Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một sự cảnh cáo

Phiên bản Dịch · 2016 chữ

- Y nói không sai. Ta luôn luôn cho rằng, quan viên ở bên cạnh ta đều cần tới quận huyện địa phương để tôi luyện, cho nên Thẩm Xuân đi quận Đôn Hoàng, Tiêu Tấn đi quận Lương. Bước tiếp theo ta định cho Trương Lượng đi quận Tiếu, y đã xin phép ta từ lâu rồi.

Dương Nguyên Khánh thở dài:

- Ta quá bận rộn việc quân vụ, chẳng có thời gian quan tâm các ngươi. Hiện tại cũng đến lúc quan tâm đến đám các ngươi một chút rồi.

Bùi Thanh Tùng sớm động, y cũng muốn làm quan địa phương, chưởng quản con dân một địa phương, đây vẫn là giấc mộng của y nhưng vẫn không dám đề xuất. Hôm nay khó gặp được lúc Dương Nguyên Khánh nhắc tới việc này, y liền cho đây chính là cơ hội. Bùi Thanh Tùng cắn môi dưới, khom người nói:

- Điện hạ, ty chức cũng muốn về quận huyện địa phương tôi luyện năng lực, khẩn cầu Điện hạ thành toàn!

Hai mắt Dương Nguyên KHánh híp lại, thảnh nhiên nói:

- Ngươi cần phải hiểu rõ, lấy kinh nghiệm và lý lịch của ngươi, chỉ sợ là không đảm đương nổi chức vụ Thái thú. Không thể vì ngươi là Ký thất tham quân mà cho ngươi đãi ngộ đặc biệt.

- Ty chức không để ý chuyện này, nguyện đảm đương chức vụ Huyện lệnh!

- Như vậy sao được. Ký thất tham quân của ta lại đi làm Huyện lệnh, việc này truyền ra ngoài chẳng phải để cho người khác chê cười hay sao?

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ, chậm rãi nói:

- Như vậy đi, ngươi đi quận Nam Dương đảm nhiệm chức vụ Trưởng sử. Làm tốt vài năm, khi có công lao, ta sẽ đề thăng ngươi lên làm Thái thú.

- Đa tạ Điện hạ thành toàn!

Trong lòng Bùi Thanh Tùng vô cùng cảm kích. Y là người trẻ tuổi, mỗi ngày đều ngây ngốc ở trong phòng, trong lòng đã chán lắm rồi. Khát vọng của y là có thể đi ra ngoài, làm một vị quan phụ mẫu địa phương, nghĩ cách tạo phúc cho dân. Đây chính là chí hướng to lớn của y từ khi bắt đầu đọc sách.

Trong lòng Bùi Thanh Tùng vui mừng như muốn nổ tung, y khom người lui xuống, vừa đi đến cửa thì thấy Đỗ Như Hối đi vào. Đỗ Như Hối thấy vẻ mặt vui mừng của y, không khỏi kỳ quái bèn hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì mà cao hứng như vậy?

- Đỗ Tướng quốc có điều không biết, cuối cùng Điện hạ cũng đồng ý để ta ra ngoài, đảm nhiệm Trưởng sử quận Nam Dương. Ta đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

Đỗ Như Hối ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên hiểu được, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót:

- Ngươi… thật sự muốn về địa phương?

Bùi Thanh Tùng gật gật đầu:

- Đây chính là tâm nguyện của ta!

Trong lòng Đỗ Như Hối thở dài một chút, vỗ vỗ bờ vai Bùi Thanh Tùng:

- Mặc kệ thế nào, nếu đã có điều động, sau cùng cũng phải nói với gia chủ một tiếng.

Đỗ Như Hối nhắc tới gia chủ, lập tức khiến cho Bùi Thanh Tùng ngơ ngác một chút. Bỗng nhiên y cũng cảm thấy có một chút không thích hợp. Nghe được tin này chưa chắc gia chủ đã cao hứng, tâm tình vui sướng lúc trước lập tức trở nên trầm trọng.

Đỗ Như Hối gõ cửa:

- Điện hạ, là thần!

- Vào đi!

Đỗ Như Hối bước vào thì thấy Dương Nguyên Khánh đang phê duyệt chỗ tấu Chương đầu tiên. Y vội vàng thi lễ thật sâu:

- Điện hạ vất vả rồi.

Dương Nguyên Khánh để bút xuống:

- Đỗ Tướng quốc có chuyện gì không?

- Ty chức muốn nói chuyện Thế tử.

Dương Nguyên Khánh cười cười:

- Ngươi cảm thấy việc ta dẫn nhi tử đến học tập là không ổn sao?

- Ý tưởng của Điện hạ không tệ, như vậy có thể cho Thế tử mở mang một chút kiến thức về chính vụ. Chỉ có điều ty chức cảm thấy thời gian một năm hơi dài một chút.

Dương Nguyên Khánh cảm thấy lời nói của y còn có ý khác liền nói:

- Ngươi cứ nói thẳng. Rốt cuộc là có chỗ nào không ổn?

Đỗ Như Hối thở dài một tiếng rồi nói:

- Chẳng qua ty chức cảm thấy phương thức trị quốc của mỗi Tướng quốc đều bất đồng. Ví dụ như có Tướng quốc đề cử người thiên về con cháu hậu thế của danh môn thế gia, có Tướng quốc lại cảm thấy nên ứng xử công bằng, thiên về tầng lớp bình dân. Bọn họ sẽ đem ý tưởng của bọn họ dung nhập vào đầu Thế tử, ý tưởng không hợp nhau, mà Thế tử còn trẻ, ty chức cho rằng khó có thể tiếp thu.

Lời Đỗ Như Hối nói rất hàm súc. Thật ra y đang muốn nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, nhóm người Tướng quốc đều có tư tâm, muốn lừa gạt Thế tử.

Lời Đỗ Như Hối vừa nói đã nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, quả thật là hắn không nghĩ đến điểm này. Hắn vốn chỉ muốn để nhi tử của mình đọc qua tấu Chương, chỗ nào không hiểu thì hỏi qua đám người Tướng quốc một chút, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến công vụ của Tướng quốc. Nhưng hắn lại không ý thức được, nhóm Tướng quốc sẽ cố ý dung nhập quan niệm của mình vào đầu Thế tử, chuyện sẽ trở nên phiền toái.

- Vậy theo ý kiến của ngươi, ta nên làm gì bây giờ?

Trong lòng Đỗ Như Hối đã suy tính đến phương án, vội vàng nói:

- Ty chức cảm thấy nếu thời gian ngắn một chút, sự ảnh hưởng sẽ không lớn. Dù sao Thế tử cũng chỉ đến để mở mang kiến thức, không thực sự đến học tập chính vụ. Ty chức đề nghị chỉ nên kéo dài ba tháng.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, rốt cuộc cũng gật đầu:

- Cứ theo ý ngươi, hạn định thời gian ba tháng.

Lúc này, Đỗ Như Hối chần chừ một chút rồi lại nói:

- Điện hạ thật sự quyết định để cho Bùi Tham quân về địa phương làm quan sao?

Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:

- Việc này có gì kỳ quái. Thẩm Xuân và Tiêu Tấn đề về địa phương, ta cũng tính toán để Trương Lượng đi quận Tiếu, vì sao Bùi Thanh Tùng không thể? Để y về địa phương tôi luyện, đối với y vô cùng có lợi.

- Vậy Điện hạ có suy xét đến việc để ai tiếp quản chức vụ của Bùi Tham quân không?

- Ta tính toán điều Chử Toại Lương đảm nhiệm Ký thất tham quân. Lần này y giải quyết nạn đói ở Thanh Châu rất xuất sắc, năng lực rất tốt. Vì thế ta quyết định điều y về triều nhận chức. Ghế trống của Trương Lượng thì để cho Vi Luân đảm nhiệm.

Tuy rằng Đỗ Như Hối hiểu được dụng ý thật sự của việc Dương Nguyên Khánh điều Bùi Thanh Tùng đi, nhưng y vẫn khó mở miệng, chỉ có thể trách Bùi Củ sơ xuất, làm chuyện không nên làm, dẫn tới việc Dương Nguyên Khánh cảnh giác. Cứ coi như đây là một lời cảnh cáo đi!

- Ty chức không còn việc gì nữa, không dám quấy rầy Điện hạ. Ty chức cáo từ.

Đỗ Như Hối vừa muốn rời đi, Dương Nguyên Khánh bỗng nghĩ tới một chuyện, liền rút từ trong ngăn kéo ra mấy tập tấu Chương, phỏng chừng phải đến ba trăm bản tấu Chương, chiếm tám phần mười toàn bộ lượng tấu Chương trở lên. Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Chỗ tấu Chương này các ngươi cầm lấy thảo luận mà quyết định đi!

Đỗ Như Hối có chút ngây ngẩn cả người. Đây là Dương Nguyên Khánh ủy quyền ư?

- Điện hạ, việc này…

Nhất thời Đỗ Như Hối không biết phải làm sao.

- Không có gì!

Dương Nguyên Khánh tươi cười, đem tấu Chương giao cho Đỗ Như Hối:

- Chủ yếu là do lượng tấu Chương nhiều quá, một mình ta xử lý không hết, sợ sẽ làm lỡ đại sự. Mọi người cùng nhau giúp ta xử lý một chút đi!

Dương Nguyên Khánh không có tỏ bất cứ thái độ nào. Lúc này, Đỗ Như Hối mơ hồ hiểu được, có mấy lời quả thật không thể nói ra được, chỉ sợ trước khi bình định thiên hạ đều sẽ làm theo cách này..

Tô Uy nắm tay của Dương Ninh đi chậm rãi trên hành lang tới Tử Vi Các. Bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ này tạo một cảm giác dịu dàng tới Tô Uy khiến ông ta nhớ tới cháu của mình. Đã nhiều năm ông ta không nắm qua bàn tay nhỏ nhắn đó.

Tuy nhiên, Tô Uy càng nghĩ nhiều tới tương lai của Đại Tùy. Chỉ mới gặp gỡ Dương Ninh, đã khiến ông ta nhìn ra một loại hy vọng. Người xưa có nói, từ nhỏ có thể nhìn ra được người đó trưởng thành như thế nào. Tính cách của một người đã thể hiện ngay khi người đó còn nhi đồng.

Dương Ninh và phụ thân Dương Nguyên Khánh hoàn toàn khác nhau. Cậu bé không có mạnh mẽ như phụ thân, không có sự chuyên quyền độc đoán, lòng dạ độc ác như vậy. Dương Ninh tuy còn nhỏ, nhưng đã rất tao nhã, đối xử với người khác rất rộng lượng. Tính tình lại khiêm tốn, lễ phép. Một đứa nhỏ tốt như vậy, sau này lớn lên chính là một quân chủ.

Là vị quân chủ mà mọi vị quan văn đều khát vọng nhìn thấy. Có thể khoan dung đối đãi thần tử, có thể đối xử tử tế với thần dân. Khiến đại thần có thể thẳng thẳn khuyên gián, mà không bị trách tội.

Tô Uy cũng nghĩ như vậy. Mặc dù ông ta đã già, nhưng ông ta vẫn hy vọng con cháu của mình cũng có thể được Dương Ninh đối xử tốt. Hy vọng Tô gia cũng có thể giống như Bùi thị, trở thành danh môn thế gia.

Dương Ninh không thể nghi ngờ là hy vọng của ông ta. Gần như suốt một canh giờ, ông ta đều dốc lòng dạy bảo cậu bé. Ông ta hận không thể đảm nhiệm thêm chức thiếu sư, dùng nốt quãng đời còn lại của ông ta để dạy Dương Ninh.

Nhưng ông ta cũng hiểu, Dương Nguyên Khánh không có khả năng đáp ứng. Tô Uy đã từng ghen ghét qua Bùi gia, có được một vị Hoàng hậu và vị Thái tử. Tương lai thế lực của Bùi gia sẽ càng thêm cường đại. Nhưng hiện tại ông ta không còn sự ghen ghét đó nữa. Ông ta đã nhìn ra, Dương Nguyên Khánh tuyệt đối sẽ không để cho Bùi gia một nhà độc đại.

Đả kích các thế lực bên ngoài của Phạm Dương Lư thị và Bác Lăng Thôi thị, trên thực tế là một loại đề phòng. Dương Nguyên Khánh phải từng bước suy yếu ảnh hưởng của thế gia. Quả thật, các danh môn thế gia đều không đặt ích lợi của quốc gia lên trên lợi ích gia tộc. Đối với một vương triều lúc sơ kỳ, thì đây không phải là vấn đề quan trọng. Nhưng một khi tới hậu kỳ, những danh môn thế gia này sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của triều đình.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 190

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.