Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi ngủ nhớ phải khóa cửa

Tiểu thuyết gốc · 2013 chữ

Diệc Thần vừa chợp mắt một chút, cơ thể còn chưa hoàn toàn thư giãn, thì hắn bỗng giật mình nhận ra mình đã quên khóa cửa.

Lo lắng không bao giờ thừa, hắn nhanh chóng tỉnh dậy và định bước xuống giường để khóa cửa.

Nhưng khi hắn mở mắt ra, mọi thứ đã quá muộn. Hắn cảm nhận được sự ấm áp và nhịp thở nhẹ nhàng của ai đó bên cạnh mình, không chỉ một mà tận hai người.

Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, hắn nhận ra hai đứa nằm cạnh mình là Kiều Trang và Vy Vy, hai đứa này từ lúc nào mà đã lén lút chui vào chăn.

Kiều Trang tựa đầu vào vai hắn, mái tóc dài của cô vắt qua tay hắn, còn Vy Vy nằm ở phía bên kia, cuộn mình trong chăn với nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Hơi ấm từ hai cô gái này nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể hắn, tạo nên một cảm giác dễ chịu và yên bình. Tuy nhiên khoảng khắc dễ chịu và yên bình của đó ngay lập tức bị cảm giác lo sợ làm lu mờ.

Bằng cách tiếp xúc cơ thể gần như thế này. hắn nhận ra rằng cả hai đều không mặc quần áo trên người, chỉ còn lại bộ đồ lót mỏng manh.

Trái tim Diệc Thần bắt đầu đập nhanh hơn, hắn ý thức rằng mình cần phải tìm cách thoát khỏi tình trạng này.

Diệc Thần tự trấn an bản thân, hít sâu và cố gắng không gây ra tiếng động, không làm đánh thức Kiều Trang và Vy Vy. Hắn từ từ, cẩn thận lách người ra khỏi sự ôm ấp của hai cô gái, từng động tác được thực hiện một cách nhẹ nhàng và chính xác.

Khi cuối cùng đã hoàn toàn thoát khỏi chiếc giường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một chút, cảm giác như một gánh nặng vừa được gỡ bỏ.

Tuy nhiên, khi hắn vừa chạm vào tay nắm cửa, một giọng nói dịu dàng nhưng đầy đe dọa vang lên khiến tim hắn như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.

“Ca ca, nửa đêm rồi anh còn muốn đi đâu?”

Diệc Thần quay lại, cảm thấy như có một cơn gió lạnh lẽo lướt qua cơ thể. Kiều Trang và Vy Vy từ khi nào đã ngồi trên giường, ánh mắt cả hai đều vô cùng sắc lạnh mà nhìn hắn.

Diệc Thần đứng đó, cảm giác như mọi âm thanh xung quanh đều bị bóp nghẹt bởi sự nghiêm nghị trong ánh mắt của Kiều Trang và Vy Vy. Hắn thu lại tinh thần, ánh mắt lướt qua hai người đang ngồi trên giường.

Diệc Thần suy nghĩ một chút, cố gắng tìm ra một lý do thuyết phục hơn để giải thích hành động của mình. Hắn nhanh chóng đáp lại, giọng điệu có phần mất bình tĩnh:

“Anh… anh chỉ định ra ngoài uống nước một chút…”

Kiều Trang nhướng mày, sự nghi ngờ rõ ràng trong đôi mắt cô.

“Nước? Anh không cần phải đi đâu cả, trong phòng có sẵn nước rồi.”

Diệc Thần ánh mắt khó tin, hắn quét mắt qua một vòng quanh phòng rồi cãi lại:

“Không có, tụi em chỉ xem trong phòng này chỗ nào có nước.”

Vy Vy lập tức chỉ vào cơ thể mình, ánh mắt không giấu được sự cương quyết:

"Trong phòng không có nước, nhưng trong người tụi em có nước. Nếu anh muốn thì xin cứ tự nhiên.”

Diệc Thần nhận ra hàm ý của Vy Vy, cố gắng giữ cho đầu óc mình trong sáng, hắn quyết định không cãi lại họ. Thay vào đó liền đổi lý do, Diệc Thần nói với giọng nghiêm túc:

“Anh cảm thấy hơi khó thở, muốn ra ngoài hóng gió một chút.”

Cả hai nghe thế liền tiến lại gần hắn, ánh mắt khó chịu và pha lẫn ghen tuông.

Vy Vy lên tiếng trước, giọng chứa đầy sự giận dữ vì ghen:

“À, anh ngửi mùi con hồ ly kia quen rồi, nên giờ thiếu hơi nó, liền cảm thấy khó thở, phải không ?”

Kiều Trang cũng phụ họa thêm, giọng cô chậm rãi, cố gắng nhấn mạnh từng chữ:

“Giữa hai đứa em và con hồ ly đó, anh chọn ai ?”

Diệc Thần nuốt nước bọt, hắn không biết phải làm gì để xoa dịu tình hình này.

Trầm ngâm một lúc, hắn cuối cùng cũng quyết định đối diện với Kiều Trang và Vy Vy.

Đưa ánh mắt lên nhìn họ, vẫn là không thế nhìn được mấy món đồ thiếu vải trên người hai đứa này.

Diệc Thần nhanh chóng đẩy cả hai xuống giường, hắn phủ chăn lên người Kiều Trang và Vy Vy. Giọng nghiêm túc và chân thành:

“Hai em hiểu lầm rồi. Anh chưa có gì với Hiểu Vân cả!”

Kiều Trang không hài lòng với câu trả lời đó, cô nói với giọng mỉa mai:

“Chưa có gì ? Nghĩa là chưa có cơ hội để làm gì sao ?”

Diệc Thần ngay lập tức búng trán Kiều Trang một cái, hắn chỉnh lại cô ấy:

“Em đừng có suy nghĩ lệch lạc giùm anh, chưa có gì thật sự là chưa có gì cả ?”

Kiều Trang không hài lòng mà nói tiếp:

“Em hiểu rồi, hiện giờ chưa có gì nhưng sau này sẽ có gì phải không ?”

Diệc Thần bất lực không cãi nữa. Hắn hôn nhẹ lên trán Kiều Trang rồi nói:

“Em bớt ghen một chút đi. Anh không phải là kiểu đàn ông háo sắc đó.”

Kiều Trang bị hôn đột ngột, liền quay mặt qua chỗ khác, giọng cô lúng túng nhưng chứa đầy quan tâm.

“Anh biết giữ mình là tốt, nhưng lần sau đừng có đi đến mấy chỗ nguy hiểm như thế một mình. Em đã nghe Linh Lăng kể lại rồi, nếu mà không có em ấy thì anh đã nhừ xương với mấy con tiểu quái rồi!”

Diệc Thần gật đầu đáp lại, hắn liền sau đó chuyển ánh mắt sang Vy Vy. Thấy Vy Vy im lặng nãy giờ hắn lên tiếng hỏi:

“Em không muốn nói gì sao ?”

Vy Vy hừ lạnh một cái:

“Em nói gì được anh nữa chứ, anh đã muốn có tiểu tam thì em cản cũng vô ích!”

Diệc Thần lắc đầu ngao ngán, hắn cảm thấy mệt mỏi với sự căng thẳng này. Hắn nói với giọng nhẹ nhàng:

“Em thật là… vậy giờ em muốn sao?”

Vy Vy nhìn hắn, đôi mắt tuy còn vẻ lạnh lùng nhưng đã dịu lại một chút.

“Hôn em đi!”

Không chút do dự, Diệc Thần hôn lên trán Vy Vy một cái, rồi tiếp tục nói:

“Vậy được chưa ?”

Vy Vy lắc đầu, cô nhếch môi lên rồi nói:

“Chưa được, em muốn được hôn ở đây.”

Diệc Thần bất lực nhìn Vy Vy, hắn không có ý định chiều lòng cô ấy thêm chút nào nữa. Hắn hôn nhẹ lên má Vy Vy rồi nói:

“Chỉ tới đây thôi, hai đứa về phòng đi.”

Vy Vy khi này vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cô biết mình cũng chẳng thể đòi hỏi thêm. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra phía cửa phòng rồi nói:

“Tận hưởng tiểu hồ ly của anh thêm vài ngày nữa đi. Em sẽ không nương tay với nó đâu!”

Dứt lời, Vy Vy lập tức quay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Vy Vy, Diệc Thần có hơi lo lo, hắn không lo Hiểu Vân sẽ thua Vy Vy, nhưng điều hắn lo lắng là sau này hai đứa nó, có thể hoàn thuận được hay không…

Kiều Trang khi này vẫn ngồi ở trong phòng, cô nãy giờ cũng đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Kiều Trang nhìn vào ánh mắt của Diệc Thần, cô nhíu mày như thể đã đoán được hắn đang nghĩ gì. Kiều Trang nói với giọng có chút miễn cưỡng nhưng vẫn rất dịu dàng:

“Anh đang lo cho tiểu hồ ly đó sao ? Hừm, chị Vy Vy chỉ đang làm khó anh một chút thôi. Nếu như tiểu hồ ly đó thật sự có thực lực, em tin rằng chị ấy sẽ chấp nhận cô ta.”

Diệc Thần khẽ gật đầu, cảm nhận được sự an ủi trong lời nói của Kiều Trang. Hắn hiểu ý của Kiều Trang, nhưng mà hắn cũng muốn biết Kiều Trang có suy nghĩ gì về Hiểu Vân. Diệc Thần hỏi, với giọng dò xét:

“Em cũng ghét Hiểu Vân như Vy Vy sao ?”

Kiều Trang im lặng một chút, ánh mắt có vẻ trầm tư. Cuối cùng, cô trả lời:

“Em không hẳn là ghét, nhưng em cảm thấy không dễ dàng để chấp nhận cô ấy ngay lập tức.”

Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục với sự chân thành trong giọng nói:

“Em biết rõ anh xưa nay điều đối xử với mọi người rất công bằng và chưa bao giờ để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến quyết định của mình. Nếu Hiểu Vân thật sự có lòng chân thành và thực lực, thì em sẽ chấp nhận cô ta.”

Nghe những lời nói chân thành của Kiều Trang, Diệc Thần mới cảm thấy nhẹ lòng một chút. Phải lâu lắm rồi hắn mới nhận thêm Quỷ Vệ Hồn, một ngàn năm hay hai ngàn năm, Hiểu Vân so về tuổi tác mà nói thì quá cách xa ai với những nữ quỷ khác. Nhưng với Diệc Thần mà nói thì Hiểu Vân hay những nữ quỷ kia đều có thân phận như nhau. Đều là những “hạt giống” nhỏ mà hắn gieo trồng.

Kiều Trang thấy Diệc Thần mãi im lặng thì lên tiếng gọi, giọng cô đầy ma mị và tinh nghịch:

“Anh muốn tối nay chúng ta chơi trò gì ?”

Diệc Thần khi này vẫn chưa kịp định thần, vẻ mặt hắn có chút ngạc nhiên, không biết cô đang nghĩ gì mà hỏi lại:

“Ý em là sao ? Chơi trò gì là sao ?”

Kiều Trang không đáp lời, cô trực tiếp đè Diệc Thần xuống giường. Ánh mắt lấp lánh sự khiêu gợi:

“Một nam, một nữ, ở cùng trong một phòng, anh nói xem….chúng ta, có thể chơi trò gì ?”

Diệc Thần ý thức được sự nguy hiểm ngay lập tức ôm gối chạy ra khỏi phòng.

Vừa mở cửa phòng ra thì đã thấy Linh Lăng xuất hiện với dáng vẻ lấp ló trước phòng hắn.

Hắn không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán ra được con bé này là đang muốn mò vào phòng hắn.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh khi lên tiếng:

“Linh Lăng, em làm gì ở đây?”

Linh Lăng nhìn hắn với đôi mắt to tròn, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên và có phần vô tội. “Em chỉ… chỉ muốn xem anh có cần gì không ?”

Diệc Thần lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Đêm rồi, anh muốn yên tĩnh. Em mau về phòng đi!”

Linh Lăng nhìn hắn với vẻ tiếc nuối, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu và lặng lẽ quay lại phòng của mình.

Diệc Thần thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại và quay trở lại giường. Khi hắn ngồi xuống giường, mới chợt nhớ là Kiều Trang vẫn còn đang ở đây.

Cả hai nhìn nhau, Kiều Trang vẫn nằm trên giường, ánh mắt quyến rũ như mời gọi hắn.

Diệc Thần bất lực chỉ có thể đứng dậy, tiếp tục ý định lúc nãy của hắn, ôm gối ra ngoài tìm chỗ khác để ngủ.

Rất nhanh hắn đã biết nơi mà mình thuộc về, Diệc Thần nhẹ nhàng đẩy cửa mà đi vào phòng Thiên An, căn phòng quen thuộc nhưng chứa đầy yên bình.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.