Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thê Thiếp chạm mặt nhau

Tiểu thuyết gốc · 1981 chữ

Mị Nhi đặt tay lên cổ Thiên Tân, cảm nhận nhịp đập đã ngừng. Đôi mắt cô sụp xuống, khuôn mặt hiện rõ vẻ bất lực:

“Cậu ấy… đã chết rồi...”

Ngọc Huyền nghẹn ngào, tự trách mình:

“Là con đã hại cậu ấy…”

Mị Nhi dịu dàng an ủi:

“Không phải lỗi của con. Là ta đã không cẩn thận nên mới để xảy ra cớ sự này.”

Ngọc Huyền nắm chặt tay Mị Nhi, giọng run run:

“Sư phụ… phải có cách nào cứu cậu ấy chứ?”

Mị Nhi lắc đầu, ánh mắt xa xăm:

“Người đã chết thì không thể sống lại được.”

Ngọc Huyền bật khóc, dựa vào Mị Nhi. Trong lòng cô đầy nỗi đau không thể xóa nhòa.

Mị Nhi nhìn Thiên Tân, trong lòng thầm than:

“Thời đại này, người như cậu thật hiếm có, chỉ tiếc là số phận cậu quá ngắn ngủi.”

Mị Nhi bảo mọi người ra ngoài, cô giọng trầm lặng mà nói với Ngọc Huyền.

“Điều duy nhất chúng ta có thể làm là chôn cất cậu ấy tốt một chút!”

Lời vừa dứt, một tiếng động lớn vang lên từ trần nhà.

“Rầm!”

Một nữ quỷ từ trên cao đáp xuống, quỷ khí cô ta mạnh đến mức khiến cho Mị Nhi phải kinh sợ.

Ngọc Huyền không chịu nổi áp lực đó mà ngất đi.

Mị Nhi nhanh chóng triển khai pháp thuật bảo vệ cả hai. Nhìn nữ quỷ trước mặt, Mị Nhi không tin vào mắt mình, nỗi sợ len lỏi trong lòng:

“Cô ta là loại quỷ gì mà lại có quỷ khí kinh khủng đến vậy…”

Mị Nhi ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ quỷ trước mặt, đây là lần đầu tiên cô gặp một con quỷ mạnh mẽ như thế.

Nữ quỷ đó không ai khác chính là Quỷ Yêu Mị.

Kiều Trang cảm thấy có dự cảm không lành liền tới tìm hắn, kết quả là thấy Thiên Tân thành ra thế này.

Đối mặt với cảnh tượng trước mắt, Mị Nhi không khỏi ngạc nhiên khi thấy Kiều Trang xuất hiện. Cô ôm Ngọc Huyền đặt ra phía sau, ánh mắt nghi ngờ dán chặt vào Kiều Trang:

“Ngươi… có phải là xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc của quỷ tộc?”

Kiều Trang không đáp, cô chỉ quan sát Thiên Tân, rồi nhìn Mị Nhi bằng ánh mắt lạnh lùng:

“Linh khí…Thiên Thần… Là cô đã gây ra chuyện này?”

Cơn giận bộc phát, dưới chân Kiều Trang bỗng hiện ra chín vòng hắc quang. Mị Nhi tái nhợt, nhận ra sức mạnh đáng sợ ấy:

“Cảnh giới Rank 9, thứ chỉ có Quỷ Vệ Hồn hoặc Thiên Tà Thần mới đạt được!”

Mị Nhi cố gắng giữ bình tĩnh:

“Cô… cô là… Vệ Hồn Quỷ?”

Kiều Trang không đáp lại, cô giơ tay về phía Mị Nhi, mấy mũi gai nhọn từ trong không khí liền hiện ra đâm vỡ lớp lá chắn mà Mị Nhi tạo ra.

Áp lực mạnh mẽ dù cho Mị Nhi có ra tay chống đỡ cũng bị hất văng mấy mét.

Kiều Trang ngoắc tay một cái, mấy mũi gai khác lại mọc từ dưới đất lên, cô định ra lệnh cho chúng kết liễu Mị Nhi thì bất chợt có một bàn tay ngăn Kiều Trang lại.

Thiên Tân khi này đã sống lại, hắn nói với Kiều Trang.

“Không phải lỗi của họ, chúng ta trở về nhà trước đi.”

Kiều Trang nghe vậy thì hơi bất ngờ. Cô theo lời Thiên Tân mà thu tay lại, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhìn về chỗ Mị Nhi để cảnh cáo.

Thiên Tân bấy giờ cũng quá mệt mỏi mà ngất đi.

Kiều Trang lập tức đỡ Thiên Tân dậy, cô ôm lấy hắn mà nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Mị Nhi bấy giờ vẫn chưa hoàn hồn, đây là lần đầu tiên cô giao chiến với một Quỷ Vệ Hồn.

Cô thực sự không thể ngờ thực lực của Quỷ Vệ Hồn lại đáng sợ đến như vậy.

Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn là tại sao Thiên Tân đã chết kia sao có thể sống lại được ?

—-

Mang Thiên Tân về đến nhà, Kiều Trang liền chữa trị cho hắn.

Vết thương do băng khí mà Ngọc Huyền gây ra đã sớm được hồi phục.

Tuy nhiên sắc mặt của Kiều Trang vẫn không mấy yên ổn, cô đã nhận ra còn có một thứ khác đã khiến hắn xém chút phải mất mạng.

Một giờ sau, Thiên Tân từ từ mở mắt, ánh nhìn của hắn chạm vào Kiều Trang, giọng nói yếu ớt nhưng trấn an:

“Đừng lo, tôi không sao đâu!”

Kiều Trang ôm lấy hắn, giọng cô nghẹn ngào:

“Em xin lỗi, ca ca, nếu sớm biết anh sẽ gặp nguy hiểm thì em đã không để anh đến đó một mình.”

Thiên Tân mỉm cười đáp lại:

“Nguy hiểm ? Thật ra chỉ là chút thương tổn nhỏ... nhiêu đó vẫn chưa đau bằng lúc tôi bị chặt tay hay chân đâu!”

Kiều Trang giận dỗi nói:

“Anh không thấy điều gì khác biệt sao, bị thế còn không nguy hiểm à, nếu đổi lại là người bình thường thì đã chết từ lúc trúng độc rồi.”

Nghe đến từ “trúng độc” hắn liền kinh ngạc hỏi:

“Trúng độc ? Không thể nào, mũi tên của Ngọc Huyền lúc đó lẽ nào có độc.”

Kiều Trang nói:

“Không, thứ độc dược này… con người không thể tạo ra được.”

Thiên Tân suy ngẫm một lúc thì chợt nhớ tới chuyện mà nữ hệ thống đã nói.

Hắn ta nhìn Kiều Trang hỏi:

“Này, có phải tôi cũng có một Quỷ Về Hồn hiểu biết về độc dược đúng không ?”

Kiều Trang nghe vậy thì sững người, câu hỏi đó của Thiên Tân như đã khẳng định suy nghĩ của Kiều Trang là đúng.

“Anh ấy đã gặp cô ta rồi!”

Kiều Trang không trả lời câu hỏi của hắn, cô nhíu mày tỏ vẻ khó chịu rồi nói:

“Anh nghỉ ngơi sớm đi, em cần ra ngoài mua đồ một chút.”

Kiều Trang dứt câu liền rời khỏi phòng.

Thiên Tân nhìn thái độ kỳ lạ đó thì có chút hoang mang.

Một tiếng cười khúc khích vang lên.

Nữ hệ thống đột nhiên xuất hiện cạnh hắn rồi lên tiếng:

“Yêu Mị đang định đi dằn mặt Hồ Điệp đó, hai cái cô gái đó… xưa nay không mấy hòa thuận đâu!”

Thiên Tân ngạc nhiên hỏi:

“Hồ Điệp ?”

Nữ hệ thống đáp lại:

“Ah! Tôi quên mất là ngài bị mất trí nhớ…”

“Hồ Điệp Quỷ - Chu Khả Hân, cái cô gái đó vẻ ngoài dễ thương nhưng lại vô cùng hiểm ác.”

Thiên Tân vẻ mặt hơi lo lắng hỏi:

“Này cô vừa nói “dằn mặt”, tôi có nên đi theo cản hai người đó lại không ?”

Nữ hệ thống cười khúc khích mà nói:

“Chuyện đó… ngài không cần phải lo, hai nữ quỷ đó sẽ không đánh nhau đâu, cùng lắm chỉ là lời qua tiếng lại thôi, bởi vì họ từng là chị em tốt mà!”

Thiên Tân khó hiểu hỏi:

“Chị em tốt ?”

Nữ hệ thống hạ giọng nói:

“Biết nói sao nhỉ…nếu không vì tranh sủng thì họ cũng không đến mức bất hoà…”

Thiên Tân vẻ mặt hơi khó hiểu tự hỏi:

“Gì mà tranh sủng, nghe như cung đấu vậy ?”

Nữ hệ thống cũng đọc được suy nghĩ hắn mà đáp lại:

“Sự thật nó là vậy mà, tất cả đều là lỗi của ngài đó!”

Thiên Tân nghe thế thì cũng chẳng biết nói gì hơn, bản thân hắn cũng không nhớ nổi Diệc Thần mà Kiều Trang nói rốt cục thế nào.

Hắn cười khổ mà thở dài.

Nữ hệ thống thấy vậy thì liền chuyển chủ đề. Cô ta mỉm cười nói:

“Tôi có một tin vui cho ngài đây!”

Thiên Tân đưa mắt nhìn cô ta hỏi:

“Chuyện gì vậy ?”

Nữ hệ thống đáp:

“Em gái của ngài sắp trở về rồi!”

—-

Công Viên Thành Phố X

Hai tên lưu manh đang trêu chọc một cô gái:

“Em gái này, em xinh đẹp vậy đêm hôm sao lại ở đây một mình. Có muốn đi với bọn anh không.”

Cô gái kia tỏ vẻ dễ thương đáp:

“Ahh, xin lỗi. Em đang đợi bạn ạ!”

Hai tên kia thấy thế liền cười một cách nham hiểm, một tên trong số đó lại gần định kéo tay cô, thì bỗng nhiên có một thứ gì đó cắn vào chân của hắn.

Nhìn xuống mặt đất từ bao giờ đã xuất hiện hàng chục con bò cạp độc với đầy đủ màu sắc, hắn giật mình hét to:

“Cái…cái…quái gì thế này!!”

Chất độc bò cạp thấm nhanh vào cơ thể hắn khiến cho toàn thân hắn co giật, chưa đến một phút hắn đã sùi bọt mép mà chết.

Cô gái kia thấy vậy thì nhếch môi cười, giọng khinh bỉ nói:

“Lũ sâu bọ… các ngươi không có tư cách chạm vào ta đâu!”

Cô gái vừa cười mỉm vừa nhìn qua tên còn lại rồi nói:

“Anh gì ơi, anh chạy liền bây giờ có khi còn kịp á!”

Tên kia chứng kiến mọi chuyện nãy giờ thì toàn thân run rẩy.

Hắn muốn chạy nhưng là không thể chạy được vì đám bò cạp kia đã bao vây lấy hắn.

Bất chợt một luồng ma khí khác từ đâu bay tới xuyên qua người gắn, kết liễu hắn trong một hơi thở.

Cô gái ngồi trên ghế đá cảm nhận được sự quen thuộc thì giơ tay ra hiệu cho đám bò cạp độc kia chui xuống đất.

Cô ta chậm rãi đứng dậy, hai tay duỗi ra phía sau, khuôn mặt nhìn về hướng người vừa ra tay, tỏ vẻ dễ thương nói:

“Trời ạ, Kiều Trang, sao cô lúc nào cũng cọc cằn vậy! Bảo sao năm xưa anh ấy lại thương tôi hơn cô.”

Kiều Trang nhìn cái gương mặt thân quen đó thì không chút thích thú. Cô lạnh giọng nói:

“Khả Hân, ít ra tôi không ác độc như cô, nếu tôi không kết liễu tên đó thì hắn cũng bị đám bò cạp của cô dày vò đến chết thôi!”

Khả Hân nghe thấy thế thì khẽ cười đáp:

“Ái chà, thật ngại quá tôi nào có ý muốn giết ai, là do họ muốn chết nên mới tìm tới tôi.”

Kiều Trang nghe thấy Khả Hân nói thế mà tức cả lồng ngực.

Nhưng thái độ đó của Khả Hân cũng cho thấy cô ta không biết được Thiên Tân là Diệc Thần ca ca trọng sinh, cuộc gặp gỡ sáng nay có lẽ chỉ là tình cờ.

Kiều Trang thầm nghĩ:

“Tốt nhất cứ giữ kín bí mật này. Cứ để cô ta chơi chán ở Trái Đất rồi đi là được.”

Khả Hân thấy Kiều Trang không nói gì thì lên tiếng hỏi

“Yêu Mị này, tôi có một thắc mắc, sao cô lại ở đây, đã thế còn ăn mặc, bắt chước sống giống con người nữa chứ. Có phải cô đang lén lút làm gì đó mờ ám đúng không ?”

Kiều Trang vẻ mặt vẫn lạnh lùng nói:

“Ý cô là sao ? Tôi thích gì thì làm, mắc gì đến cô ?”

Khả Hân tiến tới gần Kiều Trang rồi nói nhỏ vào tai cô:

“À thế sao..., cô tốt nhất nên giấu bí mật đó cho kĩ vào… đừng để tôi biết được nó đó nhá!”

Nói xong Khả Hân từ từ đi vào bóng tối.

Kiều Trang không đuổi theo, cô cắn nhẹ vào môi một cái rồi quay mặt mà rời đi.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.