Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm kiếm thời cơ (1 2)

Phiên bản Dịch · 2018 chữ

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Chỉ trong chốc lát, Bùi Hành Nghiễm bước nhanh vào lều lớn, quỳ một gối hành lễ:

- Mạt tướng Bùi Hành Nghiễm tham kiến tổng quản.

- Bùi tướng quân, thám báo phát hiện một đội thuyền xuất phát từ huyện Chương Nam, đang đi đến huyện Nhạc Thọ. Trên thuyền có hai nghìn binh lính bảo vệ. Ta hoài nghi trên thuyền có rất nhiều dầu hỏa. Ta cho tướng quân ba nghìn kỵ binh, có nhiệm vụ phá hủy đội thuyền này.

- Mạt tướng tuân mệnh.

Dương Nguyên Khánh nói với thám báo:

- Ngươi có thể cùng Bùi tướng quân tìm đội thuyền kia. Nếu việc thành công, ta nhất định sẽ trọng thưởng.

Lữ soái thám báo đại hỉ, liền thi lễ, cùng Bùi Hành Nghiễm rời đi. Dương Nguyên Khánh đứng ở trước sa bàn, nhìn chăm chú vào kênh Vĩnh Tế, không khỏi lẩm bẩm:

- Đậu Kiến Đức lấy đâu ra dầu hỏa chứ?

Đô thành của Đậu Kiến Đức ở huyện Nhạc Thọ. Nhưng quê của y, huyện Chương Nam, cũng là một căn cơ trọng yếu của y. Y ở huyện Chương Nam trú quân ba mươi ngàn, phần lớn vật tư đều cất giữ ở đó.

Từ huyện Chương Nam đến huyện Nhạc Thọ vốn không có đường sông trực tiếp đi qua. Nên phải đi từ kênh Vĩnh Tế vận chuyển theo đường sông đến huyện Cung Cao, rồi mới vận chuyển đường bộ, tốn thời gian cùng công sức.

Nhưng đầu năm ngoái, Đậu Kiến Đức hạ lệnh đào một đường sông từ huyện Cung Cao đến huyện Nhạc Thọ. Tuy rằng không thể so với kênh Vĩnh Tế, nhưng vẫn có thể cho đội thuyền cỡ năm trăm thạch đi qua. Điều này khiến việc vận chuyển qua đường sông trở nên tiện lợi.

Trời còn chưa sáng, một nhánh ba nghìn kỵ binh đang chạy gấp trên phía tây bờ kênh Vĩnh Tế. Từ huyện Nhạc Thọ đến huyện Chương Nam đều là trung tâm thống trị của Đậu Kiến Đức. Tình hình nhân khẩu so với các nơi khác đều nhiều tốt một chút.

Bình nguyên ở xa xa thỉnh thoảng có thể thấy một khu thôn trang. Khói bếp lượn lờ bay lên từ thôn trang. Từng mảng lớn màu xanh của lúa mạch, trên đó là những người nông dân đang bận rộn làm việc. Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy quân Tùy đang cưỡi ngựa chạy như điên lướt qua mặt bọn họ.

Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh ba nghìn kỵ binh xuất phát từ chiều hôm qua. Mỗi tên kỵ binh mang theo hai con ngựa. Lao đi trong thời gian một buổi chiểu cùng buổi tối, bọn họ đã chạy được hai trăm dặm.

Bùi Hành Nghiễm thấy người và ngựa đều mỏi mệt không chịu nổi, y hướng bốn phía quan sát một vòng. Phát hiện cách một dặm là một khu rừng rậm rạp, liền cầm roi ngựa lên nói:

- Đến rừng cây nghỉ ngơi một canh giờ.

Nhóm kỵ binh rời quan đạo, chạy hướng về rừng cây. Chỉ chốc lát, ba nghìn kỵ binh vọt tới trước rừng cây. Bọn lính đều xuống ngựa, rất nhiều binh sĩ đều ngồi bệt xuống mặt đất. Chiến mã cũng mệt mỏi đến hai mũi phì phò.

Bọn lính đang cố lấy lại tinh thần, giúp chiến mã uống nước cùng ăn cỏ khô. Bùi Hành Nghiễm một bên uống nước, một bên từ từ ăn lương khô. Thám báo Trương Cúc nói cho y, đội thuyền hẳn là ở gần đây. Bùi Hành Nghiễm liền quyết định ở chỗ này chờ tin tức của nhóm thám báo.

Nghỉ ngơi khoảng chừng được một tiếng, vài tên kỵ binh từ phía Nam chạy gấp tới. Bọn họ thấy quân Tùy nghỉ ngơi trong rừng cậy, liền điều khiển ngựa chạy vọt tới.

Dẫn đầu thám báo chính là Tiêu Diên Niên. Nửa tháng trước, y được điều đến làm thủ hạ của Bùi Hành Nghiễm, đảm nhiệm Lữ soái thám báo. Rất được Bùi Hành Nghiễm coi trọng. Tiêu Diên Niên xoay người xuống ngựa, một đường chạy chậm tới bên cạnh Bùi Hành Nghiễm, quỳ một gối bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, thuyền đội của Hạ quân đã cách đây hai mươi dặm.

Bùi Hành Nghiễm vui mừng, ra lệnh nói:

- Mệnh lệnh tất cả binh sĩ, lập tức tiến vào rừng cây tránh né.

Bọn lính đều đứng lên, dẫn ngựa chạy nấp vào trong rừng. Rừng cây rất là rộng, đủ để ẩn dấu ba nghìn binh mã.

Cách chừng hơn mười dặm, một đội gồm mười chiến thuyền cùng ba trăm thuyền nhỏ tạo thành một đội đang chậm rãi đi về hướng Bắc. Hiện tại, vị trí của bọn họ cách tuyến Đông Bắc còn mười dặm, tại tuyến Đông Quang thay đổi người chèo thuyền.

Bởi đội thuyền đi ngược dòng, lại không có lực đẩy, toàn bộ dựa vào sức người kéo. Hai bờ sông có khoảng một trăm tên đang chậm rãi kéo thuyền. Đội thuyền này là đội thuyền chuyên vận chuyển vật tư từ huyện Chương Nam đến huyện Nhạc Thọ của Đậu Kiến Đức.

Lần này bọn họ vận chuyển quân phẩm trọng yếu. Trong đó bao gồm hai nghìn thùng dầu hỏa. Số dầu hỏa này không phải do Lý Uyên đưa cho Đậu Kiến Đức mà là lấy từ tay Lý Mật.

Lý Mật tại phía đông quận Bộc Dương phát hiện mỏ dầu hỏa, thu được không ít dầu hỏa. Để giúp đỡ Đậu Kiến Đức tác chiến với quân Tùy, không lâu trước y phái thuyền đưa tới hai nghìn thùng dầu hỏa.

Lúc này, binh lính trên thuyền đã thấy một khu rừng rậm ở phía xa xa.

Sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, khí trời còn có chút se lạnh. Trên vùng quê cùng kênh đào bị bao phủ một tầng sương mù. Rừng cây âm u, từ xa khó có thể nhìn thấy rõ xung quanh khu rừng bị sương mù bao phủ.

Nhưng từ rừng cây lại có thể thấy rõ ràng đội thuyền trên sông. Bùi Hành Nghiễm lộ vẻ ngưng trọng, trong ánh mắt không che giấu được một tia áp lực. Y biết rõ tác dụng của dầu hỏa trong chiến tranh. Nhất là để đối phó với trọng giáp kỵ binh cùng trọng giáp bộ binh.

Chính bởi vì vậy, tổng quản mới đặc biệt coi trọng phái y chấp hành nhiệm vụ. Chứ không chỉ cần phái một vị Ưng Dương Lang tướng là đủ.

Sông khá là rộng, nếu dùng cung tên có thể bắn trúng đội thuyền nhưng không có nhiều tác dụng. Thuyền địch chỉ cần hơi hướng về đông là nhiệm vụ của bọn y thất bại. Tiêu Diên Nhiên đứng bên cạnh thấp giọng nói:

- Tướng quân, chúng ta có thể lặn xuống đục thuyền.

Bùi Hành Nghiễm lắc đầu:

- Đục thuyền cũng được nhưng tốn thời gian. Một khi bị quân địch phát hiện, trái lại rất dễ dẫn đến toàn bộ nhiệm vụ thất bại. Đây không phải là cách tốt nhất.

Thám báo Trương Cúc nói:

- Chúng ta có thể từ thượng du thả thuyền, tới gần đội thuyền thì phóng lửa.

Bùi Hành Nghiễm suy nghĩ một chút, liền phủ quyết:

- Phóng lửa là cách dễ làm, nhưng đội thuyền của ta chắc gì đã tới gần thuyền địch. Cách này cũng không thỏa đáng.

Tiêu Diên Niên còn muốn nói, Bùi Hành Nghiễm lại cười vỗ bờ vai y:

- Không cần nói nữa, ta đã có biện pháp. Ngươi đem theo mấy huynh đệ đi tới phía trước tuần tra. Nếu như Đậu Kiến Đức phái binh đến đón đội thuyền, ngươi lập tức thông báo cho ta.

Tiêu Diên Niên gật đầu, đứng dậy mang theo hơn mười người huynh đệ cưỡi ngựa dọc theo hướng Bắc đi tới.

Bùi Hành Nghiễm nhìn chăm chú vào đội thuyền. Đợi đội thuyền biến mất trong tầm mắt, y mới quay đầu lại ra lệnh cho tướng sĩ:

- Nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ, sau đó xuất phát.

Bùi Hành Nghiễm cũng không nóng lòng đuổi theo đội thuyền, mà là suất quân đi xa xa phía sau. Trước sau không để thuyền địch nhìn thấy. Mặt sông của kênh Vĩnh Tế quá rộng, không lợi cho Bùi Hành Nghiễm tập kích. Nếu như mạo muội tập kích, có thể bị đối phương cảnh giác. Đối phương chỉ cần lái thuyền sang bờ bên kia là y vô kế khả thi.

Đánh bất ngờ giống như dã thú vồ con mồi. Cần kiên trì tìm kiếm cơ hội tốt nhất, sau đó mới dùng một đòn là trúng.

Màn đêm dần dần buông xuống. Đội thuyền tiến nhập nội cảnh huyện Cung Cao. Cách phạm vi thị trấn Cung Cao còn năm sáu dặm, tại một cây cầu tên Tam Lý, đội thuyền đột nhiên chuyển hướng, rời khỏi kênh Vĩnh Tế, đi vào một nhánh kênh.

Nhánh kênh này là nơi mà năm ngoái Đậu Kiến Đức sai người đào móc, tên là kênh Cung Nhạc, dài chừng hơn năm mươi lý, ở giữa là sông Chương chảy qua. Bề rộng nhánh mương chừng mười trượng, đã hoàn toàn bị bao trùm trong tầm tên bắn.

Hai bờ sông của kênh Cung Nhạc là bình nguyên vô bờ. Phân bố là các đồng ruộng, thôn trang cùng rừng cây. Từ kênh Cung Nhạc lại dẫn tới vô số mương tưới ruộng. Một guồng nước thật lớn đứng sừng sững ở một bên, bị gió thổi lay động, giúp cho nước từ kênh Cung Nhạc dẫn tới các mương máng, làm màu mỡ thêm đất đai hai bờ sông.

Bọn lính trên thuyền đều lộ vẻ uể oải. Trải qua hai ngày hai đêm di chuyển, sáng mai là đội thuyền đến huyện Nhạc Thọ. Bọn họ có thể ngủ một giấc thoải mái.

Nhưng không ít người cảm thấy lo lắng. Huyện Nhạc Thọ sắp có một hồi đại chiến, bọn họ có thể thoát khỏi một kiếp này hay không?

Cũng có rất nhiều người nhìn lên bầu trời đầy sao, vào ban đêm yên vắng tìm kiếm ngôi sao định mệnh của mình. Xem nó có sáng hay không, hay trở nên ảm đạm u ám.

Đúng lúc này, vang lên tiếng vó ngựa kịch liệt ở phía xa. Phảng phất giống như tiếng sấm sét nổ lên không ngừng. Phải là mấy nghìn chiến mã chạy mới tạo nên âm thanh vang như vậy.

Mấy người kéo thuyền trên bờ đều dừng lại. E sợ nhìn về phía Nam. Bọn họ đã trở nên chết lặng, hai chân thì nặng như chì, nhưng vẫn cảm thấy mặt đất rung động.

Binh lính trên thuyền cũng đều đứng lên, kéo cung rút đao, khẩn trương nhìn xung quanh. Bọn họ không biết đây là kỵ binh tiếp ứng hay kỵ binh địch đánh lén ban đêm.

Từ một khu rừng phía nam xuất hiện một đám đen, đang phiêu đãng trên vùng quê. Giống như một đám linh hồn của chiến sĩ.

Nhưng bọn họ không phải là hồn ma, mà là một đám kỵ binh tràn đầy sát khí. Bọn họ vọt tới nhanh như điện chớp, càng ngày càng tới gần. Tiếng vó ngựa dày đặc phá vỡ sự yên lặng của ban đêm.

- Keng! Keng! Keng!

Đầu thuyền vang lên tiếng chuông cảnh báo chói tai. Binh lính trên thuyền hoảng hốt loạn thành một đoàn. Thậm chí có không ít người nhảy xuống thuyền bơi hướng về phía bờ. Nhóm kéo thuyền sợ đến mức liều mạng chạy trốn. Đội thuyền mất đi người kéo chỉ phải bỏ neo ở giữa sông.

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 213

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.