Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chiến thiên hà lần thứ nhất

Tiểu thuyết gốc · 2001 chữ

“Rầm!”

Bất chợt một âm thanh bên ngoài vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

Diệc Thần nhăn mặt nói:

“Hắn ta tới rồi!”

Dứt lời, Diệc Thần liền bước nhanh ra ngoài, Lưu Ly cũng nhanh chân theo sau.

Ngạo Thiên khi phát hiện Nhược Thủy lén lút rời khỏi Tà Thần Điện liền lập tức đến Vệ Hồn Điện tìm Diệc Thần.

Khi hắn đặt chân vào cửa Vệ Hồn Điện, một giọng nữ ngăn cản vang lên:

“Ngạo Thiên đại nhân, Diệc Thần ca ca đã dặn hôm nay không tiếp khách. Xin ngài quay lại vào lúc khác!”

Ngạo Thiên nhíu mày, nhìn nữ nhân kia với vẻ kiêu ngạo:

“Như Sương ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không hả, Ngạo Thiên ta muốn vào thì người cản được sao ?”

Như Sương cảm thấy sát khí trên người Ngạo Thiên toả ra thì vô thức lùi lại.

Cô định lên tiếng lần nữa thì liền bị Ngạo Thiên vung tay đấm mạnh vào mặt.

Trước khi tay hắn chạm vào mặt cô, Như Sương đã kịp đưa hai tay lên đỡ lại.

“Rắc rắc…”

Tiếng xương cốt gãy nát vang lên, Như Sương bị mất đà mà lùi lại mấy bước, hai cánh tay cô bị Ngạo Thiên đập nát.

Như Sương đau không thốt nên lời.

“Xoẹt”

Một âm thanh của kiếm chém vang lên.

Cánh tay của Ngạo Thiên cứ thế mà rơi xuống trước mặt của Như Sương.

Máu bắn ra khắp nơi trên mặt đất.

Người vừa vung kiếm không ai khác chính là Diệc Thần.

Ngạo Thiên thấy Diệc Thần đã xuất hiện thì cũng không còn ngạo mạn như lúc bắt nạt Như Sương nữa.

Ngạo Thiên vươn vai một chút liền khôi phục lại cánh tay vừa bị đứt kia.

Hắn vẻ mặt giận dữ nhìn Diệc Thần, giọng trống không mà nói:

“Nhược Thuỷ đâu ?”

Diệc Thần lạnh giọng đáp:

“Cô ấy đi từ lúc nãy rồi, không còn ở trong Quỷ Đô nữa !”

Ngạo Thiên liếc nhìn cả Lưu Ly và Như Sương, giọng hắn mỉa mai nói:

“Xem ra ngươi vẫn còn không ít hầu nữ nhỉ ? Bảo sao có thể dễ dàng từ bỏ Nhược Thuỷ như vậy.”

Diệc Thần không chút nhân nhượng mà đâm kiếm vào cổ họng Ngạo Thiên.

Máu từ cổ họng Ngạo Thiên cũng chảy ra.

Diệc Thần giữ nguyên tư thế mà nói:

“Câm miệng! Ta đã nhường người mà ta yêu nhất lại cho ngươi, ngươi nên biết điều mà chăm sóc cô ấy cho thật tốt!”

Ngạo Thiên nắm chặt lấy mũi kiếm của Diệc Thần mà rút ra khỏi cổ mình.

Vết thương ở cổ rất nhanh đã lành lại, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói:

“Ta muốn vào trong kiểm tra!”

Diệc Thần sắc mặt lạnh lùng nói:

“Ta đã bảo là Nhược Thuỷ không còn ở đây, ngươi có thể tin hay không tin thì tùy nhưng nếu ngươi một mực muốn vào trong kiểm tra thì để lại cái đầu ở ngoài cổng trước đã!”

Ngạo Thiên nhìn sắc mặt nghiêm túc của Diệc Thần thì cũng không còn nghi ngờ gì nữa, xem ra Nhược Thuỷ đã thực sự rời đi.

Hắn đảo mắt sang chỗ Lưu Ly và Như Sương mà nói:

“Trông coi chúng cho tốt vào, lần này xem như ta nể mặt ngươi, nếu lần sau dám cản đường ta, cho dù là Quỷ Vệ Hồn của ngươi ta cũng sẽ giết!”

Diệc Thần nghe vậy thì gằn giọng nói:

“NGƯƠI DÁM ?”

Ngạo Thiên không trả lời, hắn quay người mà rời đi.

Diệc Thần nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt có phần phức tạp.

Ngạo Thiên là kẻ nói được làm được, Diệc Thần tuy không sợ hắn, nhưng hắn cũng chẳng sợ Diệc Thần.

Cả hai người bọn hắn đều có khả năng bất tử, nếu như thực sự phải đánh nhau thì cuộc chiến đó mãi mãi không thể kết thúc được.

Thấy Ngạo Thiên đã khuất bóng, Diệc Thần bấy giờ mới quay sang hỏi Như Sương:

“Hai tay em sao rồi ?”

Như Sương đưa hai cánh tay ra, chúng từ lúc nào đã khôi phục lại bình thường.

Điều đó cũng chẳng lấy gì làm lạ, vì các Quỷ Vệ Hồn cũng có khả năng bất tử giống hắn!

Diệc Thần chạm nhẹ vào tay Như Sương, sau khi đã kiểm tra kỹ lưỡng, hắn ta khẽ gật đầu mà nói:

“Hai em trở về phòng đi, đêm nay cứ để cho quỷ binh trông coi là được rồi!”

Sau cái đêm náo động ở Vệ Hồn Điện đó, Ngạo Thiên và Diệc Thần cũng nghiêm túc trở về chuẩn bị cho cuộc chiến.

Ngạo Thiên chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là Thiên Thần Tộc, hắn dẫn quân băng qua Trùng Tộc mà tiến đánh Thiên Thần Tộc.

Còn Diệc Thần chia quân làm hai hướng một nửa thì đánh vào Ma Tộc, nửa còn lại băng qua Yêu Tộc tiến vào lãnh thổ của Tiên Tộc.

Diệc Thần đã tính toán chuyện này rất nhiều lần, chỉ cần Ngạo Thiên có thể đánh thắng được Thiên Thần Tộc, cái liên minh kia tự khắc sẽ tan rã!

Nhưng mọi thứ lại không diễn ra dễ dàng như Diệc Thần dự tính.

Tiên Tộc đã cố tình che giấu thực lực để tránh sự chú ý từ các thế lực khác trong thiên hà.

Ngay trong trận chiến đầu tiên với Tiên Tộc, Diệc Thần đã ý thức được bọn chúng không hề đơn giản như hắn nghĩ.

Theo những điều tra mà Diệc Thần có được thì Tiên Tộc đứng đầu là Tiên Vương, dưới Tiên Vương là Thập Lục Đại Chư Tiên thực lực đều đã đạt đến cảnh giới Rank 10.

Nhưng hắn đã không biết được rằng, Tiên Tộc còn có hai thế lực khác mạnh mẽ không kém gì Thập Lục Đại Chư Tiên đó là: Lục Đạo Tiên Quân và Nhị Nguyên Tiên Lão.

Diệc Thần cảm thấy khó hiểu, tại sao cuộc đại chiến Tiên - Ma lần trước hắn không nghe nói đến hai thế lực này ?

Rất nhanh hắn đã có câu trả lời, đó là vì Ma Tộc lúc đó không giống như Quỷ Tộc hiện bây giờ, chúng yếu hơn rất nhiều nên Tiên Tộc cũng chẳng cần bung hết thực lực.

Tiên Tộc bất chợt xuất hiện thêm tám cao thủ rank 10 khiến Diệc Thần bị dồn vào thế khó.

Kết quả của cuộc chiến Quỷ - Tiên đầu tiên đã khiến cho quân đội của Quỷ Tộc chịu thất bại nặng nề.

Đứng trước viễn cảnh đó, Diệc Thần buộc phải đưa ra lựa chọn đó là từ bỏ xâm lược Ma Tộc, rút hết toàn bộ lực lượng tiến đánh Tiên Tộc hoặc làm ngược lại.

Cứ ngỡ là Diệc Thần sẽ từ bỏ một trong hai mặt trận để duy trì cuộc chiến, nhưng hắn đã không làm vậy.

Diệc Thần đã chọn cách lấy bản thân mình làm mồi nhử để dẫn dụ Lục Đạo Tiên Quân.

Không ngoài dự tính của hắn, Lục Đạo Tiên Quân thật sự đã cắn câu.

Trận đại chiến của Diệc Thần và Lục Đạo Tiên Quân ở Tiên Vân Cốc đã thay đổi cục diện chiến trường, đưa nó trở lại theo kế hoạch của Diệc Thần.

Lục Đạo Tiên Quân cùng lúc tử trận gây nên một cú sốc lớn cho Tiên Tộc, mà người giết họ lại chỉ có một mình Diệc Thần.

Tiên Tộc bắt đầu hoài nghi về sức mạnh thực sự của Diệc Thần, không giống như Ngạo Thiên, Diệc Thần rất ít khi đích thân ra chiến trường nên không thể đánh giá thực lực của hắn.

Nhưng Tiên Tộc vẫn chưa bị đánh bại, các trận chiến lớn nhỏ cũng liên tục tiếp diễn khiến cho Diệc Thần gặp không ít trở ngại.

Trở lại với Ngạo Thiên, hắn ta từ khi chinh chiến đến nay chưa từng bại trận.

Kể cả cuộc chiến với Thiên Thần Tộc hiện tại cũng không ngoại lệ.

Ngạo Thiên liên tiếp dành chiến thắng trên mọi mặt trận, Chiến Thần, Đại Thiên Thần, Cổ Thần, Thánh Thú hay bất kỳ sinh vật nào xuất hiện đều sẽ bị Ngạo Thiên chém chết.

Tuy nhiên chiến tranh chưa diễn ra được bao lâu thì lại có một chuyện xảy ra vượt ngoài dự tính của Diệc Thần.

Nhược Thuỷ năm đó sau khi rời Quỷ Đô, cô ấy vậy mà lại chọn trở về Thiên Thần Tộc.

Đến khi Diệc Thần biết được thì đã quá muộn!

Thiên Thần Tộc bằng cách thuyết phục và lợi dụng Nhược Thuỷ, chúng đã thành công giăng bẫy, dụ Ngạo Thiên ra khỏi chiến trường, tạo ra một bước ngoặc lớn không chỉ cho cuộc chiến ở Thiên Thần Tộc mà còn cho cả thiên hà.

—-

Hai ngày sau khi Ngạo Thiên biến mất khỏi chiến trường, tin tức cuối cùng cũng truyền đến tai của Diệc Thần.

Hắn vừa ổn định mặt trận tiên tộc chưa được bao lâu thì lại phải đến mặt trận ma tộc để điều hành.

Diệc Thần ngồi dưới ánh đèn, đôi mắt tối sầm và môi mím chặt, biểu lộ rõ sự khó chịu.

Ngón tay hắn vô thức gõ nhịp lên cuốn sổ trước mặt, nhưng rõ ràng tâm trí hắn không ở đó.

Diệc Thần khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn xa xăm, như thể đang vật lộn với một điều gì đó không thể giải toả.

Liệu rằng hắn đang lo lắng cho Ngạo Thiên sao?

Nhưng không, người mà Diệc Thần thực sự lo lắng là Nhược Thuỷ!

Đã hơn 30 năm trôi qua, hình ảnh của Nhược Thủy vẫn còn đọng lại rõ ràng trong tâm trí hắn.

Một lúc sau hắn ta cũng quyết tâm đứng dậy, bỗng một giọng nói vang lên:

“Ca ca, anh không thể tới đó được!”

Thanh Tuyền nhìn Diệc Thần với ánh mắt sắc lạnh, giọng nói có chút khẩn cầu:

“Anh cần phải cân nhắc cho đại cục, chúng ta chưa hoàn toàn thắng lợi, nếu bây giờ anh rời khỏi đây, cái giá phải trả khi trở lại là rất lớn!”

Diệc Thần lặng đi trong giây lát, rồi đáp lại với giọng trầm lắng:

“Ừm, em nói đúng, nhưng anh cũng không còn cách nào khác…”

Thanh Tuyền hạ giọng, đôi mắt sắc lạnh dịu lại một chút, cô bình tĩnh nói:

“Ca ca, thứ cho em nói thẳng, nếu bây giờ anh rời đi thì cũng không thể tới đó ngay lập tức được. Khi anh tới nơi, có lẽ mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

Những lời của Thanh Tuyền như một làn gió lạnh thổi qua, khiến Diệc Thần chợt bừng tỉnh.

Cô ấy nói không sai. Trong một phút lo lắng và bối rối, hắn đã quên mất tính toán thực tế.

Việc rời đi ngay lúc này không chỉ ảnh hưởng chiến trường mà còn có thể vô ích.

Hắn có thể đến nơi quá muộn, và khi đó, mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa.

Diệc Thần khẽ siết chặt nắm tay, ánh mắt dần trở lại với vẻ lạnh lùng thường thấy.

“Em nói đúng!”

Hắn thừa nhận, giọng nói nặng nề nhưng dứt khoát:

“Anh đã để cảm xúc lấn át lý trí.”

Thanh Tuyền gật đầu nhẹ nhàng, đôi mắt không rời khỏi Diệc Thần, vẻ lo lắng vẫn hiện rõ nhưng cô biết, đây là lựa chọn tốt nhất cho cả Diệc Thần lẫn đại cục.

Diệc Thần im lặng suy nghĩ, đôi mắt sắc lạnh ánh lên vẻ kiên định. Sau một hồi, hắn đã có quyết định khác để xử lý chuyện này!

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.