Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống lúc nào cũng phải đề phòng

Tiểu thuyết gốc · 2289 chữ

Diệc Thần trở về nhà khi mặt trời đã lên cao, những tia nắng ấm áp len lỏi qua tán cây, chiếu sáng cả con đường. Bước chân hắn hơi chậm lại, cảm giác mệt mỏi từ đêm qua bây giờ mới bắt đầu.

Khi mở cửa bước vào, hắn ngay lập tức nhận thấy bầu không khí nặng nề trong nhà.

Kiều Trang và Vy Vy từ tối qua đến giờ không tài nào chợp mắt được. Họ cứ đi đi lại lại trong phòng khách, trong lòng ngập tràn lo lắng.

Vân Nghi cũng chẳng thể ngủ yên cô tuy có lo lắng nhưng không quá nôn nóng như hai người kia.

Chỉ có Lạc Tiên đương nhiên là thoải mái nhất, cô lựa chọn ngủ chung với Thiên An để tránh bị làm phiền bởi các tỷ muội khác.

Diệc Thần có một quy luật đó là bất kỳ ai muốn ra khỏi nhà đều phải hỏi ý của Lạc Tiên, mà Lạc Tiên thì cứ ung dung, cô biết rõ Diệc Thần ca ca là người không dễ bắt nạt, cho dù Kiều Trang và Vy Vy năn nỉ thế nào thì Lạc Tiên cũng sẽ không cho họ ra ngoài.

Khi cánh cửa vừa mở, cả ba đều giật mình, khi thấy Diệc Thần bước vào.

Ánh mắt các cô ngập tràn sự nhẹ nhõm nhưng vẫn còn đọng lại sự bất an.

Kiều Trang tiến đến gần hắn nhất, cô ôm chặt lấy hắn giọng xúc động nói:

“Anh đã ở đâu suốt đêm vậy? Anh có biết tụi em lo lắng thế nào không?”

Vy Vy cũng bước tới ôm lấy hắn, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy trách móc:

“Anh làm tụi em lo lắng cả đêm… Nếu anh có chuyện gì, tụi em biết phải làm sao?”

Vân Nghi người vốn ít nói nhất, cũng không thể im lặng, bước đến gần hơn và khẽ hỏi:

“Anh có sao không? Em… em đã chờ anh cả đêm.”

Diệc Thần nhìn mấy nữ quỷ, tâm trạng có hơi bất an, trong lòng hắn một nửa cảm thấy ấm áp, một nửa lại hơi lo lo.

Vân Nghi tính cách trầm lặng thì không nói, nhưng Kiều Trang và Vy Vy theo phản ứng bình thường mà nói thì phải làm trời làm đất lên rồi chứ đâu có hiền như vậy.

Hắn đưa mắt nhìn mấy cô gái một lượt rồi suy nghĩ lý do để che lấp chuyện tối qua:

“Anh không sao. Anh…”

Bất chợt Vy Vy lấy tay chặn miệng hắn lại. Cô nghiêm túc nói:

“Từ giờ tụi em sẽ cư xử chuẩn mực, anh không cần phải bỏ nhà đi trốn nữa đâu ạ…”

Hắn nghe thế thì có hơi bất ngờ, ánh mắt liếc sang Kiều Trang thì thấy vẻ mặt rất chân thành.

Diệc Thần thở nhẹ, hắn mỉm cười nói:

“Ừm, vậy từ giờ anh sẽ không ra ngoài vào ban đêm nữa.”

Nghe được câu nói của hắn đó Kiều Trang và Vy Vy nhìn nhau, ánh mắt như sáng lên, rồi ôm chặt hắn hơn, cả hai không giấu nổi niềm vui:

“Anh hứa rồi đấy nhé!” Kiều Trang khẽ thì thầm.

Vy Vy cũng cười rạng rỡ:

“Anh không được nuốt lời đâu đấy, ca ca…”

Diệc Thần nghe tới đây là có mùi bẫy bẫy. Hắn đã nuôi chúng lớn thế này thì làm sao lại không biết tính cách của chúng.

Mấy cô gái này chỉ là đang xoa dịu hắn để giảm sự đề phòng đợi cơ hội tấn công.

Nữ quỷ của hắn chỉ có thể chia thành hai loại, một là thèm ngầm hai là thèm công khai.

Chỉ cần một chút lơ là thì Diệc Thần tới công chuyện với chúng ngay.

Diệc Thần giả vờ phối hợp, tỏ ra hài lòng với sự vui vẻ của họ, nhưng trong lòng hắn vẫn cảnh giác cao độ, sẵn sàng đối phó với bất kỳ chiêu trò nào có thể xảy ra.

Nguyên cả ngày hôm đó Kiều Trang và Vy Vy đều không quấn quýt bên Diệc Thần như thường lệ, sự im lặng của họ khiến hắn có cảm thấy hơi bất an.

Hai cô gái này bình thường có đuổi cũng không đi, thế mà nay lại âm thầm biến mất thì nhất định có vấn đề.

Y như rằng, tối hôm đó, khi Diệc Thần ngồi xuống bàn ăn, mọi nghi ngờ của hắn lập tức được giải đáp.

Diệc Thần nhìn bàn ăn trước mặt, sự ngạc nhiên rõ ràng hiện lên trên vẻ mặt hắn.

Đây thực sự là một bữa ăn phong phú hơn cả những gì hắn đã tưởng tượng.

Ánh mắt hắn đảo qua các món ăn bày biện tươm tất: từ thịt dê nấu với nấm linh chi, gà ác hầm nhân sâm cho đến canh đuôi bò ninh với các loại thảo dược. Đặc biệt hơn còn có cả khay hàu rất lớn đặt trước mặt hắn.

Diệc Thần hai mắt kinh ngạc, trong đầu hắn liền đã có suy nghĩ:

“Chết tiệt, sao món nào cũng bổ thận tráng dương thế này!”

Diệc Thần nhìn khay hàu trước mặt, hắn giả vờ lẫn tránh, định đưa đũa gắp một món khác thì bát của hắn đã nhanh chóng bị Kiều Trang gắp cho đầy hàu.

Vy Vy, thậm chí còn nhanh tay hơn, không chỉ gắp hàu mà còn trực tiếp đút vào miệng hắn một cách không ngần ngại.

Vy Vy nói với vẻ mặt đầy hy vọng:

“Ăn đi, ca ca! Món này tốt cho sức khỏe lắm ạ.”

Kiều Trang cười tươi, miệng nói nhưng tay vẫn không quên bón hàu cho hắn:

“Đúng đó, ca ca! Dạo này em thấy anh hơi vất vả, anh cần phải chú ý bổ sung sức khỏe cho thật tốt!”

Lạc Tiên và Vân Nghi vẫn chưa biết hàu là loại món ăn gì. Thiên An cũng giống như hai người họ, cô còn quá nhỏ để biết công dụng của nó.

Thấy thái độ của Vy Vy và Kiều Trang, Lạc Tiên liền lén lút tra cứu trên Google, cô nhận ra điều gì đó và khẽ nói với Vân Nghi:

“Thứ này là xuân dược, có tác dụng bổ thận và tráng dương.”

Vân Nghi nghe Lạc Tiên nói xong, khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng, vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt.

Cô nhanh chóng ngăn cản hai người kia lại, nhưng tất cả đã quá muộn, Diệc Thần đã bị hai người đó bắt ăn sạch khay hàu.

Nhưng Diệc Thần có thể để bản thân mình dễ dàng bị khống chế như vậy sao?

Hắn vốn dĩ có thể kháng cự nhưng hắn lại không làm là vì hắn đã có cách để đối phó với chuyện này.

Diệc Thần đợi sau bữa ăn sẽ tìm cách tự sát, một khi hắn tự sát và hồi sinh lại, các hiệu ứng tác động lên cơ thể hắn sẽ bị thanh tẩy. Điều này có lẽ sẽ khiến món hàu của Kiều Trang làm bị hoang phí, nhưng tốt hơn vẫn phải làm như vậy.

Kiều Trang và Vy Vy không phải là hai người tinh ranh, họ chắc chắn là chưa tính tới chuyện đó.

Trong lòng có vẻ như đang rất phấn khích về buổi tối hôm nay.

Bất chợt Vân Nghi lên tiếng:

“Ca ca, tối nay anh muốn chọn ai ngủ chung không ạ ?”

Câu hỏi của Vân Nghi khiến Diệc Thần suýt chút nữa sặc, hắn biết cô là đang muốn giúp hắn giải vây, nhưng hắn đã có cách tự sát rồi… trong đầu Diệc Thần nảy lên một suy nghĩ:

“Lẽ nào Vân Nghi cũng không biết đến khả năng thanh tẩy giống như hai người kia.”

Hắn quay sang lắc đầu từ chối:

“Không đâu, hôm nay anh ngủ một mình là được rồi!”

Vân Nghi nhìn ca ca với ánh mắt khó hiểu, cô chợt nhớ đến chuyện lần trước mình theo phe hai người Kiều Trang và Vy Vy, nên ca ca có phải đang nghi ngờ mình không ?

Cảm thấy có hơi uất ức, Vân Nghi im lặng một chút, trong đầu đã nghĩ ra đối sách giúp ca ca thoát khỏi tình cảnh khó xử tối nay.

Tối hôm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ say, Kiều Trang và Vy Vy, theo đúng kế hoạch, đã chuẩn bị sẵn mấy bộ đồ lót gợi cảm và âm thầm đi đến phòng Diệc Thần.

Tuy nhiên, khi vừa đến trước cửa, họ đã bị Vân Nghi chặn lại.

Vân Nghi đứng chắn trước cửa với vẻ nghiêm túc. Cô khẽ nhướng mày, rồi nhẹ giọng nói:

“Kiều Trang, chị Vy Vy đêm khuya vậy rồi hai người muốn đến đây làm gì ?”

Kiều Trang và Vy Vy biết ý đồ của mình đã bị nhìn thấu thì ấp úng trả lời:

“Chị và Kiều Trang…um….”

Kiều Trang nhanh trí lôi kéo Vân Nghi:

“Chị Vân Nghi, chị có thấy bây giờ là cơ hội tốt không ạ, hay là chị cũng tham gia với tụi em đi ạ…”

Vân Nghi ánh mắt nghiêm nghị, cô dứt khoác lắc đầu nói:

“Không được, hai người về phòng đi, như thế là đang phạm luật đó, em sẽ báo lên chị Lạc Tiên nếu cả hai người cứ tiếp tục như vậy!”

Vy Vy và Kiều Trang đương nhiên không thể cãi lý lại với Vân Nghi, không còn cách nào khác họ đành phải ngậm ngùi đi về.

Vân Nghi vẫn ở đó, cô đứng ngoài cửa canh chừng suốt đêm.

Cả hai người Kiều Trang lẫn Vy Vy đều đang âm thầm quan sát, chờ đợi Vân Nghi rời khỏi thì mới hành động.

Nhưng mấy cô gái này đâu có biết, Diệc Thần đã cao tay hơn họ, ngay sau khi ăn xong hắn đã chọn qua phòng Thiên An ngủ nhờ.

Thiên An đương nhiên là đồng ý nhưng có một điều kiện là phải để chị Lạc Tiên ngủ chung.

Vì Lạc Tiên kể chuyện rất gây nghiện, cô bé gần đây không thể ngủ nếu như không nghe chuyện Lạc Tiên kể.

Diệc Thần cũng vui vẻ đồng ý, hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn chăn gối để trải xuống đất mà ngủ.

Lạc Tiên có yêu cầu hắn lên giường ngủ chung dù gì cô với Thiên An cũng rất nhỏ không chiếm nhiều diện tích đâu.

Nhưng Diệc Thần có đánh chết cũng không muốn mạo hiểm lên giường ngủ, hắn biết rõ Lạc Tiên là kiểu thèm ngầm, đừng nghĩ cô ấy chính trực như vậy mà mất đề phòng.

Một đêm yên bình trôi qua, Diệc Thần ngủ rất ngon. Khi tỉnh dậy, hắn vừa mở mắt ra đã giật mình khi thấy Lạc Tiên đang đè lên người mình.

Hai tay cô chống xuống đất, ánh mắt chăm chú nhìn Diệc Thần.

Diệc Thần cảm nhận được hơi thở của cô, có chút ngượng ngùng hỏi:

“Em tính làm gì vậy?”

Lạc Tiên bình thản đáp:

“Em muốn kiểm tra xem anh có phải là ca ca của em không.”

Diệc Thần nhẹ nhàng đẩy người Lạc Tiên sang một bên, khiến cô nằm nghiêng, rồi từ từ xoay người để chiếm thế chủ động.

Hắn áp tay lên hai bên sườn của cô để giữ thăng bằng, ánh mắt nghiêm túc nhưng không thiếu sự dịu dàng mà hỏi:

“Vậy thì giờ em đã chắc chắn chưa?”

Lạc Tiên nhìn lên hắn, đôi mắt ánh lên sự ấm áp, giọng cô có chút ngượng ngùng đáp:

“Cảm ơn anh, em đã tìm thấy câu trả lời rồi.”

Diệc Thần bất chợt hôn lên má Lạc Tiên, giọng âu yếm nói:

“Em còn muốn hỏi gì nữa không ?”

Lạc Tiên bị hành động đó làm cho xấu hổ, cô quay mặt sang một bên mà nói:

“Còn bên này nữa, anh phải hôn đều chứ!”

Diệc Thần chỉ muốn trêu chọc Lạc Tiên một chút ai ngờ cô ấy lại cao tay hơn hắn, hắn không có lựa chọn đã đâm lao thì phải theo lao.

Diệc Thần nhẹ nhàng hôn lên má còn lại của Lạc Tiên rồi nhanh chóng đứng dậy né khỏi người cô.

Nhưng Lạc Tiên không phải là cô gái ngốc, cô đâu có dễ dàng để hắn đứng dậy, hai tay cô liền giữ chặt đầu Diệc Thần.

Lạc Tiên nhìn thẳng vào mắt Diệc Thần, môi cô khẽ nhếch lên, giọng nhỏ nhẹ ấp úng nói:

“Ca ca…anh…quên một chỗ nữa.”

Diệc Thần kinh ngạc nhìn Lạc Tiên, trong lòng chỉ thầm mắng bản thân mình:

“Chết thật, mình vừa chơi ngu rồi.”

Không biết xử lý tình huống này thế nào thì bất chợt Thiên An tỉnh dậy phá vỡ khung cảnh lãng mạn của hai người.

Thiên An giọng mơ màng nói:

“Hai anh chị đang làm gì vậy ạ ?”

Bị tiếng động làm cho giật mình, Lạc Tiên lúng túng thả tay Diệc Thần ra, hắn cũng nhanh cơ hội đó mà bước ra khỏi phòng.

Khi thấy Diệc Thần ra khỏi phòng Thiên An thì ba người Kiều Trang, Vân Nghi và Vy Vy đang rình trước phòng hắn kinh ngạc.

Cả ba không ngờ ca ca vậy mà lại ở trong một phòng khác.

Vân Nghi khuôn mặt có chút hụt hẫn, hai người kia cũng chẳng kém cạnh, cả ba dường như đã phí công vô ích cả tối hôm qua rồi.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.