Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuân Hoa gặp Thu Nguyệt

Phiên bản Dịch · 3539 chữ

Xung quanh yên lặng đến phát sợ

Mở mắt ra thấy một màn tuyết rơi trắng xóa, Lôi Lôi sợ hãi lập tức ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy rất nhiều dải lụa trắng mềm buông từ trên cao xuống, giống như một tấm mành, không biết có bao nhiêu tầng tầng lớp lớp. Ánh sáng mơ hồ lộ ra nhưng nàng cũng không nhìn thấy gì cả, đến ngày hay đêm cũng không phân biệt được

Sao giống như nhà xác vậy? Lẽ nào nàng đã bị mưu sát rồi ?

Nghĩ đến đây, tóc gáy từng sợi từng sợi dựng thẳng lên. Đúng lúc Lôi Lôi đang vô cùng sợ hãi thì chợt có một cơn gió lạnh thổi qua, xung quanh màn trướng lay động, rung rinh không hề tiếng động, ở giữa lờ mờ, vô cùng âm u.

Không giống với những cơn gió mùa thu thông thường, cơn gió này mang theo vô số khí lạnh của băng tuyết , đâm vào da thịt khiến nàng mơ hồ có cảm giác đau. Hàn khí thẳng xuyên vào xương, Lôi Lôi cảm thấy toàn thân sắp bị đóng băng đến chết, há mồm lại còn thở ra khói trắng mờ, cái này giống như đang bị nhốt trong hầm chứa băng. Nàng suýt chút nữa nghĩ nơi đây chính là Âm Tào Địa Phủ trong truyền thuyết

Ta thành ma rồi sao? Lôi Lôi miễn cưỡng trẫn tĩnh, vò vò chân, nỗ lực đứng lên, hoạt động tay chân một chút. Sau khi cảm thấy tốt hơn một chút, mới bắt đầu tỉ mỉ phân tích tình cảnh hiện tại. Nàng cũng không tin trên đời có ma quỷ

Hướng đỉnh đầu nhìn sang, mơ hồ có thể thấy được núi đá lớn. Nơi này chắc chắn là một sơn động.Tia sáng từ bên phải xuyên thấu vào ,gió cũng là từ bên đó thổi tới . Vậy chỗ đó chính là cửa động. Không còn kịp suy nghĩ tại sao những người kia đem nàng bỏ lại nơi này, Lôi Lôi quyết định phải ra khỏi đây trước, liền đi theo chỗ tia sáng chiếu vào

Xốc tầng tầng các dải lụa trắng lên, ánh sáng ngày càng rõ. Trong gió khí lạnh cũng càng ngày mạnh mẽ hơn. Mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nước chảy

Rốt cục, trước mắt hiện ra khung cảnh rộng rãi sáng sủa

Cả đầu trời quang đãng nhuộm đầy ánh trăng, cảnh vật xung quanh quanh cực kỳ rõ ràng, xa xa núi lớn chập trùng.

Đứng dưới ánh trăng, Lôi Lôi có chút mơ hồ, nhưng trong bụng cơn đói cồn cào cảm giác đã chứng minh một chuyện, nàng không phải hôn mê trước khi trăng sáng. Giờ chắc là ngày mười lăm tháng tám, đêm Trung thu

Tiếng nước bắn tung tóe. Phía trước có một khe sâu. Hàn khí chính là đến từ nơi đó. Bờ bên kia còn có một tảng lớn phát ra những tia sáng rực rỡ, cùng các ngọn núi ở bốn phía màu sắc hoàn toàn khác nhau, vô cùng kỳ dị nhưng mĩ lệ

Nơi này có một tòa lầu cao, lan can cẩm thạch, bên phải có cầu thang kéo dài xuống dưới, thạch đỉnh (đỉnh/ vạc bằng đá) hai bên lửa lớn cháy rừng rực. Ánh lửa trong đỉnh theo gió nhảy múa điên cuồng

Lôi Lôi không có cảm giác phấn khích bởi vì nhìn thấy hai người.Một đứng, một quỳ.

Ánh mắt nàng bị người đang đứng kia hấp dẫn một cách tự nhiên

Tay áo trắng tinh của hắn bị gió thổi lên, không lẫn tạp sắc, giống như băng tuyết trên núi cao, không dính một chút bụi trần, trong phút chốc khiến mặt trăng trên cao kia bị lu mờ, khiến người ta lầm tưởng, hắn mới là mặt trăng trong cao cao tại thượng, ánh sáng phát ra bốn phía.

Một phần tóc đen buông thõng xuống tụa như một vết mực đậm được vẩy vào bả vai. Ánh lửa hòa quyện cùng ánh trăng chiếu rọi vào gò má hoàn mĩ. Khóe môi hơi nhếch lên, mang theo một một chút gì đó vô cùng không phù hợp với khí chất của hắn. Nụ cười ấm áp này khiến cho hắn cả người nhìn qua không hề hư ảo. Cuối cùng coi như cũng có một chút hương vị nhân gian.

Hắn tựa hồ không phát hiện ra Lôi Lôi, chỉ chắp tay nhìn một nữ tử áo trắng đang quỳ trước mặt: "Ta cho ngươi quỳ sao?"

Nữ tử quỳ trên đất run rẩy: "Tôn chủ. . . . . ."

Hắn mỉm cười: "Không nghe hiệu lệnh, tự ý làm việc, nên làm thế nào để lần sau ngươi mới nhớ đây?"

Ánh lửa chiếu đến, nửa mặt cười giống như người chết trắng bệch. Nữ tử hoảng sợ lùi một bước, muốn lui về phía sau. Dưới bàn chân đất vừa cứng vừa lạnh, cơ hồ làm cho nàng té ngã —— không dám lui nữa. Nàng lại càng không dám tự sát, bởi vì làm như vậy hậu quả còn nghiêm trọng hơn, mà kết cục của nàng cũng sẽ càng thảm hại hơn.

Hắn xoay người lại.

Rốt cục Lôi Lôi cũng thấy rõ toàn bộ gương mặt đó, lông mày, con mắt, sống mũi. . . . . . Cơ hồ so với nữ nhân còn đẹp hơn! Nếu không có vóc người cao to này, nàng còn cho rằng đây chính là một cô gái.

Yêu nghiệt! Tuyệt đối là yêu nghiệt!

Nhưng nụ cười ấm áp như ánh mặt trời lại khiến cho hắn nhìn qua không giống yêu nghiệt.

Lôi Lôi biết người này đã sớm phát hiện ra mình, nhưng hắn vẫn không nhìn nàng, phảng phất coi nàng như một vật trang trí vô tri vô giác . Con mắt chỉ chênh chếch nhìn nữ tử kia, thở dài: "Hay là ngươi tự xử đi."

Nữ tử cắn răng, bỗng nhiên lấy tay phải nắm chặt cổ tay trái. Ngay sau đó Lôi Lôi nghe thấy "rắc" một tiếng. Đoạn chỗ cổ tay liền với cánh tay bị bẻ gãy, giống như khi hồi bé nghịch Transformers. Tay bị bẻ gãy thành hình thù kì dị, mu bàn tay bị bẻ gập dính sát trên cánh tay.

Nàng ta làm cái gì vậy! Lôi Lôi sợ hãi cắn chặt răng, cố gắng không kêu thành tiếng.

Trong gió lạnh, âm thanh của nữ tử run rẩy, "Tôn chủ. . . . . ."

Không tỏ ra một chút nào bất ngờ, hắn mỉm cười với lắc đầu: "Còn chưa đủ."

Vừa dứt lời, hắn giơ lên tay trái.

Trơ mắt nhìn bàn tay trái đẹp đẽ hướng tới chính mình, vẻ mặt nữ tử từ thống khổ chuyển thành tuyệt vọng. Nàng không có xin tha, bởi vì làm vậy không có tác dụng. Nhưng nàng càng không có dũng khí đào tẩu

Động tác của hăn đẹp, tự nhiên, tùy ý giống như ngắt một bông hoa vậy

Hắn mỉm cười với bấm tay, từ trong con mắt trái đẹp đẽ kia móc ra một con ngươi.

Nữ tử rên lên một tiếng thảm thiết, nhưng vẫn là cố chịu đựng, không ngất xỉu.

Nửa bên gò má trên, vốn dĩ là con mắt to đen tròn, giờ khắc này lại trở thành một cái hố máu thịt be bét . Máu tươi không ngừng tuôn ra, chảy xuống gò má như nước mắt. Đẹp đẽ và xấu xí, khiến này nửa khuân mặt nàng ta nhìn qua đặc biệt quỷ dị.

" Lui xuống đi."

"Đa tạ Tôn chủ." Nữ tử dường như thở phào nhẹ nhõm, xoay người, loạng choà loạng choạng men dọc theo cầu thang bằng đá bên phải đi xuống lầu, biến mất trong bóng tối

Mà nam nhân có nụ cười đẹp đẽ như ánh trăng kia, giờ khắc này đang có hứng thú nhìn này hai ngón tay dính máu, đầu ngón tay chạm vào một hạt nhãn cầu, vừa đen , vừa trắng, vừa hồng

Lôi Lôi đột nhiên choáng váng. Dạ dày trống trơn bắt đầu co giật, không nhịn được xoay mặt buồn nôn.

"Vẫn là trở về?" Âm thanh cùng nụ cười bình thường thân thiết, giống như người thân quan tâm thăm hỏi han

Lôi Lôi sợ hãi, ngẩng mặt nhìn hắn.

Nam nhân vẫn đứng tại chỗ cũ, đang dùng một cái khăn trắng tỉ mỉ lau chùi ngón tay, vô cùng ưu nhã, cũng không thèm nhìn nàng. Rất nhanh, này hai ngón tay lại trở nên sạch sẽ như ban đầu

Tay giơ lên, chiếc khăn dính máu nhẹ nhàng bay xuống lầu

Hắn lúc này mới đưa mắt nhìn về phía nàng, mang đầy ý cười, chậm rãi, thong thả bước tới, phong thái thật chói mắt. Bước đi thong dong như vậy, thần thái kiêu ngạo như vậy, tay áo bay bay, giống như thần tiên trong gió, lại phảng phất như khách thơ nhàn rỗi, lại có phần giống như một vị công tử đang ngao du thiên hạ, khiến người ta căn bản không tưởng tượng nổi chuyện hắn vừa làm

Trong phút chốc, Lôi Lôi lại nghĩ đến Tiêu Bạch, hành sự chính nghĩa, căm hận kẻ ác, lại có nụ cười quyến rũ. Mà trước mặt nàng giờ là một nam nhân tùy tiện móc mắt người ta nhưng phog thái tao nhã , nụ cười ấm áp như ánh dương

Toàn thân ớn lạnh, lòng bàn chân cũng không nhấc nổi lên, Lôi Lôi trơ mắt nhìn hắn đi đến trước mặt, chậm rãi đưa tay tự do vuốt ve mặt mình . Ngón tay sạch sẽ thon dài, giống như khối ngọc được trạm trổ tỉ mỉ. Nơi này gió rất lớn, hàn ý càng tăng lên, trên mặt vốn đã lạnh lẽo, tay kia chỉ sợ với mặt lại càng lạnh hơn, thậm chí còn có thể ngờ ngợ cảm nhận được trên đầu ngón tay vẫn phảng phất mùi máu tanh nhàn nhạt

Rốt cục, hắn nắm lấy cằm của nàng: "Nếu trở về, vì sao lại không vui ?"

Thanh âm ôn hòa, nghe không ra chút ác ý nào. Nếu không tận mắt thấy việc làm của hắn, trong lòng Lôi Lôi nhất định sẽ có hảo cảm, mà giờ khắc này, nàng bị ép nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, chỉ cảm thấy sợ hãi: "Ngươi là ai?"

Hắn sửng sốt một chút, mỉm cười: "Nhanh như vậy liền không nhận ra ta?"

Lôi Lôi miễn cưỡng cứng ngắc cười: "Ta từ trên vách núi cheo leo té xuống, cái gì cũng không nhớ ." Mắt nhìn hai ngón tay hắn: "Ngươi. . . . . . Tại sao phải hại ta?"

Hắn nhìn nàng, không nói.

Lôi Lôi trấn tĩnh lại rồi hỏi: "Ngươi biết ta sao?"

"Đương nhiên, " hắn nhẹ giọng, "Ta làm sao lại không quen ngươi?"

"Đây là nơi nào?"

"Thiên Nguyệt động." .

Thiên Nguyệt động! Bị ba chữ này kích thích, Lôi Lôi lập tức nhanh trí thốt lên: "Ta muốn gặp Thượng Quan Thu Nguyệt!"

Khẽ cười, hắn buông nàng ra.

Lôi Lôi thở phào nhẹ nhõm. Đúng là Ma Giáo. Thủ đoạn xử phạt tàn nhẫn như vậy. Nếu như hắn biết mình, còn nói cái gì"Trở về" thì xem ra "Xuân Hoa" rất có khả năng chính là người của Thiên Nguyệt động, hoặc là có quan hệ với Thượng Quan Thu Nguyệt

Thấy hắn cũng không ra tay, nàng càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, thăm dò: "Ngươi biết ta là ai?"

"Lôi Lôi chỉ là tên giả."

"Không sai, ta chính là Thượng Quan Xuân Hoa."

Không có một chút bất ngờ hay kinh ngạc, hắn lẳng lặng nhìn mặt nàng, một chút biến hóa nho nhỏ cũng không bỏ qua. Người sống sờ sờ đang đứng trước mặt, tuyệt đối không thể nhầm lẫn, nhưng xác thực có một điểm không đúng . Nàng không biết hắn?

Lôi Lôi càng chắc chắn , chẳng muốn nhiều lời, lấy hết dũng khí: "Là Thượng Quan Thu Nguyệt kêu ngươi kiếm ta về đây ?"

Hắn gật đầu.

Lôi Lôi trong lòng có tính toán, lên mặt: "Còn không mau dẫn ta đi gặp nàng!"

Hắn bỗng nhiên cười lên: " Được."

Lôi Lôi thực sự rất muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Nghĩ đến màn móc mắt vừa nãy, nàng nổi da gà khắp người , hãi hùng khiếp vía: "Đi thôi."

Hắn bất động.

Lôi Lôi thúc hắn: "Đi a."

"Đi nơi nào?"

"Mang ta đi gặp Thượng Quan Thu Nguyệt."

"Ngươi thấy hắn rồi đó."

Đã nhìn thấy? Lôi Lôi ngẩn ngơ, giật mình: "Ngươi. . . . . . Ngươi là nam?"

"Ta giống nữ nhân?"

"Thượng Quan Thu Nguyệt tại sao là nam?" Nàng từ hoảng sợ chuyển sang kinh ngạc

"Ai bảo ngươi Thượng Quan Thu Nguyệt là nữ?" Giống như bị người khác trêu đùa, hắn nghiêng mặt thích ý cười, "Làm sao, ngay cả ta cũng không nhận ra rồi hả ?"

Trong nụ cười rõ ràng có chút sủng nịnh, giống như một ca ca dung túng muội muội, khiến người ta có cảm giác ấm áp an tâm. Lôi Lôi cảm thấy bớt sợ hãi.a nha, 90% khả năng nàng có quan hệ với tên đại ma đầu này

Nàng lầm bầm: "Ta cái gì cũng không nhớ được."

"Vậy thì tại sao muốn tìm ta?"

"Bởi vì. . . . . . Xuân hoa thu nguyệt không biết lúc nào?"

( Xuân hoa thu nguyệt ý chỉ những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc)

Khi nào thì đến Xuân hoa thu nguyệt hả ? Hắn cười lên: " Hiện tại những khác thì không biết, nhưng lại biết đọc thơ. Ai dạy ngươi lấy tên ta ra trêu đùa ,càng lúc càng to gan rồi."

"Ta. . . . . . . Là ai?"

" Đương nhiên là muội muội của ta Thượng Quan Xuân Hoa rồi." Thượng Quan Thu Nguyệt xoa mặt nàng.

Không phải chứ, nàng thật là Xuân Hoa! Lôi Lôi trố mắt ngoác mồm, nửa vui nửa buồn. Vui chính là vì có ca ca đẹp như vậy. Buồn là vị ca ca này lòng dạ độc ác, là Đại Ma Đầu, vừa nãy tạo ra khung cảnh máu me be bét, khủng bố tinh thần, vẫn còn cho nàng sợ hãi,

Nhưng bây giờ người trước mặt này chính là đang pha trò mỉm cười. Hắn xác thực là vị ca ca sủng ái muội muội trong truyền thuyết (nguyên văn là sủng văn), căn bản là khiến người ta không có cách nào liên tưởng đến những việc tàn nhẫn hắn vừa làm

Thấy nàng không có phản ứng, Thượng Quan Thu Nguyệt lộ ra chút bất mãn, trong giọng nói có oán trách: "Người khác không nhớ không sao, nhưng đến ca ca mà ngươi cũng quên sao?"

Lôi Lôi nảy sinh cảnh giác, lui một bước: "Ta làm sao biết ngươi không gạt ta?"

Thượng Quan Thu Nguyệt lắc đầu, than nhẹ, tỏ vẻ tự trách: "Sớm biết sẽ hại ngươi biến thành như vậy, sẽ không dựa theo tính tình của ngươi, phái ngươi đi hành sự."

Lôi Lôi kỳ quái: "Làm việc gì?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Là theo chân Hoa cô nương kia đi Bách Thắng Sơn trang. Ngươi rất ít đi lại trên giang hồ, nhưng lần này đòi đi , nói muốn thay ta lấy trộm tâm pháp của Tiêu Tiêu Phượng Minh đao. . . . . ."

"Chờ chút!" Lôi Lôi ngắt lời hắn, ngạc nhiên nghi ngờ, "Nếu ta chính là nha hoàn bồi chủ kia thì cũng không ít người cũng đã gặp qua . Tại sao đến bây giờ không một ai nhận ra ta?"

Thượng Quan Thu Nguyệt cũng bất ngờ: "Ngươi không phải giỏi nhất dịch dung sao? Lúc đó chúng ta đã bày kế cho ngươi cải trang thành nha hoàn kia trà trộn vào đoàn người đưa dâu của Hoa gia."

Lôi Lôi cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Không trách được nha hoàn trung thành kia lại giết chủ. Nguyên nhân là nha hoàn đó nửa đường đã bị Thượng Quan Xuân Hoa nàng thay thế!

"Sau đó Hoa cô nương bị thiêu chết , lại tìm không được ngươi. Ta cho là ngươi phản bội . Mãi đến gần đây nghe nói ngươi đã trở về, còn thay đổi tên. . . . . ." Thượng Quan Thu Nguyệt có chút áy náy, đưa tay vuốt tóc nàng, " Lẽ ra ta không nên hoài nghi ngươi. Ngươi nghe lời nhất, sao phản bội ca ca được"

Không trách vừa nãy nàng luôn cảm giác thái độ của hắn không quen. Hóa ra đang hoài nghi nàng. Lôi Lôi âm thầm kêu khổ, đồng thời nghi ngờ. Mấy ngày nay , Bách Thắng Sơn trang không chút bất thường nào. Rõ ràng Thượng Quan Xuân Hoa vẫn chưa lấy được tâm pháp của Tiêu Tiêu Phượng Minh đao. Nàng vì sao lại giết Hoa cô nương rồi đào tẩu. Đây không phải làm hỏng rồi kế hoạch sao? Lẽ nào nàng không muốn giúp ca ca? Hơn nữa sau đó nàng tại sao nhảy xuống vách núi? Hoặc là những việc này nàng không làm. Còn có kẻ đứng sau lưng?

Nàng biện giải: "Ta thật sự. . . . . ."

"Ta biết, ngươi là thật sự nhớ không ra, bằng không ngay cả ta cũng không nhận ra, " Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười, "Ca ca xưa nay thương ngươi nhất. Ngươi hiểu chuyện như vậy, sao phản bội ca ca được. Là ai đã hại ngươi?"

Lôi Lôi nhìn hắn: "Ta không nhớ rõ."

Thượng Quan Thu Nguyệt nhướng mày, bỗng nhiên giơ tay, không chờ nàng phản ứng lại, liền nghe"Xoạt" một tiếng. Vạt áo trước ngực bị xé ra một mảng.

Lôi Lôi sợ hãi ôm ngực lùi lại: "Ngươi muốn làm gì!" Đây không phải động tác ca ca nên làm nha

Thượng Quan Thu Nguyệt cười nói: "Không phải còn đang nghi ngờ ta lừa ngươi sao. Trên người ngươi từ nhỏ có một cái bớt màu đỏ, giống như nụ hoa, cho nên mới đặt tên là Xuân Hoa. Không tin chính ngươi nhìn xem."

Không đơn giản a. Không hổ danh là đại ma đầu, đến tâm sự của người khác cũng nhìn ra được! Lôi Lôi lần này không tin cũng phải tin. Kỳ thực thường ngày tắm rửa nàng đã nhìn thấy vết bớt này nhiều lần, ước chừng to bằng móng tay, màu sắc tươi đẹp, vị trí cũng rất đặc biệt , ở dưới vai trên ngực trái. Ngoại trừ huynh muội lớn lên từ nhỏ với nhau, còn có ai có thể nhìn thấy được chỗ kín đáo đó.

"Bây giờ ngươi có thể tin rồi hả ?"

Lôi Lôi" Ừ" một tiếng, vừa sửa sang lại xiêm y vừa oán giận: "Nói là được rồi, sao lại xé xiêm y!"

"Ca ca nhà mình, sợ cái gì."

Ca ca cũng không thể nhìn ngực ta a. Ngươi thật có cá tính! Lôi Lôi phiền muộn. Hiện tại nàng trở thành yêu nữ của Ma giáo. Tại sao? Tại sao mỹ nhân là ca ca! Chợt nhớ tới cảnh tượng đáng sợ vừa nãy, nàng lại rùng mình một cái, âm thầm vui mừng. Nếu như người này không phải là ca ca nàng, chỉ sợ nàng sớm đã bị hắn thủ tiêu. May mà ma đầu kia vẫn yêu thương muội muội!

"Ta có không có võ công?"

" Một chút công phu đó, không có cũng không sao, " Thượng Quan Thu Nguyệt kéo tay nàng, dọc theo cầu thang đi xuống đài, "Sợ cái gì, có ca ca ở đây. Có thể bình yên vô sự trở về là tốt rồi, đợi ngươi khôi phục ký ức, nhớ lại là ai hại ngươi, ta liền giết hắn."

Một"Giết" chữ đươc nói ra nhẹ như mây gió. Dường như những chuyện kia đều do người khác làm, không liên quan gì đến hắn. Lôi Lôi lập tức hình dung tới một kẻ có " khuôn mặt thiên sứ , lòng dạ ác quỷ" , châm chước nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi thường hay móc mắt sao?"

Thượng Quan Thu Nguyệt bất ngờ: "Sợ rồi? Không phải ngươi cũng thường làm như vậy sao?"

Thường làm vậy? Thượng Quan Xuân Hoa cũng là Tiểu Ma Đầu! Lôi Lôi run rẩy, không tự chủ được giật giật đầu ngón tay. Tưởng tượng thấy nó máu me đầm đìa, cầm con ngươi của ngươi khác. Dạ dày trống trơn bỗng cuộn lên

"Sợ ? Sau này ca ca sẽ không làm việc này trước mặt ngươi nữa, " Thượng Quan Thu Nguyệt lôi nàng tiếp tục đi xuống dưới, "Hôm nay Trung thu, huynh muội chúng ta cuối cùng cũng coi như đoàn tụ. Đi ăn chút bánh Trung thu, sau đó ngủ một giấc thật ngon."

Lôi Lôi không nói. Xác thực nàng nên ngủ một giấc thật say, hi vọng đây chỉ là đang nằm mơ.

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1510

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.