Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 269: VƯƠNG BÁ HÙNG ĐỒ HUYẾT HẢI THÂM HẬN TẬN QUI TRẦN THỔ

Phiên bản Dịch · 2542 chữ

Dẫu ôm mộng xưng vương xưng đế,

Nuôi hận thù vay trả trả vay.

Một khi nhắm mắt xuôi tay,

Sang hèn âu cũng đã hay kiếp người.

Cả bọn Cái Bang hùng hùng hổ hổ kéo đến chùa Thiếu Lâm những tưởng phen này nhờ vào tài nghệ thâm bất khả trắc của bang chủ mà đoạt được chức minh chủ, Cái Bang sẽ đứng trên phái Thiếu Lâm trở thành lãnh tụ võ lâm Trung Nguyên. Ngờ đâu Trang bang chủ đã bái Đinh Xuân Thu làm thầy thì chớ, lại bị Tiêu Phong đá gãy hai chân, ai nấy cụt hứng không còn gì để vênh váo nữa.

Ngô trưởng lão lớn tiếng nói:

- Chúng vị huynh đệ, mình còn ở đây làm gì nữa? Không lẽ còn muốn xin cơm thừa canh cặn nữa hay sao? Thôi mình xuống núi.

Quần cái đáp ứng vang dậy, lục tục kéo nhau đi. Bao Bất Đồng đột nhiên gọi giật lại:

- Khoan đã! Khoan đã! Bao mỗ có một việc muốn cáo tri với Cái Bang.

Trước đây Trần trưởng lão đã từng ác đấu với Bao Bất Đồng ở thành Vô Tích, biết được gã này mồm miệng chẳng bao giờ nói được câu nào cho tử tế, dậm chân một cái hầm hè hỏi:

- Họ Bao kia, có gì cần nói thì nói chứ đừng đổ rắm đổ rít ra nữa.

Bao Bất Đồng giơ tay bịt mũi kêu ầm lên:

- Thối quá! Thối quá! Này, tên ăn mày hay đổ rắm kia, trong bang của ngươi có tên ăn mày già nào tên là Dịch Đại Bưu chăng?

Trần trưởng lão nghe y nhắc đến Dịch Đại Bưu lập tức chăm chú nghe, hỏi lại:

- Có thì đã sao? Mà không có thì sao?

Bao Bất Đồng nói:

- Ta đang nói chuyện với một thằng ăn mày thích rắm rít sao ngươi lại chõ mồm vào, hay là tự nhận mình hay vãi rắm?

Trần trưởng lão quan tâm đến chuyện đại sự trong bản bang, chẳng hơi đâu mà đôi co những việc chẳng đâu vào đâu với y bèn nói:

- Ta hỏi ông Dịch Đại Bưu ra sao rồi? Y quả là đệ tử bản bang, phái sang Tây Hạ công cán, các hạ có tin tức gì của y chăng?

Bao Bất Đồng đáp:

- Ta đang định nói với ngươi một chuyện đại sự ở nước Tây Hạ, có điều Dịch Đại Bưu đã đi chầu Diêm Vương rồi.

Trần trưởng lão nói:

- Lời đó có thật không? Xin hỏi có liên quan gì đến đại sự nước Tây Hạ?

Bao Bất Đồng đáp:

- Ngươi chửi ta ăn nói như rắm thối, thế bây giờ có muốn ta đánh rắm đánh rít không? truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Trần trưởng lão tức đến rung cả hàm râu bạc nhưng nghĩ đến đại sự quan trọng hơn, đành phải cười hề hề nói:

- Mới rồi nói năng đắc tội với các hạ, lão phu xin lỗi.

Bao Bất Đồng đáp:

- Cũng chẳng cần phải xin lỗi, từ rày ngươi nên đánh rắm cho nhiều, nói in ít thôi thế là được rồi.

Trần trưởng lão ngạc nhiên, nghĩ thầm: "Y nói thế là sao nhỉ?" Thế nhưng hiện đang có việc phải cầu đến y, chẳng muốn nói năng dây dưa bèn mỉm cười, không nói gì thêm nữa. Bao Bất Đồng đột nhiên kêu ầm lên:

- Thối quá! Thối quá! Ngươi thật chẳng ra cái đếch gì.

Trần trưởng lão ngạc nhiên:

- Sao lại bảo ta chẳng ra gì?

Bao Bất Đồng đáp:

- Ngươi không chịu mở mồm, hơi không có chỗ nào ra, phải tìm đường phát tiết.

Trần trưởng lão nghĩ thầm: "Gã này quả là rầy rà, ta chỉ một câu vô lễ, y liền nói qua nói lại tìm cách bắt bẻ mãi. Hay nhất là mình không nói năng gì cả, chứ không y sẽ nói quanh nói co không đi vào đề mục chính." Nghĩ thế y bèn mỉm cười, không nói gì thêm.

Bao Bất Đồng lắc đầu:

- Sai bét rồi! Không phải vậy! Ngươi cứ nhất định gây sự với ta thật không ra gì cả.

Trần trưởng lão mỉm cười:

- Tại hạ chẳng mở miệng, sao lại bảo là gây sự với các hạ được?

Bao Bất Đồng đáp:

- Ngươi không mở miệng, chỉ đánh rắm, đâu cần phải mở miệng nữa.

Trần trưởng lão cau mày đáp:

- Chỉ đùa thôi!

Bao Bất Đồng thấy y càng lúc càng nhịn, mình đã chiếm được thượng phong rồi liền nói:

- Ngươi đã mở miệng nói rồi, ấy là không còn gây sự với ta nữa. Thế thì ta nói cho ngươi nghe. Vài tháng trước, ta cùng công tử nhà ta, Đặng đại ca, Công Dã nhị ca tất cả một đoàn, trên đường đi Cam Lương ngang qua một rừng cây, gặp phải một bọn ăn mày, chết nằm la liệt, kẻ thì đầu một nơi mình một nẻo, kẻ thì lòi ruột vỡ bụng, thật là tội nghiệp, đáng thương làm sao. Những người đó ai ai cũng đeo túi vải, kẻ ba cái, kẻ bốn cái, kẻ năm cái, kẻ sáu cái không chừng.

Trần trưởng lão nói:

- Chắc là anh em trong tệ bang rồi.

Bao Bất Đồng tiếp:

- Khi ta gặp họ thì các lão huynh đó chết đã lâu, chẳng biết lúc đó đã ăn cháo lú chưa, lên Vọng Hương Đài chưa, hay đang ở trong điện nào của Thập Đại Diêm Vương chịu tra khảo. Bọn họ không ai nói được, dĩ nhiên ta làm sao hỏi họ hỏi tên, quê quán nơi nào, bang nào phái nào, vì sao mà chết? Nếu không ắt là khi thành ma rồi thể nào chẳng chửi ta một câu: "Có gì cần nói thì nói chứ đừng đổ rắm đổ rít ra nữa thì oan cho ta biết mấy?"

Trần trưởng lão nghe y kể có rất nhiều anh em trong bang bị chết nên hết sức quan tâm, không dám mở mồm mà cũng không dám cà khịa với y, chỉ đành nói vớt vát:

- Bao huynh nói phải lắm.

Bao Bất Đồng lắc đầu:

- Sai bét rồi! Không phải vậy! Họ Bao này bình sinh chúa ghét những đứa a dua phụ họa, mồm ngươi thì nói "Bao huynh nói phải lắm!" nhưng trong bụng thì đang réo "con mẹ mày, đồ rùa đen đê tiện" ấy là nghĩ một đằng nói một nẻo, là thói của bọn vô sỉ phái Tinh Tú. Chứ như đã là nam tử hán, đại trượng phu, đúng thì nói đúng, sai thì bảo sai, người ta có ý kiến gì thì kệ xác người ta, mình có ý kiến của mình. "Tự phản nhi xúc, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ!" Một mình mình làm, một mình mình đứng, không hùa theo ai, có thế mới là anh hùng hảo hán.

Y lên tiếng dạy dỗ Trần trưởng lão một chập, lúc ấy mới nói:

- Trong số đó có một vị lão huynh bị thương nhưng chưa chết, tuy chưa ngủm củ tỏi nhưng cũng chẳng còn được bao lăm hơi. Y tự xưng là tên Dịch Đại Bưu, từ bên nước Tây Hạ trở về, mang theo một trương bảng văn của quốc vương nước Tây Hạ, có liên quan trọng đại, giao cho bọn ta nhờ bọn ta giao lại cho trưởng lão quí bang.

Tống trưởng lão nghĩ thầm: "Trần huynh đệ ăn nói đắc tội với y, chi bằng mình đi ra lo liệu việc này cho xong." Y lập tức tiến ra vái một cái nói:

- Bao tiên sinh trượng nghĩa truyền tin, tệ bang trên dưới ai ai cũng cảm đại đức.

Bao Bất Đồng đáp:

- Sai bét rồi! Không phải vậy! Chưa chắc gì tất cả trên dưới trong quí bang đã cảm cái đại đức của ta đâu.

Tống trưởng lão ngỡ ngàng hỏi:

- Bao tiên sinh nói như thế là do đâu mà ra?

Bao Bất Đồng chỉ vào Du Thản Chi nói:

- Bang chủ quí bang chưa chắc đã có cảm tình với tại hạ mà trong lòng còn hận ta không đâu cho hết.

Tống Trần hai trưởng lão cùng kêu lên:

- Thế là vì cớ gì? Xin Bao tiên sinh chỉ giáo.

Bao Bất Đồng đáp:

- Gã Dịch Đại Bưu khi sắp chết có nói rằng, bọn họ cả bầy đã bị Trang bang chủ của quí bang sai người giết chết, chỉ vì họ không phục tên tiểu tử họ Trang làm bang chủ, nên tiểu tử đó sai người đuổi theo tàn sát. Ôi! Đáng thương xiết bao. Dịch Đại Bưu nhờ bọn ta truyền ngôn, dặn Ngô trưởng lão và các vị trưởng lão phải hết sức đề phòng.

Bao Bất Đồng vừa dứt lời, quần cái ai nấy rúng động. Ngô trưởng lão rảo bước đến trước Du Thản Chi, hầm hè quát hỏi:

- Lời đó có thật hay không?

Du Thản Chi bị Tiêu Phong đá gãy hai chân, nãy giờ vẫn ngồi dưới đất, không nói không rằng tiềm vận nội lực cho bớt đau, đột nhiên nghe Bao Bất Đồng nói lộ bí mật đó ra, không khỏi hết sức kinh hoàng, lại nghe Ngô trưởng lão chất vấn bèn ấp úng:

- Đó là Toàn… Toàn Quan Thanh ra lệnh, chẳng… chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Tống trưởng lão không muốn vạch áo cho người xem lưng trước mặt quần hùng, hầm hầm nhìn Toàn Quan Thanh trừng mắt, nghĩ thầm: "Chuyện trong bang từ từ mình tính lại cũng không muộn." Y bèn quay sang Bao Bất Đồng:

- Bảng văn Dịch Đại Bưu huynh đệ giao cho tiên sinh, không biết tiên sinh có mang theo trong người không?

Bao Bất Đồng quay lại nói:

- Không mang!

Tống trưởng lão hơi biến sắc, nghĩ thầm ngươi nói năng tự nãy giờ mà lại toan không đưa bảng văn ra, không lẽ định đem mình làm trò đùa hay sao? Bao Bất Đồng vái một cái thật sâu nói:

- Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, mình sau này có lúc gặp lại.

Nói xong quay mình đi ra. Ngô trưởng lão vội gọi:

- Bức bảng văn của Tây Hạ kia, vì cớ gì các hạ không chịu chuyển giao?

Bao Bất Đồng đáp:

- Cái đó lạ nhỉ? Sao ngươi biết là Dịch Đại Bưu giao tấm bảng văn đó vào tay ta? Sao lại dùng hai chữ "chuyển giao" được? Không lẽ hôm đó chính mắt ngươi trông thấy hay sao?

Tống trưởng lão cố nén giận nói:

- Bao huynh vừa mới nói, Dịch Đại Bưu Dịch huynh đệ từ Tây Hạ trở về, mang theo một trương bảng văn của quốc vương nước này, nhờ Bao huynh giao lại cho trưởng lão tệ bang. Câu nói đó có bao nhiêu anh hùng hảo hán cùng nghe cả, Bao huynh tự nhiên lại đổi giọng là sao?

Bao Bất Đồng lắc đầu:

- Sai bét rồi! Không phải vậy! Ta có nói thế bao giờ đâu?

Y thấy Tống trưởng lão biến sắc liền tiếp:

- Ta từng nghe các trưởng lão Cái Bang ai ai cũng là hảo hán mặt sắt đen sì, sao nay trước mặt anh hùng thiên hạ nói trắng thành đen, đen thành trắng, hỗn loạn thị phi, có phải là đem thanh danh một đời để trôi theo dòng nước hay chăng?

Tống Trần Ngô ba người đưa mắt nhìn nhau, mặt mày đăm chiêu ngơ ngáo, chẳng biết nên lập tức ra tay động thủ hay cố nhịn thêm chút nữa. Trần trưởng lão nói:

- Các hạ đã nói thế thì chúng tôi cũng chẳng biết phải làm sao, thị phi ắt có công luận, chứ chỉ bẻm mép suông, cưỡng từ đoạt lý thì cũng chẳng đến đâu.

Bao Bất Đồng đáp:

- Sai bét rồi! Không phải vậy! Ngươi bảo "chỉ bẻm mép suông" thì chẳng đến đâu thế xưa kia Tô Tần chỉ nhờ tài miệng lưỡi mà đeo tướng ấn sáu nước thì sao? Tại sao Trương Nghi cũng chỉ nhờ tài ăn nói mà dùng kế liên hoành, giúp cho nước Tần gồm thâu lục quốc?

Tống trưởng lão thấy y càng nói càng xa đề, chỉ đành cười gượng nói:

- Bao tiên sinh giá mà sinh vào thời Chiến Quốc, ắt đã ăn đứt Tô Trương, thân đeo tướng ấn bảy nước, tám nước.

Bao Bất Đồng đáp:

- Như vậy là ngươi mỉa mai ta sinh bất phùng thời chứ gì? Bảo ta số đen như mõm chó chăng? Được rồi, họ Bao này nếu như từ nay về sau có chuyện xui xẻo, nhức đầu nóng sốt, đau lưng bại chân, ho hen kéo cữ thì cũng bởi cái miệng ngươi trù ẻo.

Trần trưởng lão chán nản hỏi:

- Thế thì quả thực Bao huynh muốn gì? Cứ nói thẳng ra cho biết!

Bao Bất Đồng đáp:

- Ôi, sao ngươi nóng tính thế? Trần trưởng lão, hôm đó ở rừng hạnh ngoài thành Vô Tích, ngươi cùng Phong tứ đệ của ta tỉ thí võ công, tay ngươi cầm một cái túi vải lớn, trong đó có một con bò cạp lớn, đuôi bò cạp có một cái kim độc, cái kim độc đó chích vào ai thì sưng thành một cục u to, cục u đó sẽ làm cho đối phương táng mạng, có phải thế không?

Trần trưởng lão nghĩ thầm: "Có một câu mà nói vòng vo, chuyện nhỏ chuyện lớn gì ngươi cũng ba hoa chích chòe thành đủ chuyện." Y bèn đáp:

- Đúng thế!

Bao Bất Đồng nói:

- Hay lắm! Ta đánh cuộc với ngươi, nếu ngươi thắng thì ta lập tức đem tin tức gã ăn mày già họ Dịch từ Tây Hạ về nói cho ngươi hay. Còn như ta thắng thì ngươi phải lấy cái túi vải, lẫn con bò cạp trong cái túi vải đó, cả cái bình thuốc tiêu giải chất độc, tất cả đưa cho ta, ngươi có dám không?

Trần trưởng lão hỏi lại:

- Bao huynh muốn đánh cuộc chuyện gì?

Bao Bất Đồng đáp:

- Các trưởng lão quí bang vu hãm cho ta, khăng khăng bảo là ta cất dấu bảng văn Dịch Đại Bưu đem từ Tây Hạ về, nhờ ta chuyển giao lại cho các trưởng lão. Thực ra ta nào có nói thế bao giờ, vậy hai người mình đánh cuộc. Nếu quả đúng là ta có nói thế thì là ngươi thắng, còn như ta không có nói thế, ấy là ta thắng.

Trần trưởng lão đưa mắt nhìn Tống, Ngô trưởng lão, hai người gật đầu, ý muốn nói: "Có mấy nghìn người ở đây làm chứng, dù y có cãi nhăng cãi cuội cách nào thì cũng khó mà chây được. Cứ việc đánh cuộc đi!"

Trần trưởng lão nói:

- Được rồi, tại hạ cùng Bao huynh đánh bạc. Thế nhưng không biết Bao huynh làm sao chứng minh ai thua ai được? Không lẽ mình phải suy cử vài vị đức cao vọng trọng ra làm công chứng nhân xét xử cho công bình hay sao?

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.