Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyển nhà nhưng cuộc sống vẫn phải đề phòng

Tiểu thuyết gốc · 2359 chữ

Sáng hôm đó, khi mọi người bắt đầu dọn dẹp để chuyển nhà, Diệc Thần tình cờ phát hiện một kho báu giấu kín dưới tầng hầm với một lượng lớn trang sức, đá quý và linh thạch.

Hắn không cần phải hỏi cũng biết rõ nguồn gốc của những món đồ này. Hắn hy vọng rằng cảnh sát sẽ không phát hiện ra điều này. Nếu không, mấy đứa nữ quỷ trong nhà chắc chắn sẽ không ngần ngại giết hết những cảnh sát vô tội.

Mãi đến khi mặt trời lặn, việc chuyển nhà mới hoàn tất. Các nữ quỷ của Diệc Thần đều tràn đầy năng lượng, đặc biệt là Thiên An, cô bé dường như rất hào hứng với căn nhà mới. Chỉ có Diệc Thần cảm thấy mệt mỏi, rã rời sau một ngày làm việc vất vả.

Căn biệt thự mà họ chuyển đến có ba tầng lầu, mỗi tầng gồm 12 phòng ngủ, và mỗi phòng đều có một phòng tắm riêng, tổng cộng là 36 phòng. Tầng trệt được trang bị một nhà ăn, một phòng đọc sách, một phòng tắm chung, một phòng sinh hoạt và một phòng trưng bày. Trên cùng là sân thượng, nơi được bố trí với 6 bộ bàn uống trà trong một khu vườn thu nhỏ.

Lạc Tiên đưa chìa khóa phòng cho mọi người, cho phép mỗi người tự chọn phòng. Tuy nhiên, mấy nữ quỷ ai nấy đều nhường quyền lựa chọn phòng đầu tiên cho Diệc Thần, vì họ đều háo hức xem ca ca sẽ chọn phòng nào để rồi tranh giành những phòng gần bên.

Diệc Thần không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ đơn giản là chọn đại một phòng rồi nằm lên giường mà thả lỏng.

Cơ thể hắn lúc này thật sự rất mệt mỏi, hắn cảm giác như mình có thể ngủ một giấc dài không bao giờ dậy.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, Diệc Thần đã thấy mình đang lạc vào một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ. Trước mặt hắn là một cuộc chiến kịch liệt giữa một ác quỷ và ba thiên thần.

Ác quỷ, với đôi mắt chỉ toàn tròng đen và đôi cánh đỏ tím, tỏa ra một khí thế kiêu hãnh và đáng sợ.

Mặc dù Diệc Thần không thể cảm nhận trực tiếp sức mạnh quỷ khí, nhưng từ diện mạo của hắn, Diệc Thần đã nhận ra đây chính là Ngạo Thiên, kẻ có thể sánh ngang với hắn trong thiên hà này.

Đối diện Ngạo Thiên là hai chiến thần và một nữ thần. Hai chiến thần vung kiếm liên tục chém về phía Ngạo Thiên.

Mỗi đòn tấn công của họ không chỉ làm rực sáng không gian mà còn tạo ra những làn sóng chấn động mạnh mẽ.

Nữ thần đứng giữa trận chiến, miệng lẩm bẩm những câu thần chú, vẫy tay tạo ra những cơn sóng ánh sáng thần thánh, như một bức tường bảo vệ chống lại sự tấn công của ác quỷ.

Tuy nhiên, trước sức mạnh áp đảo của Ngạo Thiên, cả ba thiên thần đã không thể chống cự được lâu. Ngạo Thiên, với sức mạnh áp đảo đã nhanh chóng chứng tỏ sự vượt trội của mình.

Những đòn tấn công của hắn vô cùng mạnh mẽ, khiến cho không gian xung quanh như bị xé nát.

Trong mộng cảnh này, Diệc Thần tuy không cảm nhận được áp lực nào, nhưng sự tàn phá trước mắt vẫn đủ để khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

Hai chiến thần, dù đã chiến đấu với tất cả sức lực, lần lượt ngã xuống, để lại chỉ một nữ thần duy nhất còn đứng vững. Sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô khi Ngạo Thiên tiến lại gần, chuẩn bị kết liễu cô bằng một đòn tấn công cuối cùng.

Đúng lúc đó, bầu trời bỗng tối sầm lại, và một sinh vật vĩ đại từ từ hiện ra từ trong những đám mây cuộn xoáy. Đó là một thánh thú của thiên thần tộc, mang vẻ đẹp huyền bí và quyền lực vượt trội. Ánh sáng phát ra từ cơ thể của thánh thú tỏa sáng rực rỡ, khiến Ngạo Thiên phải dừng lại trong chốc lát, bị sức mạnh của sinh vật này làm cho ngạc nhiên.

Tuy nhiên, trước sức mạnh tuyệt đối của Ngạo Thiên, dù thánh thú của thiên thần tộc có hùng vĩ đến đâu cũng không thể làm thay đổi cục diện. Sự xuất hiện của nó chỉ là một tia sáng yếu ớt giữa cuộc chiến không thể xoay chuyển.

Dù nó cố gắng hết sức để bảo vệ nữ thần, nhưng với sức mạnh tàn bạo của Ngạo Thiên, hắn ta đã dễ dàng nghiền nát cả hai người họ.

Diệc Thần không quá bất ngờ với cảnh tượng này dù gì thì đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn ta thấy Ngạo Thiên lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy.

Diệc Thần khẽ nhíu mày, thứ mà hắn quan tâm bây giờ là tại sao Ngạo Thiên lại muốn hắn thấy cảnh tượng này.

Bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Diệc Thần. Hắn chợt nhận ra rằng, dáng vẻ của nữ thần và cả con thánh thú đó nữa, hắn đã từng thấy qua đâu đó rồi.

Diệc Thần lẩm Hắn lẩm bẩm, giọng đầy khó chịu:

“Tà Thuật Luyện Hồn, khốn khiếp! Ngạo Thiên, ngươi rốt cục với Thiên An là có mối quan hệ gì ?”

Ngạo Thiên không đáp lại Diệc Thần, hắn ta vẫn giữ nét lạnh lùng đó. Không gian mộng cảnh cũng dần sụp đổ.

Diệc Thần trở lại thế giới thực, cảm giác mệt mỏi đã biến mất, thay vào đó là sự khó chịu và phẫn uất sâu sắc. Những hình ảnh trong giấc mơ vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn.

Diệc Thần bây giờ cũng chẳng cần biết Thiên An và Ngạo Thiên có mối quan hệ là gì. Năm xưa Diệc Thần đã nhường Nhược Thuỷ cho Ngạo Thiên, cho nên Thiên An bây giờ phải thuộc về hắn.

….

Một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, khiến Diệc Thần phải điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Hắn hít một hơi sâu để trấn tĩnh, rồi theo phản xạ bước ra mở cửa. Đứng bên ngoài là Vân Nghi, gương mặt cô nghiêm túc nhưng vẫn toát lên vẻ dịu dàng.

“Chị Lạc Tiên bảo em lên gọi anh.” Vân Nghi nói, ánh mắt cô ánh lên sự quan tâm. “Một giờ nữa, anh xuống ăn tối với mọi người.”

Diệc Thần gật đầu, cố gắng nở một nụ cười đáp:

“Ừm, anh biết rồi.”

Vân Nghi mỉm cười, rồi quay lưng rời đi. Diệc Thần đóng cửa lại và cố gắng xua tan đi những suy nghĩ còn ám ảnh trong đầu. Lúc này, hắn mới nhận ra rằng cả ngày hôm nay mình còn chưa tắm.

Hắn thở dài, rồi bước về phía phòng tắm. Dòng nước lạnh lẽo xối xuống khiến Diệc Thần cảm thấy tê cóng.

Trong khoảnh khắc đó, một suy nghĩ ngu ngốc bất ngờ hiện lên trong đầu hắn:

“Phòng tắm chung hình như có nước ấm.”

Diệc Thần do dự một lúc rồi cũng quyết định mang quần áo và khăn đi đến đó thử xem.

Hắn lặng lẽ bước ra khỏi phòng, âm thầm đi đến chỗ phòng tắm chung.

Diệc Thần rất cẩn thận trước khi bước vào phòng tắm chung. Dù đèn bên trong không sáng, nhưng hắn vẫn gõ cửa nhẹ nhàng để chắc chắn không có ai bên trong. Sau khi không nhận được phản hồi, hắn an tâm mở cửa và bước vào.

Trong lòng hắn có chút thầm mừng vì dường như mấy nữ quỷ kia đều thích tắm riêng trong phòng, để hắn có thể tận hưởng không gian này một cách thoải mái.

Diệc Thần ngâm mình trong làn nước ấm, cảm nhận sự thư giãn lan tỏa khắp cơ thể. Hơi nước nhẹ nhàng cuốn đi mọi căng thẳng và mệt mỏi.

Cảm giác dễ chịu chưa kịp lan tỏa trọn vẹn thì một cảm giác rợn người đã bất ngờ ập đến. Một giọng nói ngọt ngào thì thầm bên tai Diệc Thần, khiến hắn giật mình:

“Để em giúp anh kỳ lưng nha!”

Diệc Thần mở mắt, khung cảnh xung quanh vẫn đang tối đen như mực, hắn vì sợ thu hút sự chú ý nên đã không dám bật đèn.

Diệc Thần định quay người lại, nhưng cảm giác ngượng ngùng bất ngờ ập đến. Cô gái đứng sau lưng hắn không chỉ áp sát cơ thể mà còn nhẹ nhàng chuyển động, như thể dùng toàn bộ cơ thể để kỳ lưng hắn.

Diệc Thần cố gắng mở miệng để nói điều gì đó, nhưng ngay khi hắn bắt đầu định hình câu chữ, cô gái kia lại hiểu nhầm ý của hắn.

Diệc Thần nói, giọng có phần khẩn trương.

“Em… đừng!”

Cô gái vẫn tiếp tục, ánh mắt cô đầy sự âu yếm và dịu dàng:

“Ca ca, anh có muốn em giúp ở phía trước luôn không?”

Diệc Thần cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói của hắn lắp bắp và hơi run rẩy:

“Em… em… đủ… rồi!”

Nhưng cô gái không dừng lại, giọng nói của cô mang theo một chút trách móc:

“Ca ca chê Tâm Nhi phục vụ không tốt sao?”

Biết người phía sau mình là Tâm Nhi, Diệc Thần cảm thấy mặt mình nóng bừng, hắn lúng túng không biết phải phản ứng ra sao.

Hắn ta ban đầu chỉ muốn tắm nước ấm, bây giờ sao lại thành nước sôi rồi ?

“Không phải… không phải như vậy…” Hắn cố gắng nói nhưng giọng đã bị sự lúng túng làm cho nghẹn lại.

Tâm Nhi tiếp tục áp sát vào hắn, cơ thể mềm mại của cô vẫn không ngừng cọ xát lên lưng hắn, khiến Diệc Thần càng thêm bối rối.

“Ca ca, nếu anh không hài lòng, em có thể làm theo ý anh muốn….” cô nhẹ nhàng thì thầm, “Nhưng anh phải nói cho em biết anh muốn em làm như thế nào…”

Diệc Thần chưa biết phải xử lý sao với Tâm Nhi thì bỗng nghe thấy tiếng “cạch” phát ra từ bên ngoài.

Một cô gái khác bước vào phòng tắm, cô cũng không bật đèn mà lặng lẽ bước vào, rồi nhẹ nhàng ngâm mình trong làn nước ấm.

Tâm Nhi và Diệc Thần đều đứng ngây người, không biết phải làm gì tiếp theo.

Cô gái mới vào không hề để ý đến tình huống hiện tại, chỉ tập trung tận hưởng sự thoải mái trong bồn tắm.

Bất giác, cô ta nhận ra có người khác đang ở trong phòng tắm, cô liền nhỏ giọng hỏi, “Có ai ở đây không?”

Diệc Thần giữ im lặng, để Tâm Nhi giải quyết tình huống.

Tâm Nhi, với vẻ mặt hơi lúng túng nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh mà đáp

“Em là Tâm Nhi!”

Cô ta khẽ cười Nói:

“Chị là Thanh Thanh.”

Diệc Thần nuốt nước bọt, biết rằng mình cần phải nhân cơ hội lén rời khỏi đây. Tuy nhiên, trước khi hắn kịp thực hiện kế hoạch của mình, Tâm Nhi bất ngờ vòng tay giữ chặt hắn lại.

Mặc dù có vẻ ngoài mềm mại, nhưng sự quyết đoán trong hành động của Tâm Nhi khiến Diệc Thần không thể cử động.

Tâm Nhi lên tiếng hỏi Thanh Thanh:

“Chị Thanh Thanh, chị có cần em giúp một tay không?”

Thanh Thanh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lắc đầu nhẹ nhàng:

“Không, chị có thể tự làm được.”

Diệc Thần chưa kịp hiểu ý của Tâm Nhi thì cô đã nhanh chóng dùng tay mình điều khiển tay của hắn, từ từ đưa lên lưng của Thanh Thanh.

Cô cười dịu dàng pha lẫn chút tinh nghịch:

“Để em giúp chị ở chỗ này nhé.”

Nói rồi, cô tiếp tục điều khiển bàn tay của Diệc Thần, nhẹ nhàng xoa bóp lưng Thanh Thanh.

Thanh Thanh mất một lúc mới nhận ra tay của Tâm Nhi có vẻ khô ráp và thô kệch, khác biệt hẳn với sự mềm mại mà cô từng biết.

Cô cất giọng hỏi với vẻ ngạc nhiên:

“Tay em hôm nay có vấn đề gì sao ?”

Tâm Nhi mỉm cười, không tỏ ra bối rối mà đáp:

“Chị Thanh Thanh, tay em không sao. Chắc là do chị tưởng tượng nhiều quá đấy!”

Thanh Thanh vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ nhưng không hỏi thêm.

Khi Tâm Nhi sắp chuyển vị trí tay của Diệc Thần ra phía trước Thanh Thanh thì cô đã đứng bật dậy khỏi làn nước ấm và mỉm cười nói:

“Cảm ơn em, chị nghĩ nhiêu đấy là đủ rồi! Em cũng nên ra ngoài sớm đi, đừng ở dưới nước lâu quá…”

Thanh Thanh dứt lời thì nhẹ nhàng rời khỏi phòng tắm, để lại một không gian tĩnh lặng.

Cánh cửa khép lại với một tiếng “cạch” nhẹ, và không khí trong phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Chỉ còn lại Diệc Thần và Tâm Nhi trong phòng tắm. Tâm Nhi với giọng điệu đầy ma mị, ghé sát vào tai Diệc Thần, thì thầm:

“Anh có muốn tiếp tục giúp em không?”

Diệc Thần bị bất ngờ bởi câu hỏi và sự gần gũi của Tâm Nhi, hắn giật mình và phản xạ nhanh chóng bật dậy khỏi làn nước ấm. Cảm giác cần phải thoát khỏi tình huống này càng nhanh càng tốt.

May mắn cho hắn là khi vừa đứng lên, Tâm Nhi đã trượt tay và không kịp giữ hắn lại.

Diệc Thần lao ra khỏi bồn tắm, với hơi nước còn bám trên cơ thể, nhanh chóng rời khỏi phòng tắm, để lại Tâm Nhi đứng đó, ánh mắt chứa đầy sự tiếc nuối.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.