Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

41 : Chữa Thương !!

999 chữ

Màu sắc Thiên Địa bị nhuộm một màu đỏ như máu, tựa như một bức tranh huyền ảo.

Tiêu Thần khép hờ lấy hai mắt, nằm trong vũng máu, trên người hắn mặc một bộ bạch y nghiền nát không chịu nổi .

Đây là một mảnh núi thây biển máu, thi thể rậm rạp chằng chịt xây thành núi.

Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, đao, kiếm đứt gãy vào rơi trong vũng máu, mũi đao, kiếm cắm chặt trong đó, đón gió mà đứng.

"Đây là nơi nào?" Một đạo thanh âm khàn khàn phá vỡ tĩnh mịch, Tiêu Thần suy yếu đứng dậy.

Liếc mắt qua trái, hắn thấy một thanh trường kiếm cắm trên mặt đất kế bên hắn, ngẩn mặt nhìn về thân thể bản thân, hắn phát hiện máu huyết toàn thân bám trên bạch y đã cứng lại, Tiêu Thần khẽ động rất nhỏ , nhưng đột nhiên cảm giác đau nhức tê tâm liệt phế xuất hiện kịch liệt khắp toàn thân.

" Ta bị sao thế này , sao thân thể lại đau như thế ?" Tiêu Thần ngơ ngác đứng dậy, nhìn qua toàn thân cứng lại vết máu đã lâu, lẩm bẩm nói.

Nhưng mà chính là giờ phút này, từng đạo ký ức tại Tiêu Thần tỉnh dậy vài giây sau đột nhiên xuất hiện trong đầu , hình thành một hồi Phong Bạo, dung nhập sâu vào trong linh hồn hắn.

Đột nhiên cảm giác choáng váng xuất hiện , Tiêu Thần lần nữa ôm đầu thống khổ ngất đi, nằm lại trong vũng máu dưới đất .

]

Cho đến khi màn đêm kéo xuống , Tiêu Thần mới mở hai mắt ra, thoáng mờ mịt nhìn qua huyết sắc Thiên Địa, lẩm bẩm nói: " Ta thao tổ tông nhà ngươi !"

Ngắn ngủi hấp thu ký ức , Tiêu Thần đã nhớ lại vì sao hắn bị thương như vậy .

'' thằng cờ hó , phi con muỗi mà trúng lão tử , làm lão tử từ trên cao cầu thang lăn xuống .'' Hắn thống hận hét lên , cử động khẽ chạm vết thương khiến hắn đau đớn như dao cắt .

Cầu thang có 1 vạn bậc thang , hắn lăn xuống chưa chết đã là trời cao phù hộ rồi .

"Đáng tiếc, thương thế trên người còn là một vấn đề." Tiêu Thần sờ khắp người bên trên thương thế, tay trái nắm chặt trên mặt đất thanh kiếm thượng phẩm mà lần trước hắn lấy trên người bọn Huyền Thiên , Trần Man , thân thể hắn đột nhiên trầm xuống: " ''Rất Nặng nề , ta đã suy yếu đến trình độ này sao , mà sao Lung linh tâm không chữa thương cho ta , chẳng lẽ có vấn đề gì ?? !"

" Thôi , mặc kệ lung linh tâm bị sao , Bây giờ ta chỉ có thể tìm một địa phương bí ẩn, ẩn núp đi. " Tiêu Thần hai tay nắm chặt , đây có lẽ là đối sách tốt nhất hôm nay.

Hít một hơi thật sâu, mùi vị máu tươi khô trộn lẫn mùi thối mấy ngày chưa tắm khiến lỗ mũi Tiêu Thần thoáng mất tác dụng, cảm giác vô lực trong cơ thể càng làm cho hắn lần nữa ngã xuống đất.

'' Cố lên nào Tiêu Thần , một chút khó khăn không vượt qua được thì còn gì để tu đạo nữa !! '' Tiêu Thần sốc lại tinh thần , tay chống kiếm lết từng bước tiến lên phía trước.

Đi được trăm dặm ,hắn lau mồ hôi đọng trên trán, rồi gian nan quay người nhìn lại, bốn phía tĩnh mịch đáng sợ.

"Trước tiên tìm một chỗ tu luyện, đem khôi phục thực lực nói sau, nếu gặp tên kia , dù ta chỉ nghe được giọng nói của hắn chứ chưa biết mặt hắn , nhưng giọng nói của hắn ta suốt đời khó quên ." Tiêu Thần giọng đầy sát ý khi nhắc đến tên kia , vì hắn mà bản thân đã chịu đau đớn biết chừng nào .

Tiêu Thần khẽ đưa mắt nhìn lại, bốn phía là mênh mông cây rừng, cây rừng toàn thân bày biện ra màu đỏ như máu, cực kỳ cao lớn, khoảng chừng tầm hơn mười trượng độ cao.

"Phong Gia, Long Gia các loại tông môn đệ tử và tán tu tiến vào Huyết Sát Bí Cảnh, mục đích là vì bắt giết Huyết Sát bí cảnh yêu thú cùng lấy đi trân quý dược liệu, thậm chí võ kỹ những người mấy năm trước chết ở đây ."

Đấy là thông tin do thiếu niên hồi sáng cung cấp cho hắn cách đây một tuần trước , khi hắn chia tay cô nàng Tiểu Anh .

"Nếu là trong rừng có yêu thú, bằng vào mùi máu tươi dày đặc bám trên người ta cũng có thể đem yêu thú đưa tới , nhưng theo dấu vết ở đây , xem ra đã lâu yêu thú không tới nơi đây ."

Hắn kết luận bây giờ trong rừng cũng không có yêu thú tồn tại, Tiêu Thần mới giơ lên bước chân hướng trong rừng đi đến.

Tiêu Thần tìm một chỗ trống vắng được lá cây rậm rạp che phủ, ngồi xuống.

Vết Thương trên người đã tróc ra không ít, mặc dù như thế nhưng hắn thời thời khắc khắc đều cảm giác đau đớn vô cùng. Tiêu Thần ngắm nhìn bốn phía, sau một lát không nhận thấy được bất luận cái gì động tĩnh, Tiêu Thần mới khẽ đem hai mắt nhắm lại, yên tâm tiến vào trong khi tu luyện.

Một cỗ ấm áp lực lượng xuất hiện lần nữa trong đan điền, theo linh khí vận chuyển, cỗ lực lượng này dần dần dung nhập bên trong huyết nhục để chữa thương .

Bạn đang đọc Thiên Hiển Địa Hoàng của Thiên Nghịch (Việt Nam sáng tác)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.