Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại bị kéo vào rắc rối không cần thiết

Tiểu thuyết gốc · 2133 chữ

Cô gái gật đầu, mỉm cười với vẻ vui sướng:

“Cậu vẫn còn nhớ mình!”

Diệc Thần chợt nhớ ra, lần trước hình như hắn đã cứu mẹ cô gái này, và bây giờ cô ta có lẽ đến để tìm hắn vì ân tình đó.

Ngọc Huyền đã biết từ những người quen rằng Diệc Thần sắp chuyển đến ký túc xá này. Cô đã chờ đợi ở căn tin tầng trệt suốt hai ngày, và giờ cuối cùng cũng gặp được hắn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, khiến Ngọc Huyền cảm thấy ngượng ngùng và phải quay đi.

Diệc Thần nhận thấy ánh mắt của cô gái và lập tức hiểu ra ý định của cô. Hắn không muốn để cô hiểu lầm rằng mình cần phải được báo đáp.

Diệc Thần xưa nay chỉ làm những gì mình cảm thấy thích, không cần ai phải mang ơn. Hắn nhẹ nhàng nói:

“Thật ra, về chuyện của mẹ cậu… Tớ chỉ làm những gì tớ cảm thấy là cần thiết thôi. Cậu không cần phải cảm thấy áp lực gì cả.”

Ngọc Huyền khẽ đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh vẻ ngưỡng mộ. Cô cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn khi nhìn vào ánh mắt của Diệc Thần.

Đây chính là kiểu con trai mà cô thích, một người con trái có trái tim chân thành, tốt bụng và không toan tính điều gì.

Dẫu cho Diệc Thần bảo rằng hắn ta đã có người yêu nhưng cô vẫn muốn tìm kiếm một chút hy vọng với hắn.

Ngọc Huyền khẽ gật đầu, giọng cô nhỏ nhẹ nói:

“Ừm, mình sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa.”

Diệc Thần nghe vậy thì rất vui mừng, hắn không ngờ cô gái này lại dễ bị thuyết phục như vậy.

Nhưng lòng dạ phụ nữ đâu có dễ đoán, Ngọc Huyền bây giờ không còn ở mức ngưỡng mộ, muốn hẹn hò nữa.

Cô ấy là đang nung nấu ý định muốn đập chậu cướp bông.

Ngọc Huyền mời Diệc Thần ăn xem như là trả ơn cho mọi chuyện. Hắn ta cũng không có lý do để từ chối.

Cả hai cùng nhau trao đổi thông tin, Ngọc Huyền hiện tại cũng ở cùng khu ký túc xá với hắn cô ở tầng 1 phòng 1 ngay bên dưới phòng Diệc Thần.

Ngọc Huyền giới thiệu sơ cho hắn về ngôi trường cùng với nội quy trường, Diệc Thần lúc này rất chăm chú lắng nghe, cả hai trò chuyện một chút thì bạn cùng phòng của Ngọc Huyền là Yến Nhi gọi cô về lớp, do Diệc Thần mới đến ngày đầu nên vẫn chưa cần lên lớp.

Ngọc Huyền trước khi đi còn không quên hẹn hắn, cô muốn đi dạo cùng hắn tối nay để nói một số chuyện.

Diệc Thần bỗng cảm thấy mùi điêu điêu, hắn không gật đầu đồng ý mà chỉ mỉm cười đáp lại. Hắn thầm nghĩ:

“Đi dạo với nhau sao ? Diệc Thần ta còn nhiều thứ phải làm lắm lấy đâu ra thời gian cho việc này.”

Vừa đi ra khỏi căn tin thì bất chợt hắn nhớ tới cô bạn cùng phòng kia.

Thoạt nghĩ, Tâm Thanh chắc cũng chưa ăn gì nên hắn mua tạm cho mấy cái bánh bao mang về phòng.

Hắn chẳng có trách nhiệm phải dỗ Tâm Thanh, nhưng hắn rất muốn biết tại sao cô ấy lại tiếp cận mình.

...

Diệc Thần về đến phòng, mở cửa ra thì thấy Tâm Thanh đang chùm chăn ngồi một góc trên giường, hắn lắc đầu bất lực với cô gái này.

Thấy Diệc Thần bước vào thì Thanh Tâm mới ngưng thút thít, cô tỏ vẻ không quan tâm gì đến hắn.

Diệc Thần tới chỗ cô rồi đặt đồ ăn lên giường cô, hắn nói:

“Cô đói rồi phải không, ăn một chút đi!”

Tâm Thanh tỏ vẻ không cần hắn quan tâm nhưng lúc này nhìn mấy cái bánh bao trước mặt cộng với nãy giờ khóc nhiều quá nên tốt sức.

Tâm Thanh đấu tranh một lúc thì cũng vứt bỏ chút liêm sỉ cuối cùng mà ăn đồ ăn của Diệc Thần.

Diệc Thần thấy cô ta ăn nhiều như vậy thì thắc mắc hỏi:

“Ăn đủ không ? Để tôi đi mua thêm ?”

Nghe hắn như đang châm chọc mình. Tâm Thanh nhìn hắn giống như một con mèo đang xù lông với kẻ thù:

“Tôi không thích bánh bao!”

Diệc Thần lắc đầu chẳng biết nói gì hơn, hắn theo phản xạ mà trả treo:

“Ừm, nhưng tôi thích!”

Câu nói của Diệc Thần thật ra là vô nghĩa nhưng Tâm Thanh bỗng chốc đỏ mặt, cô nhìn xuống ngực mình rồi ném cái bánh bao trên tay vào mặt hắn.

Diệc Thần còn chưa hiểu chuyện gì thì Tâm Thanh đã lao tới bóp cổ hắn:

“Biến thái, ngươi làm nhục ta chưa đủ sao ? Hôm nay ta liều chết với ngươi!”

Diệc Thần ý thức được Tâm Thanh là đang hiểu nhầm nên dùng sức phản kháng.

Hắn đẩy cô lên giường, hai tay hắn giữ chặt lấy hai tay cô, cả cơ thể hắn đè lên người cô. Tâm Thanh, trong khoảnh khắc đó, nhất thời quên mất dùng sức mạnh mà chống trả, cô bị ánh mắt lạnh lùng của Diệc Thần dọa sợ mà bật khóc:

"Thả ta ra... ta không muốn..."

Diệc Thần bỗng nhận ra mình đã hành động hơi quá liền thả cô ra, hắn ngồi trên giường quay lưng lại mà nói:

"Đừng hiểu lầm, ta không có ý đó đâu!"

Tâm Thanh bây giờ sao có thể tin vào lời nói của hắn, lúc trước khi xuống đây cô đã nghe đồn rằng, Diệc Thần là một kẻ háo sắc, hắn ta thích trêu hoa ghẹo nguyệt sau đó lạnh lùng bỏ rơi họ. Tâm Thanh nhìn con người trước mặt có mấy phần kinh tởm, cô lùi lại một góc giường mà nhìn hắn.

Diệc Thần khi này vẫn chưa hiểu chuyện gì, hắn ta muốn chất vấn Tâm Thanh, nhưng nhìn cái ánh mắt giống như muốn một mất một còn của cô khiến hắn nhất thời rối bời.

Trong lúc không khí đang căng thẳng thì bất chợt, một cánh cổng không gian xuất hiện kèm theo đó là một bàn tay bí ẩn thò ra, nó nhanh chóng kéo Tâm Thanh vào trong. Diệc Thần chỉ đứng nhìn, không có ý định can thiệp, nhận ra rằng mình không phải là mục tiêu của nó. Hắn bình thản quan sát nhìn cánh cổng kia từ từ đóng lại.

Đột nhiên Tâm Thanh từ trong cánh cổng đó nhảy ra, khí chất uy nghiêm của cô tỏa ra mạnh mẽ, hoàn toàn khác biệt so với sự yếu đuối lúc trước. KKhông còn giấu giếm, Tâm Thanh lộ rõ thân phận thật của mình là một Thần Vệ Nữ.

Diệc Thần ánh mắt kinh ngạc trước cảnh tượng đó, cánh tay kia một lần nữa thò ra, Tâm Thanh dù ra sức chống trả cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của nó. Cô bị kéo mạnh về phía cánh cổng, dường như không thể thoát khỏi sự chi phối của bàn tay bí ẩn đó.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô quyết định không để mình rơi vào tình thế một mình đối diện nguy hiểm. Bằng sức mạnh còn lại, Tâm Thanh nhanh chóng vươn tay về phía Diệc Thần, kéo hắn vào cùng cô.

Diệc Thần không kịp phản ứng, bị cuốn theo vào cánh cổng không gian cùng với Tâm Thanh. Không khí căng thẳng, không còn sự bình thản, mọi thứ trở nên mờ ảo khi cả hai bị kéo vào thế giới bí ẩn bên trong cánh cổng.

...

Khi ánh sáng xung quanh lộ rõ hơn một chút, Diệc Thần nhận ra mình và Tâm Thanh đã bị lôi đến một hành tinh hoàn toàn xa lạ. Bầu trời ở đây có màu tím nhạt, những ngọn núi cao vút với những đám mây lơ lửng xung quanh, và một loạt những sinh vật kỳ quái đang lượn lờ trên bầu trời.

Tâm Thanh ngay lập tức cảnh giác, ánh mắt cô quét quanh, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nguy hiểm nào. Trái ngược với cô, Diệc Thần chỉ ngồi bệt xuống một tảng đá gần đó, khoanh tay lại, thở dài một cách lười biếng. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, vẻ mặt tỏ ra không hứng thú.

Diệc Thần tự lẩm bẩm, rồi nhìn Tâm Thanh đang căng thẳng chuẩn bị đối phó với tình huống.

"Ủa, mình đâu có làm gì sai... Sao mỗi lần dính đến mấy chuyện này, mình luôn bị kéo vào một cách không mong muốn thế nhỉ ?"

Tâm Thanh quay lại, nhìn thấy Diệc Thần đang ngồi im lặng, không hề có ý định giúp đỡ. Cô không thể không cảm thấy bực mình:

"Diệc Thần! Ngươi làm cái trò gì vây ?"

Diệc Thần ánh mắt giận dữ nhìn Tâm Thanh mà đáp lại

"Cô mới là người làm cái trò gì vậy ? Cô là mục tiêu của nó, sao tự nhiên lại kéo theo tôi vào ?"

Tâm Thanh lập tức mắng hắn:

"Ngươi đã làm gì ta thì phải có trách nhiệm với ta một chút chứ!"

Diệc Thần nghe câu nói này quen quen, tự nhiên hắn lại nghĩ đến Thiểm Tình, hắn thầm mắng:

"Mấy cái đứa Thần Vệ Nữ này sao đứa nào cũng vô lý thế vậy!"

Diệc Thần cao giọng nói:

"Tôi chẳng có làm gì sai cả!"

Diệc Thần vừa dứt lời, cánh tay bí ẩn từ cánh cổng không gian bất ngờ xuất hiện trở lại. Bàn tay đó nhanh như chớp lao đến, tung một cú đấm mạnh mẽ khiến Diệc Thần bị đánh văng ra xa.

"Rầm!!"

Hắn lăn vài vòng trên mặt đất đầy đá sỏi trước khi dừng lại, bụi bặm bám đầy quần áo. Tâm Thanh ngay lập tức phản ứng, cô lao tới tấn công bàn tay bí ẩn, tung một loạt chiêu thức mạnh mẽ nhằm ngăn chặn sự hung hãn của nó.

Diệc Thần ngồi dậy, ánh mắt rõ ràng lộ vẻ bực bội. Hắn không hề liên quan gì đến chuyện này, vậy mà bị kéo vào rồi còn bị đánh oan. Nheo mắt lại, Diệc Thần bắt đầu tập trung cảm nhận không gian xung quanh. Hắn nhận ra rằng cú đấm vừa rồi chỉ gây ra cảm giác đau đớn, nhưng không có bất kỳ vết thương nào—rõ ràng đây chỉ là một ảo cảnh.

Diệc Thần khẽ "hừ" một tiếng, sự khó chịu thể hiện qua từng hành động của hắn. Đưa mắt quét xung quanh, hắn tìm kiếm dấu hiệu của kẻ đứng sau trò này. Cuối cùng, một điểm bất thường lọt vào tầm mắt. Diệc Thần nhặt một viên đá nhỏ từ dưới đất, không chút do dự, vung tay ném mạnh viên đá vào không khí tại vị trí đó.

Một tiếng hét đau đớn vang lên từ hư không:

"Ah! Khốn khiếp! Làm sao ngươi có thể phát hiện ra chứ!"

Từ vị trí mà viên đá của Diệc Thần ném trúng, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, như thể một bức màn bị kéo xuống, để lộ ra một hình dáng mờ ảo. Dần dần, hình ảnh của kẻ đứng sau trò ảo cảnh hiện ra rõ ràng hơn: một tên lệ quỷ với dáng vẻ quái dị và ám ảnh. Cơ thể hắn to lớn, làn da xám xịt như tro tàn, đôi mắt đỏ rực như lửa, và một chiếc lưỡi dài thòng thụt liên tục liếm quanh đôi môi đen nhánh. Trên tay hắn, một chiếc lưỡi câu sắc bén toát ra khí lạnh, chính là vũ khí dùng để câu hồn những kẻ xấu số.

Hắn ta chính là một lệ quỷ câu hồn.

Thật ra, Quỷ Tộc không chỉ gồm một chủng tộc thuần huyết duy nhất mà là một tập hợp đa dạng với nhiều loại khác nhau như: Diêm La Quỷ, Thi Quỷ, Lệ Quỷ, Ngạ Quỷ, Hấp Huyết Quỷ... Năm xưa, dưới sự thống trị của Ngạo Thiên và Diệc Thần, các chủng tộc này đã hợp nhất dưới quyền Quỷ Vương để xưng bá thiên hà. Tuy nhiên, sau khi Ngạo Thiên và Diệc Thần mất, các chủng tộc không còn chịu khuất phục Quỷ Vương nữa, dẫn đến việc hầu hết chúng tự tách ra và chọn con đường riêng cho từng chủng tộc của mình.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.