Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lòng quân bất an (1)

Phiên bản Dịch · 2028 chữ

- Bùi công cơ thể cường tráng là điều khiến người ta rất vui mừng.

Câu nói xuất phát từ tận đáy lòng của Dương Nguyên Khánh khiến Bùi Uẩn vô cùng xúc động, y vội nói:

- Mấy năm nay không thể dốc sức vì điện hạ, lão thần thấy thật là hổ thẹn.

- Sau này sẽ phiền tới Bùi công nhiều.

Dương Nguyên Khánh nói rồi, ánh mắt lại quay sang Ngu Thế Cơ, Ngu Thế Cơ trong lòng càng bất an, vội tiến lên phía trước hành lễ thật sâu,:

- Thế Cơ trong thời gian trước đã vô lễ với điện hạ, hiện giờ trong lòng vô cùng ân hận, xin nhận lỗi với điện hạ, mong điện hạ rộng lượng không trách Thế Cơ đã vô lễ.

Thế Cơ đối với Dương Nguyên Khánh vẫn còn giá trị lớn, đương nhiên hắn sẽ không trách móc ân oán đã qua, bèn mỉm cười:

- Những đấu tranh trên quan trường, không có hận thù người chết ta sống, bây giờ nghĩ lại chuyện đã qua vẫn đáng để nhớ, hơn nữa giữa chúng ta hình như đều là Ngu thị lang chịu thiệt, Dương Nguyên Khánh ta chiếm ưu thế.

Nói xong Dương Nguyên Khánh cười lớn, tiếng cười đó đã khiến sự bất an trong lòng Ngu Thế Cơ bỗng tan biến hết. Y thầm khen, không hổ danh là một quân vương có tấm lòng mang thiên hạ, khoan dung độ lượng, đi theo hắn mới có tiền đồ rộng mở, y vội hành lễ miệng nói thật hổ thẹn.

Dương Nguyên Khánh và Tiêu Cự hành lễ, rồi mời ba người bọn họ ngồi xuống, lúc đó mới dùng lời nói thấm thía nói với ba người:

- Lần này ta đích thân đến Giang Đô, không phải là để tiêu diệt Lý Mật, mà là trấn an Giang Nam. Giành lấy Giang Nam là trọng trách lớn của triều đình, nó có liên quan tới việc khôi phục quốc lực của quốc gia sau này, liên quan đến việc ổn định và hòa bình lâu dài, vì thế ta rất kỳ vọng vào ba người các ngươi. Bây giờ đã giành được Giang Đô và kho Giang Dương, binh lực của Lý Mật tuy nhiều, nhưng thực tế không đáng lo, nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là trấn an Giang Đô. Vì thế ta định đề bạt ba ngươi làm Đại Tùy An Phủ Sứ (sứ trấn an của đại Tùy), thay ta trấn an mười bốn quận Giang Nam, khiến kẻ sĩ Giang Nam quy thuận.

Ba người nhìn nhau, đây chính là điều mà ba người bọn họ mong đợi, ba người cùng nhau đứng dậy hành lễ,

- Nguyện dốc sức vì điện hạ...

Quận Lịch Dương, quân đội của Lý Mật đã dần dần rút lui. Lý Mật cũng đã nhận được tin tức chính xác, quân Tùy đã chiếm lĩnh kho Giang Dương và thành Giang Đô.

Tin này khiến Lý Mật rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, lúc đó y mới biết mình đã trúng kế, Tiêu Đỗ liên minh chẳng qua chỉ là miếng mồi nhử, y đã không chống lại được sự cám dỗ của miếng mồi, nên trúng kế điệu hổ ly sơn của Dương Nguyên Khánh.

Mặc dù trong lòng Lý Mật rất hoảng loạn, nhưng y không dám để lộ ra sự hoảng loạn. Quân liên minh Tiêu Đỗ giống như một con sói đang theo sát hắn, một khi đã để lộ ra tâm lý hoảng loạn sẽ dẫn đến sự bất an trong lòng quân lính, cuối cùng sẽ dẫn đến thất bại. Hiện giờ trong lòng Lý Mật vẫn ôm một tia hi vọng giành lại thành Giang Đô và kho Giang Dương.

Y sở dĩ là từ tuyệt vọng lại trở nên có hi vọng là vì y nhận được tình báo, quân Tùy không nhiều chỉ có bốn đến năm mươi nghìn quân. Nếu như mình không tiếc giá phải trả, tấn công mãnh liệt thì có lẽ sẽ giành lại được thành Giang Đô và kho Giang Dương.

Màn đêm buông xuống, đại quân của Lý Mật đã tiến vào địa giới của thành Giang Đô, cắm trại bên bờ một dòng sông nhỏ có tên là Lăng Thủy. Mặc dù đã trải qua gần một ngày hành quân, các bĩnh sĩ đã kiệt sức nhưng họ không thể nào mà ngủ được, họ tụm năm tụm ba lại tính kế thoát thân.

Nếu như nói mất kho Giang Dương thì có nghĩa là quân Ngụy đang phải đối mặt với mối nguy hiểm là mất lương thực, như vậy nói là mất thành Giang Đô thì có nghĩa là lòng quân đã bắt đầu hoang mang.

Quả thực là như vậy, không chỉ gia quyến của những sĩ tốt thông thường đều ở thành Giang Đô mà nhà của các tướng lĩnh cũng ở thành Giang Đô. Giang Đô thất thủ có nghĩa là vợ và con họ đều rơi vào tay quân Tùy.

Cùng với việc tin tức được lan truyền nhanh chóng, dường như tất cả các binh sĩ đều biết tin thành Giang Đô thất thủ, bỗng cảm thấy bàng hoàng, lòng quân bị lay động nghiêm trọng. Kể từ lúc bắt đầu cắm trại đã bắt đầu có quân sĩ đào ngũ, từ hàng chục người lên đến hàng trăm người thậm chí hàng nghìn người chạy trốn.

Xảy ra chuyện binh lính đào ngũ khiến Lý Mật vô cùng tức giận. Y ra lệnh cho Đơn Hùng Tín để xiết chặt quân pháp, dẫn ba nghìn quân đi tuần tra, ‘hễ là những kẻ đào ngũ, nếu bắt được lập tức chém đầu’

Trong đại trướng, Lý Mật chắp tay sau lưng lo lắng đi qua đi lại. Y vừa mới nhận được tin: quân liên minh Tiêu Đỗ đang ở đồi cây Xích Tùng cách họ khoảng hơn năm mươi dặm lúc ẩn lúc hiện theo sát bọn họ. Đây là điều mà y đang vô cùng lo lắng, nếu như quân Tùy và quân quân liên minh Tiêu Đỗ hợp lại thành gọng kìm tấn công thì rất nguy hiểm đối với y.

Một bên là lòng quân tan rã, một mặt gọng kìm tấn công trước sau đang uy hiếp, thù trong giặc ngoài khiến Lý Mật cảm giác như có hàng ngàn cây kim đâm vào người. Lo lắng tới mức không biết phải làm thế nào.

Lúc đó ở bên ngoài cửa trướng có tiếng của mưu sĩ Phòng Huyền Tảo vọng vào

- Điện hạ, vi thần có thể vào trong không?

Lý Mật rất oán giận Phòng Huyền Tảo, là một mưu sĩ mà y không nhìn ra được bố cục của Dương Nguyên Khánh, ủng hộ mình chinh tây, đây là thất sách. Nhưng lúc này Lý Mật tâm lý hoang mang, y muốn nghe ý kiến, nên đành nhẫn nhịn:

- Vào đi!

Phòng Huyền Tảo bước vào. Y cũng vô cùng xấu hổ, y thực sự không nhận ra ý đồ xuất binh Giang Nam của Dương Nguyên Khánh. Dường như ai cũng nghĩ Dương Nguyên Khánh sẽ xuất binh tới Quan Trung trước, hơn nữa Đậu Kiến Đức vẫn chưa bị tiêu diệt, điều này khiến người ta hiểu nhầm, quân Tùy muốn cướp lấy Giang Nam thì ít nhất cũng phải tấn công Thanh Châu trước

Lại không thể ngờ được, quân Tùy lại dùng đường biển để tập kích bất ngờ và giành được Giang Đô. Điều này khiến Phòng Huyền Tảo không phục, nhưng cũng không thể không thừa nhận, kỳ thực là chiến lược của y đã sai.

Phòng Huyền Tảo tiến lên phía trước hành lễ:

- Tham kiến bệ hạ!

- Mời ngồi!

Lý Mật thở dài, quay về ngồi xuống chỗ của mình, Phòng Huyền Tảo không dám ngồi, vẫn đứng một bên, thân thiết hỏi thăm:

- Có phải bệ hạ đang sầu não vì sắp phải đối mặt với thế gọng kìm không?

Lý Mật gật gật đầu:

- Đúng là như vậy nhưng ta lại không có cách nào, trơ mắt ra nhìn địch hình thành cục diện bao vây tứ phía.

Dừng lại một chút Lý Mật hỏi:

- Tiên sinh có cách nào giải quyết mối nguy trước mắt không?

Phòng Huyền Tảo do dự một lúc nói:

- Vi thần có một cách không biết bệ hạ có chấp nhận không?

Lý Mật trở nên phấn chấn vội nói:

- Tiên sinh mau nói đi, là cách gì?

- Vi thần đề nghị điện hạ dẫn quân tiến về phía bắc, quay về Trung Nguyên, lại dựng cờ Ngõa Cương, chiếm đánh lạc Dương, kêu gọi triều Đường, sau đó liên thủ với triều Đường đối phó với quân Tùy. Vi thần cho rằng đây là một lối thoát.

Lý Mật ngây ra một lúc, hồi lâu mới nói:

- Nhưng binh lính Giang Hoài sẽ không theo chúng ta lên phương bắc.

Phương Huyền Tảo lại hết lòng khuyên nhủ y:

- Bệ hạ, không thể nào chu đáo trong mọi chuyện được, bây giờ trong tay điện hạ đang có một trăm tám mươi nghìn quân, cộng thêm quận Bành Thành có hai mươi nghìn quân, trên thực tế là điện hạ có hai trăm nghìn đại quân, trong đó binh sĩ Giang Hoài không quá năm đến sáu mươi nghìn quân. Quan trọng là nhân dân Trung Nguyên ủng hộ quân Ngõa Cương, chỉ cần bệ hạ treo đại cờ Ngõa Cương, sẽ được nhân dân Trung Nguyên ủng hộ, vấn đề lương thực sẽ được giải quyết, các binh lính cấp thấp nhất cũng ủng hộ, bệ hạ đây là lối thoát duy nhất!

Kiến nghị này khiến Lý Mật quả thực là khó đưa ra quyết sách, chủ yếu là do nguy hiểm quá lớn, một khi thất bại, thì coi như hết, không còn cơ hội lật ngược tình thế nữa, y khoanh tay đứng trước trướng, thở dài một tiếng

- Để ta suy nghĩ đã!

Lúc đó, từ xa bỗng vọng tới tiếng la hét ầm ĩ, có người lớn tiếng chửi:

- Buông ta ra! Đám người khốn khiếp kia, buông ra!

Lý Mật khẽ giật mình, mặt giận giữ hỏi:

- Kẻ nào làm ồn vậy?

- Bệ hạ, hình như là giọng của Lý tướng quân.

Một tên cận binh trả lời.

Lý Mật chau mày, y cũng nhận ra đó là giọng của thuộc hạ của y Lý Văn Huệ, chuyện này là thế nào? Chỉ thấy từ phía xa xuất hiện một đám lửa, lửa càng ngày càng gần, chỉ thấy trong tay đại quân cầm quân pháp lợi phủ (búa sắc) dẫn một tên quan quân bị trói lên. Chỉ thấy mặt y đầy râu, cơ thể cường tráng, vai rộng eo thon, vô cùng khỏe mạnh.

Người này tên là Lý Văn Huệ, là bộ tướng Vướng Bá Đương cũng là mãnh tướng hạng nhất nhì của Lý Mật, sử dụng gậy đồng nặng 75kg, dũng mãnh khác thường, cũng rất được Lý Mật coi trọng. Nếu không vì y đầu óc đơn giản, hữu dũng vô mưu, thì y đã nằm trong số ba nhân vật đứng đầu của quân Ngụy rồi.

Trên người y bị bốn dây gân trâu chói chặt, xiết chặt vào da thịt y, lúc đó, trong lòng y phẫn nộ vô cùng, mặt đỏ như muốn nổ tung, đau đến nỗi y hét lên:

- Cởi trói cho ta! Thằng khốn!

Một đám binh sĩ giải y tới trước mặt Lý Mật, một chân đá vào đầu gối, Lý Văn Huệ quỳ xuống dưới đất. Một tên Giáo Úy tiến lên trước bẩm báo:

- Khởi bẩm điện hạ, người này muốn chạy trốn, bị các huynh đệ phát hiện, trong lúc bắt giữ, y đã đánh chết ba mươi người, đánh bị thương không biết bao nhiêu người, nên giải tới đây để điện hạ xử lý.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.