Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tà Thần Thịnh Nộ và Tà Thần U Sầu

Tiểu thuyết gốc · 2364 chữ

(Trong khi Diệc Thần còn đang bận rộn với cuộc chiến ở Yêu Giới)

Trái đất, tại nhà của Diệc Thần..

Diệc Thần và các chị gái đã đi ra ngoài gần một tháng nay, ngôi nhà đông đúc ngày nào giờ đây đã trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Thiên An nằm trên chiếc sofa, cô thở dài nhìn Lạc Tiên nói:

“Chị Lạc Tiên, khi nào anh hai mới về ạ.”

Lạc Tiên khi này vẫn đang chăm chú đọc sách, cô nghe Thiên An hỏi vậy thì liền đáp lại:

“Chị cũng không biết, chắc là mai mốt sẽ về thôi!”

Thiên An nghe hai từ “mai mốt” của chị Lạc Tiên mà không khỏi chán nản, lần nào cô hỏi câu này, chị Lạc Tiên cũng chỉ trả lời y hệt vậy.

Thiên An thử bật TV lên xem, nhưng chuyển kênh một hồi cũng không có gì thú vị.

Kiều Trang thấy Thiên An như vậy cũng buồn lây, bất chợt trong đầu cô liền nảy lên một ý tưởng.

Cô quay sang nói với hai người Thiên An và Lạc Tiên:

“Chị Lạc Tiên hay là chúng ta dẫn bé An ra ngoài chơi đi, em nghe nói hôm nay có hội chợ gì đó…”

Thiên An nghe vậy cũng hào hứng, cô ôm lấy cánh tay của Lạc Tiên mà năn nỉ:

“Chị Lạc Tiên, em cũng muốn ra ngoài chơi…”

Lạc Tiên nhìn vẻ mặt nài nỉ của Thiên An và Kiều Trang, không thể không mềm lòng. Cô thở dài, đặt quyển sách xuống và mỉm cười:

“Được rồi, chúng ta sẽ đi hội chợ. Nhưng nhớ chuẩn bị đủ đồ nhé.”

Một giờ sau, ba người cuối cùng cũng đến nơi tổ chức hội chợ. Bầu không khí ở đây rất náo nhiệt, với tiếng cười nói vui vẻ và âm nhạc rộn ràng từ các gian hàng.

Những ánh đèn màu sắc lấp lánh và các sạp hàng trưng bày đủ loại đồ chơi, đồ ăn khiến không gian trở nên sống động và hấp dẫn.

Thiên An nhìn quanh với đôi mắt sáng rực, hào hứng kéo tay Lạc Tiên và Kiều Trang để cùng khám phá các gian hàng trưng bày.

Sau một hồi thì cả ba chị em cũng quyết định đi đến khu trò chơi, Thiên An và Kiều Trang cùng nhau thử rất nhiều trò chơi, từ cảm giác nhẹ đến cảm giác mạnh. Chỉ có Lạc Tiên là không tham gia trò chơi nào.

Lòng vòng gần nữa ngày trời, cả ba chị em dừng chân tại một chiếc ghế đá bên đường, Thiên An chỉ về phía một cửa hàng kem ở khá xa và hớn hở nói:

“Chị Trang, em muốn ăn kem!!!”

Đôi chân nhỏ nhắn của Thiên An đã mỏi rã rời, cô không muốn phải đi thêm cả trăm mét nữa, nên quay sang nũng nịu với Kiều Trang, giọng kéo dài:

“Chị Trang… ơi!!!”

Nhìn vào đôi mắt long lanh đầy mong đợi của Thiên An, Kiều Trang không thể kiềm lòng, nở nụ cười dịu dàng và đáp lại:

“Được rồi, em ở đây chờ nhé, để chị đi mua kem cho!”

Thiên An gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng rực, miệng không ngừng reo lên sung sướng:

“Yay! Chị là tuyệt nhất!”

Dứt lời, Kiều Trang mỉm cười nhẹ nhàng rồi nhanh chóng rời đi. Trong khi Thiên An ngồi trên ghế, vẻ mặt rạng rỡ và hạnh phúc, Lạc Tiên lại cảm thấy có điều gì đó bất an. Linh tính nhạy bén của cô, như một làn gió thoảng qua, mách bảo rằng nơi này sắp xảy ra chuyện không lành.

Khu vực bán kem thật sự rất lớn, mỗi gian hàng đều có hàng dài người xếp hàng chờ đợi. Kiều Trang lướt mắt qua một lượt, rồi bước đến quầy có đông khách nam nhất. Chỉ với một cái nháy mắt và mị lực mạnh mẽ của mình, cô nhẹ nhàng mê hoặc họ, khiến những người đàn ông dần lơ đễnh, rồi từ từ rời khỏi hàng như bị cuốn vào một giấc mơ. Chẳng mấy chốc, hàng trước mặt Kiều Trang chỉ còn vài ba người thưa thớt.

Khi đang đứng chờ mua kem, Kiều Trang bất chợt cảm nhận được một sự thay đổi kỳ lạ trong không khí. Nhiệt độ quanh cô đột ngột tăng cao một cách chóng mặt, khiến không gian trở nên ngột ngạt. Những cửa hàng gần đó bắt đầu bốc cháy dữ dội, ngọn lửa hung hãn bùng lên trong chớp mắt. Khung cảnh xung quanh lập tức rơi vào hỗn loạn, mọi người hoảng hốt la hét, cố gắng tìm đường thoát thân trong tuyệt vọng.

Nhận ra sự nguy hiểm đang diễn ra, Kiều Trang quay người định trở lại chỗ Lạc Tiên và Thiên An. Nhưng chưa kịp bước đi, cô đã bị chặn đứng bởi một vòng tròn lửa lớn bùng lên, bao vây chặt lấy cô. Ngọn lửa đỏ rực cuộn tròn quanh Kiều Trang như một con thú dữ, và từng giây trôi qua, vòng lửa dần thu hẹp, như muốn nuốt chửng cô.

Bằng phản xạ nhanh nhạy, Kiều Trang lập tức kích hoạt quỷ khí, tạo ra một lớp lá chắn bảo vệ. Khi ngọn lửa chạm vào lớp lá chắn, nó nhanh chóng bị dập tắt. Tuy nhiên, mối nguy hiểm vẫn chưa kết thúc.

Từ trên bầu trời, một bóng hình ác quỷ đỏ rực xuất hiện, tỏa ra luồng khí dữ dội và nặng nề. Hắn đáp xuống đất, ánh mắt đầy phẫn nộ hướng thẳng vào cô. Giọng nói trầm khàn, mang theo sự phẫn uất vang lên:

“Lâu quá không gặp, Yêu Mị Quỷ.”

Kiều Trang nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đầy cảnh giác và lạnh lùng. Dù đã nhiều năm không gặp, cô vẫn nhận ra kẻ đối diện. Giọng cô trầm thấp, đầy đề phòng:

“Ngươi là… Tà Thần Thịnh Nộ.”

Không cần biết lý do vì sao hắn xuất hiện, Kiều Trang không chút do dự. Cô vung tay, quỷ khí từ lòng bàn tay nhanh chóng cuộn trào, xoáy sâu vào không gian xung quanh. Chỉ trong tích tắc, những luồng khí đen đặc quánh ngưng tụ lại, hóa thành những sợi xích hắc ám và sắc bén, lao thẳng về phía Tà Thần Thịnh Nộ như những mũi tên vô hình, mang theo sát khí ngùn ngụt.

Thế nhưng, Tà Thần Thịnh Nộ hoàn toàn bình tĩnh, ánh mắt không hề dao động. Hắn nhấc thanh kiếm khổng lồ, tà khí đỏ rực bao phủ lấy lưỡi kiếm sắc bén. Chỉ với một cú vung mạnh, lưỡi kiếm bổ xuống, cắt xuyên qua những sợi xích hắc ám với lực mạnh đến mức không khí như bị xé toạc. Những sợi xích, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể chống lại sức mạnh ấy. Chúng bị chém tan thành từng mảnh và tan biến trong không khí.

Cả hai người sau đó tiếp tục lao vào nhau, mỗi đòn đánh đều mang sức phá hoại mạnh mẽ, làm cho không gian xung quanh rung chuyển dữ dội.

Quay trở lại chỗ Thiên An và Lạc Tiên, không khí có vẻ bình yên hơn. Thiên An đứng bên máy gắp gấu bông, ánh mắt sáng rực khi nhìn những cô bé cùng tuổi đang hào hứng vây quanh trò chơi.

Cô nắm lấy tay áo Lạc Tiên, giọng hào hứng nói:

“Chị Lạc Tiên, em muốn chơi trò đó!”

Lạc Tiên xoa đầu Thiên An trìu mến, nở một nụ cười ấm áp:

“Được rồi, nhưng chúng ta phải đợi chị Trang quay lại trước đã.”

Thiên An vui vẻ gật đầu:

“Dạ!”

Đúng lúc đó, một làn gió mạnh đột ngột thổi qua, mang theo cảm giác lạnh lẽo và ai oán đau thương.

Lạc Tiên cảm thấy có điều không lành liền ôm lấy Thiên An vào lòng.

Làn gió lướt qua nhanh chóng kèm theo đó là một người đàn ông gầy gò, khuôn mặt hốc hác với hai quầng mắt tím than, xuất hiện.

Sự u sầu và đau đớn tỏa ra từ dáng vẻ của hắn khiến cho Lạc Tiên phải nhăn mặt.

Lạc Tiên liếc nhìn người đàn ông, ánh mắt trở nên sắc lạnh và đầy cảnh giác. Cô lên tiếng với giọng nghiêm nghị:

“Ngươi là… Tà Thần U Sầu?”

Tà Thần U Sầu nhìn Lạc Tiên, tiếng cười khàn khàn phát ra từ đôi môi hốc hác của hắn:

“Uhuhuhu, bị ngươi phát hiện rồi… Thiên Hà Quỷ… Uhuhuhu!”

Thiên An khi này đã bị áp lực của cơn gió đó làm ngất xỉu. Lạc Tiên liếc nhanh về phía cô bé, thấy rằng Thiên An vẫn ổn, nỗi lo lắng trong cô dần chuyển thành cơn giận dữ. Ánh mắt Lạc Tiên sắc bén như dao, không rời khỏi Tà Thần U Sầu:

“Ngươi muốn kiếm chuyện với ta?”

Kèm theo lời nói của Lạc Tiên là một sức mạnh vô hình khiến cho tên Tà Thần U Sầu không thể cử động được.

Tên Tà Thần U Sầu lúc này đã ý thức được Thiên Hà Quỷ nghiêm túc rồi, sức mạnh đang trấn áp hắn chính xác là Quỷ Vực Thiên Hà.

Tình thế của hắn không khác gì tên Đại Thiên Thần Ngô Cương lúc trước, dưới áp lực của Quỷ Vực Thiên Hà, người có tu vi thấp hơn Lạc Tiên sẽ không thể cử động được.

Tà Thần U Sầu cau mày nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, tiếng cười khàn khàn của hắn vang lên:

“Uhuhuhu, ngươi thật sự khiến người khác phải kinh ngạc đấy, Thiên Hà Quỷ!”

Lạc Tiên không thèm để ý đến lời khiêu khích của hắn. Ánh mắt của cô sắc lạnh như dao, chỉ trong chớp mắt, một ngọn giáo ma quái được triệu hồi, lao vút về phía Tà Thần U Sầu.

Ngay khi ngọn giáo sắp chạm vào hắn, Tà Thần U Sầu nhanh chóng niệm một câu thần chú. Linh hồn của hắn lập tức tách khỏi thể xác, khiến cho một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi cuộn lên mịt mù.

Trong làn khói dày đặc, Tà Thần U Sầu lập tức nhập vào một cơ thể nhân loại gần đó, trở lại với hình dạng của hắn.

Lạc Tiên nhận ra đòn tấn công vừa rồi không thể tiêu diệt hắn, nhưng ngay cả khi hắn ký sinh trong cơ thể người khác, hắn vẫn không thể thoát khỏi áp lực mà Quỷ Vực Thiên Hà tạo ra.

Biết rằng mình không phải là đối thủ của Thiên Hà Quỷ, Tà Thần U Sầu cất giọng đe dọa, đầy ám ảnh:

“Ngươi không thể bảo vệ con bé đó mãi mãi đâu… nó thuộc về chúng ta. Uhuhuhu!”

Dứt lời, hắn nhanh chóng rời khỏi cơ thể nhân loại kia, linh hồn hắn mờ dần và biến mất vào hư không. Để lại cơ thể nhân loại đứng im lặng như một cái xác vô hồn, không còn dấu vết của sự sống.

Tà Thần Thịnh Nộ và Kiều Trang tiếp tục giao chiến, cả hai đều ngang sức ngang tài, nhưng rõ ràng cả hai chỉ đang thăm dò, chưa hề dùng đến sức mạnh thực sự của mình. Tà Thần Thịnh Nộ tập trung quỷ khí mạnh mẽ vào thanh kiếm, chuẩn bị nghiêm túc chiến đấu với Kiều Trang.

Nhưng khi hắn vừa nâng thanh kiếm lên, một làn gió lạnh lẽo thổi qua, kèm theo giọng nói vang lên:

“Rút lui thôi, chúng ta chưa đến lúc hành động.”

Lời kêu gọi rút lui khiến Tà Thần Thịnh Nộ không khỏi tức giận. Trong lúc cơn hưng phấn chiến đấu đang dâng trào, hắn lại phải đối mặt với lệnh rút lui.

Mặc kệ lệnh đó, hắn tiếp tục tấn công, dồn hết tốc độ chém về phía Kiều Trang.

Kiều Trang không hề lùi bước. Cô dẫm mạnh xuống đất, mở ra Quỷ Vực Yêu Mị của mình. Trong không gian kỳ bí của Quỷ Vực, mọi bộ phận trên cơ thể cô đều trở thành vũ khí, đồng thời được cường hóa sức mạnh.

Khi thanh kiếm của Tà Thần Thịnh Nộ vung xuống, Kiều Trang nhanh chóng biến cánh tay mình thành một thanh kiếm sắc bén, chặn đứng đòn tấn công của hắn.

Cùng lúc đó, mái tóc của cô biến thành những mũi dao sắc nhọn, lao vút về phía Tà Thần Thịnh Nộ.

Hắn không còn cách nào khác ngoài việc thu kiếm lại và né tránh những chiêu thức ác liệt của Kiều Trang.

Dù hắn đã né tránh những nhát chém chí mạng, nhưng trên cơ thể hắn vẫn không thể tránh khỏi những vết thương nhỏ mà Kiều Trang tạo ra dọc theo da thịt hắn.

Tà Thần Thịnh Nộ nhìn cô, ánh mắt đầy căm phẫn nhưng cũng chứa đựng sự kính nể:

“Không tệ, không tệ. Vậy mới xứng danh là một Quỷ Vệ Hồn chứ.”

Nói xong, Tà Thần Thịnh Nộ thu kiếm lại, không nói thêm một lời nào nữa, hắn nhanh chóng biến mất vào không khí.

Kiều Trang cũng chẳng có ý định đuổi theo, cô lo lắng chạy về phía Lạc Tiên và Thiên An

Biết cả hai không sao, cô cũng an tâm một phần.

Kiều Trang không có ý định đuổi theo Tà Thần Thịnh Nộ. Cô ngay lập tức hướng về phía Lạc Tiên và Thiên An, lòng đầy lo lắng. Khi trở lại, nhìn thấy rằng cả Lạc Tiên và Thiên An đều không hề hấn gì, một phần lo lắng trong lòng đã được trút bỏ.

Sau đó, Kiều Trang và Lạc Tiên cùng nhau đưa Thiên An trở về nhà. Trên suốt quãng đường, không ai nói với ai câu nào, sự im lặng nặng nề bao phủ không gian xung quanh. Bởi lẽ cả hai đều đã biết được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.