:

- Ngươi quan tâm đến y như thế sao không lấy quách y cho xong? Hà tất lại còn lẽo đẽo chạy theo ta?

Vương Ngữ Yên trong lòng chua xót nói:

- Biểu ca, thiếp đối với chàng một mối chân tâm, không lẽ… không lẽ chàng chưa tin được hay sao?

Mộ Dung Phục cười nhạt:

- Ngươi đối với ta một tấm lòng thành, ha ha! Hôm xưa ở tại bên bờ Thái Hồ, nơi máy xay lúa, ngươi trần truồng cùng gã họ Đoàn chui dưới đống rơm để làm gì thế? Cái đó chính mắt ta trông thấy, không lẽ lại còn giả hay sao? Khi đó ta đã định một đao chém chết tiểu tử đó đi, nhưng chính ngươi chỉ điểm cho y làm khó ta, thế trong lòng ngươi nghĩ tới ai vậy? Ha ha, ha ha!

Y nói đến đây rồi buông tiếng cười sằng sặc. Vương Ngữ Yên kinh hãi đến chết sững, run run hỏi:

- Nơi nhà máy xay lúa bên cạnh Thái Hồ cái người cái người võ sĩ Tây Hạ che mặt… che mặt…

Mộ Dung Phục cướp lời:

- Đúng vậy, kẻ giả làm võ sĩ Tây Hạ Lý Diên Tông, chính là ta đó.

Vương Ngữ Yên nói nhỏ:

- Thảo nào, tiểu muội vốn đã nghi. Hôm đó biểu ca còn nói: "Nếu như một ngày nào đó ta lên làm Hoàng Đế Trung Nguyên," giọng điệu đó đúng đúng là của biểu ca rồi, đáng lẽ phải sớm nhận ra mới phải.

Mộ Dung Phục cười nhạt:

- Ngươi đáng lẽ sớm nhận ra hay bây giờ mới nhận ra thì cũng đâu có trễ.

Vương Ngữ Yên vội nói:

- Biểu ca, hôm đó tiểu muội trúng phải hơi độc của bọn võ sĩ Tây Hạ, may được Đoàn công tử cứu, giữa đường gặp mưa ướt hết cả quần áo, thành thử mới phải vào trong nhà máy xay đó đụt mưa, biểu ca… biểu ca chớ có đa nghi.

Mộ Dung Phục đáp:

- May sao lại có cái nhà máy xay lúa để đụt mưa. Vậy mà khi ta đến nơi rồi, hai đứa vẫn còn lấp la lấp ló, gã họ Đoàn đưa tay sờ mặt ngươi, ngươi nào có tránh né. Khi đó ta nói những gì, ngươi có còn nhớ được hay chăng? Chỉ e ngươi toàn tâm toàn ý chỉ còn biết đến gã họ Đoàn, lời ta nói nào có lọt vào tai đâu.

Vương Ngữ Yên hơi xao xuyến, nhớ lại cảnh tượng ở trong nhà xay lúa, những lời của gã võ sĩ Tây Hạ bịt mặt Lý Diên Tông còn rõ mồn một bên tai, lẩm bẩm:

- Khi đó.. khi đó biểu ca cười khẩy mấy tiếng, nói gì nhỉ? Biểu ca nói nói là "Ta bảo ngươi lên học võ công để giết ta chứ có bảo hai đứa chúng bay hai đứa chúng bay…"

Nàng nhớ rành rọt hôm đó Mộ Dung Phục còn nói "hai đứa chúng bay lên đó cười cợt, ôm ấp nhau đâu," nhưng không sao nói ra được.

Mộ Dung Phục nói:

- Hôm đó ngươi cũng bảo là nếu như ta giết gã tiểu tử họ Đoàn thì ngươi sẽ quyết ý giết ta báo thù cho y. Vương cô nương, ta nghe cô nương nói mấy câu đó nên mới tha mạng cho y, ngờ đâu dưỡng hổ di hoạn, để đến nỗi trước mặt bao nhiêu anh hùng hảo hán trên núi Thiếu Thất bị nhục nhã không còn mặt mũi gì.

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.