Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhân khiến Diệc Thần phải e dè

Tiểu thuyết gốc · 2252 chữ

Đêm hôm đó, Diệc Thần ngồi trầm ngâm trên mép giường, ánh mắt chăm chú vào khối lập phương đen bóng đang xoay nhẹ trong tay. Sự tinh tế và kỳ lạ của vật thể này giống như phản chiếu tâm trí rối ren của hắn.

Trong đầu, hình ảnh của Ngọc Huyền cứ lặp đi lặp lại, khiến hắn không thể gạt bỏ. Cô ta lại xuất hiện rồi…giữa cô ta và hắn, như thể có một sợi dây vô hình gắn kết hai người, dù hắn có cố gắng tránh né thế nào đi chăng nữa, thì hắn, vẫn không thể thoát khỏi Ngọc Huyền.

Thế nhưng, một suy nghĩ bất chợt lướt qua tâm trí hắn, liệu có phải sự gặp gỡ liên tục này chỉ là sự trùng hợp? Hay cô ta đang cố ý xuất hiện trước mặt hắn, như một mảnh ghép của một trò chơi phức tạp hơn mà hắn chưa nhìn thấu?

“Cô ta...” hắn lẩm bẩm, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bề mặt lạnh lẽo của khối lập phương, đôi mắt dường như mất hút trong màn đêm tĩnh lặng của tâm trí mình.

“Vì sao lại là cô ta?”

Hắn nhắm mắt lại, ngả người tựa lưng vào thành giường. Những lần gặp gỡ không chủ ý với Ngọc Huyền làm hắn khó chịu một cách lạ kỳ. Cô ta không quá nổi bật, không quá đặc biệt, nhưng lại khiến hắn cảm thấy như mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt mỗi khi cô xuất hiện.

Một người như Diệc Thần, từ lâu đã học cách không để bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến mình, vậy mà giờ đây, hắn lại băn khoăn về một cô gái nhiều như vậy.

Ngón tay hắn dừng lại trên khối lập phương, đôi mắt mở ra, nhìn chăm chăm vào góc phòng tối tăm. Hắn nhớ rõ từng khoảnh khắc, từng ánh nhìn cô ấy trao cho hắn. Không phải ánh mắt e dè, sợ sệt như bao người khác, mà là ánh mắt thèm khát, âm thầm nhưng vô cùng mãnh liệt như thể cô ta muốn chiếm lấy hắn cho riêng mình. Điều đó làm hắn khó chịu, thật sự rất khó chịu.

“Ngọc Huyền...cái cô gái đó…mạnh mẽ hơn nhiều rồi.”

Lần gặp mặt này giữa hắn và cô ta đã cho hắn cái nhìn hoàn toàn khác về cô ấy. Hắn không hề nhận thấy thiên phú của cô ta, nhưng tại sao…một con người bình thường lại có thể tiến bộ nhanh như vậy được ?

Diệc Thần nheo mắt, trong đầu hiện lên ký ức về cuộc trò chuyện với Vĩ Na sau lần đầu tiên hắn rời khỏi nhà Ngọc Huyền. Hôm đó, Vĩ Na đã hỏi hắn với chút tò mò xen lẫn nghi ngờ:

“Tại sao không chọn Ngọc Huyền làm Quỷ Vệ Hồn ?”

Diệc Thần chỉ đáp lại qua loa: “Cô ta không đủ tư cách.”

Diệc Thần xưa nay vốn không phải là người dễ dãi khi chọn lựa Quỷ Vệ Hồn. Nhan sắc, tính cách không bao giờ là điều kiện tiên quyết với hắn. Thứ duy nhất hắn đặt làm tiêu chuẩn là thiên phú, năng lực và tiềm năng của cô gái đó.

Lần đầu gặp Ngọc Huyền, Diệc Thần không cảm nhận được điều gì đặc biệt từ cô, không thiên phú, không sức mạnh tiềm ẩn. Cô ta chỉ đơn giản là một cô gái bình thường, thậm chí có phần quá bình dị trong mắt hắn. Ấy vậy mà, mỗi lần nhìn thấy cô, hắn không thể phủ nhận một cảm giác khó lý giải, như thể có điều gì đó về cô mà hắn chưa thể nắm bắt được.

Diệc Thần nhắm mắt lại, nhớ lại từng ánh mắt, từng cử chỉ của Ngọc Huyền trong những lần gặp gỡ. Tuy không bộc lộ thiên phú rõ ràng như những người khác, nhưng cô có điều mà ít ai khác sở hữu – dã tâm.

Không phải kiểu dã tâm lộ liễu, mà là thứ nằm sâu trong đôi mắt thản nhiên và ngây thơ kia.

Để ý kỹ mỗi lần nhìn Ngọc Huyền, Diệc Thần có cảm giác cô ta đang tính toán, suy nghĩ, tìm cách nắm lấy mọi cơ hội nhỏ bé nhất. Cô ta có vẻ bình dị, nhưng lại luôn tỏ ra điềm tĩnh đến lạ, như thể mọi chuyện trong thế giới này đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.

“Cô ta không có thiên phú…”

Diệc Thần lẩm bẩm, đôi mắt hơi nheo lại.

“Nhưng dã tâm thì có thừa. Có thể làm được chuyện lớn.”

Ngọc Huyền là loại người mà một khi đã nhắm đến mục tiêu, sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cô ta có khả năng quan sát, nhìn thấu lòng người, biết tận dụng những điều nhỏ nhặt nhất để tiến lên.

Nếu không có sức mạnh bẩm sinh, cô sẽ dùng trí tuệ và lòng quyết tâm để thay đổi vận mệnh của mình. Và điều đó, đôi khi còn đáng sợ hơn cả sức mạnh đơn thuần.

“Chết tiệt, sao mình lại dính tới loại con gái này chứ!”

Hắn thầm chửi, đôi tay siết chặt khối lập phương như muốn nghiền nát nó.

Rõ ràng, Ngọc Huyền không đáp ứng được tiêu chuẩn của một Vệ Hồn Quỷ, ít nhất là theo cách Diệc Thần thường chọn.

Nhưng trong thâm tâm, hắn biết rằng câu trả lời mà hắn đã đưa ra cho Vĩ Na không hoàn toàn đúng.

Có một lý do sâu xa hơn khiến hắn từ chối cô, một lý do mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa muốn thừa nhận.

Liệu đó là vì cô không đủ tư cách, hay vì cô khiến hắn cảm thấy... không an toàn?

Diệc Thần lắc đầu, cố xua tan những suy nghĩ vẩn vơ. Hắn lẩm bẩm, như tự nhắc nhở chính mình:

“Chỉ là một đứa con gái, mình không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy!”

Lại nhắc về khối lập phương màu đen trong tay. Nó không chỉ là một vật ngẫu nhiên, mà đó là mảnh vỡ rơi từ bộ giáp của Bóng Ma Chiến Tranh – một trong tám Thần Thoại Ma Thú hùng mạnh nhất từng tồn tại.

Bóng Ma Chiến Tranh và hắn đã từng chạm trán nhau, một cuộc đối đầu mà Diệc Thần vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết. Khi đó, hắn đã để nó chạy thoát. Đó không phải là thất bại, nhưng cũng không phải chiến thắng. Ký ức về cuộc chiến đó vẫn còn đọng lại, và giờ đây, khối lập phương này nhắc nhở hắn rằng cuộc đối đầu ấy chưa hề kết thúc.

Năm đó khi chưa hiểu rõ về nó, Diệc Thần đã để Bóng Ma Chiến Tranh trốn thoát. Tưởng chừng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa, vì Bóng Ma Chiến Tranh luôn là sinh vật ẩn mình sau bóng tối, khó lần ra tung tích. Nhưng giờ đây, định mệnh lại một lần nữa đưa cả hai vào cùng một nơi.

Diệc Thần lắc khối lập phương nhẹ trong tay, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn nó như thể muốn đọc ra bí mật ẩn sâu bên trong. Khối lập phương này có một kết nối bí ẩn với Bóng Ma Chiến Tranh.

Hay đúng hơn là cánh cổng để đi vào Thành Phố Suy Tàn có lẽ đang nằm trên Trái Đất này.

Diệc Thần cười nhạt, ngọn lửa tham vọng lần nữa đã được thắp sáng. Diệc Thần muốn chinh phục nó:

Thần Thoại Ma Thú - Bóng Ma Chiến Tranh.

Bất chợt, một tiếng gõ cửa vang lên giữa đêm khuya, khiến cho Diệc Thần giật mình. Trong không gian tĩnh lặng của căn phòng, âm thanh bất ngờ này phá vỡ sự yên ắng, làm hắn cảm thấy lo lắng.

Giờ này cũng đã là giờ đi ngủ, gõ cửa phòng hắn chắc chắn là có vấn đề ?

Nhưng trong nhà này, ngoài hắn và mấy nữ quỷ ra, thì không có ai khác.

Hắn lẩm bẩm, cảm giác lo lắng rõ rệt:

“Lại nữa hả, không thể để mình có một giấc ngủ yên bình sao…”

Trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi nghĩ đến việc mấy nữ quỷ có thể đang âm thầm bày trò gì đó không đứng đắn với hắn.

Thấy Diệc Thần không phản hồi, tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng dồn dập hơn, như thể người ngoài kia không hề có ý định từ bỏ.

Mặc dù có chút do dự, nhưng hắn không thể phớt lờ được. Cuối cùng, với tất cả dũng khí, Diệc Thần đứng dậy, lấy hết can đảm bước về phía cửa.

Không ngoài dự tính, Diệc Thần vừa mở cửa, liền bắt gặp hình ảnh của Uyển Nhi, đứa mà lúc nào cũng hăm he chờ chực ăn hắn nhất đã xuất hiện.

Cô đứng tựa nhẹ vào khung cửa, đôi môi khẽ cong lên đầy khiêu khích. Chiếc váy mỏng nhẹ lướt trên làn da, ánh đèn hành lang mờ ảo phản chiếu lên cơ thể cô, khiến những đường cong quyến rũ càng thêm nổi bật.

Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng hắn. “Lại là trò gì đây?”

Diệc Thần kéo mạnh cánh cửa định đóng lại thì đã quá muộn, Uyển Nhi đã trực tiếp xông vào phòng hắn.

Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt tinh nghịch, mái tóc dài buông xõa đầy vẻ vô tư mà lại như cố ý. Cô nghiêng đầu, giọng nói ngọt ngào vang lên, ẩn chứa sự trêu ghẹo:

“Anh à, muộn rồi mà vẫn chưa ngủ sao? Em có thể giúp anh thư giãn một chút đấy.”

Diệc Thần thoáng lùi lại một bước, cố giữ khoảng cách với Uyển Nhi. Hắn đã quá quen với những trò đùa của cô, nhưng ánh mắt của Uyển Nhi hôm nay còn thèm khát nhiều hơn mọi khi. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến hắn lạnh sống lưng:

“Đừng nói con bé này đến kỳ rồi nha!”

Hắn cố gắng trấn tĩnh, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Nở một nụ cười gượng gạo, Diệc Thần đáp, giọng đầy vẻ run rẩy:

“Không… không cần đâu…!!”

Uyển Nhi khúc khích cười, tiến gần thêm một chút, đôi mắt như muốn nuốt chửng hắn. Giọng cô trầm ấm, mềm mại, đầy mê hoặc:

“Anh đừng lo, chúng ta chỉ thư giãn một chút thôi… Em sẽ không làm gì anh đâu mà…”

Diệc Thần thầm mắng:

“Không làm cái đầu em! Tưởng anh là đứa con nít dễ bị lừa sao?”

Nghe lời nói dối trơ trẽn của Uyển Nhi, hắn chỉ biết thầm than, cố gắng giữ lấy chút bình tĩnh còn lại. Hắn hít một hơi sâu, định la lên kêu cứu, nhưng chưa kịp làm gì, Uyển Nhi đã nhanh chóng áp sát, bàn tay mềm mại của cô che miệng hắn lại.

Cô ghé sát tai Diệc Thần, môi chỉ cách vài milimét, giọng nói ngọt ngào như mật nhưng lại ẩn chứa chút đe dọa:

“Anh ngoan ngoãn một chút đi… Em không muốn mạnh tay đâu…”

Diệc Thần cố gắng hít thở, nhưng bàn tay mềm mại của Uyển Nhi bịt chặt khiến hắn chỉ có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của mình. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, không biết vì sợ hãi hay vì điều gì khác, nhưng rõ ràng hắn biết mình đang gặp rắc rối.

Uyển Nhi càng sát lại gần hơn, hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ Diệc Thần, khiến hắn nổi hết da gà. Mái tóc đen dài của cô lướt nhẹ qua bờ vai hắn, mùi hương thoang thoảng đầy quyến rũ lan tỏa trong không khí.

Diệc Thần nhắm chặt mắt, nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng sự gần gũi quá mức này khiến hắn khó thở, tâm trí như đang bị bao vây.

Uyển Nhi thì thầm bên tai, giọng nói ngọt ngào như mê hoặc:

“Chúng ta tiếp tục chuyện hôm bữa đi…”

Hắn cố gắng lùi thêm một bước, nhưng phía sau đã là đường cùng. Hắn bị kẹt, không còn đường thoát.

Hắn hỏi, giọng đầy nghi ngờ:

“Chuyện…chuyện gì cơ ?”

Đôi mắt của Uyển Nhi ánh lên vẻ tinh nghịch khi cô nhìn hắn bị dồn vào góc. Bàn tay cô từ từ rời khỏi miệng Diệc Thần, nhưng trước khi hắn kịp la lên, cô đã kịp đưa một ngón tay lên môi hắn, ra dấu im lặng.

“Đương nhiên… là sinh con rồi!” Uyển Nhi thì thầm, giọng điệu vừa mềm mại vừa khiêu gợi.

Diệc Thần cắn chặt răng, ánh mắt đầy căng thẳng. Hắn cảm nhận rõ ràng rằng mình không thể thắng Uyển Nhi trong trò này, và càng chống cự, cô càng thích thú.

Đôi tay của Uyển Nhi bắt đầu nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo trên người cô, ánh mắt thèm khát vẫn nhìn chằm chằm Diệc Thần.

“Chờ đã…!”

Diệc Thần cố nói, giọng khẩn thiết, nhưng cô chỉ đáp lại bằng một tiếng cười khúc khích:

“Anh không trốn được đâu, ca ca của em!” Uyển Nhi nói, giọng đầy ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự chiếm đoạt.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.