Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các em lừa anh à ?

Tiểu thuyết gốc · 2390 chữ

Vì Vy Vy và Lạc Tiên vừa mới chuyển đến, căn nhà có vẻ hơi thiếu tiện nghi.

Sáng hôm sau, Kiều Trang đã đề xuất với Diệc Thần. họ nên ra ngoài mua thêm đồ nội thất cho căn nhà. Diệc Thần không chút nghi ngờ cũng đồng ý đi cùng Kiều Trang, Vy Vy, và Vân Nghi, chỉ để lại Lạc Tiên ở nhà trông Thiên An.

Trên xe, Kiều Trang lái xe với vẻ bình thản, còn Vy Vy thì tỏ ra vô cùng phấn khích, cười khúc khích không ngừng. Vân Nghi ngồi cạnh Vy Vy, cố che giấu sự ngượng ngùng của mình, mặt đỏ ửng khi nghĩ đến chuyện sắp xảy ra. Cô thỉnh thoảng liếc nhìn Diệc Thần, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Diệc Thần, ngồi ở ghế phụ, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường. Hắn vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện tiên cốt và các tiên nữ tối hôm qua.

Một lúc sau, khi xe dừng lại, hắn bước xuống nhìn lên cửa hàng trước mặt, Diệc Thần đứng sững lại.

Trước mắt hắn không phải là một cửa hàng nội thất sang trọng như mình tưởng tượng, mà là một cửa hàng nội y, với những bộ đồ lót đầy màu sắc được trưng bày khắp nơi.

Hắn nhíu mày, cố gắng hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

“Khoan đã...” Diệc Thần chậm rãi lên tiếng, giọng đầy sự bối rối pha lẫn sự lo lắng.

"Thôi xong, mình sập bẫy tụi nó rồi!"

Hắn nhìn qua hai người Kiều Trang và Vy Vy, thấy cái điệu cười của họ liền trách:

“Các em lừa anh à!”

Kiều Trang nhanh chóng bước tới, nắm lấy cánh tay hắn và cười khúc khích:

“Thì cũng là đồ nội thất... nhưng cho một ‘khu vực’ khác!”

Vy Vy không chịu thua, với nụ cười tinh nghịch trên môi:

“Ca ca, chúng ta vào trong xem thử đi, anh chắc chắn sẽ hài lòng lắm đó!”

Diệc Thần quay đầu, muốn quay trở lại xe ngay lập tức, nhưng chưa kịp nhấc chân thì đã bị Kiều Trang và Vy Vy kéo thẳng vào trong cửa hàng.

Diệc Thần sắc mặt cực kỳ không tốt khi bị kéo vào trong cửa hàng.

Hắn cao giọng nói:

“Anh không vào đâu!”

Diệc Thần cố gắng đưa mắt về phía Vân Nghi, hy vọng rằng em ấy có thể giúp mình thoát khỏi tình huống khó xử này.

Nhưng thật không may, Vân Nghi lại ngoảnh mặt quay đi giả vờ như không thấy, rõ ràng là đang cố tình ngó lơ tín hiệu cầu cứu của hắn. Lúc này, Diệc Thần mới ngộ ra rằng Vân Nghi bấy giờ đã về phe Kiều Trang và Vy Vy.

Bước qua cánh cửa kính, hắn cảm thấy có một luồng không khí thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ, nữ tính, xộc vào mũi mình.

Diệc Thần tức thời trở nên bối rối, càng khiến hắn thêm ngượng ngùng nhận khi thấy ánh mắt của nhân viên cửa hàng đang nhìn mình một cách kỳ lạ.

Phải rồi…làm gì có người đàn ông nào lại dắt một lần cả ba cô gái vào nơi này.

Cả bốn người vừa vào trong thì đã có một nữ nhân viên ra tiếp chuyện:

“Anh chị muốn chọn kiểu dáng đoan trang nhã nhặn hay là gợi cảm nóng bỏng ạ ?”

Diệc Thần, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, lập tức trả lời:

“Đoan trang nhã nhặn, đương nhiên là đoan trang nhã nhặng rồi!”

Hắn cố ý nhấn mạnh để không bị hiểu lầm. Tuy nhiên Vy Vy và Kiều Trang đã nhanh chóng đẩy hắn ra phía sau, cả hai đồng thanh đáp lời:

“Gợi cảm, càng nóng bỏng gợi cảm càng tốt!”

Diệc Thần chỉ biết đứng lặng, bất lực trước sự nhiệt tình của hai người họ. Dù muốn hay không, hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc để họ lôi kéo về phía quầy đồ lót gợi cảm.

Những thiết kế táo bạo, quyến rũ hiện ra trước mắt, khiến Diệc Thần đỏ hết cả mặt, thấy biểu cảm hắn như vậy, Kiều Trang và Vy Vy trong lòng lại tràn đầy thích thú.

Hai người các cô nháy mắt với nhau sau đó tách nhau ra hai hướng để lựa đồ.

Trong khi đó, Vân Nghi và Diệc Thần lại ngồi trên ghế sofa chờ đợi, Vân Nghi cũng giống như Diệc Thần, cô có chút ngượng ngùng và lúng túng ở một nơi như thế này.

Diệc Thần hạ giọng khuôn mặt hoài nghi quay sang hỏi Vân Nghi, hắn không tin người đứng đắn như Vân Nghi lại ủng hộ mấy chuyện này:

“Tụi nó đã mua chuộc em bằng cách nào vậy ?”

Vân Nghi không trả lời, ánh mắt cô dường như đang bị thu hút bởi khu vực treo đồ cosplay ở một góc cửa hàng.

Diệc Thần thấy biểu hiện kỳ lạ của cô, liền nhìn theo hướng cô đang chăm chú. Não hắn rất nhanh đã cho ra kết quả:

“Đừng bảo là…em…”

Diệc Thần còn đang suy nghĩ thì đã bị Vân Nghi kéo tay qua chỗ đó xem.

Hắn muốn kháng cự nhưng cơ thể hắn quá yếu, Vân Nghi nhìn mỏng manh như vậy nhưng lực tay của cô ấy rất lớn.

Chẳng mấy chốc cả hai đã đến gian hàng cosplay.

Gian hàng cosplay tuy nhỏ nhưng có đủ các loại trang phục bán chạy như: y tá, hầu gái, học sinh, nữ tu thậm chí là các nhân vật trò chơi nổi tiếng trên mạng.

Vân Nghi cũng lựa chọn một chút, Diệc Thần tò mò ngó qua, mấy thứ này so với mấy bộ nội y gợi cảm bên kia còn có thể tạm nhìn được.

Vân Nghi chốt lấy một bộ rồi vào phòng thử đồ, Diệc Thần chờ bên ngoài.

Vài phút sau, Diệc Thần nghe tiếng Vân Nghi khẽ kêu, vội hỏi:

“Em sao thế?”

Vân Nghi khẽ giọng nói:

“Em quên mất dây buộc tóc trên ghế sofa, anh cầm qua giúp em với.”

Diệc Thần không chút nghi ngờ, hắn quay lại kiếm sợi dây buộc tóc rồi tiến lại chỗ cửa phòng thay đồ.

Vân Nghi được đà liền đưa tay kéo hắn vào trong rồi đóng cửa lại. Phòng thay đồ tuy không nhỏ nhưng chỉ vừa đủ cho hai người đứng, Diệc Thần và Vân Nghi khi này chỉ cách nhau chưa đến một gang tay.

Cả hai sát đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Đập vào mắt hắn là một Vân Nghi mỏng manh trong bộ áo yếm màu đỏ, phía trên cái yếm còn thêu một cặp uyên ương.

Đôi mắt long lanh nhìn hắn chằm chằm, quần áo bó sát cơ thể lộ ra hai hạt đậu nhỏ, đôi gò bồng đào cũng nhô to, vạt áo dài phía dưới chỉ đủ rộng để che đi thứ xấu hổ kia, cô cố ý không mặc đồ bảo hộ để lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

Nhìn Vân Nghi trong bộ trang phục đó, Diệc Thần xém chút chảy máu mũi, nếu nói là muốn câu hồn đoạt phách người ta thì cũng không sai chút nào...

Vân Nghi vẻ mặt thẹn thùng hỏi:

“Ca ca anh thấy bộ này thế nào ạ ?”

Diệc Thần quay mặt chỗ khác mà đáp:

“Không…không tệ!”

Hắn bây giờ mới ý thức được Vân Nghi cũng thủ đoạn không thua gì hai người Vy Vy và Kiều Trang.

Cô ta lúc đó là cố tình tháo dây buộc tóc xuống để chờ cơ hội này mà.

Biết mình không thể chống, cự hơn nữa cửa phòng thay đồ cũng đã bị Vân Nghi chặn lại.

Không còn cách nào khác, Diệc Thần liền ra tay trước, hắn ép cô vào tường, môi hôn nhẹ lên trán Vân Nghi rồi nói:

“Em xinh lắm!”

Vân Nghi đỏ mặt nhất thời thiếu cảnh giác, Diệc Thần tranh thủ cơ hội mà đẩy cửa chạy ra.

Chạy về chỗ ghế sofa, Diệc Thần mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta cuối cùng cũng đã hiểu tại sai Vân Nghi lại thành ra thế này.

Cô ấy là đang đến kỳ “ấy ấy” giống như Kiều Trang và Khả Hân lúc trước.

Một lúc sau, Vân Nghi cũng trở lại với dáng vẻ bình thường, cô cũng không quên cầm theo bộ áo yếm màu đỏ kia trên tay.

Vừa lúc này, Kiều Trang và Vy Vy cũng đã trở lại.

Cả hai mang trên tay đều mang đến một xấp đồ lót ước chừng chắc tầm hơn chục bộ.

Mấy bộ đồ lót đó nhìn chung cũng chỉ có hai loại, chỉ khác nhau về màu sắc và hoạ tiết.

Loại Kiều Trang mang đến là áo lót nửa ngực gợi cảm, đai áo phía sau buộc thành hai cái nơ nhỏ.

Còn loại Vy Vy thì là kiểu đai ren mỏng gần như trong suốt.

Cả hai dùng ánh mắt nũng nịu nhìn Diệc Thần đồng thanh nói:

“Ca ca, anh thích kiểu nào ạ ?”

Diệc Thần đầu đã nảy số, hắn đã có cách đối phó với chuyện này. Diệc Thần mạnh giọng đáp:

“Thích hết.”

Chưa kịp để hai nữ quỷ phản ứng, hắn liền gọi nhân viên cửa hàng lại. Chỉ tay vào xấp đồ lót trên tay Kiều Trang và Vy Vy nói:

“Thanh toán hết cho tôi.”

Hắn chợt nhớ đến Vân Nghi rồi nói tiếp:

“Tính luôn cả bộ này nữa.”

Kiều Trang và Vy Vy nghe thế thì ngơ ra một lúc, Diệc Thần mỉm cười trong lòng thầm mừng.

“Các em tưởng anh không biết các em nghĩ gì sao ?”

Dựa theo tính cách của Kiều Trang và Vy Vy mà nói sẽ kéo hắn vào phòng thử đồ giống như Vân Nghi, có khi còn bạo gan hơn là trực tiếp thử đồ trước mặt hắn.

Nhưng Diệc Thần nào cho họ cơ hội đó, hắn đã nảy ra ý định chốt hạ ngay từ lúc họ mang mấy món đồ lót không đứng đắn kia ra rồi.

Cả bốn người sau đó cũng lên xe quay về nhà, trong lòng Kiều Trang và Vy Vy xuất hiện chút ấm ức, tốn công cả buổi trời mà không thu được chút thành quả nào.

Chỉ có mỗi Vân Nghi là đạt được, cô ôm túi đồ trong mình, trong lòng cứ thầm cười về phản ứng lúc đó của ca ca.

Nói sơ về tình hình Quỷ Tộc hiện tại, kẻ đứng đầu vẫn là Quỷ Vương.

Nhưng hắn không phải là người nắm giữ toàn bộ quyền lực của quỷ tộc, dưới quỷ vương còn các thế lực mạnh mẽ khác mà hắn không thể chi phối hoàn toàn:

- Vệ Hồn Điện: Là nơi ở của Diệc Thần và các Quỷ Vệ Hồn. Tuy nhiên nơi này đã ngưng hoạt động sau cái chết đột ngột của Diệc Thần và sự biến mất của các Quỷ Vệ Hồn.

- Tà Thần Điện: Là nơi ở của Ngạo Thiên và các Thiên Tà Thần. Sau khi Ngạo Thiên bị phong ấn, các Thiên Tà Thần vẫn tiếp tục duy trì Tà Thần Điện. Chúng bị giới hạn quyền lực can thiệp vào nội chính và trở thành bộ phận đối ngoại của Quỷ Tộc.

- Âm Ti Điện: là bộ phận đối nội của Quỷ Tộc. Chức vị to lớn chỉ thấp hơn Quỷ Vương, các Âm Ti Quỷ có toàn quyền quyết định mọi chuyện của Quỷ Tộc.

Tuy không mạnh mẽ như các Vệ Hồn Quỷ hay các Thiên Tà Thần nhưng lời nói của chúng rất có trọng lượng khiến cho các Quỷ Vệ Hồn và các Thiên Tà Thần phải e dè.

Trở lại với Tà Thần Điện.

Tà Thần Đố Kỵ là người luôn cẩn trọng và đa mưu, nhưng bây giờ cô ta lại đang cảm thấy sự bất an dâng cao.

Hai sứ giả tà thần mà cô ta phái đi đến Trái Đất để bắt Thiên An đã quá hạn trở về, không một chút tin tức, sự im lặng khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô ta lẩm bẩm một mình, vẻ mặt nghiêm trọng:

“Không thể nào, đã trễ hai ngày rồi. Ta đã căn dặn chúng phải trở về đúng thời hạn, dù thành công hay thất bại. Nhưng giờ đây chúng như bốc hơi. Lẽ nào… chúng đã bị giết ?”

Sự lo lắng chuyển thành cơn giận dữ, Tà Thần Đố Kỵ gằn giọng:

“Không thể để điều này tiếp tục. Bằng mọi giá, phải mang con bé đó trở về. Nếu bí mật của nó bị lộ ra, không chỉ mỗi Tà Thần Điện mà cả Quỷ Tộc đều sẽ chịu hậu quả nghiêm trọng!”

Tà Thần Tham Lam, với vẻ mặt không hài lòng, cắt ngang:

“Tôi đã nói rồi mà, giết nó đi cho xong việc. Tất cả là do cô đã quá tiếc nuối thành quả nghiên cứu của mình. Giờ thì sao? Nó đã biến mất. Nếu chuyện này bị phơi bày, không ai trong chúng ta thoát nổi đâu!”

Tà Thần Đố Kỵ im lặng, sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt.

Tà Thần U Sầu thấy vậy, khẽ cười khúc khích và lên tiếng:

“Uhuhuhu, đừng hoảng loạn. Đố Kỵ, để tôi xử lý chuyện này. Tôi sẽ mang nó về cho cô!”

Tà Thần Tham Lam nhíu mày, giọng có phần ngạc nhiên:

“Ông muốn đích thân đi sao?”

Nhưng rất nhanh đã thay đổi thái độ, hắn thở dài, nói tiếp:

“Cũng không còn cách nào khác. Cử mấy sứ giả tà thần vô dụng không giải quyết được gì. Đích thân ra tay vẫn là cách tốt nhất!”

Tà Thần U Sầu liền quay lưng rời đi. Tà Thần Đố Kỵ không quên nhắc nhở, giọng đầy quyết đoán:

“Hãy mang theo cả Thịnh Nộ. Nếu không bắt được con bé đó, thì cứ thẳng tay tiêu diệt nó. Chúng ta không thể để bản thân mình rơi vào bước đường cùng.”

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.