Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 225

Phiên bản Dịch · 2915 chữ

Nữ đồng hỏi thêm:

- Thế huyệt Thiên Trì của ngươi ra sao rồi?

Ô Lão Đại hai tay run bắn lên, vội vàng cởi áo ngoài ra thấy huyệt Thiên Trì bên cạnh vú trên ngực hiện ra một điểm đỏ chót như son. Y hoảng hốt kêu lên một tiếng Chết rồi! loạng choạng như muốn ngã ấp úng:

- Ngươi… ngươi… quả thật là ai? Sao… sao… sao lại biết nơi ta có Sinh Tử Phù? Ngươi cho ta uống Đoạn Cân Hủ Cốt Hoàn chứ gì?

Nữ đồng nhếch mép cười nói:

- Ta còn có việc phải sai đến ngươi nên không thúc đẩy dược tính ngay lúc này, ngươi không việc gì phải kinh hãi đến thế!

Ô Lão Đại trố mắt ra, toàn thân run lên bần bật, miệng thở phì phò nhưng không nói nên lời nữa. Hư Trúc đã mấy lần nhìn thấy Ô Lão Đại tỏ vẻ hoảng sợ nhưng chưa bao giờ thấy y khiếp đảm đến như thế này, thuận miệng hỏi:

- Đoạn Cân Hủ Cốt Hoàn là cái gì thế? Một loại thuốc độc chăng?

Các bắp thịt trên mặt Ô Lão Đại dúm lại, lại kêu lên mấy tiếng, đột nhiên chỉ vào mặt Hư Trúc chửi:

- Đồ sư mô thối tha, đồ trọc đầu ôn dịch, mười tám đời nhà mày trai là rùa đen, gái là đĩ điếm, sau này không con không cái, đẻ con trai không có lỗ đít, đẻ con gái ba tay bốn chân…

Y càng chửi càng thô tục, nước bọt văng tứ tung, cực kỳ phẫn nộ, chửi tới khi động đến vết thương, đau quá lúc đó mới chịu thôi. Hư Trúc thở dài:

- Ta đã đi tu, dĩ nhiên tuyệt tử tuyệt tôn, làm gì có con cái mà nói chuyện không có mông đít hay không có tay chân?

Ô Lão Đại lại chửi tiếp:

- Thằng trọc ôn dịch kia, mi tưởng ngươi bình bình an an không con không cái hay sao? Đâu có giản dị như thế được? Mi sau này sinh đủ mười tám đứa con trai, mười tám đứa con gái, đứa nào đứa nấy uống Đoạn Cân Hủ Cốt Hoàn, rên la đủ chín mươi chín ngày, chết không được, sống không xong. Sau đó chính mi cũng uống Đoạn Cân Hủ Cốt Hoàn để nếm đủ mùi cho biết.

Hư Trúc hết sức kinh hãi hỏi lại:

- Cái thứ Đoạn Cân Hủ Cốt Hoàn độc địa đến thế sao?

Ô Lão Đại đáp:

- Bao nhiêu gân cốt trong người mi lúc đó đứt hết, mồm không há được, lưỡi không cử động được, rồi sau… rồi sau…

Y nghĩ đến bản thân mình đã uống phải thứ thuốc độc địa hàng đầu trong thiên hạ này rồi, nên không còn nói được nữa, trong lòng nguội lạnh, toan đập đầu vào gốc cây chết cho xong.

Nữ đồng mỉm cười nói:

- Ngươi chỉ việc ngoan ngoãn nghe lời ta, ta không thúc đẩy dược lực, thì độc tính mười năm nữa cũng chưa phát tác, có đâu mà phải sợ đến thế? Này chú tiểu, điểm huyệt y để y khỏi nổi điên đập đầu vào cây mà chết.

Hư Trúc gật đầu:

- Đúng vậy!

Y đi đến sau lưng Ô Lão Đại dò huyệt Ý Xá, xem đi xem lại cho kỹ càng thật chắc ăn, lúc đó mới giơ tay điểm xuống. Ô Lão Đại chỉ hự được một tiếng, lập tức chết giấc ngay. Lúc này Hư Trúc vận dụng Bắc Minh chân khí đã đến trình độ sơ cấp, chỉ đó chẳng cần nhận huyệt mà dù vào bộ vị nào trên người đối phương thì cũng đủ làm người ta bị trọng thương. Hư Trúc thấy y đã ngất đi rồi, vội vàng cuống quít xoa nhân trung, nắn bóp ngực cứu y tỉnh lại. Ô Lão Đại người mềm như bún, chỉ thở thoi thóp, hơi sức đâu mà chửi ai được nữa?

Hư Trúc thấy y tỉnh lại rồi, bấy giờ mới đi kiếm đồ ăn. Trong rừng hươu nai, linh dương, gà gô, thỏ các loại đầy rẫy nhưng đời nào y chịu sát sinh? Kiếm một hồi lâu, không ra được thứ gì ăn được đành nhảy lên cây tùng hái ít trái thông, bóc lấy nhân. Trái thông vị thơm ăn cũng không tệ lắm, có điều mỗi hạt bé tí, ăn luôn hai ba trăm hạt mà vẫn chưa no.

Y thấy bụng bớt đói rồi, bóc thêm nhưng không ăn mà bỏ đầy hai túi đem về cho nữ đồng và Ô Lão Đại ăn. Nữ đồng nói:

- Ăn cái này ngươi cũng sống được rồi. Có điều ta không thể ăn đồ chay trong ba tháng trời, ngươi mau ra giải huyệt cho Ô Lão Đại.

Nói xong truyền cho y phép giải huyệt, Hư Trúc nói:

- Đúng đó, Ô Lão Đại chắc cũng đói lắm rồi.

Y theo đúng những gì nữ đồng truyền dạy, giải khai huyệt đạo cho Ô Lão Đại rồi đưa cho y một nắm hột thông nói:

- Ô tiên sinh, ăn ít hột thông đi.

Ô Lão Đại hầm hầm nhìn y rồi cầm hột tùng bỏ vào mồm ăn, cứ ăn vài hạt lại chửi một câu:

- Đồ sư mô chết toi!

Ăn thêm vài hạt nữa lại tiếp:

- Hòa thượng ôn dịch!

Hư Trúc không vì thế mà bực mình, nghĩ thầm: "Ta đánh y bị thương chết đi sống lại, y tức tối cũng phải." Cô bé con nói:

- Ăn hột thông rồi ngủ đi, không được nói năng gì nữa.

Ô Lão Đại đáp:

- Vâng!

Thế nhưng thủy chung y không để nhãn quang chạm vào mắt cô ta, ăn vội ăn vàng cho xong rồi ngoẹo đầu nằm ngủ. Hư Trúc cũng đi đến một gốc cây lớn, ngồi dựa vào một rễ cây nghỉ ngơi, tính thầm: "Mình chớ nên ngồi quá gần con quỉ cái." Y cả ngày mệt mỏi nên chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì bầu trời u ám đầy mây thấp. Nữ đồng nói:

- Ô Lão Đại, ngươi đi bắt một con mai hoa lộc hay linh dương gì đó, hẹn cho giờ tị phải đem về, mà phải còn sống đấy nhé.

Ô Lão Đại đáp:

- Vâng!

Y chệnh choạng đứng dậy, kiếm một cành cây khô làm nạng chống, tập tễnh bước đi. Hư Trúc cũng muốn đến đỡ y một chút nhưng nghĩ đến chuyện y đi săn thú sát sinh thành thử chi luôn mồm niệm:

- A Di Đà Phật, A Di Đà Phật!

Y lại nhắn ra:

- Hươu ơi, dê ơi, thỏ ơi, gà ơi! Tất cả chúng sinh! Mau mau chạy cho xa, đừng để Ô Lão Đại bắt được mày.

Cô bé con nhếch mép cười nhạt, không thèm lý đến. Ngờ đâu Hư Trúc niệm kinh thì cứ niệm, Ô Lão Đại đã trọng thương rồi, vậy mà không biết y làm cách nào, chưa đến giờ tị đã lôi được một con hươu sao nhỏ về. Hư Trúc thấy thế lại niệm Phật luôn mồm.

Ô Lão Đại nói:

- Này chú tiểu, mau nhóm lửa lên, mình làm thịt hươu ăn.

Hư Trúc đáp:

- Tội lỗi thay! Tội lỗi thay! Tiểu tăng nhất quyết không trợ giúp tiên sinh làm chuyện tôi nghiệt này.

Ô Lão Đại lật tay một cái, rút trong ống giày ra một con dao găm sáng quắc, định giết con hươu. Nữ đồng vội ngăn lại:

- Khoan đừng động thủ vội.

Ô Lão Đại đáp:

- Vâng!

Y bỏ thanh chủy thủ xuống. Hư Trúc mừng quá vội lên tiếng ca ngợi:

- Phải đó! Phải đó! Tiểu cô nương tâm địa nhân từ, thể nào ngày sau cũng được phúc báo.

Cô gái cười khẩy một tiếng, chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Con hươu nhỏ cứ kêu be be liên tiếp, Hư Trúc mấy lần muốn chạy tới thả nó ra nhưng lại không dám. Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Bóng cây mỗi lúc một ngắn dần nhưng vì trời đang âm u nên thật mờ khó mà thấy được. Nữ đồng nói:

- Đến giờ ngọ rồi!

Cô gái ôm lấy con hươu, ngửa đầu nó lên, ghé mồm ngoặp ngay vào cổ con vật. Con hươu con đau quá kêu rầm lên, hết sức vùng vẫy nhưng cô gái vẫn ôm chặt, không ngừng hút máu miệng kêu ọc ọc. Con hươu con càng dãy càng yếu, Hư Trúc kinh hãi kêu lên:

- Ngươi… ngươi… sao tàn nhẫn quá!

Nữ đồng chẳng thèm để ý, chỉ ra sức hút máu con vật. Con hươu yếu dần, sau cùng dãy dụa mấy cái rồi chết. Cô gái hút máu con vật no rồi, bụng căng lên, lúc đó mới buông con hươu ra, ngồi xuống xếp bằng, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, lại luyện môn Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, mũi phun hơi trắng, bao phủ chung quanh đầu. Mội lúc lâu sau, nữ đồng hút hơi trở lại, nói:

- Ô Lão Đại, ngươi xẻ thịt hươu mà ăn.

Hư Trúc trong bụng chán ghét nói:

- Tiểu cô nương, bây giờ Ô Lão Đại nghe lệnh cô rồi, tận tâm phục vụ, cũng không dám ra tay làm hại nữa đâu. Tiểu tăng xin từ biệt.

Cô gái nói:

- Ta không cho ngươi đi.

Hư Trúc nói:

- Tiểu tăng vội đi tìm các sư bá sư thúc, nếu như kiếm không ra thì cũng phải trở về chùa Thiếu Lâm phục mệnh chờ sai bảo, không thể chần chờ hơn được nữa mà lỡ việc.

Nữ đồng lạnh lùng nói:

- Ngươi không nghe lời ta, muốn tự tiện ra đi, có phải thế chăng?

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng cũng nghĩ ra được một cách rồi, ấy là nhồi vào trong tăng bào cỏ khô, lá cây thành một cái bao lớn, cõng trên lưng mà chạy, cố ý làm cho người canh dưới núi trông thấy. Bọn họ sẽ tưởng trong bao là tiền bối thể nào cũng đuổi theo. Tiểu tăng sẽ dẫn dụ họ đi xa xa, tiền bối và Ô Lão Đại thừa cơ xuống núi, quay về nơi Phiêu Miểu Phong chi đó.

Cô gái kia nói:

- Cái cách đó xem ra cũng ổn đấy, ngươi quả vì ta mà mất công nghĩ ra. Thế nhưng ta lại không muốn đào tẩu.

Hư Trúc vội đáp:

- Thế cũng được. Vậy tiền bối ở lại đây, nơi ngọn núi này rừng sâu tuyết dày, bọn họ chắc cũng chẳng kiếm ra được đâu, chỉ tám ngày mười ngày rồi cũng phải bỏ đi thôi.

Cô gái kia nói:

- Qua tám ngày mười ngày, ta đã hồi phục công lực bằng năm mười tám, mười chín tuổi, lẽ nào lại để cho bọn chúng chạy được?

Hư Trúc lạ lùng hỏi:

- Cái gì?

Nữ đồng đáp:

- Ngươi thử nhìn cho kỹ, hình dạng ta lúc này, so với hai hôm trước có gì khác chăng?

Hư Trúc chăm chú nhìn, thấy thần sắc cô gái dường như lớn hơn vài tuổi, bằng một đứa trẻ mười một, mười hai chứ không còn là tám, chín tuổi nên lẩm bẩm:

- Tiền bối… dường… dường như trong hai ngày qua, lớn thêm đến hai ba tuổi, có điều… có điều thân hình không lớn thêm chút nào.

Nữ đồng vui sướng nói:

- Ha ha, nhãn lực của ngươi khá lắm, đã nhìn ra được ta thêm hai ba tuổi. Này hòa thượng ngốc nghếch ơi, Thiên Sơn Đồng Mỗ thân hình mãi mãi chỉ bằng một đứa bé con, làm sao có thể lớn được.

Hư Trúc và Ô Lão Đại hai người cùng kinh ngạc đến trố mắt ra, kêu lên:

- Thiên Sơn Đồng Mỗ? Bà là Thiên Sơn Đồng Mỗ đấy ư?

Nữ đồng kiêu ngạo nói:

- Thế các ngươi bảo ta là ai? Mỗ mỗ các ngươi thân như đứa trẻ, không lẽ chúng bay mù cả không nhìn thấy sao?

Ô Lão Đại giương tròn đôi mắt chăm chăm nhìn cô gái một hồi lâu, miệng mấp máy như định nói gì đó nhưng không sao thành lời. Qua một lúc lâu, đột nhiên ngã lăn ra mặt tuyết, nức nở:

- Ta… ta phải biết thế mới phải, ta đúng là đứa ngu ngốc nhất trên đời. Ta… ta lại cứ tưởng ngươi chỉ là một tiểu a đầu trên cung Linh Thứu, có ngờ đâu… ngươi… ngươi… lại chính là Thiên Sơn Đồng Mỗ.

Nữ đồng quay sang nói với Hư Trúc:

- Thế còn ngươi tưởng ta là ai?

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng lại tưởng tiền bối là một con quỉ cái nào nhập vào người.

Cô gái mặt sầm xuống, quát lên:

- Chỉ bá xàm! Cái gì mà lại quỉ cái nhập vào người?

Hư Trúc đáp:

- Người thì trông giống như một đứa bé con, giọng nói tâm trí lại như một bà già, lại tự xưng là mỗ mỗ thì chẳng phải là hồn bà lão nhập vào đứa trẻ thì còn là gì?

Nữ đồng cười khúc khích nói:

- Chú tiểu quả có ý nghĩ lạ lùng.

Bà ta quay sang nói với Ô Lão Đại:

- Hôm trước ta rơi vào tay ngươi, ngươi không giết ta, bây giờ đâm ra hối hận, có phải không nào?

Ô Lão Đại nhổm người ngồi dậy nói:

- Đúng thế! Ta đã từng lên Phiêu Miểu Phong ba lần, đã từng nghe bà nói, có điều mắt bị bịt kín thành thử không nhìn thấy hình mạo của bà bao giờ. Ô Lão Đại quả là có mắt không tròng, lại tưởng… lại tưởng bà là đứa bé câm.

Nữ đồng nói:

- Chẳng nói gì ngươi nhận được giọng ta mà yêu ma quỉ quái trong ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo nghe ta nói cũng không phải là ít. Mỗ mỗ bị các ngươi bắt được, nếu không giả câm, không chừng chúng bay nhận ra được khẩu âm ta.

Ô Lão Đại luôn mồm than thở, hỏi thêm:

- Bà võ công thông thần, giết người không cần phải đến chiêu thứ hai, sao lại để ta giơ tay là tóm được, không kháng cự là sao?

Cô gái kia cười ha hả nói:

- Ta đã bảo phải cám ơn ngươi ra tay tương trợ, chính là ở chỗ đó. Hôm đó ta sắp có kẻ thù ghê gớm đến kiếm, mỗ mỗ không được khỏe, khó mà kháng cự được, may sao được ngươi đến bỏ vào bao đem xuống núi, khiến cho mỗ mỗ tránh được một tai kiếp. Đó không phải là cần đa tạ ngươi hay sao?

Vừa nói đến đây, ánh mắt bà ta đột nhiên lộ hung quang, gay gắt nói:

- Thế nhưng ngươi bắt được ta rồi, lại cho rằng ta giả vờ câm, giở bao nhiêu thủ đoạn vô lễ đối phó với mỗ mỗ, quả là tội đại ác cực, nếu không thế ắt là ta đã tha mạng cho ngươi rồi.

Ô Lão Đại nhảy dựng lên, quì mọp xuống đất nói:

- Bẩm mỗ mỗ, người đời nói là không biết thì không có tội, Ô Lão Đại nếu như lúc đó biết được lão nhân gia là người mà mỗ hằng thành tâm kính sợ Thiên Sơn Đồng Mỗ, thì Ô mỗ có mật lớn bằng trời cũng chẳng dám đắc tội.

Nữ đồng cười khẩy nói:

- Sợ thì có đấy nhưng kính thì chưa chắc. Ngươi triệu tập yêu ma ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo, quyết tâm phản ta thì có còn gì để nói nữa hay không?

Ô Lão Đại liên tiếp rập đầu, trán đập vào đá, chỉ được mươi cái máu me đã chảy đầm đìa. Hư Trúc nghĩ thầm: "Thì ra tiểu cô nương này lại là Thiên Sơn Đồng Mỗ. Đồng Mỗ! Đồng Mỗ! Ta vẫn tưởng bà ta họ Đồng, ngờ đâu chữ đồng đó chính là hài đồng, chứ không phải họ Đồng. Người này võ công uyên thâm, ngụy kế đa đoan, ai nấy sợ bà ta như hổ báo, mấy hôm nay ta ra sức giúp đỡ, trong bụng bà ta thể nào chẳng cười mình không biết lượng sức. Ha ha! Hư Trúc ơi là Hư Trúc, ngươi quả là một nhà sư ngu ngốc đến cực độ."

Y thấy Ô Lão Đại vẫn rập đầu liên tiếp không thôi, không nói một lời quay mình ra đi. Thiên Sơn Đồng Mỗ quát lên:

- Ngươi đi đâu đó? Có ngừng lại không thì bảo?

Hư Trúc quay lại chắp tay nói:

- Trong ba ngày qua tiểu tăng làm biết bao nhiêu chuyện ngu ngơ, nay xin cáo từ!

Đồng Mỗ hỏi:

- Chuyện gì mà bảo ngu ngơ?

Hư Trúc đáp:

- Nữ thí chủ võ công thần diệu, uy chấn thiên hạ, tiểu tăng có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, lại giở trò viện thủ cứu người. Nữ thí chủ không cười vào mũi ấy cũng là một thịnh tình cho tiểu tăng rồi, có điều càng nghĩ càng thêm hổ thẹn, không còn mặt mũi nào nữa.

Đồng Mỗ đi đến bên cạnh Hư Trúc, quay lại nhìn Ô Lão Đại nói:

- Ta có chuyện cần nói với tiểu hòa thượng, ngươi đi ra ngoài kia.

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.