Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thả đèn lồng

Tiểu thuyết gốc · 2485 chữ

Diệc Thần trở về phòng thì đã thấy Vy Vy ngồi trên giường đợi hắn, cô dùng ánh mắt nửa yêu nửa giận mà nhìn hắn. Hắn bình tĩnh hỏi, giọng điềm nhiên:

“Em tìm đến phòng anh có việc gì?”

Vy Vy nhìn hắn, nụ cười trên môi thoáng chút cay đắng, giọng nói có vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn xen lẫn chút trách móc:

“Phải có việc thì em mới được tìm anh à?”

Cô đứng dậy, bước đến gần hắn, đôi mắt sâu thẳm đầy u uất.

“Tối nay… em ở lại đây có được không?” Giọng cô khẽ khàng, mang theo sự tha thiết.

Diệc Thần nhìn cô, ánh mắt thoáng chút cảnh giác:

“Em định bày trò gì trêu chọc anh nữa, đúng không?”

Vy Vy lắc đầu, bước lại gần thêm một chút, giọng cô nhỏ nhẹ, gần như van nài:

“Không có… em chỉ không muốn ở một mình.”

Đôi mắt cô rưng rưng, long lanh những giọt nước mắt đang chực rơi xuống. Lời nói tiếp theo phát ra nghẹn ngào, không còn chút che giấu nào:

“Mỗi lần anh có thêm một người mới… em lại cảm thấy như mình mất đi một chút, một phần nào đó trong anh không còn là của em nữa…”

Diệc Thần đứng lặng im, ánh mắt không rời khỏi Vy Vy. Sự chân thành trong lời nói của cô, khiến hắn cảm thấy sự mâu thuẫn trong lòng.

Hắn biết Vy Vy là kiểu con gái thế nào, cô ấy thường ngày tràn đầy năng lượng và tinh nghịch, nhưng bên trong lại là một trái tim nhạy cảm và dễ tổn thương.

Hắn bước đến gần, đưa tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gò má cô:

"Em không cần phải ghen tỵ hay cảm thấy thiếu thốn," hắn nói, giọng mềm hơn thường lệ. "Anh không bao giờ có thể làm cho mọi người hài lòng đồng thời. Nhưng em nên biết rằng, dù có bao nhiêu người khác, thì chỗ của em trong lòng anh vẫn không thay đổi."

Vy Vy nhìn hắn, sự bối rối và đau khổ trong mắt dần lắng xuống. Cô khẽ gật đầu, như tìm thấy chút an ủi trong lời nói của hắn.

“Em chỉ... muốn anh nhớ rằng, dù anh có thay đổi thế nào, em vẫn ở đây, em vẫn yêu anh như ngày đầu.”

Diệc Thần không nói thêm gì, hắn kéo Vy Vy vào lòng, vòng tay ôm cô một cách nhẹ nhàng, như muốn gửi gắm tất cả sự an ủi và sự thật trong cái ôm đó.

“Vậy thì, tối nay em cứ ở lại đây đi.”

Vy Vy mỉm cười nhẹ, ánh mắt cô vẫn còn ướt nhưng đã sáng lên chút gì đó ấm áp. “Cảm ơn anh, Diệc Thần.”

Diệc Thần tối hôm đó cũng không ngủ, hắn chỉ nằm đó, trong đầu vẫn suy nghĩ về chuyện của Hiểu Vân.

Hắn sẽ không thay đổi quyết định của mình, Diệc Thần đã chọn cô ấy và cô ta hoàn toàn xứng đáng. Cách tốt nhất bây giờ là làm cho Vy Vy công nhận Hiểu Vân.

Hiểu Vân có thực lực, nhưng so với Vy Vy thì có lẽ chưa thể sánh bằng. Nếu Vy Vy mà nghiêm túc thì Hiểu Vân sợ là sẽ khó vượt qua được bài kiểm tra.

Diệc Thần thầm nói:

“Một tháng…một tháng…muốn lên cấp nhanh không phải là chuyện dễ…trừ khi…”

Diệc Thần bây giờ là đang nghĩ đến sức mạnh của Quỷ Vực, nếu như Hiểu Vân có thể phát huy một phần của nó thì cô ấy mới có thể thắng được Vy Vy. Nhưng điều đó không phải là dễ dàng…

Diệc Thần tự nhiên không muốn suy nghĩ nữa, hắn bắt đầu lên mạng tìm kiếm yêu cảnh, Hiểu Vân vẫn chưa quỷ hóa hoàn toàn nên vẫn có thể hấp thu yêu khí để thăng cấp. Cộng thêm việc yêu cảnh ở trái đất rất phổ biến. Nếu như giúp Hiểu Vân thăng lên Rank 9, thì nỗi lo của hắn mới có thể tạm lắng xuống.

Sáng hôm sau, Diệc Thần thông báo với các nữ quỷ rằng hắn sẽ rời khỏi nhà để cùng Hiểu Vân đi huấn luyện. Nghe tin này, Vy Vy và Kiều Trang ngay lập tức phản đối. Họ không thể chấp nhận việc Diệc Thần đi riêng với “tiểu hồ ly” kia.

Không khí trong nhà cũng trở nên căng thẳng. Vy Vy và Kiều Trang nhất quyết yêu cầu rằng nếu Diệc Thần ca ca muốn ra ngoài, thì một trong họ phải đi cùng.

Dù sự phản đối của họ rất quyết liệt, Diệc Thần kiên quyết giữ vững lập trường của mình, không để bất kỳ sự cản trở nào làm lung lay quyết định của hắn. Quyết định của hắn đã được đưa ra và không thể thay đổi, khiến Vy Vy và Kiều Trang, mặc dù đầy lo lắng và không hài lòng, cuối cùng cũng phải chấp nhận thực tế.

Từ nãy đến giờ, Lạc Tiên vẫn im lặng, cô biết rằng mình có nói gì cũng không thể ngăn cản Diệc Thần ca ca vào lúc này. Tuy nhiên, cô cũng không dễ dàng làm ngơ chuyện này.

Khi bóng lưng của Diệc Thần và Hiểu Vân đã khuất dần, Lạc Tiên mới quay sang nhìn Vân Nghi, giọng đầy nghiêm nghị:

“Vân Nghi, em đi theo và trông chừng ca ca đi. Chị không tin tưởng vào ‘tiểu hồ ly’ đó đâu.”

Mục tiêu của Diệc Thần lần này là một yêu cảnh bí ẩn nằm giữa vùng biển Thái Bình Dương, xa xôi cách biệt với đất liền. Yêu cảnh này tọa lạc trên một hòn đảo nhỏ bị bao phủ bởi làn sương mù dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ qua lớp sương mờ ảo. Những khối đá lớn, phủ đầy rêu xanh biếc, nhô lên từ mặt biển như những cột đá kỳ quái, tạo nên một cảnh tượng huyền bí và đầy ấn tượng.

Đã tồn tại hơn chục năm qua mà chưa ai có thể tiếp cận hay khai thác, yêu cảnh này vẫn giữ được vẻ bí ẩn của nó. Những cơn sóng vỗ về không ngừng nhưng lại không phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ của vùng đất này. Vào ban đêm, những ánh sáng ma mị thường xuất hiện, tạo thành những vệt sáng huyền bí trên mặt biển, làm tăng thêm phần bí ẩn cho yêu cảnh.

Yêu cảnh này được cho là chứa đựng sức mạnh vô hình có thể ảnh hưởng đến cả thời tiết và dòng chảy của biển, khiến việc tiếp cận và khám phá trở nên hết sức khó khăn. Theo truyền thuyết, nơi đây từng là trung tâm của một nền văn minh cổ xưa với những bí mật và sức mạnh chưa bao giờ được tiết lộ.

Các yếu tố đó hợp lại vô tình khiến cho yêu cảnh này trở thành một mục tiêu hấp dẫn trong mắt của Diệc Thần.

Để đến được yêu cảnh bí ẩn đó, Diệc Thần và Hiểu Vân phải di chuyển bằng tàu thủy. Họ khởi hành từ thành phố C, nơi có con tàu duy nhất có khả năng tiếp cận khu vực hẻo lánh này.

Tuy nhiên, khi Diệc Thần và Hiểu Vân đến thành phố C, trời đã chấp tối. Họ nhanh chóng nhận ra rằng con tàu duy nhất có thể tiếp cận yêu cảnh chỉ hoạt động vào buổi sáng. Điều đó có nghĩa là họ sẽ phải chờ đợi đến sáng hôm sau mới có thể tiếp tục hành trình.

Không còn lựa chọn nào khác, Diệc Thần phải đặt trước vé tàu và phòng khách sạn để tiện nghỉ ngơi. Hắn còn cẩn thận sắp xếp phòng riêng cho cả hai tại một khách sạn gần cảng, nhằm đảm bảo sự thuận tiện cho chuyến đi vào sáng hôm sau.

Tối hôm đó, Diệc Thần và Hiểu Vân cùng nhau bước chậm trên con phố đêm tĩnh lặng. Những ngọn đèn đường vàng vọt rọi bóng hai người, nhưng không làm dịu được khoảng cách vô hình giữa họ.

Diệc Thần đôi lúc liếc nhìn Hiểu Vân, lòng muốn nói gì đó để hiểu thêm về cô, nhưng mọi lời lẽ đều mắc kẹt nơi cuống họng. Sự im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng bước chân vang lên trên mặt đường.

Hiểu Vân cúi đầu, từng nhịp đi đầy cẩn trọng. Cô đã nghe về Diệc Thần, một người có tính khí khó lường. Cô không biết hắn đang nghĩ gì, và điều đó khiến cô càng thêm e dè. Cô sợ chỉ một lời vô ý cũng có thể khiến hắn phật lòng, đành giữ im lặng dù lòng dạ rối bời. Cả hai như đang bước trong một ván cờ im lặng, không ai dám làm nước đi trước.

Phố đêm yên tĩnh như tờ, chỉ còn tiếng gió khẽ lướt qua. Diệc Thần vẫn đang suy nghĩ cách mở lời với Hiểu Vân thì bất chợt, từ xa xa, những chiếc đèn trời xuất hiện, từng chiếc một lấp lánh giữa bầu trời đêm. Đó là ngày hội thả đèn ở thị trấn mà cả hai vô tình gặp phải trên đường. Hiểu Vân dừng lại, đôi mắt sáng lên nhìn về phía những chiếc đèn bay lên cao, lòng cô như thoáng nhẹ đi trước cảnh đẹp ấy.

Diệc Thần nhận ra ánh mắt của cô, hắn nói ngắn gọn, “Chúng ta đến đó xem thử đi”, rồi bất ngờ nắm lấy tay Hiểu Vân, kéo cô tiến về phía quảng trường, nơi mọi người đang thả đèn. Hiểu Vân ngạc nhiên, nhưng cô không rút tay lại. Cảm giác hơi ấm từ tay Diệc Thần truyền qua khiến cô không thể phản kháng.

Diệc Thần và Hiểu Vân bước đến gần quảng trường, nơi những chiếc đèn lồng được thả lên trời. Hiểu Vân ngập ngừng nhìn dòng người thả đèn, lòng cô rối bời. Diệc Thần dừng chân, rồi đột ngột cầm lấy tay cô, kéo cô lại gần hơn. Hiểu Vân ngạc nhiên, nhưng không nói gì, chỉ để mặc hắn dẫn dắt.

Khi đứng trước một chiếc đèn lồng giấy, Diệc Thần đưa cho cô một cây bút, ánh mắt hắn sâu thẳm nhưng lại có chút dịu dàng khó tả.

Hiểu Vân không đáp lại câu hỏi của Diệc Thần, chỉ im lặng cầm lấy chiếc bút. Cô không vội viết, mà khẽ cúi đầu, để suy nghĩ của mình chìm sâu vào khoảng lặng. Ánh đèn lồng vàng nhạt lung linh trên tay, nhưng tâm trí cô lại mờ mịt như bị che phủ bởi một lớp sương dày đặc.

Cô đã chọn theo Diệc Thần, người mà tất cả đều e ngại vì sức mạnh và sự tàn nhẫn của hắn. Ban đầu, cô chỉ muốn có được sức mạnh, sức mạnh để báo thù. Những kẻ đã hủy hoại gia đình cô, đã cướp đi tất cả mà cô trân quý. Chỉ có Diệc Thần mới có thể giúp cô đạt được điều đó, và cô đã không ngần ngại theo hắn. Nhưng rồi, trong những đêm dài cô độc, Hiểu Vân tự hỏi, sau khi báo thù xong, cô sẽ còn gì?

Báo thù… là tất cả những gì cô hằng mong muốn. Nhưng liệu sau khi trả được mối hận, cuộc đời cô sẽ đi về đâu? Phải ở lại bên Diệc Thần, một người quyền lực nhưng cô độc, lạnh lùng, liệu có phải là một lựa chọn đúng đắn? Sống dưới cái bóng của hắn, như một nhà tù vĩnh cửu không có lối thoát?

Hiểu Vân cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu. Bên cạnh Diệc Thần, cô luôn cảm nhận được sự bảo vệ, nhưng cũng đồng thời là sự giam cầm, một cuộc đời mà chính cô cũng không biết mình có thể chịu đựng bao lâu. Cô chưa từng nghĩ sẽ dành phần đời còn lại bên hắn, một người mà cô vừa kính trọng vừa sợ hãi. Nhưng cô cũng chẳng còn lựa chọn, vì khi trở thành một Quỷ Vệ Hồn, số phận của cô đã ràng buộc với hắn.

Cô khẽ thở dài, đôi tay run rẩy cầm chiếc bút nhưng vẫn chưa viết lên đèn lồng.

Diệc Thần vẫn đứng đó, dõi theo cô với ánh mắt khó đọc. Dù không nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự phân vân trong lòng Hiểu Vân. Hắn không thúc giục, cũng không ép buộc, chỉ im lặng chờ đợi, như thể hiểu rõ rằng có những điều không dễ dàng thốt ra ngay lập tức.

Sau một lúc lâu, Hiểu Vân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía những chiếc đèn lồng đang bay lên bầu trời đêm thăm thẳm. Có lẽ, ngay cả chính cô cũng không biết mình thật sự mong muốn điều gì trong tương lai nữa. Cuối cùng, với một quyết định đầy tâm tư, Hiểu Vân cầm bút, và viết lên đèn lồng hai từ đơn giản nhưng chứa đựng tất cả tâm tư của cô: “TỰ DO.”

Thấy cô đã dừng bút, Diệc Thần không nói gì, chỉ cầm lấy dây và giúp cô gắn chiếc đèn lồng vào chỗ thả. Ánh mắt hắn lấp lánh dưới ánh sáng của đèn lồng, không có vẻ tàn nhẫn hay lạnh lùng như mọi khi, mà chứa đựng sự thấu hiểu và cảm thông.

“Chúng ta cùng thả nhé” Diệc Thần nói, giọng hắn nhẹ nhàng hơn trước. Hiểu Vân gật đầu, cảm giác một sự ấm áp từ tay anh khi họ cùng nâng chiếc đèn lồng lên. Cả hai đứng bên nhau, không cần nói thêm điều gì, nhưng khoảnh khắc này, giữa bầu trời đầy sao và ánh sáng của những chiếc đèn lồng, cảm giác của Hiểu Vân như được thanh thản hơn, dù tương lai còn nhiều điều chưa rõ.

Chiếc đèn lồng bay lên cao, ánh sáng của nó dần mờ nhạt giữa bầu trời đêm, hòa vào hàng triệu vì sao lấp lánh. Hiểu Vân đứng bên Diệc Thần, lặng lẽ nhìn theo đèn lồng của mình, cảm giác như một phần ước muốn sâu thẳm của mình đã được gửi lên trời.

Diệc Thần vẫn đứng cạnh cô, ánh mắt anh không rời khỏi đèn lồng đang khuất dần trong không gian. Hắn thật ra đã thấy được những gì mà Hiểu Vân viết lên, không phải cố ý mà chỉ vô tình.

Diệc Thần khi này không muốn suy nghĩ nhiều, hắn chỉ khẽ cười, một nụ cười tự châm biến bản thân mình.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.