Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1210 chữ

Sau đó, một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện, Nghê Miểu nói chuyện với không khí trước mặt anh ta.

"... Mấy người nói cho tôi nghe xem, làm gì không làm lại cứ thích hoá hình trẻ con dọa nạt người ta, nhìn đứa bé này nhỏ đến mức nào đây, chắc chưa đầy tháng luôn đúng không?" Nghê Miểu chỉ vào gương mặt tái nhợt của anh linh trước mặt.

Xung quanh là rất nhiều ma nữ đầu tóc rối bù, có người bế con trên tay, có người không.

Lúc này, bọn họ đều cúi đầu nghe Nghệ Miểu khiến trách.

"Những người này không có oán thù gì với mấy người, tại sao lại cứ giữ họ lại? Như vậy chẳng phải sẽ tạo thành tam quan không tốt cho bọn trẻ hay sao? Cho dù các cô có là ma thì cũng nên có đạo đức của kẻ làm ma, phải làm tấm gương tốt cho bọn trẻ chứ." Nghê Miểu lắc đầu, quay đầu lại bảo A Kim và A Kỳ rời đi trước, còn mình thì mở cửa địa phủ, bảo quỷ sai mang toàn bộ đám ma này đi.

Nhìn ánh sáng công đức giáng xuống, mặt Nghê Miểu không lộ ra một chút vui mừng nào, còn chẳng bằng cho cô một ít trang sức lấp lánh, hoặc thứ gì đó có thể lấp đầy dạ dày của cô còn hơn.

Thật ra cô cũng muốn thẳng tay khiến tất cả đám quỷ hồn ở đây hồn phi phách tán nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng, một cô gái mặc y phục màu trắng phấp phới đứng giữa hư không, cười tươi như hoa với cô: “Miểu Miểu, tính cách của ngươi thật lạnh lùng, hơn nữa con người có tình cảm thì có gì sai?"

Nghệ Miểu lúc đó còn đang lười biếng nằm trên cây đa, cây đa đã thành tinh, biết cô là nhân vật lớn nên nó cố hết sức cong người tạo thành một góc thoải mái nhất để cô ngủ.

"Đó là thứ chỉ có con người mới có. Ta không thích những chủng tộc yếu ớt như con kiến thế này." Nghệ Miểu lắc đầu.

"Nhưng con người rất cố gắng làm việc để sinh sống và tồn tại. Cho dù cuộc sống của họ ngắn ngủi nhưng nhân sinh của họ có thất tình lục dục, Miểu Miểu không thấy điều đó rất thú vị à?" Nữ tử mặc bạch ý như nghĩ về điều gì đó, bỗng nở nụ cười.

Nghê Miểu hừ một tiếng, rất khinh thường.

Bằng hữu tốt của cô lúc nào cũng thích giảng mấy đạo lý này nọ nhưng hôm nay vì nhớ về cảnh tượng trước đây mà cô cuối cùng vẫn dừng tay, tại sao chứ? Nghê Miểu suy nghĩ một lúc, có lẽ là bởi vì nữ tử dịu dàng ôn hòa ấy cuối cùng vẫn tiêu tán trong thiên địa, hồn phách cũng không còn tăm tích.

Trái tim vốn chưa bao giờ dao động của Nghệ Miểu lúc này cảm thấy có chút khó chịu.

Ở dưới tầng, A Kim vẫn còn chưa hoàn hồn: "A Kỳ, cô gái đó là ai vậy...."

"Đại sư rất tài giỏi, lần trước phát sóng trực tiếp ở một khu dân cư ma ám cũng là cô ấy cứu tôi, hôm nay nếu không có cô ấy, hai người chúng ta đều phải chết chắc." A Kỳ hơi kiêu ngạo, dù sao anh ấy cũng là người quen biết đại sư trước.

A Kim cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Rất nhanh, Nghê Miểu đã đi ra.

Lần này ba người đi thẳng ra đến ngoài bệnh viện cũng không gặp phải bất cứ chuyện gì kỳ quái nữa.

Bước ra khỏi cánh cửa sắt cũ kỹ, A Kỳ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai tay bỗng như mất hết sức lực, hai người cùng ngã phịch ra đất.

Phải mất một ít thời gian để khôi phục.

Sau đó, A Kỳ lái chiếc xe minibus của mình lại đây, cả ba lên xe và rời khỏi nơi này.

Bọn họ vừa đi không bao lâu, một đám người vội vàng chạy tới, sau khi tìm quanh một lượt không thấy bóng dáng con ma nào trong bệnh viện, người thanh niên đi đầu khẽ nhíu mày: "Còn có ít hơi thở còn lưu lại, chẳng lẽ có người nhanh chân tới trước?"

“Trong này ít nhất phải có mấy trăm con quỷ, lần trước lúc tôi tới đây chỗ này quỷ, không biết là ai trâu bò như vậy có thể giải quyết hết đám quỷ hồn đó." Một người đàn ông khác cà lơ phất phơ nói.

"Hẳn là không phải một người, một người không thể tiêu diệt hết cả đám ma quỷ này được, chúng ta cũng phải mượn được pháp khí tổ tiên lưu lại trong môn phái mới dám tới đây.”

"Được rồi, về trước báo cáo đã."

Đám người lái xe rời đi.

Đối với chuyện xảy ra sau đó ở bệnh viện, Nghê Miểu không hề hay biết.

"Giúp? Giúp cái gì?" Nghê Miểu hỏi A Kim trước mặt.

“Cô có điều không biết, từ nhỏ cơ thể tôi đã không tốt, ba mẹ đi chùa tìm cao tăng chỉ điểm, họ nói tôi trời sinh âm khí nặng còn có mắt âm dương. Nếu cứ để tiếp tục như vậy, tôi sẽ chết trẻ trong một hoặc hai năm nữa. Ba mẹ tôi đã cầu vị cao tăng đó phong ấn mắt âm dương và âm khí trong người tôi."

A Kim vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng cách đây không lâu, bạn bè dẫn tôi đi nhà ma một chuyến, lúc đó đi ra không hiểu sao lại bỗng rùng mình một cáu, trở về tôi bị phát sốt mấy tuần. Đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất. Nhưng kể từ lúc đó, tôi luôn bị ảo giác, cảm giác có ai đó đang gọi mình, ban đầu thì không sao, nhưng mỗi lần tỉnh lại, tôi lại ở một nơi hỗn loạn khác nhau, chỗ lần sau lại càng nguy hiểm hơn chỗ lần trước."

"Mẹ kiếp, thì ra là như vậy, bảo sao tôi thấy cậu cứ như bị ma ám. " A Kỳ thở dài.

"Tôi muốn nhờ cô giúp tìm ra vấn đề. Xin cứ yên tâm, tiền thù lao chắc chắn không thể thiếu được." A Kim cười khổ, vội vàng nói.

Người có âm khí nặng sinh ra đã là món ăn ngon trong mắt quỷ hồn, ngay cả Nghê Miểu cũng không nhịn được nuốt nước miếng, đông lạnh rồi, nhai sần sật giòn tan.

Đang nghĩ ngợi thì xe đã chạy qua cổng sắt lớn, hai bên đường là cây cỏ xanh tốt, xuyên qua hàng cây cối xanh tươi, Nghê Miểu còn nhìn thấy một sân cỏ, vòng qua sân cỏ là tới một đài phun nước vô cùng lớn.

“Đây là nhà tôi, đi vào uống trà rồi từ từ nói chuyện.” A Kim nói rồi chỉ về phía biệt thự sau đài phun nước.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.